*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quy tắc hành vi thứ hai mươi tám của Slytherin: học cách nhận trách nhiệm, không thể trốn tránh ý nghĩa của trách nhiệm.
Tuy rằng đã phần nào đoán được quan hệ của hai người nhưng Lucius Malfoy vẫn rất kinh ngạc và buồn rầu. Kinh ngạc vì Severus thế mà có con, theo anh ta, Severus Snape vẫn luôn yêu Lily Evans, ngoài đóa hoa bách hợp kia ra, cả đời này e là chẳng thể nào chấp nhận được người phụ nữ nào khác. Không ngờ đến, hơn mười năm sau sái chết của cô nàng tóc đỏ mắt xanh mà Severus yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời thì bên cạnh bậc thầy độc dược bỗng dưng xuất hiện một cô con gái đã đến tuổi vào Hogwarts. Nếu không phải thấy tận mắt, anh ta nhất định sẽ tặng cho kẻ nói ra tin này một ác chú, đừng đùa, cho dù Merlin có thể phản công lại vua Arthur thì Severus Snape cũng không thể nào có con được, đúng là làm kẻ khác vừa bất ngờ vừa kinh ngạc đến không sao tả nổi.
Còn về phần buồn rầu ư? Đương nhiên, thân là bạn tốt duy nhất của Severus Snape, Lucius Malfoy vẫn luôn rất quan tâm đến cuộc sống của bạn tốt, hơn nữa bậc thầy độc dược còn là cha đỡ đầu của Tiểu Long nhà mình, có thể nói đã thân lại càng thêm thân. Vậy mà chuyện này anh ta chẳng hay biết gì cả, đã mười một năm, Severus có vô số cơ hội để nói cho anh ta biết cơ mà. Severus rõ ràng là không tin tưởng anh, hay nói đúng hơn là không tin bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến an nguy của cô con gái nhỏ. Nhìn những hành động vừa rồi của bạn tốt, là một người cha, Lucius hiểu rõ bạn tốt yêu thương con gái của mình đến mức nào.
Snape bỏ chén trà xuống bàn, liếc nhìn biểu tình trên gương mặt của cha con khổng tước bạch kim, thừa biết đằng sau gương mặt bình tĩnh của họ là mưa rền sấm chớp như thế nào. Biết đâu hai người đã bị đả kích đến chết lặng đi. Chẳng lẽ anh có một cô con gái lại khiến hai người khó chấp nhận vậy sao? Cũng đúng, anh là lão dơi già lạnh lùng âm trầm u ám, là Tử Thần Thực Tử tà ác, là kẻ đã hại chết vô số người, trên tay dính đầy máu tươi, một kẻ đáng lẽ ra phải chết như anh, vốn không có quyền được sống, huống gì còn có một cô con gái như thế. Khi biết đến sự tồn tại của Isa, anh đã từng muốn từ bỏ con bé, nhưng cuối cùng lòng tham có một gia đình của anh lại khiến con bé được sinh ra. Slytherin đều ích kỷ, nhất là với người nhà, anh cũng không ngoại lệ, trong cuộc sống đã quá đỗi mỏi mệt của mình, anh chỉ muốn tìm một nơi để dựa vào, anh cũng là người, anh cũng có lúc sẽ mệt, sẽ yếu đuối.
“Severus, tại sao lại không nói cho tôi biết?”
Phỏng chừng vài phút sau, khi Lucius Malfoy đã bình tĩnh lại, cũng như chấp nhận được bạn tốt mình có con, bình thản hỏi một câu mà chính anh ta có lẽ đã biết câu trả lời.
“Anh biết mà, Lucius.”
Đúng vậy, Lucius biết. Quá khứ của Severus khiến cậu ấy không thể không cẩn thận, đối với một Slytherin, tin tưởng là tương đối, đề phòng là nhất định, không có bức tường nào không lọt gió, vì bảo vệ con gái, để con gái tránh xa nguy hiểm, cách tốt nhất là đem sự tồn tại của con bé giấu đi. Ngay cả bạn thân cũng sẽ không ngoại lệ. Để những Tử Thần Thực Tử điên cuồng biết, cô bé bị giết là chuyện bình thường, nhưng để lão ong mật biết, có thể đảm bảo được cô bé sẽ không bị lão cáo già đội lốt sư tử đó lợi dụng để khống chế Severus hay không? Cho dù là trường hợp nào, Severus cũng không chấp nhận được, cũng sẽ kiên quyết không để chuyện đó xảy ra.
“Tôi phải đảm bảo con bé an toàn, tuyệt đối.”
Isa là món quà mà Merlin ban cho anh, anh sẽ không để con bé gặp phải bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không.
“Được rồi, tôi hiểu. Vậy còn trang viên Prince?”
Nếu anh ta không nghe nhầm, bạn tốt vừa nhắc đến trang viên Prince. Là một gia tộc quý tộc lâu đời, Malfoy luôn tự tin với mạng lưới tình báo của mình, thế nhưng vẫn không biết trang viên cổ xưa đã đóng lại vài chục năm nay mở ra khi nào.
Nếu đã đến đây, cũng nói thành như vậy, Snape tất nhiên sẽ tận sức nói những gì có thể, có những chuyện anh không thể giúp Isa, nhưng Malfoy có thể. Hơn nữa lúc ở trường, anh không thể lúc nào cũng chăm sóc con bé được, những lúc như vậy, không nghi ngờ gì Draco luôn là lựa chọn tốt nhất.
“Mười một năm trước, tôi kế thừa Prince, trang viên vẫn luôn phong bế, tôi chỉ cần một nơi an toàn cho Isa, không hơn.”
Nếu không phải có Isa, cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ kế thừa gia tộc của mẹ.
Lucius nhướng mày, trong lòng thì thở dài. Tính tình của Severus vẫn vậy, lúc trước anh ta nói như thế nào cũng không thuyết phục được cậu ấy kế thừa Prince, không ngờ khi có con rồi Severus cũng chỉ kế thừa vì tìm kiếm một nơi an toàn cho con. Thảo nào, Severus không phải là gia chủ, không có một trang viên cổ xưa nào chấp nhận một kẻ vô tâm với gia tộc làm chủ nhân, có khi trang viên Prince cho phép Severus ở lại cũng là vì bồi dưỡng con của cậu ấy lên làm gia chủ.
“Vậy cậu tính khi nào để con bé đến Bộ Pháp Thuật làm thủ tục thừa kế? Cũng không thể để đám lão già ở đó nuốt sạch tài sản của Prince được.”
Mấy năm nay đám người ở Bộ Pháp Thuật được lợi không ít, cũng đã đến lúc nên lấy về rồi. Đáng ra Severus nên làm chuyện này vào mười một năm trước, mười một năm, số Galleons mà đám lão già kia bỏ vào túi riêng đã đủ để mở thêm mấy hầm bạc ở Gringotts.
Snape cong lên khóe môi, uống một ngụm hồng trà, không có trách nhiệm nói.
“A, Lucius, tôi không phải là gia chủ. Đây không phải là việc mà tôi có thể quyết định.”
Năm Isa bảy tuổi đã trở thành gia chủ của Prince, mấy năm nay đã sớm bị các bức họa nhào nặn đến mức không còn giống những đứa trẻ bình thường nữa rồi. Tuy rất đau lòng con gái không có tuổi thơ như chúng bạn cùng trang lứa, nhưng đó là điều mà Isa bắt buộc phải trải qua. Prince luôn là gia tộc trung lập trong chiến tranh, nếu không có thực lực, con bé hoặc là nghiêng về một phía, hoặc là Prince một lần nữa mất đi gia chủ, vĩnh viễn bị xóa tên khỏi thế giới phù thủy. Muốn an ổn đứng ở vị trí trung lập trong chiến tranh, con bé phải trưởng thành, phải mạnh lên, phải làm cho hai bên tà ác và chính nghĩa đều phải kiêng kị. Đó là cái giá mà con bé phải trả để có được một tương lai an nhàn.
Lucius không khỏi nhíu mày, tuy con bé là gia chủ, nhưng vẫn còn quá nhỏ, có một số việc phải nhờ đến sự giúp đỡ của người lớn. Severus không phải là người không có trách nhiệm, ngược lại, năm trước vì bảo vệ Harry Potter mà đã làm không ít chuyện, cho dù bị hiểu lầm cũng không nói một lời, cam chịu gánh tiếng xấu lên người. Thằng nhóc kia là con của cô gái cậu ấy yêu nhất và kẻ cậu ấy hận nhất, vì cái chết của cô ta cậu ấy ôm tất cả trách nhiệm về mình, cũng sống chết muốn bảo vệ thằng nhóc kia. Bây giờ đối với con gái của mình lại như vậy, không khỏi có chút cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngài Malfoy, đây là lựa chọn của tôi, tôi phải phụ trách lựa chọn của chính mình. Là gia chủ của Prince, đây là những chuyện thuộc quyền hạn của tôi, không phải sao?”
Lucius hơi bất ngờ nhìn về phía cô bé nãy giờ vẫn im lặng không nói một lời mà ưu nhã thưởng thức bánh ngọt bên cạnh bạn tốt, lễ nghi bàn ăn kia, ngay cả một Malfoy như anh ta cũng không thể tìm ra chỗ sơ hở nào, vô cùng hoàn mĩ. Câu nói của cô bé khiến Lucius cũng phải bật cười, đúng vậy, dù nhỏ tuổi nhưng cô bé là một Slytherin, mà một Slytherin phải luôn chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình.
“Không sai, Severus, con gái của cậu khiến tôi phải ghen tỵ đấy.”
Darco rất tốt, là một người thừa kế đáng để Malfoy kiêu ngạo, nhưng Tiểu Long vẫn luôn rất dựa dẫm vào anh ta và Cissy, ai, vẫn là do anh ta quá chiều Tiểu Long.
“Ta và cha cháu là bạn tốt của nhau, không cần phải xa cách như vậy. Nếu không ngại, cháu có thể gọi ta là Lucius.”
Isadora nhìn Lucius, đứng dậy khỏi salon tao nhã cúi người hành lễ, không khó để nhận ra đó là lễ nghi của quý tộc cổ xưa, những bức họa trong trang viên Prince đã mất không ít thời gian để huấn luyện mọi lễ nghi cho Isadora.
“Vinh hạnh của cháu, chú Lucius. Cho phép cháu tự giới thiệu, cháu là Isadora Prince, là gia chủ đời này của gia tộc Prince, cũng là con gái của cha Sev. Chú có thể giống cha gọi cháu là Isa, anh cũng vậy, anh Draco.”
Draco Malfoy đứng dậy, khắc chế bàn tay đang muốn giơ lên đỡ trán, nhìn vào lễ nghi của Isadora, mùa hè này của cậu lại phải tiếp tục vật lộn với huấn luyện tàn ác của gia tộc nữa rồi, cha nhất định là đang âm thầm so sánh cậu với con gái của cha đỡ đầu. Hai, đúng là khổ thật. Khóe môi Draco giương lên nét cười tiêu chuẩn của quý tộc, chủ động vươn tay ra.
“Xin chào, anh là Draco Malfoy, em có thể gọi anh là Draco. Năm nay em đến Hogwart đúng không?”
Isadora không chút do dự nắm lấy bàn tay được đưa ra của Draco, cười vô cùng ngọt ngào, đây là con đỡ đầu của cha, không nhất thiết phải treo lên mặt nụ cười nghìn bài một điệu của quý tộc.
“Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ cùng học viện.”
Cho dù chưa phân viện, nhưng không nghi ngờ gì cô là một Slytherin, từ nhỏ cha chính là lấy Slytherin hành vi thủ tục ra để dạy dỗ cô.
Nhìn hai đứa trẻ đã bắt đầu bước đầu tiên của tình hữu nghị, Lucius không khỏi nở nụ cười, độ cung trên môi so với thường ngày đậm hơn rất nhiều, Draco từ nhỏ đã rất cô đơn, nay có thể xem là đã có thêm một cô em gái rồi, huống gì đó còn là một Prince.
“Hai đứa sau khi đến Hogwarts phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Draco, con là anh, phải để ý chăm sóc Isa nhiều hơn, biết không?”
Từ lời nói của Severus trước đó, Lucius dễ dàng biết được tình huống sức khỏe của Isadora không được tốt như vẻ bề ngoài, hơn nữa, chỉ một vết thương nhỏ nhưng lại lâu cầm máu như vậy, muốn người khác không nhìn ra vấn đề là điều không thể. Severus ở Hogwarts sẽ không có quá nhiều thời gian quan tâm đến Isadora, huống gì cậu ấy không muốn để quá nhiều người biết cậu ấy có con gái, thời gian để ý đến con bé lại càng ít đi. Severus chắc chắn cũng muốn Draco chiếu cố đến Isadora, dù sao sức khỏe của con bé cũng không được tốt cho lắm. Lại nói, làm thân với gia chủ của một thế gia độc dược, về tình, về lợi ích Malfoy đều không tổn thất thứ gì, có thể nói đây là một đầu tư có lời.
“Con biết, thưa cha.”
Draco gật đầu, cậu vẫn luôn kính trọng cha đỡ đầu, con gái của cha đỡ đầu cũng chính là em gái của cậu, người nhà của Malfoy, Malfoy sẽ chăm sóc tốt.
“Vậy, Isa, cháu định lúc nào đến Bộ Phép Thuật làm thủ tục thừa kế. Ta nghĩ ảnh hưởng của gia tộc Malfoy có thể giúp cháu loại bỏ được rất nhiều rắc rối không cần thiết.”
Nụ cười trên môi Isadora trở về đúng chuẩn mực đúng mực mà không hề giả dối, lịch sự mà xa cách như thường ngày, cô bây giờ không phải là Isadora mà là gia chủ của Prince, đối với lợi ích của gia tộc cô không thể làm việc theo tình cảm. Nhận ân tình của một gia tộc không nghi ngờ gì đó là một hành động không khôn ngoan, cô không phải là không có cách gì đối phó với đám lão già kia. Là gia chủ của một thế gia độc dược, cô hiểu rất rõ ảnh hưởng của Prince tới thế giới phù thủy. Không một phù thủy nào không ốm đau cũng như không cần đến độc dược, chỉ cần cô nói một tiếng, kẻ đắc tội với Prince và người thân của bọn họ đừng mong được đến bình độc dược nào, ngay cả nguyên liệu điều chế cũng không thể dễ dàng mua đến tay. Đám lão già kia nếu còn có thể tự hỏi sẽ không ngu ngốc đối đầu với cô, không có giúp đỡ của Malfoy sẽ khiến cô gặp phải một chút phiền toái, nhưng cô có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chơi đùa với bọn họ, Slytherin chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Bọn họ cũng không dám dây dưa với cô quá lâu, cùng lắm trước Giáng Sinh, Prince sẽ một lần nữa xuất hiện trước thế giới phù thủy.
“Cảm ơn ý tốt của chú, chú Lucius. Nhưng cháu nghĩ cháu vẫn có thể giải quyết tốt đám người kia, trước Giáng Sinh, Prince sẽ chính thức trở lại thế giới phù thủy.”
Mắt Lucius nheo lại, đúng là một đứa trẻ đủ thông minh, đủ bình tĩnh, đủ khôn ngoan. Khí chất tao nhã cao quý trên người cũng không phải hoàn toàn có được do nhiều năm hun đúc rèn luyện mà thành, giống như khi sinh ra khí chất đó đã theo con bé đến với thế giới này. Xem ra người mẹ của con bé cũng không phải nhân vật tầm thường, nhưng muốn điều tra ra cũng không phải dễ. Không biết Severus có nguyện ý nói cho người bạn này biết hay không, nói thật anh ta rất tò mò.
“Ta cũng rất cảm ơn nhắc nhở của cháu.”
Con bé khôn khéo từ chối giúp đỡ của Malfoy lại giảo hoạt khiến Malfoy nợ một món nợ nhỏ. Một thế gia cổ xưa sắp quật khởi, ảnh hưởng rất lớn đến những gia tộc còn lại, trên chính trị hay kinh tế đều phải điều chỉnh lại rất nhiều. Isadora nói cho anh ta biết trước thời gian chính xác khiến anh ta so với các gia tộc khác có lợi thế hơn nhiều lắm, ít nhất cũng đã chuẩn bị được tinh thần tốt nhất để chào đón Prince trở lại, còn thiết lập được một tầng quan hệ tốt đẹp như hiện tại, sau này nếu có giao dịch làm ăn gì cũng dễ nói hơn rất nhiều. Prince có một gia chủ như vậy, tương lai sau này nhất định không thể xem thường.
“Chúng ta ở một mức độ nào đó mà nói thì chính là người nhà, mà người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?”
Ít nhất, giữa Malfoy và Prince sẽ không ngáng chân lẫn nhau, còn những gia tộc khác, a, phải xem ở biểu hiện của bọn họ đi.
Lucius thâm ý cười cười, nâng chén trà tao nhã thưởng thức, một lần nữa thấy thật ghen tỵ với Sveverus, có được một cô con gái tốt như vậy, đáng tiếc không thể bắt về nhà làm con dâu. Nếu Isadora không phải là gia chủ thì tốt rồi.
“Được rồi, Lucius, Isa hai người nếu còn muốn bàn công việc thì hãy đi chỗ khác đi. Đừng làm mất hứng thú uống trà của tôi.”
Snape bĩu môi cắt ngang hai người, anh thật sự không thích lối nói chuyện một câu nhiều nghĩa quanh co lòng vòng của hai người này. Hiếm lắm anh mới có một chút thời gian thảnh thơi uống trà chiều, cũng đừng khiến anh phải nghe mấy chuyện này có được không.
“Xin lỗi cha, làm người mất hứng.”
Isadora lập tức ngậm miệng không nói nữa, cô định nhân cơ hội này bàn với nhà Malfoy một số công việc làm ăn, nhưng thôi để lần khác, thời gian là thứ cô luôn không thiếu. Tiếp tục thưởng thức chiếc bánh ngọt lúc nãy vẫn chưa ăn xong, coi như theo cha uống trà chiều đi. Hầu hết thời gian cha đều ở Hogwarts, nghỉ hè hay Giáng Sinh cũng không thường đến trang viên Prince mà về Spinner’s End, cơ hội để cha và cô ở cạnh nhau cũng không nhiều. Cũng tại lão ong mật luôn đến tìm cha mà không báo trước, ngày nghỉ cũng không tha cho cha, nếu không cha đã có thể ở bên cô lâu hơn rồi.
“Narcissa không có ở nhà sao?”
Đến đây đã một lúc nhưng lại không thấy nữ chủ nhân đâu, anh còn nghĩ giới thiệu Isa cho Narcissa.
“Mẹ hôm nay có hẹn đi uống trà chiều với các phu nhân ở biệt thự Greengrass. Rất khó để về sớm.”
Các vị phu nhân quý tộc không có quá nhiều việc để làm, cuộc sống của họ xoay quanh trà chiều, dạ hội, váy áo, trang sức... dù là trước đây, bây giờ hay sau này vẫn là lối sống ấy, cuộc sống của phù thủy trước nay vẫn luôn đơn điệu tẻ nhạt như vậy.
Snape gật đầu, để tách trà trên tay xuống, quay sang nói với Isadora.
“Độc dược sáng nay con vẫn chưa uống đúng không?”
Isadora gật đầu, cô không nghĩ sẽ ở lại với cha vào tối hôm qua nên không mang độc dược đi theo.
“Trở về nói gia tinh làm một phần thức ăn nhẹ, ăn rồi hãy uống.”
“Con biết ạ. Cha, cha không về cùng con sao?”
Snape xoa đầu con gái, không khỏi thấy áy náy, mười một năm nay thời gian anh ở cùng Isa rất ít, một phần vì tránh né Tử Thần Thực Tử, một phần khác phải ở lại Hogwarts, ngay dưới mí mắt của lão ong mật, anh cũng không thể lo cho con gái quá nhiều.
“Cha phải trở về Spinner’s End. Cha sẽ nói gia tinh xem chừng con, đừng mong đụng đến vạc độc dược, trước khi con đến Hogwarts cha muốn con hoàn thành đủ năm trăm lần chép phạt. Chăm sóc mình thật tốt, không được để mình tiếp tục bị thương.”
Phải phạt nặng con bé mới nhớ những gì anh nói, anh không muốn lần sau lại thấy con bé bị thương, mất quá nhiều máu nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ biết đứng đó chờ cho máu từng chút một chảy ra, hôm nay chỉ là một vết thương không lớn lắm, nhưng ngày sau ai biết có còn được may mắn như vậy hay không.
Isadora thoáng buông mi mắt, nói không thất vọng thì chính là gạt người, cô còn tưởng hôm nay cha sẽ cùng cô về nhà mà không phải trở về nơi âm u ở Muggle kia.
“Vâng, con sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
Snape mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại mím chặt, chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Billy.”
‘Bụp’ một tiếng giữa phòng xuất hiện một con gia tinh, so với Dobby cũng không khác mấy, nhưng lại sạch sẽ hơn rất nhiều, trên người mặc chiếc áo gối trắng tinh thêu gia huy của gia tộc Prince, cúi người thật thấp với Snape, cất giọng the thé.
“Billy phục vụ chủ nhân Snape.”
“Đưa Isa trở về, từ bây giờ cho đến lúc khai giảng không được để Isa điều chế độc dược, nếu có liền báo cho ta biết.”
“Vâng, chủ nhân Snape.”
Isadora nhìn gia tinh, tinh thần rất nhanh cân bằng trở lại, đứng dậy khỏi ghế salon cúi người chào Lucius.
“Cảm ơn trà chiều của chú, chú Lucius. Lần tới hi vọng có thể mời chú cùng dì Narcissa và anh Draco đến trang viên Prince.”
Lucius tao nhã ngồi trên ghế salon, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nụ cười trên môi vẫn duy trì ở độ cung như cũ, gật đầu với Isadora.
“Ta chờ thiệp mời của cháu.”
Có thể bước chân vào một trang viên cổ xưa, không phải ai cũng có được loại vinh hạnh này. Huống chi lần gặp tiếp theo chắc chắn sẽ đề cập tới việc làm ăn giữa hai nhà, Lucius cũng chẳng việc gì phải từ chối.
“Vâng, cháu sẽ cố gắng sắp xếp thời gian nhanh nhất có thể. Ra ngoài trước đi Billy. Tạm biệt chú Lucius, tạm biệt anh Draco, tạm biệt cha. Hẹn gặp lại mọi người sau.”
Nói xong liền quay lưng đi ra ngoài, trong trang viên chỉ có chủ nhân và gia tinh mới được tự do độn thổ, cô là khách không có quyền độn thổ trong này, cho dù là được gia tinh mang theo. Đến Hogwarts rồi cô sẽ được ở bên cha nhiều hơn, không cần phải tham lam mấy ngày này. Slytherin luôn hiểu được nặng nhẹ, không cần phải thất vọng.
“Draco con cũng về phòng đi.”
Nhìn thấy Isadora đi ra ngoài, Lucius cũng lên tiếng bảo con trai về phòng, có những chuyện con trẻ không thể biết được.
“Vâng, thưa cha. Cha đỡ đầu yên tâm, lúc ở trường con sẽ thay người trông chừng Isa.”
Snape không nói gì chỉ gật đầu, về chuyện này anh luôn luôn không lo lắng, Draco sẽ làm tốt.
Chờ cho Draco rời khỏi, Lucius mới nhíu mày nhìn bạn tốt.
“Sao không đưa con bé khóa cảng, như vậy càng tiện hơn không phải sao?”
Snape hơi dựa lưng vào ghế salon, gương mặt thoáng nhu hòa khi đối mặt với con gái liền trở nên lạnh lùng, trong mắt không còn dịu dàng mà là hai đường hầm trống rỗng, sâu không thấy đáy.
“Sức khỏe Isa không tốt, không thể dùng khóa cảng, lò sưởi, độn thổ cũng không nốt. Isa chỉ có thể độn thổ khi được gia tinh mang theo, pháp thuật nhu hòa của gia tinh sẽ khiến con bé không quá khó chịu, cũng không đến nỗi bị bạo động pháp lực ngay sau đó.”
Lúc sử dụng khóa cảng đến trang viên Malfoy, anh đã dùng ma lực của mình bảo vệ con bé nên con bé mới không sao, nhưng đối với con bé cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định.
“Tệ như vậy?”
Snape mím môi không trả lời, thực tế tình trạng sức khỏe của Isa còn tệ hơn thế rất nhiều. Lúc Isa mới ra đời, anh còn nghĩ con bé sống không được mấy năm, may mắn anh là bậc thầy độc dược, cộng thêm các bức họa trong trang viên Prince cùng nhau hợp sức nghiên cứu ra nhiều loại độc dược kéo dài sinh mệnh cho Isa, mới khiến con bé sống được đến bây giờ, tình trạng của Isa hiện tại cũng chỉ có thể xem như tạm ổn thôi.
Nhìn biểu tình của Severus, Lucius có lẽ cũng đoán được tình hình có thể tệ hơn nên không muốn hỏi nữa, chuyển đề tài qua vấn đề khác nhưng vẫn xoay quanh cô con gái nhỏ của bạn tốt.
“Severus, tôi thật rất tò mò. Mẹ của Isa là ai?”
Snape ngồi yên lặng trên ghế salon, không có ý muốn trả lời. Lucius dường như đã quen với việc này, không hề gì nói tiếp.
“Tôi cứ nghĩ cả đời này cậu sẽ không yêu người nào khác ngoài đóa hoa bách hợp Gryffindor...”
“Đủ rồi, Lucius.”
Snape đứng bật dậy khỏi ghế salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào vị quý tộc vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế, sâu trong đáy mắt là tuyệt vọng cùng đau khổ đến tột cùng. Không, anh vẫn luôn yêu Lily, trên đời này sẽ không có ai thay thế được địa vị của Lily trong lòng anh, đó là ánh mặt trời của anh, ánh mặt trời duy nhất.
Lucius nhìn bạn tốt, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi vụt tắt. Hóa ra cậu vẫn luôn không quên được cô nàng tóc đỏ mắt xanh kia, cứ ngỡ có con rồi cho dù cậu vẫn còn yêu cô ta nhưng ít ra cũng không còn sâu đậm như lúc ban đầu. Ai ngờ cậu vẫn cứ cố chấp như vậy.
“Được rồi, tôi không nói nữa. Chỉ khuyên cậu một câu cuối cùng, hi vọng cậu suy nghĩ cho thật kĩ. Trong lòng cậu, rốt cuộc Cứu Thế Chủ quan trọng hơn hay con gái của cậu quan trọng hơn, chỉ thế thôi.”
Là bạn tốt, Lucius thật sự không muốn Severus đi liều mạng bảo vệ Harry Potter. Hôm nay biết được bạn tốt có con gái, anh ta chỉ muốn dựa vào đó mà dao động Severus một phen. Tuy biết là kết quả cũng chẳng khả quan gì nhưng vẫn muốn thử. Dấu hiệu trên tay vẫn còn, người kia có một ngày rồi sẽ quay lại, ngài sẽ không tha cho bất kì kẻ nào phản bội ngài, anh chỉ muốn Severus suy nghĩ thật kĩ rồi mới đi làm. Suy cho cùng, đối với một Slytherin, người nhà vẫn luôn là quan trọng nhất.
Bước chân Snape bước đến gần lò sưởi hơi dừng lại rồi bước tiếp, con gái anh đương nhiên quan trọng hơn, anh sẽ làm tất cả để đảm bảo con bé an toàn, nhưng Harry Potter anh vẫn sẽ phải bảo vệ, cho dù mất đi tính mạng anh cũng không dừng lại, đó là tội lỗi của anh, không còn cách nào khác.
“Spinner’s End.”
Tiếng nói trầm thấp mượt mà như tơ lụa hòa cùng tiếng lửa tí tách, sau vài giây ngắn ngủi bóng dáng Snape đã biến mất trong ánh lửa, để lại Lucius Malfoy trầm tư ngồi trên ghế giữa khách phòng xa hoa rộng lớn nhưng không một bóng người.
Thảo luận - góp ý