Thời gian nghỉ trưa, người đại diện đưa cho Bảo Sinh một chiếc điện thoại di động. Bảo Sinh trốn ở một góc cầu thang gọi điện thoại đến phòng ký túc xá của Liên Sinh.
Điện thoại được chuyển đến tay, Liên Sinh có chút ngạc nhiên, “Sao anh lại gọi điện?”
Bảo Sinh nói, “Công ty cho anh điện thoại di động, được trả tiền điện thoại. Có việc gì thì gọi vào số này cho anh.”
“Vậy thì tốt quá.” Giọng nói của Liên Sinh rất hài lòng, “Bảo Sinh, sáng nay em đã về nhà.”
“Ừ.”
“Em thấy bộ quần áo mới rồi. Anh có thể gấp chỉnh tề như vậy, thật không dễ dàng.”
“Ha Ha. Thích không?”
“Đẹp lắm. Hơi rộng, anh mặc thì vừa.”
“Anh không cần, để cho em mặc. Em ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn trái cây chưa?”
“Rồi. Công việc của anh thế nào?”
“Cũng tạm. Nhớ em rồi.”
“Nhớ cái gì về em?”
“Muốn làm em.”
“… Nói gì vậy, lưu manh.” Liên Sinh nhỏ giọng. Bảo Sinh khẽ nói, “Thật sự, bây giờ rất muốn.”
Liên Sinh ngập ngừng một chút, “Bây giờ… Để em xem thời khóa biểu buổi chiều đã…”
“Đồ ngốc, em thèm muốn như thế cơ à?” Bảo Sinh không nhịn được mà nở nụ cười. Liên Sinh nổi giận, “Liễu Bảo Sinh! Anh đang đùa em có phải không?”
“Không đâu, anh nói thật. Buổi tối về nhà đi.”
“Anh bảo em quay về thì em phải quay về chắc? Không về.” Liên Sinh treo điện thoại. Bảo Sinh vẫn đang mỉm cười, nghĩ thầm, đồ nói một đằng nghĩ một nẻo, buổi tối chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn trở về.
“Trốn ở chỗ này làm gì vậy?” Tần Triệt xuống cầu thang, thấy Bảo Sinh, ngạc nhiên hỏi.
Bảo Sinh cất điện thoại di động, “Gọi điện thoại cho em trai tôi.”
“Tình cảm của hai anh em cậu thật tốt. Là anh em ruột?” Tần Triệt thử thăm dò mà hỏi.
“Ừm.” Bảo Sinh không tập trung ừm một tiếng, cười cười rồi rời đi.
“Bảo Sinh!” Tần Triệt gọi anh, “Cậu có biết tại sao ngày đó tôi bị người vây đánh không?”
Bảo Sinh quay đầu lại nhìn hắn. Tần Triệt cười nói, “Bởi vì hôm đó tôi uống say, làm náo loạn vũ trường của họ.”
Bảo Sinh lắc đầu. Tần Triệt cười khổ mà nói, “Không giống uống say đúng không? Khi uống say tôi còn bình tĩnh hơn bình thường nhiều, nhưng vẫn mượn rượu giả điên. Hôm đó chỗ tôi uống rượu gần một quán bar gọi là ‘Forever Together’.”
Bảo Sinh khó hiểu nhíu mày, nói cho tôi biết làm gì?
Tần Triệt thẳng thắn nói rõ, “Cậu biết ‘Forever Together’ là quán bar gì không? Đó là một gay bar, quán bar dành cho người đồng tính.”
Bảo Sinh ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh anh đã nói, “Chuyện đó không liên quan đến tôi.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung, “Anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giùm anh.”
Tần Triệt cười khổ. Hắn biết Bảo Sinh không hiểu ý của hắn, thật sự không hiểu. Hắn đành phải nói, “Được rồi, giúp tôi giữ bí mật, cám ơn cậu.” Sau đó phất tay để Bảo Sinh rời đi còn hắn một mình tựa vào trong góc tường mà hút thuốc lá.
Không hiểu cũng không sao. Bây giờ còn chưa phải lúc. Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cậu hiểu, Bảo Sinh. Hiểu tại sao tôi phải xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng đó.
Bảo Sinh căn bản không thèm suy nghĩ tại sao Tần Triệt lại nói chuyện đó với anh. Anh không có tâm tư để suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình và Liên Sinh. Cho nên, sau buổi trưa trong khi chụp ảnh anh nhìn thấy Tần Triệt, thái độ vẫn vô tư trong sáng không chút thay đổi. Tần Triệt đương nhiên biết điều đó biểu hiện cái gì, Bảo Sinh căn bản không quan tâm chuyện hắn vừa nói. Hắn buồn rầu một lúc, nói công ty có việc, giận dỗi bỏ đi.
Những shot ảnh chụp vào buổi chiều, người mẫu nữ cơ bản chỉ là vai phụ, có tác dụng làm nền. Bảo Sinh vẫn để trần thân trên, người mẫu nữ quỳ gối trước người anh, đặt cánh tay trắng mịn mảnh mai lên bờ vai anh, trong tay cầm một lọ nước hoa. Chỉ chụp nửa người trên nên chỉ thấy cánh tay của người mẫu nữ. Chính vì thế, càng dễ dàng khiến người ta mơ tưởng, tràn ngập cảm xúc khiêu gợi đầy kích thích.
Khi tay của người mẫu nữ nắm vai Bảo Sinh, anh cảm thấy rất khó chịu, nhíu chặt lông mày. Sầm Nhạc Vinh gọi anh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tôi biết cậu không thích nhưng đây là công việc, mong cậu hãy có thái độ chuyên nghiệp.”
Bảo Sinh có chút mâu thuẫn. Anh chợt không muốn chụp ảnh nữa. Kiếm tiền nhiều cũng được ít cũng được, cho dù làm việc nặng nhọc cũng dễ chịu hơn bây giờ.
Anh ngoảnh mặt đi, thấy điện thoại di động của mình đặt trên ghế. Loại di động này anh đã thấy trên tấm biển quảng cáo, là sản phẩm mới nhất, có lẽ rất đắt tiền. Anh nghĩ đến hình dáng Liên Sinh đội mưa đi gọi điện thoại công cộng, trong căn phòng chật hẹp và nóng nực đổ mồ hôi như mưa mà đọc sách. Anh quay đầu lại nói, “Tôi biết rồi”, sau đó trở lại trước máy ảnh để tiếp tục chụp.
Một ngày làm việc cuối cùng cũng chấm dứt. Sầm Nhạc Vinh nói, “Ảnh chụp hôm nay tôi sẽ đưa cho công ty đối tác xem, họ hài lòng thì mới có thể sử dụng. Nhưng tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì, bất kì ai nhìn ảnh của cậu sẽ không nhìn ra bất đề nào.”
Bảo Sinh gật đầu, không quay đầu lại mà đi thẳng. Sầm Nhạc Vinh nhìn bóng lưng Bảo Sinh, bật cười, “Chàng trai này ngay cả một câu nịnh nọt cũng không nói sao? Bao nhiêu người xếp hàng muốn nịnh bợ tôi, gặp phải tình huống này sớm đã tâng bốc kỹ thuật chụp ảnh của tôi lên trời rồi.” Anh lắc đầu cười, “Thật sự là một chàng trai tốt.”
Bảo Sinh trở về nhà, quả nhiên Liên Sinh đã làm cơm tối xong, đang chờ anh về ăn. Bảo Sinh có chút mệt, ăn không nhiều lắm liền đi tắm. Lúc anh đi ra thì thấy Liên Sinh ngồi trên giường, cầm điện thoại di động của anh, yêu thích không rời mắt, anh liền hỏi cậu, “Thích không? Cho em dùng.”
Liên Sinh buông điện thoại di động xuống, “Không được. Cái này em không thể cầm, nó cần cho công việc của anh.”
Bảo Sinh bây giờ mới phát hiện Liên Sinh mặc bộ quần áo ngày hôm qua anh mang về. Quả thật hơi rộng, bộ quần áo thùng thình trên cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của Liên Sinh lắc lư dao động, giống như ngăn cách giữa da thịt và vải vóc không phải là không khí mà là khiêu khích và gợi cảm vô tận. Bảo Sinh nhớ đến người mẫu nữ ngày hôm nay. Nếu người quỳ gối trước mặt anh là Liên Sinh, cánh tay vịn vào vai anh là của Liên Sinh… Hơi thở của anh bất chợt trở nên gấp gáp.
Liên Sinh cứng người. Cậu nghe được tiếng hô hấp nặng nề dưới ánh đèn lờ mờ. Người có luồng nhiệt nóng bỏng từ từ tiếp cận cậu. Cậu nuốt nước bọt, ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Bảo Sinh cúi xuống nhìn cậu. Cậu khô khốc nói, “Bảo Sinh…”
“Dùng miệng, được không?” Bảo Sinh hỏi, “Quỳ trước mặt anh.”
Chỉ có Liên Sinh hiểu yêu cầu này không mang theo chút sỉ nhục nào. Họ bên nhau đã lâu lắm rồi, vô cùng hiểu nhau. Máu thịt hai bên đã hòa tan với nhau, không cần ngôn ngữ.
Vì thế cậu thành kính quỳ xuống, kéo đai lưng của Bảo Sinh ra, kéo khóa quần anh xuống. Do dự một lúc cậu đem vật nóng kia vào trong miệng. Bảo Sinh ngửa đầu, thở dài một tiếng thật sâu. Liên Sinh phun ra nuốt vào, dùng đầu lưỡi liếm láp quấn quýt. Bảo Sinh cúi đầu, túm lấy tóc trên đầu cậu, “Nắm vai anh.”
Liên Sinh nghi hoặc ngẩng đầu làm theo lời anh. Ngón tay nhẵn nhụi lạnh lẽo chạm vào bờ vai, cả người Bảo Sinh giật mình một chút, sau đó anh bùng nổ.
Liên Sinh bị sặc, cúi đầu ho khan. Bảo Sinh vội vàng qùy xuống, thở hổn hển nâng mặt cậu lên, cuồng bạo hôn môi. Liên Sinh lấy tay bịt ngang miệng anh, qua quýt lau miệng, lo sợ nói, “Anh thật ngốc…”
Bảo Sinh nhìn sâu vào mắt cậu, duỗi tay với vào trong, “Anh cũng giúp em.”
Liên Sinh dồn người vào trong lòng anh. Anh chống đỡ dưới nách cậu, ôm lấy cậu ngã vào giường. Kéo quần cậu xuống đầu gối, đầu vùi sâu vào phía dưới. Cổ họng của Liên Sinh phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn, cơ thể cậu run rẩy nhè nhẹ. Cuối cùng cậu che miệng, thân thể cứng đờ rồi mềm nhũn.
Họ không tiếp tục làm nữa. Cả hai mệt mỏi nằm trên giường, Bảo Sinh từng chút bóp phần thịt trên cổ Liên Sinh.
“Chụp ảnh quảng cáo thú vị không?”
“Ừ, cũng được. Không có cái gì thú vị, chỉ chụp ảnh thôi.”
“Chụp cái gì?”
“Hình như là nước hoa.”
“Anh chụp ảnh quảng cáo nước hoa à?”
“A, họ nói thế.”
“Hợp hay không hợp… Nước hoa gì?”
“Không biết. Anh không nhận ra nhãn hiệu nước hoa gì.”
“Ừm, em cũng không nhận ra.”
“Đúng rồi, em giúp anh lên mạng kiểm tra chưa?”
“Rồi, là một công ty lớn làm ăn đứng đắn.”
“Ừ.”
“Chụp ảnh quảng cáo này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Không biết. Họ nói có lẽ năm đến mười vạn.”
“Nhiều như vậy?” Liên Sinh có chút ngạc nhiên bật dậy.
“Ừ. Có lẽ anh số đỏ, gặp được công ty lớn.”
Liên Sinh ôm lấy cổ Bảo Sinh, hôn cổ anh, “Thật tốt quá Bảo Sinh. Chúng ta có thể thuê phòng lớn hơn, anh có thể mua giày xăng-đan mới, em sẽ mua thịt nấu thức ăn cho anh.”
“Ừ.”
Liên Sinh buông tay ra, cụng trán vào trán anh, con mắt hướng về anh, “Anh muốn làm gì? Không muốn nói cũng không sao. Em có khả năng. Học phí có thể đi vay, em làm thêm, được học bổng… Còn ba năm nữa. Đợi ba năm nữa thôi Bảo Sinh, em có thể làm được.”
“Đừng nghĩ nhiều, anh đang làm rất tốt.” Bảo Sinh nói, “Công việc nghiêm chỉnh, rất nhẹ nhàng, có thể kiếm tiền.”
“Ừm.” Liên Sinh yên tâm, kéo anh ngã xuống. Bảo Sinh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói, “Anh lại muốn rồi.”
Liên Sinh đỏ mặt, “Không phải mới làm sao.”
“Thật sự, lại cứng rồi. Không tin em sờ thử xem.”
“Cầm thú, lưu manh.”
“Không phải anh muốn mà, anh đang vui. Một khi anh vui, nó liền phấn chấn.”
“Anh vui cái gì?”
“Em vui, anh cũng vui.” Bảo Sinh xoay người đè lên Liên Sinh. Trong đầu anh đều là câu nói phấn khởi của Liên Sinh — Chúng ta có thể thuê phòng lớn hơn, anh có thể mua giày xăng-đan mới, em sẽ mua thịt nấu thức ăn cho anh.
Liên Sinh, em vui vì anh giống như anh vui chỉ vì em.
Hết chương 4