“Vâng!”
Dung Nhụy Tâm cười yếu ớt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đành phải gật đầu đáp ứng, vừa may bản thân cũng cần thời gian để tiếp nhận sự thật, còn có rất nhiều chuyện cần phải tìm hiểu rõ ràng.
“Lão gia, phu nhân, đã đến lúc dùng bữa rồi ạ!”
Mải nói chuyện quên mất cả thời gian, bất tri bất giác là mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính rọi vào phòng khách, thế mà đã gần đến sáu giờ, chị Đỗ cũng đã nấu xong bữa tối.
Người nhà họ Dung rất tuân thủ đạo dưỡng sinh, ăn uống lúc nào cũng rất đúng giờ, Dung Thiếu Thu liếc mắt thấy kim đồng hồ trên vách tường đã chỉ đến số sáu lập tức đứng lên nói:
“Ăn cơm thôi!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, Dung Nhụy Tâm mới vừa ăn no nên thản nhiên cười nói: “Cha, mẹ, Tâm nhi mới vừa cơm nước xong nên muốn ra ngoài tản bộ một chút!“.
“Đi đi, còn trẻ phải vận động nhiều một chút mới tốt!”, Dung Thiếu Thu liếc con gái phất phất tay dặn dò, sau đó sải bước vào phòng ăn.
“Vâng!”, Dung Nhụy Tâm khẽ đáp lại, rồi ngước mắt nhìn sang con trai, vuốt ve đầu cậu nói: “Tiểu Phong ngoan, mau đi ăn cơm thôi!“.
“Dạ, mẹ nhớ cẩn thận một chút!”, Dung Tiểu Phong nhìn mẹ khéo léo nói.
“Tâm nhi cứ đi dạo một vòng đi, vừa ăn no ra ngoài tản bộ rất có lợi cho sức khỏe!”, mẹ Dung ôn nhu dặn con gái bảo bối, rồi đưa tay ôm lấy cháu ngoan, nói tiếp: “Đại Dương, dùng bữa thôi!“.
Ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng dáng yêu kiều vừa đi ra ngoài, vừa nghe tiếng gọi, Tôn Hải Dương lập tức thu hồi tầm mắt, khẽ đáp: “Vâng bác gái, Tiểu Phong, chú Tôn bế cháu nhé?“.
“Không được đâu, cháu không quen!”, Dung Tiểu Phong trừng mắt nở nụ cười xảo trá với người nào đó, không phải ai cũng có thể ôm cậu, trừ phi là người thân, người ngoài cứ tạm thời đứng sang một bên đi đã.
“Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện như vậy. Đại Dương, cháu đừng trách Tiểu Phong!“.
Sợ anh cảm thấy lúng túng, mẹ Dung tươi cười hòa ái vỗ vỗ vào người cháu trai nghịch ngợm, còn nhỏ đã ranh như thế, nhiều lúc thật sự bó tay không biết xử trí thế nào.
Bị từ chối thẳng thừng, Tôn Hải Dương đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cảm thấy thật nhức đầu cùng với bất đắc dĩ, tầm mắt nóng rực rơi vào khuôn mặt nhỏ bé giống như thiên sứ kia. Xem ra anh cần phải giải quyết tiểu hồ ly giảo hoạt này trước, mới có thể theo đuổi được người trong lòng, nhà họ Dung quả nhiên bất phàm, bồi dưỡng ra được một đứa bé thông minh tinh quái đến vây, còn nhỏ tuổi đã cơ trí hơn người, sau này lớn lên không biết còn cao đến đâu.
“Bác gái yên tâm, cháu không sao cả!”
Vừa nói chuyện, vừa đi tới phòng ăn, sau khi ngồi vào chỗ liền yên lặng hưởng thụ bữa tối phong phú!
Sau vài ngày chung sống, Dung Nhụy Tâm đã hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh mới, nhưng có đôi khi lại giật từ trong cơn mơ, cảm xúc lâm vào mê mang, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy con trai trong ngực, lại cảm nhận được hết thảy đều hết sức chân thực.
Thì ra Dung Nhụy Tâm chạy đến nơi đó sao? Không phải sống thay bản thân mình sao? Có phải đúng lúc đó hồn phách của hai người bị tráo đổi cho nhau không? Nếu như có một ngày cô ngoài ý muốn bất tỉnh một lần nữa, có thể trở về thế giới tương lai hay không?
Mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, Dung Nhụy Tâm không tự chủ được bèn run rẩy, lập tức ôm con trai vào trong ngực thật chặt, hơn nữa càng ngày cô thấy thích cái nhà này cùng với những người thân ở đây, chưa bao giờ có người thân mới có thể biết được cảm giác này hạnh phúc hạnh phúc đến cỡ nào, cô nhất định phải thật quý trọng món quà ông trời ban cho này.
Gần một tuần, Dung Nhụy Tâm ngoan ngoãn ở nhà, thu thập các loại tài liệu về xã hội đương thời, lúc nhàn rỗi sẽ hứng thú lướt web, nói chuyện phiếm cười ha ha, đột nhiên cô lại phát giác thì ra là những người đã từng là ‘ trưởng bối ’ của mình cũng thật đáng yêu.
Mặc dù quay trở về quá khứ, nhưng bản thân cô lại không hiểu được tường tận mọi chuyện đã phát sinh, chỉ nhớ được một vài sự kiện lớn, còn những chuyện lẻ tẻ khác, chỉ mơ hồ nhớ qua đã đọc được từ trong sách hay khi còn bé được nghe từ miệng người lớn nên chỉ biết được mang máng mà thôi.
Mới vừa ăn sáng xong, Dung Nhụy Tâm trở lại thư phòng, vừa chuẩn bị mở máy tính lên xem nốt kịch truyền hình hôm qua đang xem dở, thì cửa phòng đột ngột mở ra, một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng tiến vào, thoăn thắt chạy tới.
Dung Tiểu Phong cười toe toét gọi: “Mẹ, hôm nay Tiểu Phong được nghỉ, mẹ chơi với con đi!“.
“Vậy, Tiểu Phong muốn đi chơi ở đâu? Được, hôm nay mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi!“. Thả con chuột trong tay ra, Dung Nhụy Tâm nhanh chóng tắt máy tính, tuy con trai cô còn nhỏ nhưng đã được học những kiến thức cùng các kỹ năng đơn giản.
Ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, từ trước đến nay Dung Tiểu Phong rất ít khi vào thư phòng của mẹ mình, mắt đảo nhanh như chớp quan sát căn phòng được thiết kế khá đơn điệu, trừ một số truyện cùng với không ít sách y khoa chất đống thì nơi này cũng chắng có gì đặc sắc. Trong lòng cậu nhóc có chút bất mãn, chun chun mũi vì không tìm được thứ gì để chơi.
Ánh mắt dời về phía mặt bàn, đột nhiên trong con ngươi của cậu nhóc lại lóe lên tia sáng, tò mò nhìn chằm chằm cái hộp hình chữ nhật xinh đẹp, cất giọng trong vắt hỏi: “Mẹ, cái này ai tặng cho mẹ thế, Tiểu Phong mở xem thử một chút nhé?“.
Cậu nhóc luôn hiếu kì đối với những đồ vật đặc biệt, tâm ngứa ngáy muốn mở ra xem xem thế nào, nhưng từ nhỏ cậu đã rất hiểu chuyện, nếu không được phép sẽ không dám động vào đồ của người khác, nên chỉ có thể liếc mắt chờ đợi nhìn mẹ của mình.
Theo ánh mắt của con trai, Dung Nhụy Tâm lập tức nhìn thấy chiếc hộp màu hồng trên mặt bàn, thoáng giật mình, thuận tay cầm lên xem: “Mẹ cũng không biết là cái gì, hai chúng ta cũng xem là cái gì nhé!“.
“Vâng!”, Dung Tiểu Phong vui vẻ không thôi, trả lời vừa nhanh lại vang dội.
Thật ra thì, cái hộp này Tôn Hải Dương đưa cho cô mấy hôm trước, mặc dù nhận nhưng cô lại nhét vào thư phòng không để ý đến, tuổi cũng không nhỏ làm sao cô không nhận ra tình ý trong mắt người kia nhưng bản thân lại không hề có cảm giác gì, tựa như một câu nói đang thịnh hành nhất trên mạng: Người kia không phải món ăn của mình.
Mở hộp ra, vừa nhìn thấy đồ trong hộp, đuôi lông mày tinh sảo lập tức chau lại, đẩy tới trước mặt con trai, không lên tiếng.
“Xì! Thế nào lại là những thứ đồ này, mẹ là ai tặng cho mẹ thế?”, Dung Tiểu Phong lập tức thu hồi vẻ khoái trá thay vào đó là sự kinh ngạc không nhỏ, lại lập tức nhớ tới một người, liền hỏi: “Mẹ, có phải chú Tôn tặng cho mẹ không?“.
Thật thông minh! Dung Nhụy Tâm cười cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái, coi như ngầm xác nhận.
Khép nắp lại, Dung Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Mẹ, chú Tôn vẫn còn trong vòng xét duyệt, không thể dễ dàng đáp ứng gả cho chú ấy được. Đúng là quá hẹp hòi, sao có thể tặng cho phụ nữ một đống dao, kéo gì thế này, mẹ, lần tới muốn tìm bạn trai, cứ để Tiểu Phong kiểm định, không thể để mẹ bị người ta lừa gạt được, có một số người không đáng tin chút nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT