*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quy tắc hành vi thứ nhất của Slytherin: luôn luôn bảo trì vẻ tao nhã.
Bước vào quán Cái Vạc Lủng, quán bar dơ bẩn và tồi tàn này khiến Isadora nhíu mày, trong quán ngồi lưa thưa vài ba người, giờ này vẫn còn khá sớm, hầu hết người không đi làm thì vẫn đang còn ngọt ngào trong mộng đẹp.
Nhận thấy có người vào quán, lão Tom từ trong đống ly chén thủy tinh ngẩng đầu lên, liếc nhìn vị khách mới tới, có lẽ là học sinh mới của Hogwarts. Đó là một cô bé xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy Muggle đen tuyền dài đến đầu gối, dưới chân là đôi bốt da cũng màu đen cao che hết cả bắp chân, cổ áo cao cao vây lấy cái cổ thon được gài kín bằng những chiếc cúc bạc sáng lòe lòe trong ánh sáng mờ mờ của quán bar. Làn da trắng mịn, nhìn qua có chút tái nhợt càng nổi bật trong bộ váy đen. Một đôi mắt đen như hắc diệu thạch sáng bóng to tròn đánh giá xung quanh, đôi mày non nớt nhíu lại, đôi môi hồng nhuận mím chặt, dường như không quá hài lòng với quán bar tồi tàn này. Một đầu tóc đen mượt mà dài quá mông dùng tơ đen mềm mại buộc lên đỉnh đầu, trên vai là một con nhện xanh xinh đẹp. Lần đầu nhìn thấy cô bé này, lão Tom nghĩ ngay đến một người cũng mắt đen, tóc đen, áo đen - giáo sư độc dược học của Hogwarts - Severus Snape. Nếu cô bé này cũng âm trầm, lập dị, quanh thân áp suất thấp người lạ chớ tới gần trong ba mét như của giáo sư, lão Tom sẽ cho rằng đây là con gái bên ngoài của giáo sư cũng nên, tuy là bề ngoài không giống lắm, nhưng có thể cô bé này giống mẹ hơn cha, ai mà biết được.
Thấy cô bé kia tiếp tục đi ra phía sau bức tường nơi đặt thùng rác, lão Tom nở nụ cười để lộ ra hàm răng đã rụng hết của mình, kết hợp cái đầu hói, muốn bao nhiêu kinh tởm liền có bấy nhiêu.
“Phù thủy nhỏ, cháu muốn đến Hẻm Xéo sao?”
Isadora xem như không nhìn thấy nụ cười khiến dạ dày cô co thắt kia, bình tĩnh nở một nụ cười quý tộc tiêu chuẩn, đúng mực mà không hề giả dối, giọng nói tinh tế trong trẻo thoát ra từ đôi môi hồng nhuận mang theo lễ phép khiến người khác vui lòng.
“Đúng ạ. Năm nay cháu sẽ đến Hogwarts học, nên cần mua một ít đồ dùng.”
Nhìn mà xem, thật lễ phép, đây nhất định không phải con gái của Snape, vị giáo sư âm trầm kia làm sao có thể sinh ra đứa con như thế này được. Con của Snape nhất định phải châm chích, phun nọc độc vào lão như là cha nó. Huống chi nhiều năm nay Snape vẫn luôn độc thân, cả giới pháp thuật đều biết chuyện này.
“Vậy người lớn trong nhà cháu đâu? Sao không đi cùng?”
Phải biết rằng Hẻm Xéo cũng không quá an toàn với một phù thủy nhỏ, nhất là một phù thủy vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, đáng yêu lại lễ phép như cô bé trước mặt này. Nhỡ như bị bắt đi mất, biết đi đâu mà tìm về đây.
Isadora tiến đến gần lão Tom rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh quầy bar, dù sao trời vẫn còn sớm, không cần vội vàng làm gì. Cô vừa từ chỗ cha về, cha ở Muggle nên cô đến thẳng quán Cái Vạc Lủng rồi vào Hẻm Xéo, hôm nay là một ngày tốt để đi mua đồ dùng có trong thư nhập học gửi đến mấy ngày trước.
Lão Tom nhìn Isadora đến gần, trong mắt toát ra kinh ngạc, thật là một quý tộc trong quý tộc. Trên mặt Isadora luôn luôn mang theo ý cười, trong quá trình đi đầu vẫn ngẩng cao, mắt nhìn thẳng, lưng thẳng tắp, bước đi thong thả tự nhiên như ở nhà. Cao quý mà ưu nhã, tuy ở trong một quán bar tồi tàn cũng không làm mất đi khí chất quý tộc trời sinh, thấm sâu vào trong xương cốt khiến mọi người khách trong quán cũng phải ngước nhìn. Đây rõ ràng là một quý tộc máu trong lâu đời, lão Tom biết không ít quý tộc, nhưng lại không biết cô bé này rốt cuộc là ở gia tộc nào đi ra.
“Cha rất bận, không thể đi cùng cháu. Hơn nữa cháu có gia tinh đi theo, sẽ không xảy ra việc gì.”
Pháp thuật của gia tinh đôi khi còn mạnh hơn cả phù thủy, cha để ba gia tinh cùng cô ra ngoài, an toàn của cô luôn luôn không cần lo lắng.
Lão Tom lấy ra một chiếc ly thủy tinh đã được lau sạch sẽ đến mức bóng loáng, rót một ly rượu màu đỏ đậm như máu cho vị khách vừa mới tới, anh ta nhận lấy rồi bưng đi, lão Tom tiếp tục nói chuyện với Isadora.
“Cháu không buồn sao? Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ đi cùng.”
Lão thấy cha của cô bé thật không tốt, hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô bé lại sắp phải vào Hogwarts học, một năm gặp nhau không được mấy lần, bận đến đâu cũng phải bỏ ra ít thời gian để cùng con gái đi Hẻm Xéo chứ.
Isadora thấy sắc mặt của lão Tom không tốt cũng biết là lão đang nghĩ gì. Cha không thể đi cùng cô đều có nguyên nhân cả, cha luôn dành những gì tốt nhất cho cô, không ai có thể chỉ trích cha, nhưng cô bây giờ không thể vì cha mà nói ra được, đành phải để cha chịu ấm ức thôi.
“Không sao ạ. Cháu đã lớn, có thể tự làm rất nhiều việc rồi.”
Lễ phép, hiểu chuyện, độc lập, chín chắn, thật là một đứa trẻ ngoan. Là một quý tộc, cao quý mà không cao ngạo, tự tôn mà không tự cao, lão thích những đứa trẻ như vậy. Không biết cha cô bé là ai, có một cô con gái như thế thì còn gì bằng.
“Cháu muốn uống gì? Ta sẽ mời.”
Lão mời vì đơn giản là lão thích, nếu là những quý tộc khác, đừng nói là mời, không lấy thêm tiền của bọn họ đã là may mắn lắm rồi.
“Cảm ơn ông, nhưng cháu nghĩ cháu phải đi Hẻm Xéo bây giờ. Có dịp cháu sẽ lại đến đây, khi đó chờ mong thức uống của ông.”
Lão Tom cười cười, cũng không ép cô bé. Một quý tộc có thể ngồi trong quán bar tồi tàn của lão lâu như vậy đã là một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
“Phù thủy nhỏ, có thể cho ta biết cháu tên gì sao?”
Isadora ngẩng đầu nhìn lão Tom, trên môi luôn luôn bảo lưu nụ cười đúng mực mà không hề giả dối, đôi mắt đen tuyền khẽ lóe lên ánh sáng, nếu vẻ bề ngoài của lão tốt hơn một chút xíu cô sẽ càng nguyện ý nói cho lão biết hơn. Nhưng không sao, nể tình lão vừa rồi muốn mời cô uống nước, cô sẽ cho lão vinh hạnh này, vinh hạnh là người đầu tiên ngoài cha và các bức họa trong gia tộc được biết tên của cô.
“Đương nhiên rồi. Cháu là Isadora, Isadora Prince.”
Lão Tom ngây ngẩn cả người, Prince, thế gia độc dược nổi danh cả thế giới pháp thuật? Chẳng phải rất nhiều năm trước Prince đã không còn người thừa kế rồi sao? Như thế nào hôm nay lại có một Prince đứng trước mặt lão, hơn nữa đã mười một tuổi, lễ nghi quý tộc không thể nào chê, cao quý tao nhã còn hơn cả một phù thủy quý tộc trưởng thành? Lão không nghĩ cô bé nói dối lão, Prince là gia tộc máu trong lâu đời, cũng giống như Malfoy vậy, không phải muốn giả là giả được. Thật kì lạ, nhiều năm nay cũng không hề nghe thấy trang viên Prince có người thừa kế, cả Bộ Pháp Thuật cũng không biết được vị trí của tòa trang viên này. Nếu như có một Prince xuất hiện và kế thừa trang viên, Nhật báo Tiên Tri chắc phải đăng báo rồi chứ, đây là một đầu đề nóng bỏng không phải sao?
Mặc kệ lão Tom còn đang rối rắm, Isadora đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi đi ra sau bức tường, nơi cánh cổng dẫn tới Hẻm Xéo.
“Cháu phải đến Hẻm Xéo rồi, tạm biệt.”
Lão Tom giật mình tỉnh lại, thấy Isadora đã khuất bóng sau cánh cửa, trong lòng thầm quyết tâm phải xem Nhật báo Tiên Tri vào ngày mai, một Prince đến Hẻm Xéo nhất định sẽ được chú ý.
Isadora từng đến Hẻm Xéo với cha rất nhiều lần, cha rảnh rỗi sẽ đưa cô đi chơi, có điều cô nếu không được ngụy trang cẩn thận thì cũng phải bị ếm lên mình một bùa bỏ qua. Thân phận cô đặc biệt, không như những người khác có thể quang minh chính đại lộ ra ánh sáng, cô đã mười một tuổi, trước hôm nay người biết đến sự tồn tại của cô cũng chỉ có mình cha. Rất nhanh Isadora đã mua gần đủ đồ dùng được ghi trong thư, còn lại sách giáo khoa và đồng phục, Isadora quyết định mua đồng phục trước.
Tiệm áo chùng của Madam Malkin là nơi may đồng phục cho học sinh Hogwarts, cũng là cửa hàng tư nhân có tài nghệ và thái độ phục vụ tốt nhất nước Anh. Vừa đi vào, phu nhân Malkin dáng người mập mạp mặc một cái áo chùng màu tím lập tức đi tới, cười ôn hòa nói với Isadora.
“Muốn mua đồng phục của Hogwarts sao?”
Isadora nở một nụ cười đúng mực mà không giả tạo, khẽ cúi người chào vị phu nhân trước mặt, dao động pháp lực trên người phu nhân Malkin cho thấy bà là một phù thủy thực lực không tồi. Người có thực lực mạnh mẽ đáng được tôn trọng.
“Vâng, đúng vậy, phu nhân. Ngoài ra cháu còn muốn may thêm một ít áo quần mặc hằng ngày. Năm áo chùng thắt eo, năm áo sơ mi cùng năm váy ngắn, mọi thứ đều màu đen, chọn loại vải tốt nhất đi ạ. À, phiền phu nhân thêu cho cháu hoa hồng đen lên ngực áo chùng, còn nhện xanh lên cổ áo sơ mi. Đây là số đo của cháu.”
Trước khi đến đây Isadora đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn người bạn nhỏ bên kia đang bị chiếc thước đo nhân cơ hội mà chọc ghẹo trườn lui trườn tới trên người, tự nhiên Isadora cảm thấy lạnh người, may mắn cô không cần chịu cái cảm giác bị “dê” đó.
Phu nhân Malkin nhìn đứa bé xinh đẹp mặc đồ đen từ trên xuống dưới một lần, không chắc chắn hỏi lại.
“Cháu chắc chắn muốn tất cả đều là màu đen?”
Một đứa nhỏ nên dùng màu sắc tươi sáng ôn hòa mà không phải là màu đen âm trầm khủng bố đó, tuy rằng cô bé này mặc đồ đen rất đẹp. Không biết có quan hệ gì với giáo sư Snape không? A, khi nào gặp bà nhất định phải hỏi mới được.
Nụ cười trên môi Isadora vẫn không đổi, đây dường như đã là một bản năng.
“Chắc chắn, thưa phu nhân.”
Phu nhân Malkin thở dài trong lòng, học kì mới này Hogwarts lại có thêm một con dơi nhỏ rồi. May mắn cô bé rất đáng yêu, nếu không học sinh Hogwarts sẽ áp lực chết mất, có một Snape đã đủ khiến bọn nhỏ sợ hãi rồi.
“Đứa nhỏ, cháu tên là gì?”
Isadora chớp chớp mắt, hôm nay đã có hai người hỏi tên cô rồi nha. Như thế kì thực rất tốt, cha và các bức họa đều nói đã đến lúc cô nên xuất hiện trước giới pháp thuật rồi. Sản nghiệp của gia tộc Prince ở Bộ Pháp Thuật cũng đến lúc trở về với chủ cũ của nó, đáng tiếc cô chỉ có thể tự mình ra mặt dành lại, cha thủy chung vẫn không thể giúp cô nhiều được.
“Isadora, Isadora Prince thưa phu nhân.”
Đúng như dự đoán, phản ứng của phu nhân Malkin không khác lão Tom là mấy, Prince đã nhiều năm không có thêm một phù thủy nào, thế gia độc dược này gần như đã điêu tàn biến mất trong lịch sử, hôm nay bỗng dưng xuất hiện một Prince, tin tưởng là ai cũng sẽ thấy kinh ngạc.
Phu nhân Malkin nhìn thật kĩ lại cô bé ngồi trước mắt, khi cô bé vừa bước vào bà đã nhận ra cô bé là quý tộc, hơn nữa còn là quý tộc máu trong lâu đời, bà có suy đoán xem thử đây là đứa nhỏ của gia tộc nào nhưng chưa từng nghĩ đến lại là Prince. Ánh mắt phu nhân Malkin đảo quanh người Isadora, khi nhìn thấy chiếc nhẫn hình nhện xanh được quấn quanh bởi gai hoa hồng đen trên tay cô, hai mắt ngay lập tức mở lớn. Merlin ơi, đây không phải là sự thật đi, cô bé này thế nhưng lại là gia chủ của Prince, một gia chủ mới mười một tuổi, còn chưa trưởng thành. Bà tất nhiên biết rõ, chiếc nhẫn trên tay Isadora chính là nhẫn của gia chủ, chỉ cần là phù thủy có chút hiểu biết đều rất rõ ràng điều này. Nhện xanh, hoa hồng đen, mỗi một thứ đều là biểu tượng của Prince, đây là thường thức của giới phép thuật, không thể không biết.
“Cháu là gia chủ Prince?”
Giọng phu nhân Malkin nghe ra có chút khô khốc không thể tin nổi.
Isadora tao nhã cười, tự động xem như không thấy phản ứng và vẻ mặt thất thố của phu nhân Malkin. Cha đã nói với cô, tồn tại của cô sẽ gây oanh động thế giới pháp thuật, nếu muốn xuất hiện trước mặt người đời cô phải học cách chịu đựng những phản ứng, những ánh mắt, thậm chí là lời lẽ mà cô không muốn, cô đã chuẩn bị từ trước, không sao cả, nhiêu đây vẫn còn nằm trong dự đoán của cô.
“Đúng vậy, phu nhân.”
Phu nhân Malkin nhìn Isadora, thấy cô trước sau như một tao nhã cao quý cười nói rất tự nhiên, không khỏi thở dài, thật là một đứa nhỏ trấn định, nhỏ tuổi như vậy mà đã phải chèo chống cả một gia tộc, nhất định phải rất mệt.
“Được rồi, đứa nhỏ, chọn kiểu dáng quần áo đi.”
Phu nhân Malkin rất nhanh liền bình thường trở lại, bà đã gặp qua rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng cũng không làm bà thất thố quá lâu. Lấy ra quyển sách vẽ kiểu dáng quần áo cho Isadora, phu nhân Malkin tiếp tục công việc của mình. Trong lòng bà, Isadora dù là gia chủ nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mà một đứa nhỏ thì nên có quần áo đẹp.
Isadora chọn mấy kiểu dáng rồi trả lại sách cho phu nhân Malkin.
“Đứa nhỏ, cháu muốn ngồi ở đây đợi hay đi mua đồ rồi về lấy?”
Không cần suy nghĩ, Isadora trả lời ngay.
“Cháu nghĩ cháu sẽ ở đây đợi.”
Cô đã có đũa phép, thú cưng thì đã có Gooty, còn cú, thật xin lỗi, tạm thời cô còn chưa cần. Cha nói nếu cần liên lạc, cha sẽ tự viết thư cho cô, khi đó cô dùng cú của cha để hồi âm cũng được. Cô còn nhiều thời gian, sách sẽ đi mua sau. Hơn nữa lúc cô nhìn vào tiệm sách, thấy ở đó rất đông người, hình như có người đang chụp ảnh kí tên ở đó, cô không thích chen chúc, đợi một lát rồi đi mua cũng không muộn.
“Được rồi, ngồi ở đây, một lát sẽ xong ngay.”
Phu nhân Malkin cho Isadora một ly nước trái cây, để cho cô đợi rồi đi tiếp những vị khách khác. Còn hơn một tháng Hogwarts mới khai giảng, nhưng cũng có một số học sinh giống như Isadora đi mua đồ sớm, trong tiệm cũng có vài ba người khách ra ra vào vào cần bà đón tiếp.
Trong khi chờ đợi, Isadora một bên uống nước trái cây vị việt quất phu nhân Malkin đưa cho, một bên lấy đũa phép của mình ra nhìn lui nhìn tới rồi so sánh với những cây đũa phép của khách hàng ra vào trong tiệm. Đũa phép của cô là đũa phép của gia chủ đời đầu, khi cô tiếp nhận vị trí gia chủ, nó đã lựa chọn cô, rất nhiều bức họa đã rất ghen tỵ với cô khi cô được lựa chọn, cha cũng rất ngạc nhiên, đũa phép của người đã chết rất hiếm khi chọn cho mình một chủ nhân tiếp theo. Cha nói, cô rất đặc biệt, cha vui vì điều đó, nhưng cũng rất lo lắng khi cô mang đũa phép này ra ngoài sẽ khiến người khác chú ý quá mức.
Chiếc đũa phép dài mười ba tấc Anh, thân làm bằng huyết mộc được nuôi bằng chính máu của gia chủ đời đầu, lõi là tóc của tinh linh ánh trăng, tay cầm là nguyệt quang thạch vô cùng hiếm có. Trên thân đũa khảm lên hai loại bảo thạch, một đen tuyền, một xanh thẫm. Màu đen khắc thành một đóa hồng đen nở rộ giữa bụi gai nhọn, dường như dưới tác dụng của huyết mộc mà có thể nhìn thấy trên từng cái gai nhọn còn đọng lại vài giọt máu tươi chưa kịp khô chảy dọc xuống thân đũa. Màu xanh khắc thành một con nhện xanh, từng chút, từng chút một bò lên bụi gai tiến về phía đóa hồng đen, trên từng sợi lông tơ kia dường như cũng nhuốm phải máu tươi mĩ lệ. Trên thân đũa nhỏ, hai loại bảo thạch điêu khắc vô cùng tinh xảo làm chúng như chìm vào thân đũa, hòa làm một với đũa. Đũa phép được làm theo tiêu chí của ma pháp trượng cổ, bên trên và bên trong đũa phép khắc lên không dưới trăm loại ma pháp trận cổ xưa đã thất truyền.
Đũa phép của Isadora tuyệt đối là cây đũa phép phức tạp, cường đại và quỷ dị nhất ma pháp giới từ trước tới nay. Lần đầu tiên nhìn thấy cây đũa phép này cô cũng rất kinh ngạc, nghe bức họa của gia chủ đời đầu nói, đũa phép này là do chính tay ông làm, mắt thẩm mĩ của ông cũng thật đặc biệt. Đũa phép nhìn qua rất dọa người và tà ác, giống của một bậc thầy hắc ma pháp hơn là của một độc dược đại sư. Thế nhưng gia chủ đời đầu rất bí ẩn, thực lực cũng rất cao, cô do chính tay ông dạy dỗ trong nhiều năm như vậy nhưng vẫn không biết quá nhiều về ông.
Đợi một lúc, khoảng gần hai tiếng phu nhân Malkin đã may xong, trả tiền, chào phu nhân Malkin rồi bước ra khỏi cửa hàng. Isadora thấy trời đã gần trưa, chọn một nhà hàng thoạt nhìn không tệ để lấp đầy cái bụng nhỏ, đồ đạc của cô đã giao cho gia tinh mang về trước. Ăn xong, Isadora tiếp tục cuộc mua sắm ở Hẻm Xéo, mục tiêu tiếp theo là tiệm sách Flourish & Blotts (Phú Quý và Cơ Hàn).
Isadora đứng trước tiệm sách, nhíu mày nhìn tấm áp phích in gương mặt cười đến muốn đánh của nam phù thủy tóc vàng mặc chiếc áo chùng hoa lệ màu tím tử la lan, bên trong lại nhốn nha nhốn nháo những người là người, hầu hết đều là những quý cô quý bà, Gilderoy Lockhart, tên bao cỏ nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không có lấy một phần thực lực này đúng là được rất nhiều người hâm mộ. Isadora mím môi thành một đường thẳng, tự hỏi bản thân liệu có nên đi về hay không, cô thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của con công lòe loẹt kia, trông còn khó chịu hơn cả cha con nhà Malfoy, ít nhất Malfoy còn phù hợp với thẩm mĩ của quý tộc, mà Gilderoy Lockhart thì trăm phần trăm là một tên khoác lác thích khoe khoang.
Suy nghĩ một hồi, Isadora vẫn quyết định đi vào, dù sao cũng đã tới tận đây rồi. Chen chen lấn lấn một hồi mới có thể vượt qua được đống tường thịt người, sắc mặt của Isadora càng lúc càng kém, áp suất thấp người lạ chớ tới gần sắp sánh ngang được với giáo sư Snape, tin tưởng, bất kì ai sau khi chen lấn qua được một đám người ‘điên cuồng’ như vậy sắc mặt cũng không thể nào tốt được, huống gì hành vi này còn rất không quý tộc, rất không Slytherin. Nhanh chóng mua sách giáo khoa, nghĩ đến khi đi tính tiền còn phải thực hiện một hành vi vượt chướng ngại vật ngu xuẩn như vừa rồi, tâm trạng của Isadora càng thêm tồi tệ. Cô phải nhanh chóng ra khỏi đây, cái nơi tràn ngập hormone cùng bong bóng màu hồng này thật khiến người ta dạ dày sôi trào.
Trong khi Isadora sắp được giải thoát thì Merlin lại muốn chơi cô. Phía trước cửa ra vào xảy một cuộc ẩu đả của hai nam phù thủy, chính xác là phù thủy nhưng lại đánh tay đôi vật lộn y hệt Muggle. Isadora nheo mắt quan sát, lấp loáng giữa đám người nổi bật hai màu tóc đỏ cùng bạch kim lóa mắt đan xen vào một chỗ. Môi Isadora giật giật, quả là mất mặt, hai tên kẻ thù truyền kiếp này không biết chọn chỗ để đánh nhau hay sao, hơn nữa bọn họ đã trưởng thành, ngay cả một chút giáo dưỡng kiềm chế cũng không có mà làm trò trước mặt bao nhiêu người. Thật hiển nhiên, hai đầu tóc màu sắc nổi bật kia, trong thế giới pháp thuật không ai là không biết, gia đình Weasley tóc đỏ máu trong nghèo khổ và Malfoy quý tộc khổng tước kiêu ngạo.
Thảo luận - góp ý