Shot hình của Bảo Sinh đạt được sự đồng ý của đối tác, sắp tới phải đưa ra thị trường. Vấn đề tuyên truyền ra mắt của Bảo Sinh cũng đang được lập kế hoạch. Tần Triệt quyết tâm đưa Bảo Sinh thành đối tượng tập trung đào tạo của công ty, hội nghị cấp cao hôm nay là để thảo luận về vấn đề này.
Xông pha đi đầu, có người đặt ra vấn đề tên tuổi, muốn cho Bảo Sinh một nghệ danh. Tần Triệt không đồng ý, hắn nói, “Cái tên Bảo Sinh không phải tốt sao? Tôi nghĩ không cần phải sửa. Xóa họ, gọi là Bảo Sinh.”
Người đề nghị nói, “Có phải có chút quê mùa không?”
Tần Triệt lắc đầu nói, “Không đâu. Bây giờ người mới ra mắt, tự vắt hết trí óc đặt những cái tên tầm phào bậy bạ, cảm giác thô tục tầm thường. Không cần sửa tên Bảo Sinh. Cái tên này mới mẻ, động vào lòng người, người ở bất kì độ tuổi nào sẽ không cảm thấy nó phản cảm.” Hắn nhớ lần đầu tên gọi tên Bảo Sinh, âm thanh trong veo giòn dã, dịu ngọt giống như ngậm cam thảo.
Cái tên Bảo Sinh cứ như thế xuất hiện ở các tuần san và tạp chí thời trang. Truyền thông và công chúng bắt đầu chú ý đến người mới gia nhập làng giải trí này. Biển quảng cáo, trạm xe buýt, ga tàu điện ngầm, đường phố thương mại tất cả đều có hình ảnh của người đàn ông đẹp trai, gợi cảm và phóng khoáng. Thân trên để trần, đôi mắt rực lửa. Liên Sinh nhìn màn hình màu lớn, nhìn rất bắt mắt, cảm thấy vui vẻ mà cười, mang túi siêu thị trong tay rồi vội vã trở lại.
Bảo Sinh lần này được trả tám vạn tiền công. Họ chuyển sang phòng trọ khác, căn nhà mới rộng rãi và sạch sẽ, rất gần trường học của Liên Sinh. Bảo Sinh mua điện thoại di động, máy tính xách tay và quần áo cho Liên Sinh. Liên Sinh mỗi ngày đều trở về, trên đường sẽ ghé qua siêu thị mua nhiều loại đồ ăn khác nhau rồi bỏ vào tủ lạnh, hàng ngày làm bữa ăn nóng sốt cho Bảo Sinh.
Liên Sinh còn đang làm thêm. Cậu nói, “Không muốn, em bận rộn quen rồi, không muốn nhàn rỗi đâu.”
Bảo Sinh nói, “Vậy em đừng làm công việc hiện tại nữa. Công ty chúng anh thường thuê người làm công việc quét dọn lặt vặt, em đến làm đi. Anh có thể thấy em thường xuyên.”
Con mắt Liên Sinh sáng lên, đan chặt ngón tay mình vào ngón tay của Bảo Sinh. Căn nhà lớn hơn nhưng chiếc giường vẫn nhỏ hẹp như cũ. Họ không quan tâm mà nép chặt vào nhau, hơi thở giao hòa, chìm vào giấc ngủ.
Được Bảo Sinh giới thiệu, Liên Sinh đến công ty anh làm công. Đây là lần đầu tiên Tần Triệt gặp mặt em trai của Bảo Sinh.
Tần Triệt bận rộn nhiều việc. Hắn không thể lúc nào cũng quan tâm đến Bảo Sinh, hắn có cả một công ty lớn phải quản lý. Lúc hắn nhìn thấy Liên Sinh là ở căn tin của công ty. Bảo Sinh và Liên Sinh đang ăn cơm với nhau, Bảo Sinh gắp toàn bộ tôm rán của mình sang cho thiếu niên tinh tế thanh tú kia.
Tần Triệt ngồi xuống đối diện với họ, “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”
Bảo Sinh lắc đầu nói với Liên Sinh, “Đây là Tần Triệt.”
“Chào anh.” Liên Sinh lễ phép gật đầu rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Tần Triệt cảm thấy hai anh em này có vẻ giống nhau về điểm này, kiệm lời ít nói, xa cách nghìn dặm, giống như thế giới này chỉ có hai anh em họ.
Tần Triệt buộc lòng hỏi, “Đây là em trai cậu?”
“Vâng. Đến làm công.” Bảo Sinh nói.
“Gọi là Liên Sinh phải không?”
Liên Sinh gật đầu.
“Hai anh em các cậu không giống nhau chút nào hết.” Tần Triệt cười nói.
Bảo Sinh nhìn Liên Sinh, “Tôi giống bố, em ấy giống mẹ.”
Hôm nay là lần đầu tiên Bảo Sinh trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Triệt. Tuy nhiên, Tần Triệt không cảm thấy vui mừng, bởi vì ánh mắt của Bảo Sinh chỉ hướng về Liên Sinh. Bảo Sinh không hề nhìn hắn.
Tần Triệt nói chuyện vài câu, không chịu nổi bầu không khí kỳ quặc này, mang bữa ăn của mình rời đi. Trong khoảnh khắc xoay người, hắn sửng sốt. Tần Triệt nghe thấy Liên Sinh nói, “Bảo Sinh, em ăn xong rồi.”
Hắn nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người sóng đôi.
Bảo Sinh… Tại sao Liên Sinh không gọi Bảo Sinh là “anh ơi”?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mùa thu đã đến, bầu không khí mùa hè nóng nực thoáng cái biến thành trời thu mát mẻ. Liên Sinh trở thành sinh viên năm hai, việc học càng thêm bận rộn. Chỉ có cuối tuần cậu mới được tự do để làm việc, theo Bảo Sinh, tạo một rào cản ánh sáng, chạy qua chạy lại lấy quần áo và các loại đạo cụ. Để có cơ hội nhìn thấy Bảo Sinh nhiều hơn, cậu cảm thấy không thành vấn đề.
Quảng cáo của Bảo Sinh dần dần tăng lên, thậm chí có đạo diễn muốn anh quay MV âm nhạc. Anh nghĩ rất nhanh anh sẽ mua một ngôi nhà. Không phải phòng trọ, mà là một ngôi nhà để anh và Liên Sinh sống nương tựa lẫn nhau.
Tần Triệt có chút khổ não. Công ty xác thực tận lực tuyên truyền hình ảnh của Bảo Sinh, nhưng Bảo Sinh không có chút tự giác nào của người nghệ sĩ. Bảo Sinh không muốn trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, không muốn tham gia các hoạt động tuyên truyền. Người đại diện nổi giận nói, “Cậu đã ký hợp đồng rồi!”
Anh bắt bẻ, “Tôi chỉ đến để chụp ảnh, chuyện khác tôi không muốn làm.”
Người đại diện không còn cách nào với anh.
Tần Triệt bất đắc dĩ cũng vô lực. Tình cảm mãnh liệt như mùa hè thiêu đốt của hắn, trong những cơn gió đầu thu, xâm nhập vào tận xương tủy. Dục vọng và nguyện vọng, càng ngày càng không rõ ranh giới.
Hắn nghĩ, hắn có lẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Cảm tình chưa từng nói ra, cay đắng mà ngọt ngào. Hắn vẩy nước lên mặt, sau đó không hề hơ tay trước máy làm khô mà chỉ mệt mỏi tựa trước bồn rửa tay. Mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt. Sầm Nhạc Vinh bước vào, vô cảm rửa tay, dùng bàn tay còn ướt nước vỗ vai hắn, “Mệt à?”
“Không có.” Tần Triệt cười khổ một chút, “Chỉ có chút buồn ngủ.”
“Muốn ngủ không?”
“Với anh?” Tần Triệt gỡ tay anh ta ra, “Tôi không muốn ngủ cùng biến thái.”
“Người cậu muốn ngủ cùng, trong lòng không có cậu.”
“Cám ơn, không cần anh nhắc.” Tần Triệt cố sức lau mặt, ưỡn ngực rời đi. Sầm Nhạc Vinh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, cười khổ.
Ngày hôm đó Bảo Sinh phải chụp ngoại cảnh, ở một nhà máy hóa chất bỏ hoang ngoại thành. Nhà máy hóa chất ở gần bờ biển, có ống khói cao chót vót và những chai dầu cũ nát. Sầm Nhạc Vinh luôn luôn thích những thứ như thế này, kim loại, tuyệt vọng, đầy rẫy trong thời đại công nghiệp. Trời cao mây trắng, tông màu xám bạc, một làn gió mát thổi vào tim, quái dị và không hài hòa không thể nói được. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều thích. Tần Triệt nói, bởi vì đó là thứ mọi người hiện đại quen thuộc nhưng không tìm lại được. Sầm Nhạc Vinh không đồng ý, nói chỉ là quyến rũ trái tim của rất nhiều người thành phố để họ mua tạp chí Petty mà thôi. Ảnh chụp dùng cho số tiếp theo của tạp chí Petty, sẽ kết hợp vài câu thơ, mặc dù ai xem cũng không hiểu.
Tần Triệt cười nhìn về phía Bảo Sinh. Hắn không cần đoán cũng biết Bảo Sinh không bao giờ đọc những loại tạp chí này. Dường như Bảo Sinh hoàn toàn không biết đến sức quyến rũ của bản thân, cũng không lợi dụng thứ đó để đạt được mục đích gì. Bảo Sinh như thế nhưng lại có thể làm điên đảo chúng sinh. Tần Triệt nghĩ, tình trạng và nghề nghiệp của Bảo Sinh giống như ảnh chụp của Sầm Nhạc Vinh, quái dị và không hài hòa, nhưng mọi người vẫn cứ yêu thích.
Hắn quay đầu, thấy Liên Sinh đang trợ giúp cho chuyên viên trang điểm. Hôm nay là cuối tuần, cậu có thời gian rảnh. Kỳ thật bộ dạng bên ngoài của Liên Sinh cũng rất đẹp nhưng cậu không có tố chất làm ngôi sao. Cậu không có phong cách làm điên đảo chúng sinh như Bảo Sinh. Trên thế giới này, người đẹp rất nhiều, dù không đẹp cũng có thể trang điểm trở thành đẹp. Thế nhưng người có khả năng được vạn người khác thần tượng không có bao nhiêu. Liên Sinh có phong cách an tĩnh nhưng thiếu sự quyến rũ và liều lĩnh từ bên trong tỏa ra.
Có người sẽ thích, nhưng không làm cho tất cả mọi người đều thích.
Hắn lại nhìn về phía Bảo Sinh. Chỉ cần Bảo Sinh mong muốn, anh đã định trước là người đàn ông được tất cả mọi người yêu thích. Tuy nhiên, anh lại không muốn.
Tần Triệt hỏi anh, “Cậu đã đi lên con đường này, chẳng lẽ không muốn nổi tiếng sao?”
Bảo Sinh hỏi ngược lại hắn, “Nổi tiếng thì sẽ thế nào?”
“Sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua biệt thự nhà vườn, xe hơi sang trọng. Cậu sẽ có một số lượng lớn người hâm mộ. Mọi người đều biết đến cậu, đi bộ trên đường phố sẽ có người xin chụp ảnh với cậu, xin chữ ký của cậu.”
Bảo Sinh “ừm” một tiếng, nói, “Quá phiền phức.”
Tần Triệt rốt cục hiểu Bảo Sinh chỉ muốn kiếm đủ tiền để sống. Bảo Sinh không bị hấp dẫn bởi đồng tiền, Bảo Sinh ghét bị nhiều người biết đến. Tần Triệt nghĩ, Bảo Sinh thật sự là một người đàn ông kỳ lạ, hiếm có trong xã hội hiện nay. Hắn cũng không ép buộc Bảo Sinh, giúp Bảo Sinh từ chối các cuộc phỏng vấn, chương trình, thậm chí cả quảng cáo truyền hình.
Chụp ảnh xong, mọi người đi bộ vào xe ô tô để trở về nhà. Bảo Sinh và Liên Sinh đương nhiên ngồi cùng nhau. Bảo Sinh mệt mỏi, chiếc xe xóc nảy, đang ngủ, tựa ở đầu vai Liên Sinh. Liên Sinh đem áo khoác đắp vào người anh, cũng dựa vào anh mà ngủ. Trong mắt Tần Triệt, cảnh tượng này kỳ dị lạ lùng.
Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng tìm ra lý do cho cảm giác kỳ quái này.
Hết chương 5