Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Đùi dê muốn nướng chín cần phải có một khoảng thời gian, Diệp Hướng Vãn quay đầu cầm xà hồ thảo do tiểu hồ ly đem tới, cẩn thận xem một chút.

Xà hồ thảo mặc dù đã rời khỏi cành một đoạn thời gian nhưng vẫn tươi tốt như cũ, ánh lên màu vàng dịu, tản ra mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng. Nàng cầm hoa đi tới bên người Âu Dương Khắc, bảo: "Đại thiếu chủ, cho ta xem vết thương trên đùi huynh nào."

Âu Dương Khắc liếc mắt nhìn Diệp Hướng Vãn, không ngờ cũng không đùa giỡn nữa, rất sảng khoá cuốn ống quần lên, lập tức lộ ra vết thương vừa sâu vừa khó coi.

Nhìn ra được Hoàng Dung là một người xuống tay độc ác, khí lực mười phần. Lúc đó nàng vốn ra tay ở trước ngực Âu Dương Khắc, có thái độ muốn triệt để giải quyết hắn. Âu Dương Khắc tuy đã nhận ra nguy hiểm, phản ứng thật nhanh, nhưng dao Nga mi vẫn đâm vào đùi hắn, vết thương hầu như sâu đến tận xương, trong khoảng thời gian này hai người lại một mực sống nơi rừng rú, không có biện pháp điều dưỡng tốt, còn mấy lần bị ngâm nước, vì vậy da thịt chỗ vết thương của hắn đã trắng bệch, cuộn ra phía ngoài, chung quanh da thịt đều có chút sưng, may mà chưa mưng mủ.

Diệp Hướng Vãn khẽ thở dài: "Nếu huynh tránh Hoàng sư tỷ xa một chút, đừng luôn trêu đùa nàng như thế, cũng đâu bị nàng làm bị thương thành như vậy? Hiện tại vết thương này coi như chính huynh tự tìm khổ rồi." Vừa nói vừa bỏ đóa hoa kia vào trong miệng nhai, mùi vị đắng chát lập tức lan tràn trong miệng.

Nàng cúi xuống, từng chút từng chút tỉ mỉ đắp hoa đã nai nát lên vết thương của Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc nhẹ nhàng cười, cũng không nói chuyện, chỉ thấy bàn tay non mềm nhỏ bé của nàng tỉ mỉ linh hoạt bôi thuốc dọc theo vết thương của hắn, bắt đầu từ đầu gối rồi tiến dần lên, mãi cho đến giữa hai đùi.

Khăn tay mang theo người của Diệp Hướng Vãn đã sớm rơi mất, sau khi đắp thuốc xong trực tiếp xé một mảnh vải từ vạt áo, từ dưới lên trên kĩ lưỡng băng lại vết thương cho Âu Dương Khắc.

Lúc băng đến phía trên cùng, vạt áo và ống quần của Âu Dương Khắc đều dồn thành một đống, khó tránh khỏi trở ngại tay nàng đang băng vết thương, cảm giác thật là bất tiện.

Diệp Hướng Vãn tùy ý đưa tay đẩy đống quần áo kia mấy cái, chỉ cảm thấy bên trong tựa hồ còn có chút cứng rắn, nàng cũng không để ý, chỉ nói: "Huynh kéo chúng nó qua bên kia đi, kéo xa một chút, đừng trở ngại ta băng bó vết thương."

Âu Dương Khắc khẽ cười một tiếng, đáp: "Vãn Nhi, cái này... Sợ rằng không cách nào kéo xa hơn nữa." Trong giọng nói lại có chút hàm ý nói không nên lời.

Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu kỳ quái nhìn Âu Dương Khắc, thấy rõ vẻ mặt bỡn cợt đầy ý cười của hắn. Nàng cúi đầu nhìn lại đỉnh cao trong đống quần áo, trực tiếp nằm dưới chỗ kia của hắn. Nàng bỗng hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Giữa hai chân Âu Dương Khắc, đang chống đỡ một cái lều nhỏ.

"Ngươi...." Diệp Hướng Vãn muốn nói lại thôi, trên thực tế là đã lúng túng đến không biết nói gì cho phải. Bàn tay nhỏ bé run run cột chặt vải trên đùi hắn, "vụt" đứng lên quay lưng lại.

Âu Dương Khắc tựa hồ còn không biết đại nạn gần trước mắt, hãy còn cười nói: "Vãn Nhi, Vãn Nhi, nàng sờ ta thật thoải mái. Về sau mỗi ngày đều thay thuốc cho ta có được hay không?"

Diệp Hướng Vãn nhướng mày, cả giận nói: "Âu Dương Khắc, huynh làm quá rồi!?" Lời tuy như vậy, nàng vẫn không xoay người lại, chỉ lo nướng đùi dê trên lửa.

Âu Dương Khắc cười "Ha ha", ngược lại tiến tới bên người Diệp Hướng Vãn: "Vãn Nhi, Vãn Nhi, ta đã từng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng cũng đã sờ qua bắp đùi của ta, chúng ta đây cũng tính là tự đặt chung thân lẫn nhau rồi đúng không? Ta bị thương nặng như vậy, nàng giúp ta thay thuốc, thuận tiện cũng chiếm tiện nghi của ta..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Diệp Hướng Vãn đứng lên, lấy đùi dê từ trên lửa xuống, vung tay vứt qua một bên.

"Vãn Nhi, cái đùi dê này còn chưa chín mà?" Âu Dương Khắc mê muội hỏi.

"Âu Dương Đại thiếu chủ, huynh ăn quá nhiều rồi, no đến gần chết, cần ăn uống điều độ lại. Cho nên, dđHoaLanNholqđ  về sau mỗi bữa huynh chỉ nên ăn một lạng thịt thôi, nếu như muốn ăn nhiều hơn, cũng giống tiểu hồ ly, dùng điều kiện để trao đổi, một lần đổi một miếng thịt." Diệp Hướng Vãn lạnh lùng thốt. Hai người hiện tại sống nương tựa lẫn nhau trên đảo, cho nên coi như Âu Dương Khắc miệng mồm ba hoa, nàng không thể đối đãi hắn quá tệ, nhưng vẫn phải có trừng phạt nho nhỏ.

Khuôn mặt Âu Dương Khắc suy sụp: "Ta và con súc sinh kia không nên..."

Diệp Hướng Vãn cắt đứt nói: "Huynh khinh thường nó?"

Âu Dương Khắc nhớ tới hàm răng băng lãnh dày đặt của nó, bèn ngậm miệng lại.

"Vãn Nhi...." Hắn lại thay đổi thành tình cảm dịu dàng.

Diệp Hướng Vãn hờ hững.

"Vãn Nhi, ta ăn nhiều một chút, có thể giúp nàng làm nhiều việc hơn." Âu Dương Khắc tủi thân nói.

"Trên đảo này ngoài săn thú ra, mỗi ngày cơ bản hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, cũng không có việc khác để làm. Hơn nữa hiện tại, đã có hồ ly hỗ trợ bắt con mồi, huynh cũng không còn tác dụng trong chuyện đó nữa. Cứ như vậy, dù cho huynh chết đói cũng không sao cả." Diệp Hướng Vãn trả lời.

"Ngoại trừ săn thú, ta còn biết làm rất nhiều chuyện khác, cho nên muôn ngàn lần không thể cắt xén khẩu phần lương thực của ta!" Âu Dương Khắc nói.

Diệp Hướng Vãn khinh bỉ nhìn về phía hắn: "Vậy huynh nói một chút xem, ngoại trừ ăn ra, huynh còn biết làm gì?"

Âu Dương Khắc quả thực nắm lấy ngón tay rồi đếm: "Bồi nàng nói chuyện."

Diệp Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng.

"Giúp nàng giết con mồi." Đè thêm một ngón tay.

"Hồ ly có thể làm."

"Lúc nàng vui vẻ có thể cùng nàng vui vẻ, lúc nàng không vui có thể dỗ nàng vui, lúc nàng tức giận có thể đánh ta cho hả giận." Âu Dương Khắc cũng không để ý Diệp Hướng Vãn phản bác, như cũ đè từng ngón tay xuống, "Lúc thấy tình thế không đúng sẽ là người đầu tiên kéo nàng bỏ đi, mỗi ngày cưng chìu, đến chết cũng đều đối tốt với một mình nàng, không nói dối lừa nàng, chuyện nàng muốn đều làm cho nàng, luôn quan tâm nàng, vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng, nếu như tiểu hồ ly khi dễ nàng, ta sẽ người đầu tiên đứng ra giúp nàng, " Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Hướng Vãn, trong mắt đầy nhu tình, "Dù cho nó có cắn chết ta đi nữa."

Tâm Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng rung động.

Có thể Âu Dương Khắc chỉ thuận miệng nói một chút, thế nhưng Diệp Hướng Vãn ngẫm nghĩ từ khi quen biết đến hiện tại, mặc dù hắn đã từng giấu giếm, lại chưa bao giờ lừa dối nàng. Nàng không tìm được điều gì chứng minh lời nói của Âu Dương Khắc là không thật lòng.

Âu Dương Khắc còn chưa nói hết, nhìn nàng tiếp tục: "Nếu sống chết trước mắt, ta có thể nhường lại tia hy vọng đó cho nàng."

Diệp Hướng Vãn bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh dưới đáy nước, lúc Âu Dương Khắc độ khí cho mình.

Hai phiến môi chạm nhau, là hôn.

Mà nụ hôn của Âu Dương Khắc, cũng là nụ hôn trí mạng đối với bản thân hắn, nếu nổi lên mặt nước muộn một chốc thôi, hắn chắc chắn phải chết.

Mặc dù biết Âu Dương Khắc đang cố ý gỡ bỏ phòng ngự trong lòng nàng, nhưng tâm của Diệp Hướng Vãn vẫn mềm nhũn ra. Nàng ngồi trong chốc lát, mới nói: "Hồ ly không dễ chọc, huynh không nên lại đi chọc giận nó, nếu không... Ta sợ huynh chết cũng không biết tại sao bị chết."

Âu Dương Khắc nghe Diệp Hướng Vãn nói xong, biết nàng đã tiêu mất cơn giận, liền đem đùi dê đã nướng được phân nửa qua, mắt lom lom nhìn nàng.

Diệp Hướng Vãn phì cười, thấp giọng nói: "Âu Dương Khắc, sao huynh lại tham ăn như vậy chứ." Vừa nói vừa nhận lấy đùi dê tiếp tục nướng trên lửa.

Âu Dương Khắc thấy gương mặt Diệp Hướng Vãn đỏ bừng, tươi đẹp như ánh bình minh, dđHoaLanNholqđ sớm xem đến ngây người, đâu còn nghe được miệng nàng nói cái gì.

"Con hồ ly kia, nàng còn dự định tiếp cận nó sao?" Một lát sau, Âu Dương Khắc nằm bẹp trên lớp cỏ ở cửa hàng, hỏi.

"Ta thấy tuy là nó hung dữ, dã tính rất mạnh, nhưng rất nhiều chuyện chúng ta làm không được, nó lại làm khá ung dung. Ta nghĩ, nơi đây nếu thật có xà hồ thảo, hẳn không chỉ có một bụi. Ta còn trông cậy vào nó tìm thêm mấy bụi nữa, nếu không... vết thương trên chân huynh làm sao bây giờ?" Diệp Hướng Vãn nói.

"Ta thà mặc kệ thương tích trên đùi, cũng không hy vọng nàng và nó có liên quan." Âu Dương Khắc lẩm bẩm nói, "Tốc độ nó thật nhanh, không hợp ý thì muốn giết người, tà tính độc ác còn nhiều hơn so với Đông Tà Tây Độc, quá độc tài chuyên chế."

Diệp Hướng Vãn cười nói: "Sư phụ ta ngược lại cũng thôi, tại sao huynh lại dùng danh hào "Tây độc" để nói về thúc phụ của huynh vậy? Làm điệt nhi lại nói xấu sau lưng thúc phụ, thật uổng công Âu Dương Phong thương huynh."

Âu Dương Khắc nhắm hai mắt lại, một lát sau lại nói: "Bất kể thế nào, con hồ ly này nhất định là thiên hồ, không thể nghi ngờ."

Diệp Hướng Vãn nói: "Huynh vừa mới nói trong “Thuyết hồ ly”, cũng chưa nói hình dạng thiên hồ thế nào mà? Làm sao huynh biết nó chính là thiên hồ?"

Âu Dương Khắc nói: "Vãn Nhi, nàng có nghe qua có con hồ ly nhỏ bằng bàn tay của cô nương lại có năng lực và thái độ bình thản như vậy chưa? Hơn nữa, nơi đây rõ ràng không có tung tích con người, nó lại có khả năng nghe hiểu tiếng người, ngoại trừ thiên hồ, trí thông minh của hồ ly thông thường dù có tốt hơn nữa, làm sao có khả năng này?"

Diệp Hướng Vãn lắc đầu nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện lạ, chuyện của nó cũng không phải là chuyện duy nhất. Lại nói, hiện tại sợ cũng không tới lượt chúng ta nói có tiếp tục thân cận nó hay không, huynh nhìn không ra là nó chủ động xuất hiện sao?"

Âu Dương Khắc nói: "Là Vãn Nhi nướng thịt quá thơm, nó cũng bị hấp dẫn đi tới đây." Đột nhiên mạnh mẽ thở dài một hơi, "Lại dám tới giành thịt với ta, nghĩ tới ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái*, ngọc thụ lâm phong**, tài hoa hơn người, đường đường thiếu chủ Bạch Đà Sơn, cư nhiên lưu lạc tới tình trạng bị hồ ly lấn lướt, thật sự là làm cho người ta phẫn uất."

(* Tiêu sái = siêu dật thoát tục.

** Ngọc thụ lâm phong = cây ngọc đón gió, có nghĩa tương đương với phong lưu tiêu sái, đều để chỉ người tao nhã tuấn tú).

Diệp Hướng Vãn bỉu môi, nói: "Ta xem, là huynh quá tự tin rồi. Còn ngọc thụ lâm phong? Sợ là khúc cây bị gió bão thổi trôi trên biển thì có? Thổi một cái làm cây ngọc là huynh gãy đến tan nát. Người ta là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, ta thấy thiếu chủ ngài đây càng bị giảm đẳng cấp, thấy thế nào cũng là ‘Chó lạc đồng bằng bị hồ ly khinh" nha."

Âu Dương Khắc tĩnh lặng trong chốc lát, mới nói: "Vãn Nhi, nàng thật muốn thoát ra ngoài sao?"

Diệp Hướng Vãn ngạc nhiên hỏi: "Âu Dương Khắc, lẽ nào huynh không muốn trở ra? Âu Dương Phong cùng Quách sư huynh của ta đều sống chết không rõ trên biển, huynh không muốn mau chóng tìm hiểu rõ ràng sao?"

Âu Dương Khắc cười nhẹ vài tiếng, nói: "Thúc phụ ta võ công cao cường, dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia, ngược lại cũng coi là người ngốc có phúc của người ngốc, sẽ không có chuyện không rõ ràng giao mạng tại nơi đó. Hơn nữa hiện tại ta biến thành như vậy, nào còn có tâm tư lo lắng người khác? Chỉ cần có Vãn Nhi bên cạnh ta, hai người ở nơi này, không có người khác quấy rầy, cũng xem như là chuyện tốt đẹp."

Diệp Hướng Vãn cười nói: "Huynh không sợ đám cơ thiếp và các đồ đệ của huynh lo lắng à? Bất quá nói đi cũng nói lại, nếu huynh ra ngoài chậm một chút, cũng có thể bớt một chút tai họa trên đời này đấy." 

Âu Dương Khắc cười khẽ: "Nàng lại nói ta như vậy. Xa xưa có Phật tổ lấy thịt nuôi chim ưng, chi bằng Vãn Nhi nàng liều mình theo ta, cũng coi như giải cứu mỹ nữ trong thiên hạ, thế nào?"

Diệp Hướng Vãn lườm hắn: "Mơ mộng hão huyền! Đầu huynh bị đụng qua, còn của ta vẫn tốt lắm. Ban ngày ban mặt, nghĩ cũng đừng nghĩ." Nói rồi lấy đùi dê từ trên lửa xuống, dùng phi tiêu nhỏ cắt ngang dọc vài cái trên bề mặt, mới một lần nữa đặt lên trên cái giá, tiếp tục nướng.

"Vãn Nhi, nàng đã từng yêu người nào chưa?" Âu Dương Khắc đột nhiên hỏi.

Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Âu Dương Khắc thản nhiên đáp: "Nghĩ đến thì hỏi thôi."

Diệp Hướng Vãn trả lời: "Ta hiện tại đã bao lớn đâu? Lời này của huynh thực sự là hỏi nhầm người rồi."

Âu Dương Khắc nói: "Tuổi tác của Hoàng cô nương cũng không lớn, nhưng nàng xem cô ta đối với tiểu tử ngốc kia, nhận định chính là nhận định."

"Hoàng sư tỷ của ta tương lai sẽ là thê tử tốt." Diệp Hướng Vãn mỉm cười, "Nàng thông minh sắc sảo, lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ thay Quách sư huynh. Sư phụ ta được xưng "Đông tà", sinh ra nữ nhi cũng rất giống ông, bề ngoài đều xuất chúng, đều thông minh, đều có một thân "Tà khí", đều là người hơn người, đều tình thâm ý trọng. Làm kẻ thù của bọn họ đương nhiên sẽ không được tốt, mà người được bọn họ coi trọng, thật đúng là có phúc."

"Cho nên nói, nàng và Hoàng cô nương, thật đúng là một đôi có tính tình quái gở."

"Rõ ràng đang nói Hoàng sư tỷ, dđHoaLanNholqđ tại sao lại kéo tới trên người ta?" Diệp Hướng Vãn khó hiểu.

"Tiểu tử Quách Tĩnh ngốc nghếch, cả người đần độn, xem tướng mạo xem lễ tiết xem xuất thân, làm sao cũng không sánh bằng ta, Hoàng cô nương lại chỉ nhìn trúng hắn." Âu Dương Khắc than thở.

Diệp Hướng Vãn cười: "Huynh còn băn khoăn Hoàng sư tỷ thích người nào à? Hai người bọn họ cho dù có nhiều khó khăn hơn nữa, cả đời này đã nhận định lẫn nhau không thể thay đổi, huynh đừng uổng phí tâm tư trên người nàng ấy nữa."

"Như vậy, Vãn Nhi, nàng đang nhớ ai? Tâm tư nàng đang đặt ở nơi nào?" Âu Dương Khắc bỗng nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu chăm chú trước đó chưa từng có.

Diệp Hướng Vãn sửng sốt: "Cái gì?"

"Trong lòng nàng có một người." Âu Dương Khắc nói, "Ta muốn biết, rốt cuộc là người nào?"

Diệp Hướng Vãn bình tĩnh trả lời: "Không biết huynh nói cái gì, kỳ kỳ quái quái." Nói rồi lật cái đùi dê sang mặt bên kia, nhìn ngọn lửa leo lắt nướng một mặt khác, phát ra âm thanh "Xì xì xèo xèo", những chuyện kiếp trước dường như một lần nữa chậm rãi dày vò trái tim của nàng.

Đúng vậy, trong lòng nàng có người.

Đã từng là thanh mai trúc mã.

Vài chục năm cảm tình.

Có thể, thời gian trải qua lâu như vậy, nàng đã sớm quên đi cái cảm giác phẫn nộ đầy đau đớn tuyệt vọng. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, vì sao người bên gối lại muốn phản bội nàng?

Có người nói, muốn thu lấy tâm của một nửa kia, nhất định phải bắt dạ dày của hắn trước. Vì vậy, nàng trở thành đầu bếp nổi tiếng. Có người nói, nữ nhân phải nhớ có thời gian nạp điện cho mình, làm phong phú chính mình, không để cho mình lạc hậu với thời đại. Vì vậy, nàng nỗ lực xem sách, chỉ vì muốn trở thành là nữ nhân có kiến thức, tài năng, ăn nói ưu nhã, cử chỉ phóng khoáng, khéo léo. Có người nói, nữ nhân phải độc lập, không thể dựa vào nam nhân nuôi cơm. Vì vậy, nàng vẫn kiên trì không ngừng công tác, tiền lương một đường nâng cao. Có người nói, nữ nhân phải dịu dàng săn sóc, không thể mang cá tính nữ cường nhân vào trong gia đình. Vì vậy, ở nhà nàng tuyệt đối sắm vai "Hiền thê", coi như trong công việc bị nhiều tủi hờn hơn nữa, nàng tuyệt không biểu lộ trước mặt ông xã dù chỉ là một chút, chỉ tự mình tìm cách phát tiết. Có người nói, lúc nữ nhân có con cái, sẽ quên cảm nhận của ông xã, dưới loại tình huống này, ông xã dễ dàng sa ngã. Vì vậy, nàng vẫn tránh thai theo ý nguyện của ông xã, đơn giản là ông xã nói muốn trải qua thế giới hai người thêm vài năm nữa...

Vì sao, nàng làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lão công và đối thủ bắt tay hãm hại?

"Vãn Nhi?" Giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Âu Dương Khắc vang lên.

"Chuyện gì?"

"Cái kia... Đùi dê này là cho ta phải không?" Giọng điệu vẫn dè dặt như cũ.

Diệp Hướng Vãn kinh ngạc quay đầu, lúc này mới phát hiện con hồ ly nhỏ lại một lần nữa đứng trước cửa động.

Bụng nhỏ của nó phình lên, nhưng hiển nhiên cũng không ảnh hưởng đến hành động linh hoạt của nó.

"Ngươi còn muốn ư?" Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu hỏi.

Tiểu hồ ly không động đậy.

Diệp Hướng Vãn cười nói: "Thịt quay này sẵn còn nóng ăn rất ngon, nếu như để lâu, mất mùi thơm, mùi vị sẽ kém rất nhiều. Nếu ngươi thích thật, lần sau nhớ mang loại hoa ngày hôm nay đến đổi, mỗi lần chúng ta quay thịt ngươi đều có thể qua đây."

Tiểu hồ ly kia nhìn Diệp Hướng Vãn một chút, xoay người bỏ chạy.

Diệp Hướng Vãn mới vừa quay đầu, thì thấy Âu Dương Khắc ngồi xuống cười: "Ha ha, Vãn Nhi, về sau mỗi ngày nàng đều giúp ta thay thuốc trên đùi sao?"

Nàng nhớ tới chuyện trước đó, không nghĩ tới Âu Dương Khắc lại còn băn khoăn chuyện này, không khỏi vừa thẹn vừa giận, dđHoaLanNholqđ quát: "Huynh còn dám nhắc tới việc này?" Nhấc đùi dê mới vừa nướng chín từ trên lửa ném qua hắn, "Trừ ăn ra chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện đó, có thể có chút tiền đồ hay không?"

Âu Dương Khắc vừa thấy đùi dê thèm nhỏ dãi đã lâu bị ném tới, vội vàng đưa tay ra đón. Nhưng đùi dê này vừa mới rời lửa, còn nóng rất, hai tay hắn vừa mới đụng tới mặt ngoài, liền rơi vào kết cục giống tiểu hồ ly, kêu thảm một tiếng, buông lỏng hai tay.

Đùi dê bóng nhẫy rơi trên đùi hắn, cái người luôn tự xưng là thiếu chủ Bạch Đà Sơn tài hoa không khỏi bị biến thành thiếu chủ quần áo dính đầy dầu mỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play