“Cha...”, khóe miệng Dung Thiệu Văn khẽ giật giật, cha già nhà mình quả nhiên thiên vị, những năm mươi vạn cơ đấy? Tiền lương của anh còn chưa tới một trăm vạn đâu, đây chẳng phải ngấm ngầm chia một nửa tiền lương cho tiểu quỷ kia sao.

Dung Thiệu Văn tuy khoác trên mình chức danh Tổng giám đốc Tập đoàn Dung thị, nhưng vẫn ăn lương hàng tháng, nếu như có nhu cầu sử dụng tiền của Công ty, thì bất kể là công hay tư cũng đều báo cáo lại. Cổ phần của nhà họ Dung được chia đều cho ba anh em, Dung Thiếu Thu không hề thiên vị bất kỳ một ai, tất cả đều có quyền thừa kế ngang nhau.

Hai người còn lại chưa từng động tay vào công việc làm ăn, Dung Thiệu Hưng là một luật sư xuất sắc, anh thích đứng ở trước tòa để bào chữa, bảo vệ quyền và lợi ích cho người bị hại, kèm theo đó là đưa những tên cặn bã của xã hội vào trong lao ngục. Anh đã ra tay thì chỉ có thắng chứ không bại, ba chữ Dung Thiệu Hưng chẳng khác nào kim Bài trong giới luật sư, thực sự rất đáng tiền.

Còn Dung Nhụy Tâm từ nhỏ đã được cưng chiều như công chúa, tính tình dịu dàng uyển chuyển, chỉ thích cuộc sống vô lo vô nghĩ, người trong nhà chưa từng can thiệp đến sở thích về y học của cô, kể cả khi đã cầm trên tay tấm bằng bác sĩ thì cũng không sắp xếp công việc chính thức, hơn thế nữa từ sau khi có con trai bảo bối, cô lại càng ít xuất hiện bên ngoài.

“Tiểu Phong, cháu vừa gọi bác Hai hả?“. Từ hồ bơi leo lên, sau khi tắm rửa thay một quần áo thoải mái xong anh mới chậm rãi đến phòng khách, vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của ông anh Cả nhà mình, liền hỏi: “Anh cả, anh thua thật sao?“.

“Thua thì sao chứ, em cũng có bao giờ thắng nổi tiểu quỷ này đâu!“. Dung Thiệu Văn tức giận đáp trả lại một câu.

Nói đến cùng, thì ai thắng, ai thua cho tới bây giờ đối với nhà họ Dung đều không để ý, chẳng qua đây là phương thức bộc lộ tình cảm giữa bọn họ. Phương Tiểu Nhã hai năm trước gả vào nhà họ Dung cũng đã sớm quen với không khí náo nhiệt này, ngay cả Tôn Hải Dương cũng thường chạy tới tham gia.

Mặc dù chỉ cãi nhau vui đùa, nhưng lúc này, thần sắc của ông chủ gia đình Dung Thiếu Thu vẫn nghiêm túc, con trai cả lập gia đình đã hai năm mà bụng của cô con dâu Phương Tiểu Nhã vẫn chưa có động tĩnh gì. Niềm vui lớn nhất của những người già như chẳng phải là con cháu đầy nhà, hưởng bầu không khí đoàn viên sum vầy.

Cho nên ông mới dung túng cho cháu trai mình chơi trò chơi này, cũng treo phần thưởng cao như thế để nhắc nhở đôi vợ chồng son kia, người tuổi trẻ không vội, nhưng người già thì chờ không nổi, vội muốn ôm cháu của mình, lệnh đã hạ xuống, chỉ chờ kết quả nữa thôi.

“Thiệu Văn, tuổi của con không nhỏ, mau mau mà sinh em bé, nhân lúc này mẹ vẫn còn có thể chăm cháu hộ cho con, nếu không mai này già rồi, có muốn bế cháu cũng lực bất tòng tâm!“.

Lời vừa nói ra lại tiếp tục gây áp lực cho hai người đối diện, ánh mắt của mẹ Dung đầy mong đợi, là phụ nữ cho nên bà cũng thấu hiểu nỗi lòng của con dâu. Nếu như người vợ không chịu mang thai thì cho dù người chồng có làm gì cũng vô dụng, đặc biệt là con trai bà lại cưng chiều bà xã đến tận trời, trăm phần trăm là từ phía Phương Tiểu Nhã!

“Cha, mẹ, con và Thiệu Văn đã có tính toán!“. Phương Tiểu Nhã có chút lúng túng, xấu hổ đỏ hết cả mặt, cuối cùng cũng cho hai vị trưởng bối ăn một viên định tâm hoàn, bởi vì quả thật hiện tại cô cũng muốn có sinh một em bé trắng trẻo mập mạp rồi.

Nghe được đáp án như mong đợi, ai nấy đều vui vẻ, không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, cứ chờ đợi tin vui là được, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về gương mặt yêu kiều khả ái của Dung Nhụy Tâm xem ra điềm mỹ kiều tiếu trên khuôn mặt.

Đến phiên của mình rồi đây! Nụ cười thanh nhã vẫn nở trên mặt, nhưng trong lòng Dung Nhụy Tâm lại thầm run lên một cái, chuẩn bị chờ thẩm vấn.

“Tâm nhi, bây giờ con cảm thấy thế nào? Đã khá hơn chút nào chưa?“.

Dung Thiếu Thu nhìn thẳng vào mắt con gái tựa hồ muốn thông qua đó nhìn thấu linh hồn của người trước mặt. Một màn hành động tối hôm qua đã làm cho ông chấn động không thôi, năng lực của cô không hề kém hơn một giáo sư như Tôn Hải Dương chút nào.

Kiên định thẳng lưng nhìn thẳng vào cha mình, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Cha, con rất tốt, có một số việc Tâm nhi không cách nào giải thích cho rõ, nhưng dù sao sự thật ở trước mắt, chẳng lẽ cha hoài nghi con là giả sao?“.

Ủy khuất bĩu bĩu môi, Dung Nhụy Tâm liếc người trước mắt một cái, bày ra vẻ mặt đáng thương, dù sao bản thân đã quyết định giả bộ vô tội, cho nên cái gì cũng không nói, bởi vì có nói thì chưa chắc người khác đã tin.

“Hả!“. Dung Thiếu Thu nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, không thể nói gì hơn, ông chỉ nghe từ miệng Tiểu Phong là con gái bị ngã từ thang xuống, bị mất trí nhớ, chứ hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề giả mạo hay không giả mạo ở đây cả.

Giống y như thế, những người khác cũng đều lặng im không nói gì, ai cũng đều thấy khó hiểu, không biết vì sao y thuật của cô đột nhiên lại cao như thế. Tiến hành giải phẫu không thể chỉ dựa vào những lý luận trong sách là có thể học tập kinh nghiệm. Tất cả mọi bác sĩ giỏi, ai mà không phải trải qua quá trình rèn luyện khắc khổ mới có thể đạt được thành tựu phi phàm.

Trong một sớm một chiều lại đạt được thành tựu lớn đến thế, chẳng khác nào truyền kỳ, hay thần thoại, cũng không khác gì với y thuật của cô hiện tại, tựa như vị Tướng quân thân kinh bách chiến, cho nên mới khiến tất cả cảm thấy thật khó tin, vô cùng kinh ngạc.

Gãi gãi đầu, Dung Tiểu Phong thấy mọi người như thế liền không vui chu cái miệng nhỏ nhắn, cất giọng trẻ con lảnh lót: “Mẹ, không phải là người khác giả mạo, trên người mẹ có mùi thơm giống y như trước đây, không lừa được Tiểu Phong đâu, cho nên mẹ tuyệt đối là mẹ thật!“.

Vừa nói chuyện, cậu nhóc vừa tụt khỏi người ông ngoại, xoay qua nhào vào trong ngực mẹ mình, ôm cổ hít sâu một hơi, lần nữa chứng thật cho mọi người: “Không sai, mùi thơm trên người mẹ không hề thay đổi, là mẹ của Tiểu Phong!“.

“Ha ha...”, hành động đáng yêu này của Dung Tiểu Phong làm mọi người phì cười, tiếng cười rôm rả cuốn bay không khí trầm muộn, tình cảm của mẹ con họ sâu sắc như vậy, làm ấm áp cả lòng người.

Hành động chứng minh của con trai, hoàn toàn làm tan chảy chút cố kỵ cùng với lạ lẫm còn lưu lại dưới đáy lòng Dung Nhụy Tâm, ôm lấy thân hình mũm mĩm mềm mại, khuôn mặt quyến rũ lộ ra nụ cười thuần túy nhất, không khách khí hôn trộm lên gò má bầu bĩnh: “Ôi, Tiểu Phong của chúng ta cũng thật là thơm, toàn mùi sữa là mùi sữa!“.

“Ha hac... chẳng phải Tiểu Phong mới vừa uống sữa tươi sao!”

“Được rồi, nhóc con!”

Tôn Hải Dương nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, tim đập binh binh trong lồng ngực thật lâu không thể trở lại bình thường, đáy mắt liên tiếp lóe sáng, vẫn muốn tìm kiếm cơ hội để có thể mở trái tim đang đóng chặt của ai kia.

Bất kể Dung Nhụy Tâm trở nên khác biệt thế nào, thì dù sao cũng là người nhà, là em gái của bọn họ, lúc cần hồ đồ cũng nên hồ đồ, truy cứu quá nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.

Mẹ con nào đó ngồi âu yếm nhau, tựa hồ cũng làm cho mọi người lãng quên vấn đề này, ánh mắt thâm trầm như biển sâu của Dung Thiệu Văn lia qua mặt từng người, bình tĩnh mở miệng: “Cha, mẹ, Tâm nhi bị mất trí nhớ, không thích hợp đến khám ở viện mồ côi, con nghĩ tạm thời nên để em ấy ở nhà nghỉ ngơi, được không ạ!”

“Thiệu Văn nói rất đúng, Tâm nhi, con ngoan ngoãn để ở nhà, đừng nữa ra ngoài làm công ích nữa, nếu như những đứa trẻ đáng thương kia cần chiếu cố, chúng ta sẽ ủng hộ về mặt vật chất, hơn nữa còn có chính phủ quản lý nữa mà!“.

Kéo tay con gái, mẹ Dung vô cùng đau lòng cho con gái bảo bối, hi vọng cô không cần ra ngoài bôn ba nữa, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, tham gia vào các bữa tiệc thượng lưu, để có cơ hội gặp gỡ với nhiều anh chàng độc thân hơn.

“Ngày mai để lão Vương đến viện mồ côi một chuyến, Tâm nhi cứ yên tâm ở nhà đi!“. Dung Thiếu Thu nghiêm cẩn hạ lệnh, người có tiếng nói nhất đã lên tiếng nào có ai dám phản đối nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play