Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Diệp Hướng Vãn vừa nghỉ ngơi đủ, khí lực hồi phục chút ít, lúc này mới ngồi dậy từ dưới đất, nói với tiểu hồ: “Nếu như ngươi muốn ăn gì đó, sau này ta nướng xong thì ngươi qua lấy có được không." Vừa nói vừa tính đưa tay về phía đóa hoa.

Bóng trắng lướt qua, tiểu hồ ngậm đóa hoa lên, nhanh như tia chớp leo lên ngọn cây của một thân cây bên cạnh, tốc độ cực nhanh, ánh mắt cũng nhìn theo không kịp.

Diệp Hướng Vãn nghĩ có lẽ nó không hiểu lời mình, từ dưới đất nhặt cọng xương mà nó đã đem đến, một tay chỉ xương, một tay chỉ hoa trong miệng nó, giảng giải: "Đổi với ngươi, ta và ngươi đổi nhé."

Tiểu hồ động cũng không động, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

Diệp Hướng Vãn khoa tay múa chân cả buổi, thấy nó căn bản không có phản ứng, trong bụng không khỏi có chút cụt hứng, ngẫm nghĩ: "Ta đúng là có hành vi điên rồ. Dù nó thông minh đến thế nào đi nữa, cũng chỉ là động vật, có lẽ căn bản không nghe hiểu được tiếng người."

Tiểu hồ lại đột nhiên"Vút" một cái nhảy từ trên cây xuống, xoay người chui vào rừng. Chạy vài bước lại quay đầu về phía sau nhìn Diệp Hướng Vãn, dường như đang dẫn đường vậy.

Diệp Hướng Vãn vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy sau lưng nó.

Một hồ ly một người không bao lâu liền ra khỏi cánh rừng, Diệp Hướng Vãn  thấy nó đi thẳng về hướng Bắc, qua hang bọn họ ở cũng không dừng bước, đi suốt đến phương Bắc là nơi mà nàng và Âu Dương Khắc chưa kịp dò xét qua.

Lẽ nào đó là nơi nó ở?

Diệp Hướng Vãn theo sau nó, qua một mảnh rừng rậm, càng đi càng xa, cuối cùng tới được một mảnh rừng cây ăn quả. Cánh rừng này tương đối tươi tốt, trên mặt đất trải dài đủ loại dưa biết tên cùng không biết tên, hoa quả trên cây tươi non thơm ngon mọng nước, trên cây khô còn có cây nho quấn quanh, từng chùm quả nhỏ trong suốt rũ xuống, có loại nhỏ như hạt gạo, cũng có loại lớn như nắm tay, chủng loại không giống nhau. Bởi chưa từng có người nào ngắt qua, quả đang lúc chín rộ theo mùa, từ trên cây rơi xuống, khi chạm đất thì chậm rãi hư thối, biến thành chất dinh dưỡng cho cây rừng. Như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, trong rừng chồng chất trái chín hư thối ngày càng nhiều, thân thể tiểu hồ nhẹ nhàng có thể đi xuyên qua, mà Diệp Hướng Vãn chỉ đi vào một bước, chợt phát hiện bàn chân đã bị vùi lấp thật sâu, nàng vội vàng dừng lại.

Tiểu hồ đi tới giữa rừng, phát hiện Diệp Hướng Vãn không theo kịp, nên dừng lại xoay người nhìn nàng.

Diệp Hướng Vãn đứng ngoài bìa rừng, từ trên cây mây ngoài rìa hái xuống một chùm quả nho nhỏ như hạt gạo, thả vào trong miệng, chỉ cảm thấy ngon ngọt, nước tràn đầy. Nàng đã liên tục ăn thịt rừng nướng rất nhiều ngày, hiện rốt cục có hoa quả cho vào miệng, nhất thời toàn thân đều thoải mái hẳn lên, không khỏi cười nói: "Đa tạ ngươi, không ngờ nơi này còn có một rừng cây ăn quả, ta không hề hay biết."

Tiểu hồ vẫn cực kỳ cảnh giác, duy trì khoảng cách vài thước cùng Diệp Hướng Vãn, nghe xong lời nàng nói cũng không có biểu hiện gì, con ngươi đen bóng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Diệp Hướng Vãn ăn vài chùm quả, nghĩ đến Âu Dương Khắc vẫn ở trong hang, có chút không yên lòng. Nàng nhìn dưa và trái cây đầy đất, thứ nàng không biết chiếm đa số, nên không dám hái loạn, theo như vừa rồi từ trên cây mây hái xuống hai chùm nho, nói với tiểu hồ: "Ta phải về đây, hôm nay cám ơn ngươi nhé, ngươi có muốn đi theo ta hay không?"

Tiểu hồ nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.

Diệp Hướng Vãn xoay người đi mấy bước, tiểu hồ bỗng nhiên chạy tới, không xa không gần theo sát nàng, trong miệng nó từ đầu đến cuối vẫn ngậm xà hồ thảo không buông. Mặc dù đã cách một đoạn thời gian nhưng cũng không có vẻ héo rũ gì cả.

Diệp Hướng Vãn một đường đi trở về hang thì sắc trời đã hơi tối, tại cửa động, Âu Dương Khắc đứng đó, vẻ mặt sốt ruột lo lắng, đang nhìn ra bên ngoài.

"Sao về trễ vậy?" Thấy bóng dáng của Diệp Hướng Vãn, Âu Dương Khắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hồi phục cách nói năng ngọt xớt như thường thấy.

"À, ở phía Bắc phát hiện một rừng cây ăn quả, có mang về cho huynh hai chùm quả nè." Diệp Hướng Vãn lơ đãng nói, hăm hở đưa nho trong tay cho Âu Dương Khắc xem.

Âu Dương Khắc biến sắc: "Vãn Nhi, một mình nàng lại dám chạy loạn khắp nơi? Không biết như vậy rất nguy hiểm sao?"

Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu, nói: "Cái gì gọi là một người chạy loạn khắp nơi? Ta chỉ muốn giúp huynh thải chút thảo dược thôi, kết quả trong lúc vô tình đã có một sự gặp gỡ bất ngờ." Nàng nói rồi quay đầu nhìn về phía sau, muốn chỉ con tiểu hồ ly cho hắn nhìn, lại phát hiện tiểu hồ không biết đã rời đi từ lúc nào.

"Gặp gỡ bất ngờ gì vậy?" Mặc dù Diệp Hướng Vãn bình an quay lại, Âu Dương Khắc cứ sợ nàng bị thương, đợi nhìn thấy nàng hành động như bình thường mới an lòng.

Diệp Hướng Vãn đem cây nho đặt vào tay Âu Dương Khắc, nói: "Đụng phải một động vật nhỏ rất thông minh. Á, Âu Dương Khắc, cơm tối chúng ta còn chưa có, hiện không phải nên đi chuẩn bị thịt rừng ư?"

Vừa dứt lời, nàng chợt nghe đến phía sau một loạt tiếng động, vội vàng xoay người nhìn lại, lại thấy ba con thỏ cùng hai con dê núi đi tới, đứng cách hai người không xa sau đó bất động, nhìn như chủ động đưa tới cửa để bị làm thịt vậy.

Diệp Hướng Vãn thấy ánh mắt e dè của chúng nó, thân thể run lẩy bẩy, tựa hồ sợ tới cực điểm, lại bất kể như thế nào cũng không dám thêm đi một bước. Nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Lẽ nào mấy con vật này là lễ vật của sơn thần sao?"

Âu Dương Khắc cũng hỏi: "Lễ vật của sơn thần là gì?"

Diệp Hướng Vãn cười đáp: "Trước đây ta có nghe qua một câu chuyện xưa. Nghe nói ở một nơi nào đó trong rừng sâu, có một bộ lạc sinh sống. Bộ lạc đó dựa vào sơn thần ở ngọn núi gần đó phù hộ, vẫn cuộc sống rất khá. Vì biểu đạt lòng biết ơn của bọn họ với sơn thần, trong bộ lạc liền có một tập tục, mỗi mười năm sẽ đưa một cô nương xinh đẹp nhất trong bộ lạc cho sơn thần làm thê tử. Mà sơn thần đó trước mỗi lần cưới thê tử, sẽ mệnh lệnh cho một ít động vật trong núi tự động xếp thành hàng đi vào cửa nơi bộ lạc sinh sống, xem như là sính lễ cưới thê tử của hắn."

Âu Dương Khắc chép miệng, nói: "Mỗi mười năm mới có thể kết hôn với một thê tử, sơn thần này cũng có chút đáng thương."

Diệp Hướng Vãn lườm hắn một cái: "Đương nhiên không so được với Bạch Đà sơn Đại thiếu chủ của chúng ta, ta xem Đại thiếu chủ ấy hả, hầu như hàng đêm đều làm tân lang mà. May là huynh không phải là sơn thần đó, bằng không thì ta thấy sớm muộn gì bộ lạc kia cũng sẽ diệt vong."

Âu Dương Khắc hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Diệp Hướng Vãn nói: "Cô nương trẻ tuổi huynh đều không buông tha, một bộ lạc có thể có bao nhiêu cô nương trẻ tuổi? Đều bị huynh bắt hết đâu còn thừa lại?" Không có nữ tử sinh sôi nảy nở, bộ lạc cuối cùng chỉ còn kết cục diệt sạch thôi.

Âu Dương Khắc cười nói: "Vãn Nhi yên tâm, còn lại mấy bà lão xấu xí, ta sẽ cho bọn hắn."

Diệp Hướng Vãn mặc kệ hắn, nhìn vài con thỏ cùng dê núi trước mặt cảm thấy rầu rầu: "Bình thường khi giết gia cầm ta chưa từng nương tay, nhưng khi nhìn thấy mấy con vật này tựa hồ biết tai họa sắp đến, phản ứng cứ như con người vậy, DhoaĐlanLnhỏQĐ vừa thấy chúng nó như vậy ta thật không có biện pháp xuống tay. Âu Dương Khắc, hay là huynh động thủ đi?"

Âu Dương Khắc bóp bóp ngón tay, nói: "Được, Vãn Nhi muốn giết con nào thì chỉ đi?"

Diệp Hướng Vãn còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy đến bóng trắng nhẹ phớt qua, tiếp theo chân trước của hai con dê núi bỗng mềm nhũn, đều ngã xuống đất, dưới cổ họng đều có một lỗ nhỏ, ồ ồ chảy máu ra ngoài.

Diệp Hướng Vãn vội vàng kêu lên: "Được rồi, đừng... giết nữa!" tốc độ bóng trắng thật nhanh, không cần nghĩ cũng biết nhất định là con hồ ly nhỏ.

Bóng trắng thoáng ổn định, quả nhiên là tiểu hồ. Một cái móng vuốt của còn đang nắm đóa hoa, một cái móng khác thì ấn chặt một con thỏ, hàm răng bén nhọn đặt ngay cổ thỏ. Con thỏ có hình dáng lớn hơn nhiều so với tiểu hồ, nhưng động cũng không dám động, chỉ run rẩy chờ chết.

Âu Dương Khắc vừa thấy tiểu hồ ly, sắc mặt đại biến, nhìn về phía Diệp Hướng Vãn: "Con này từ đâu tới?"

Trong lúc hắn hỏi câu này, tiểu hồ đã thả con thỏ ra, trong cổ họng phát ra âm thanh thúc giục trầm thấp, tựa đang tuyên bố mệnh lệnh gì đó.

Ba con thỏ vừa nghe đến thanh âm của nó, tất cả lập tức chạy đi, trong nháy mắt liền mất bóng.

Diệp Hướng Vãn nói: "Ta muốn giúp huynh tìm chút thảo dược, kết quả lại đụng phải con hồ ly này. Huynh đừng xem thường nó nhỏ bé như vậy, nhưng nó không tốn chút sức lực nào đã có thể leo lên chỗ vách đá dựng đứng mà chúng ta đã đến vào mấy ngày trước, còn giúp ta hái thảo dược xuống. Ta thấy nó rất có linh tính, dường như có thể nghe hiểu lời chúng ta nói nữa đó." Nói rồi không ngừng nhìn về phía con hồ ly nhỏ, tiểu hồ thông minh đi đến lượn quanh thân thể nho nhỏ, lông màu bạc trên thân lóe sáng, nàng cảm thấy càng xem càng yêu thích.

Sắc mặt Âu Dương Khắc lại nghiêm trọng hiếm thấy: "Vãn Nhi, sau này nàng cách nó xa một chút, nghìn vạn lần đừng tiếp cận nó."

Tiểu hồ nghe xong lời Âu Dương Khắc nói, chợt đứng dậy đối mặt hắn, trong miệng lộ ra hàm răng, dường như đang uy hiếp vậy.

"Vì sao?" Diệp Hướng Vãn không giải thích được. Dù sao, động vật có linh tính như vậy không phải chỗ nào cũng có thể gặp được, hơn nữa nó giúp mình hái được hoa, lại giúp mình tìm quả, nói sao đi nữa mình đi theo nó cũng có nhiều ích lợi.

"Vãn Nhi, nàng nghe qua thiên hồ* chưa?" Âu Dương Khắc hỏi.

"Thiên hồ? Đó là cái gì?" Diệp Hướng Vãn kỳ quái hỏi, "Là một loại hồ ly à?"

Âu Dương Khắc đáp: "Trước đây có người viết qua một quyển sách, là “Huyền Trung ký**”, bên trong có một chương “Thuyết hồ ly***”, có đề cập tới thiên hồ."

(*Thiên= trời, hồ = hồ ly).

**là một dạng tiểu thuyết đời đầu cho một người tên Quách Phát ở Đông Tấn viết ra

*** Nói về/bàn về hồ ly).

Diệp Hướng Vãn suy nghĩ một hồi, mới nói: "Huyền Trung ký”? Tên này nghe có chút quen tai, hình như là do người Tấn viết ra?"

Âu Dương Khắc gật đầu: "Trong chương “Thuyết hồ ly” từng bảo, "Hồ ly, năm mươi tuổi, có khả năng biến hóa thành phụ nhân, trăm tuổi thì thành mỹ nữ, làm thầy cúng hoặc làm trượng phu giao tiếp cùng nữ nhân, có khả năng biết được chuyện bên ngoài nghìn dặm, quen thuộc với sâu độc và phép thuật, khiến người mê hoặc mất trí. Nghìn tuổi sẽ thuận lợi trở thành thiên hồ." Loại hồ ly này sau khi nghìn năm tu luyện, có thể trở thành thần tiên, ở trên trời. Thế nhưng trước khi nó tu luyện thành công, cần nhờ hấp thụ linh khí con người làm thức ăn,  sẽ sử dụng thuật mê hoặc, cho nên tương đương nguy hiểm, Vãn Nhi nàng ngàn lần không nên tiếp cận nó."

Diệp Hướng Vãn "Xì" một tiếng, cũng không xem mấy cái ghi chép quỷ thần thế này là thật, người nào không biết “Huyền Trung ký” là một quyển tương tự với  “Sưu Thần Ký”, “Sơn Hải kinh” đều là loại chuyện thần thoại cổ đại? Tuy là nàng không có chân chính xem nội dung “Huyền Trung ký”, tốt xấu gì kiếp trước cũng nghe qua cái tên này mà.

Âu Dương Khắc thấy nàng cũng không để lời nói của mình trong lòng, trong bụng có chút sốt ruột: "Vãn Nhi, nàng mới vừa rồi cũng chứng kiến mấy con thỏ cùng dê núi nghe lời tới đây như vậy mà. Chúng nó rõ ràng sợ muốn chết, lại như cũ không dám chạy trốn. Lẽ nào nàng không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái ư?"

Diệp Hướng Vãn nói: "Đại khái con hồ ly này là bá vương trong rừng, cho nên bảo chúng nó đi tìm cái chết, chúng nó không muốn đi cũng phải đi."

Âu Dương Khắc nói: "Một con hồ ly sao có thể trở thành bá vương trong rừng được? Vãn Nhi, nàng suy nghĩ kỹ một chút đi?"

Diệp Hướng Vãn ngẩn ra, đang muốn trả lời, lại bỗng thấy được trong mắt hồ ly hiện lên một đạo sát khí.

Không sai, chính là sát khí.

Diệp Hướng Vãn trong lòng biết không ổn, vội vàng kêu lên: "Nếu ngươi hại hắn, DhoaĐlanLnhỏQĐ ta sẽ không làm đồ ăn cho ngươi!"

Nàng nói lời này rất đúng lúc, bởi vì hàm răng con hồ ly nhỏ khó khăn lắm mới dừng lại trên cổ Âu Dương Khắc.

Dựa vào khả năng của Âu Dương Khắc, học võ vài chục năm, lúc đối mặt con hồ ly nhỏ này ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Diệp Hướng Vãn thở phào, trông con hồ ly nhỏ lại nhảy lên một bên, rồi mới bảo Âu Dương Khắc: "Ngươi nói bậy trước mặt nó làm nó tức giận rồi." Lời tuy như vậy, dù sao nàng đã nghe vào tai lời Âu Dương Khắc nói, hơn nữa càng kinh ngạc với tốc độ cùng sự hung ác độc địa con hồ ly nhỏ, bất luận là người hay là động vật, nó nói giết liền giết không lưu tình chút nào, lần này nàng không thể không giảm đi sự yêu thích và tranh luận vì nó. Dù sao, ai biết sau này có lúc nào đó nàng có chút xíu không thuận ý con hồ ly nhỏ này, nó có thể đối xử với nàng giống với Âu Dương Khắc hay không? Hiện tại Âu Dương Khắc còn có mình cứu giúp, đến khi nàng gặp nguy hiểm sợ rằng chỉ có thể mặc cho "Hồ ly" làm thịt.

Âu Dương Khắc trong nháy mắt dạo qua lằn ranh sinh tử một lần, đợi sau khi hồ ly nhỏ nhảy khỏi hắn thân thể, hắn mới phản ứng được, mồ hôi lạnh tuôn ra. Nếu như câu nói kia của Diệp Hướng Vãn chậm chút nữa thôi, hiện tại thiếu chủ núi Bạch Đà Sơn đã là một thi thể nằm trên mặt đất không hề hay biết gì rồi.

Hắn lập tức cảm thấy sau gáy bốc lên khí lạnh, cũng không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu giúp Diệp Hướng Vãn kéo hai con dê núi đã chết qua một bên. Diệp Hướng Vãn lấy Vân Tiêu ra, cắt tất cả chân sau của mấy con dê xuống, thu thập sạch sẽ sau hay dùng gỗ to xuyên qua, mới trở về trong động đặt trên lửa bắt đầu nướng.

Hồ ly nhỏ nhìn hai người bận bịu trong động, đàng hoàng nằm úp sấp không nhúc nhích ở cửa động.

Âu Dương Khắc nhìn con hồ ly nhỏ một chút, ngạc nhiên hỏi: "Không phải nó muốn đợi lấy đồ ăn Vãn Nhi nướng chứ?"

Diệp Hướng Vãn cười nói: "Hình như là như vậy."

Âu Dương Khắc chau mày một cái, đi ra động, đem đầu khớp xương mà mình gặm còn dư bữa trước hướng về phía tiểu hồ ly lắc lắc mấy cái, nói: "Thiên hồ đại nhân, tuy là sau này ngươi sẽ thành tiên, hiện tại dù sao vẫn là thân thể phàm thai, cần ăn cái gì. Ở đây ta có chút đầu khớp xương, thiên hồ đại nhân nếu ngươi không ghét bỏ thì lấy nó đi."

Hồ ly nhỏ cũng không quan tâm hắn, thân thể lắc một cái tiếp tục nhìn Diệp Hướng Vãn.

Diệp Hướng Vãn nhìn thấu trong mắt nó rõ ràng là thần sắc hèn mọn.

Âu Dương Khắc không nghĩ tới mình lớn như vậy lại bị một con hồ ly khinh bỉ, không khỏi cực kỳ ngoài ý muốn, nói: "Nó không muốn ăn cái này?"

Diệp Hướng Vãn cười nói: "Đại thiếu chủ, đồ người khác gặm còn dư, lẽ nào huynh biết mà vẫn muốn gặm lần nữa à?" Lời tuy như vậy, DhoaĐlanLnhỏQĐ trong lòng nàng cũng không khỏi thầm kinh hãi với trình độ thông minh của tiểu hồ ly này.

Âu Dương Khắc ném đầu khớp xương đi, trở lại trong động, hậm hực nói: "Chẳng qua là con hồ ly, biết có thể ăn, còn muốn chọn tới chọn lui. Vãn Nhi làm thức ăn, ta còn chưa ăn được mấy lần...."

Diệp Hướng Vãn bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Khắc liếc mắt: "Đại thiếu chủ, huynh có biết xấu hổ hay không? Sao lại tính toán những thứ này với một con hồ ly chứ?"

Âu Dương Khắc lắc đầu.

Quai hàm Diệp Hướng Vãn suýt chút nữa rớt xuống: Từ lúc nào Bạch Đà Sơn thiếu chủ cũng học được thói kiêu căng ngạo mạn rồi?

Sau một lúc thịt dê núi đã được nướng xong, khắp nơi đều là mùi thơm của thịt. Âu Dương Khắc thèm chảy nước miếng, đang muốn tự tay cầm lấy nó từ trên lửa xuống, bỗng một đạo bóng trắng hiện lên, hồ ly nhỏ nhào tới, trực tiếp cắn xuống đùi dê kia.

Chỉ là đùi dê còn chưa rời ngọn lửa, nhiệt độ cực cao, tiểu hồ ly không dằn nổi mà cắn một cái, bỗng kêu thảm một tiếng, thân thể nho nhỏ chợt bắn qua một bên.

Âu Dương Khắc vừa muốn cười to, liền thấy Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng đưa đến một ánh mắt, hắn nhớ tới mới vừa rồi hàm răng sắc bén của tiểu hồ ly đụng tới cổ mình, chỉ phải chậm rãi đóng miệng đang há ra, tất cả tiếng cười đều nuốt trở vào bụng.

Diệp Hướng Vãn lấy đùi dê từ trên lửa xuống, nói với tiểu hồ ly trong góc phòng: "Thịt đã nướng chín nhưng còn rất nóng, chờ chút mới có thể ăn. Ta nhớ trước đó ngươi định dùng đóa hoa kia đổi bữa này ăn, đúng không? Nếu như ngươi muốn ăn, dùng hoa để đổi, về sau cũng giống vậy, mỗi lần ăn thì phải giúp ta làm một chuyện. Nếu không dù ngươi cắn chết ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi nướng đồ ăn. Ta biết ngươi hiểu ý ta, ngươi tự xem rồi làm đi." Tiểu hồ ly tuy tốt, nhưng dã tính thật khó tuần, nếu như không phải thừa cơ hội này bắt nó phục tùng, mà để nó tùy ý leo lên đầu mình, vậy sau này thời gian hai người trên đảo sẽ không tốt lắm.

Ai biết tiểu hồ ly này khi nào bắt đầu đùa giỡn tính tình hướng về phía nàng và Âu Dương Khắc cắn mỗi người một ngụm?

Tiểu hồ ly đứng trong góc tường, không nhúc nhích.

Diệp Hướng Vãn nhướng mày: "Nếu ngươi không đồng ý thì tùy ngươi thôi. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, sau này ta tuyệt sẽ không làm bất cứ món gì cho ngươi nữa."

Tiểu hồ ly kia từ đầu đến cuối không chịu đi qua.

Diệp Hướng Vãn cắt một miếng thịt đùi dê xuống, đưa cho Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc đã sớm không ngừng nuốt nước bọt nhìn đùi dê nướng, khi khi nhận lấy lập tức há miệng cắn một ngụm lớn, ăn đến tay và miệng đều đầy mỡ.

Diệp Hướng Vãn cắt thêm một miếng, chậm rãi ăn.

Tiểu hồ ly kia không ngừng nhìn bên này, lại nhìn bên kia, trong mắt ánh lên tia tội nghiệp, nhưng vẫn không xê dịch.

Diệp Hướng Vãn ăn xong một khối nhỏ, thấy tính cảnh giác của tiểu hồ ly này rất mạnh, vẫn không chịu qua đây, không khỏi nhíu mày một cái, thay đổi phương pháp: "Lại nói, ngươi là chủ nhân nơi đây, ta và huynh ấy xem như là khách nhân. Hơn nữa bữa tiệc thịt dê này do ngươi tặng, nếu như ngay cả một miếng cũng không cho ngươi, vậy thì không thể nào nói nổi rồi." Nói rồi cắt một khối thịt đùi dê, để xuống đất, lại nói, "Nhưng mà chỉ có một khối này thôi. Ăn hết miếng này, nếu như ngươi còn muốn ăn, phải lấy hoa đến đổi. Về sau cũng giống như vậy."

Tiểu hồ ly kia cảnh giác nhìn Âu Dương Khắc cùng Diệp Hướng Vãn, nhưng hai người cũng đã xoay người sang chỗ khác chuyên tâm ăn thịt dê nướng trong tay. Con hồ ly nhỏ thật chịu không nổi mùi thịt mê hoặc, chợt chạy vội tới khối thịt kia bên, ngậm lên rồi vọt tới cái cửa động, quay đầu nhìn.

Trong động hai người chưa từng để ý đến nó, hồ ly nhỏ lúc này mới buông thịt trong miệng ra, liếm vài cái sau đó không nhịn được mở to miệng ăn sạch.

Diệp Hướng Vãn chỉ ăn được một chút đã no rồi, mắt thấy chỉ một mình Âu Dương Khắc đã tiêu diệt hơn phân nửa đùi dê, nàng nhân tiện nói: "Ta sẽ nướng toàn bộ mấy cái này." Vừa nói thả một cái đùi dê trên lửa.

Lúc này bỗng một đạo bóng trắng bay qua, là con kia hồ ly nhỏ rốt cục không đỡ được hương vị, từ bên ngoài mang xà hồ thảo đã giấu vào, đặt trên mặt đất cách Diệp Hướng Vãn không xa.

Diệp Hướng Vãn mỉm cười, nói: "Ngươi đưa ta đóa hoa này, ta liền cho ngươi thêm một miếng thịt làm vật tạ ơn nhé." Nói rồi đem phân nửa đùi dê đã bị tiêu diệt hơn phân nửa tới trước mặt tiểu hồ ly.

Con hồ ly nhỏ xông lên ngậm xương, lôi kéo đùi dê ra ngoài động, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Âu Dương Khắc nói: "Vãn Nhi, nó cướp cơm tối của ta rồi." Khẩu khí dường như có chút uất ức.

Diệp Hướng Vãn "Xì" cười: "Đại thiếu chủ, không phải đang nướng tiếp sao? Nó tốt xấu cũng như là ân hồ* của huynh, đóa hoa này có thể có hiệu quả với tổn thương trên đùi huynh đấy."

(* ý nói là ân nhân, nhưng hồ ly không phải người nên DHV nói là ân hồ).

Mặc dù Diệp Hướng Vãn nói như thế, DhoaĐlanLnhỏQĐ Âu Dương Khắc vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm đùi dê mới để trên giá.

Nàng không khỏi thở dài trong lòng.

Ngẫm lại lúc hai người vừa mới gặp gỡ, hắn tốt xấu gì cũng mang dáng dấp của một công tử tuấn tú phong lưu, sao hiện giờ lại lưu lạc thành một tên yêu nghiệt tham ăn như thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play