Sau đó, Trình Giai không đến phòng làm việc nữa, lại giống như khi vừa mới bắt đầu ở chung. Cùng nhau xem TV cùng nhau đánh điện tử, có khi cùng nhau nấu cơm, ngẫu nhiên Trình Giai thỉnh thoảng có đưa cậu đi học.
Trình Giai không hề không cho phép Nam Cung vào phòng vẽ tranh, thậm chí ở phòng vẽ tranh còn kê thêm một cái bàn học cùng một cái ghế dựa. Khi Nam Cung đọc sách, hắn ở một bên vẽ tranh, lúc hưng trí hoàn thủ bắt tay dạy Nam Cung họa vài nét bút.
Nam Cung thản nhiên cười, cất giấu cái bí mật kia, vùi nó thật sâu vào đáy lòng. Cậu không nói, không dám nói. Hiện tại hắn ở bên cạnh, hiện tại hắn là của ta, vậy là đủ rồi, chẳng sợ chỉ có hôm nay, chẳng sợ chỉ còn lúc này một giây, vậy là đủ rồi.
Tuy rằng Trình Giai vẫn có lúc giấu cậu nhắn tin, có đôi khi lấy cớ đi ra ngoài mua này nọ để tiếp điện thoại, nhưng là có một số việc không thể chọc phá không phải sao? Nếu đối chất, ngả bài, tàn cục rốt cuộc chính mình sẽ thành thế nào? Nam Cung không thể đi chất vấn, bởi vì cậu thua không dậy nổi. Cậu biết, cuối cùng chính mình yêu Trình Giai quá nhiều, cho nên đã tự tổn thương chính mình đến cùng cực. Nam Cung cũng không hề lường trước, nguyên lai có một ngày cậu yêu đến hèn mọn như thế. Nhưng là không có biện pháp, tâm can đều đã muốn giao cả cho người ta rồi như thế nào còn có thể thu hồi lại được!
Bên ngoài trời mưa, gió bắc tàn sát bừa bãi, trời đã tối hẳn.
Trình Giai ở ngoài ban công hút thuốc, Nam Cung ở trong phòng ngủ ngồi trên giường suy nghĩ về tâm sự của mình.
“Đinh… Đinh” Di động Trình Giai có một tin nhắn mới, Nam Cung nhìn cái di động ở trên tủ đầu giường, đèn tín hiệu khẽ nhấp nháy phát sáng.
Ma xui quỷ khiến, Nam Cung đưa tay lấy cái điện thoại, ấn đọc tin.
“Trình Giai, hôm nào có thời gian cùng nhau đi ăn cơm đi, lần trước ăn cơm Tây ở chỗ làm việc rồi, muốn hay không cùng đi ăn nữa?”
Kí tên tiểu Lạc.
Nam Cung cắn môi, lật xem tin nhắn lưu lại. Trình Giai không hề xóa đi, gần trăm tin nhắn đầy ái muội, toàn bộ nói không lưu tình chút nào đều đem tâm can Nam Cung ra mà chà xát cho dập nát. Không nói cũng không biểu hiện không cần, làm bộ không biết cũng không một chút biểu cảm không đau lòng!
Nguyên lai bọn họ thật sự vẫn có liên hệ, nguyên lai chính ở trong lúc mình đi học hắn lại vội vàng yêu đương vụng trộm. A, nói không chừng trong lòng hắn với mình ở cùng một chỗ mới chính là yêu đương vụng trộm, chánh chủ phải là tiểu Lạc mới đúng!
“Ha ha……” Nam Cung khẽ tự cười giễu, còn tự cho là chính mình làm chủ đông cung, ai biết Trình Giai này đâu chỉ có một cái nhà! Thật sự là buồn cười, rất buồn cười!
Đặt ở đáy lòng thật lâu, đau thương rốt cục cũng bùng nổ, nước mắt không chịu thua kém mà liên tiếp chảy dài. Điên rồi. Thật sự điên rồi. Thương hắn yêu hắn đến điên rồi. Nam Cung đưa tay quệt lung tung lau qua gương mặt, nhưng rồi hắn trả lại cho ta là cái gì?! Nam Cung trong đầu trống rỗng tràn ngập oán hận. Gắt gao cầm lấy di động, chạy tới ban công.
“Trình Giai!” Nam Cung thở hổn hển khẽ gọi.
Trình Giai kinh ngạc quay đầu, lại thấy được di động trong tay Nam Cung, trong mắt hiện lên một tia chột dạ nhưng lại lãnh liệt bộc phát, “Ngươi xem tin nhắn.” Không phải nghi vấn, không thể nghi ngờ.
“Trình Giai ta nhịn ngươi rất lâu rồi, hắn là người nào, ngươi đem ta xem như là cái gì? Hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta!” Nam Cung vẻ mặt gần như điên cuồng.
Trình Giai nheo nheo ánh mắt lại. Trong nháy mắt, trong lòng hắn cũng trào lên một thứ nghi hoặc.
Ta cũng không biết, Nam Cung, Sở lạc…… Càng nghĩ đến sẽ chỉ càng làm tổn thương các ngươi. Ngươi cùng hắn…… Ta không biết, không biết, ngươi muốn ta trả lời như thế nào.
Chán ghét bị người khác bức hỏi, có chút tự ái, giống như cố ý muốn chọc giận Nam Cung, khóe miệng Trình Giai cơ hồ gợi lên một chút, tàn nhẫn cười “Ngươi, cùng hắn, không hơn.”
Nam Cung không thể tin, Trình Giai trước mắt cậu đã hoàn toàn không thể nhìn được. Nguyên lai mình thật sự chính là món đồ chơi. Tiểu Lạc kia nguyên lai cũng giống như ta thật đáng thương. Đối với ngươi không phục, ta không phục! Ngươi giày xéo tình cảm của ta, ta không tha cho ngươi!!
Không biết dũng khí ở đâu ra, Nam Cung cầm di động trong tay hướng đến mặt Trình Giai mà ném thẳng, “Trình Giai ngươi là tên hỗn đản!!!”
Di động va trúng vào trán Trình Giai, quăng trên mặt đất dập nát. Trình Giai đau đến lui về phía sau từng bước, tay che trán. Nam Cung giật mình sợ đến ngây người, mở to hai mắt nhìn theo khe hở giữa trán Trình Giai chảy ra một dòng máu đỏ thẫm.
Nam Cung bỗng nhiên thanh tỉnh, kinh hoảng xông đến, đau lòng vô cùng.
“Trình Giai ngươi có sao không? Có đau không…… Đau không? Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Nam Cung khẽ gỡ tay Trình Giai ra, khóc nức nở, thanh âm run run.
“Cút!” Không ngờ Trình Giai dồn khí lực đẩy người Nam Cung ra. Nhìn Nam Cung ngây ngẩn cả người, Trình Giai lại tâm sinh không đành lòng.
Làm Nam Cung phản ứng dữ dội như vậy, cậu hoàn toàn đã bị chọc giận, xưa nay chưa từng có. Nam Cung đứng dậy, túm áo Trình Giai, hướng trên khung cửa sổ đánh tới, Trình Giai phản kháng, hai người vật lộn cùng một chỗ.
“Ba”, một tiếng thanh thúy vang lên, Nam Cung mặt hướng sang một bên. Ngoài cửa sổ một tia sét lóe lên rạch trời, Trình Giai không buông tay xuống, bộ mặt có vẻ dữ tợn.
Ánh mắt Nam Cung dần dần thất tiêu, cậu nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau.
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười đột ngột làm cho Trình Giai khẽ chột dạ. Như thế nào mà lại…… Như thế nào mà ta lại đánh Nam Cung…… Trình Giai có chút hối hận.
Hắn đánh ta! Ha ha ha ha ha ha ha! Trình Giai cư nhiên đánh ta!
Trình Giai, ta nói cho ngươi, chúng ta chấm dứt!
Nam Cung xoay người, đạp cửa xông ra.