.
Mưa ngày càng lớn, Nam Cung ở trong mưa điên cuồng mà chạy, quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm, mưa theo hai má chảy xuống, mơ hồ che khuất tầm mắt. Tháng một gió bắc mưa rét lạnh đến thấu xương, nhưng mà Nam Cung hồn nhiên bất giác, chỉ có thể tiến về phía trước mà chạy, cậu lúc này đã không còn chỗ dung thân nữa rồi.
Thật sự là quá mệt mỏi, Nam Cung đi chậm lại, khó khăn đi bộ ở trong mưa to. Trên đường cái không một bóng người, các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có mình cậu thân ảnh gầy yếu cô đơn.
Không biết qua bao lâu, Nam Cung thật sự đi không nổi nữa, tìm một cái cửa hàng đã đóng cửa, quỳ gối ngồi ở dưới mái hiên, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt lại dâng lên. Làm sao bây giờ…… Hiện tại ta đã không còn chỗ ở nhưng đi làm sao bây giờ? Trước đây cha mẹ không cần ta, hiện tại Trình Giai cũng không muốn ta. Vì cái gì mọi người ta yêu đều không cần ta…… Ta nên làm gì bây giờ……
Nam Cung nhớ tới cha mẹ, cha mẹ ở Nhật Bản. Mẹ gần nhất một lần trở về là lễ mừng năm mới, a, thật nhanh đã một năm trôi qua. Hồi tưởng lại bộ dáng của cha, không ngờ là mơ hồ không rõ.
Không được cha mẹ yêu thương, đi học đem yêu thương cho người khác. Trình Giai, là người đầu tiên Nam Cung thật sự yêu, thật sự hảo tưởng thiệt tình yêu một lần, cho nên đem tâm hoàn toàn giao cho hắn, hy vọng xa vời hắn cũng có thể đem tâm giao cho chính mình, ai biết hắn thế nhưng đem tâm can mình không lưu tình chút nào ném xuống đất dày xéo đến dập nát!
Có lẽ là không chịu lên trời chiếu cố nhân đi, có lẽ căn bản không nên sống ở trên đời này, ta những người quan trọng nhất đều không có, sống còn có nghĩa lý gì nữa, còn có nghĩa lý gì?! Ha ha ha ha ha ha, chỉ cần ta chết là tốt lắm, xong hết mọi chuyện. Không phải nghĩ đến nỗi thống khổ nữa, không phải nghĩ xem ta rốt cuộc thua cái gì mà không dậy nổi. Nam Cung gắt gao cuộn mình lại. Lạnh quá…… Ai tới cứu giúp ta…… Tuy rằng từng có ý định chết đi, nhưng là chung quy vẫn có chút quyến luyến. Dù sao dứt bỏ không xong vẫn như là cũ không thể khống chế nổi tình cảm của mình. Nam Cung ngẩng đầu, nhìn mưa to tầm tã thiên không, tuyệt vọng khóc không thành tiếng.
Tựa hồ có người đi tới, đèn đường cuối phố cái bóng đổ dài trên mặt đường, gần, người tới không có che ô. Tóc ướt sũng ôm lấy gương mặt.
Nam Cung nghiêng đầu tựa trên đầu gối, nhìn người kia càng chạy càng gần. Bỗng nhiên, cậu nở nụ cười.
Nguyên lai, thật sự đã không muốn ly khai .
Trình Giai đi tới, một phen đem Nam Cung ôm vào lòng, càng ôm càng chặt. Nam Cung cũng vuốt ve tóc hắn,“Vì cái gì không mang theo ô……” Âm cuối đã dẫn theo tiếng khóc nức nở.
Cậu, vẫn là thương hắn.
Sau khi trở về, Nam Cung bắt đầu phát sốt, nằm ở trên giường cả người vô lực thần trí không rõ, không ngừng mà thì thào “Ba…… Mẹ……” Còn có “Trình Giai”. Suốt một ngày, Trình Giai cơ hồ không thể ngủ yên được.
Giữa hoảng hốt, Nam Cung có một cái mộng, một cái mộng rất dài. Trong mộng có một cái hoa viên rất lớn, có thật nhiều thật nhiều loại hoa xinh đẹp. Giữa hoa viên là một căn nhà gỗ hai tầng, thoạt nhìn nho nhỏ nhưng bên trong lại rất lớn.
Mộng thấy chính mình, nhưng là bộ dáng hài đồng, cùng với một đứa nhỏ khác ở hoa viên chơi đuổi bắt, hắn nói phải giúp hắn bắt được một con yến vĩ điệp xinh đẹp. Đó là một đứa nhỏ rất đẹp, có một đôi mắt xinh đẹp. Cậu biết tên của hắn, hắn gọi là Trình Giai, Trình Giai, Trình Giai……
Xa xa thấy khói từ ống khói nhà gỗ dâng lên khỏi bếp, cười kéo tay Trình Giai cùng nhau về nhà, đẩy cửa ra thấy ông ngoại bà ngoại còn có cha mẹ, mặt khác có một đôi nam nữ trung niên mặt thấy không rõ lắm, Nam Cung thấy Trình Giai đi qua gọi bọn họ là cha mẹ.
Nơi này thời tiết rất sáng sủa, ban ngày vĩnh viễn luôn có ánh nắng ấm áp……
Tiểu Nam Cung thích lôi kéo tay Trình Giai chạy chơi ở hoa viên, hoa ở nơi này Nam Cung đều biết, Nam Cung từng bước từng bước nói cho tiểu Trình Giai nghe. Kỳ thật Trình Giai đều biết nói, này đó đều là cậu nói cho hắn, nhưng vẫn mỉm cười, tinh tế kiên nhẫn lắng nghe.
Bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy, giống như ôm được cả bầu trời rộng lớn.
……
__________
.
1 buổi trưa 2 chương =))