- Về thủ đoạn, thứ kiếm sư dùng gọi là kiếm thuật, phù sư dùng gọi là phù thuật. Đương nhiên khi tiến vào Tiên cảnh thì rất khó phân chia rành rọt được như vậy nữa. Trước đây sư phụ của ta, vốn là chưởng môn đời trước, có nghiên cứu về một thứ gọi là thần thuật, cụ thể ra sao thì chỉ có Tiên Nhi biết thôi. Còn về phù tự, căn bản nó chính là phù thuật vậy, người viết cuốn sách này là một phù sư. Khi viết sách, vị phù sư ấy dùng niệm lực cùng vô lượng nguyên khí hòa vào mực viết ra. Nói một cách khác, mỗi con chữ, mỗi nét mực trong sách đều là tác phẩm vô thượng của phù sư.
Chu Linh Nhan tiếp tục giảng giải, cuối cùng ngón tay nhấc lên khỏi mặt bàn, trên bàn là vài từ cực ngoáy, tất cả xếp thành một hàng chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, nét này liền với nét kia không rõ ràng gì, nếu không cẩn thận đọc, căn bản không nhìn ra trên đó viết gì:
“Linh Nhan, ta hôm nay uống say đi ngủ trước, nàng đi về nhớ ăn hết cháo hành có trong nồi.”
Nước trà trong lúc mơ hồ phảng phất có từng luồng khí lưu, vốn từ đầu ngón tay thon đẹp của Chu Linh Nhan thẩm thấu vào nước trà, thấm vào chỗ sâu gỗ lim cứng rắn, sau đó nháy mắt tản ra, hóa thành vô số dòng xoáy cực nhỏ biến mất vô tung.
A Tư Mạc cùng Mẫu Đơn vốn đang yên lặng nhìn Chu Linh Nhan giảng bài, bỗng trong lòng trào dâng một nỗi niềm hoài niệm khôn tả. Hai người nhìn sư cô hiền từ trước mặt, bất chợt ngẩn người, không biết vì sao chợt như nhớ về ngôi nhà ấm áp chưa bao giờ xuất hiện trong sinh đời, nhớ về hương vị cháo hành mẹ hiền nấu chưa bao giờ nhấm nháp qua. Khóe mắt hai người thoáng chốc đỏ lên, ẩm ướt. Mà những gì mấy mươi chữ ấy làm được, không chỉ gói gọn trong phạm vi một căn phòng, một đoạn Khí Đường, mà lan khắp đến tận cùng mọi nơi.
Bên vài nhánh mai trồng phía tây đình viện trên đỉnh núi Hỏa Bảo, Hạo Tuyết Hoa đang ôm ấp trường kiếm im lặng không nói. Gương mặt thanh lệ băng lãnh thường ngày của nàng giờ tràn đầy vẻ ưu thương, nhìn cây mai già góc sân sớm không còn màu sắc mà tưởng niệm gia hương thịnh suy phía bắc.
Trong phòng Chu Linh Nhan, Mẫu Đơn ngờ nghệch đến ngẩn người, nước mắt lấp lánh như trân châu chảy xuống gò má trơn mịn đầy đặn, rơi vào tách trà đặt trên bàn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trên đỉnh Mộc Bảo sơn, đằng sau những cánh rừng cô tĩnh chỉ lâu lâu có tiếng gió thổi, Chu Ngọc Yên nhìn xuống mặt sông Thiên Tinh lặng lẽ chảy, trán rộng nhăn thành ba nếp, nhớ tới gã tu giả thư sinh cưỡi lừa đen năm nào, như có thể nhìn thấy hai hàng lông mày khơi mào quen thuộc của hắn, nhìn được thần thái cười to đầy phấn khởi thậm chí là kiêu ngạo, nước mắt chậm rãi chảy xuống, thấp giọng thì thào u oán: "Cái tên chết tiệt Hạo Vô Thiên nhà ngươi, năm đó lão nương ta mỗi ngày nấu cháo hành trộn thuốc độc chờ ngươi trở về ăn, ngươi cứ chịu không đến. Hiện tại hay lắm, ngươi có muốn ăn cũng không được nữa, cũng không biết hiện tại ngươi. . . ở dưới đất đến cùng có tốt không?"
Đột nhiên nàng khẽ nhướng mày, buông lỏng khăn lụa nắm chặt trong tay, vội nhìn về phía Kim Bảo sơn. Nàng biết chuyện gì vừa xảy ra, khuôn mặt mang theo vẻ tức giận nhẹ giọng mắng: "Con nhóc này thật không nói đạo lý! Hết chuyện làm lại chọc cho ta nhớ tới gã khốn chết bầm kia!"
Trong phòng, Mẫu Đơn tỷ chậm rãi thở dài, nhìn qua mấy chữ Chu Linh Nhan, không khỏi nao nao, nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Sư cô, mới vừa rồi ta cứ cảm giác mình ngửi thấy hương vị cháo hành, đây là tại sao?"
"Không phải hương vị cháo hành, mà là hương vị về nhà."
Chu Linh Nhan nửa nói nửa không, nhấp nốt ngụm trà cuối trong chén, rồi đưa tay vuốt hàng chữ trên bàn đi. A Tư Mạc đến lúc đó mới thoát ra khỏi cảnh mộng, chỉ có điều cảm giác đó vẫn còn vấn vương trong lòng, chỉ biết nhìn Chu sư cô hỏi hắn:
- Thế nào, con hiểu thế nào là phù tự rồi chứ?
A Tư Mạc khẽ gật đầu, song khuôn mặt non nớt của hắn lại bật ra câu hỏi:
- Nhưng nếu nói như vậy thì sư cô được gọi là gì ạ? Là trà sư, hay là thư sư, hay là…
Chu Đường Mộng nghe đến đây liền bỏ chén trà trên tay xuống, trừng mắt nhìn tiểu sư đệ của mình:
- Đó gọi là ước định mà thành, ngươi hiểu thế nào là ước định mà thành không, hử? Gọi như thế mấy ngàn mấy vạn năm nay rồi, có chết ai đâu? Quan trọng là thông tục dễ nhớ, còn những thứ linh tinh khác thì suy nghĩ làm gì cho tốn sức.
- Dạ dạ.
Trước sức mạnh của độ dầy lịch sử mấy ngàn mấy vạn năm và một nhị sư tỷ nộ hỏa xung thiên, A Tư Mạc chỉ có thể thảm bại đầu hàng.
Bốn người bọn họ liền nói chuyện phiếm một lúc, chợt từ đằng xa, một tiếng nổ cực lớn vang lên, âm vang trầm đục, song cực kỳ mãnh liệt, người tu vi như nhị tỷ còn hơi nhíu mày khó chịu, kẻ bình phàm như A Tư Mạc, chỉ có thể bịt tai chịu khổ. Chỉ có Mẫu Đơn tỷ tỷ cùng Chu Linh Nhan cô cô là vẫn không suy chuyển, song hai người vẫn đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Bất quá tiếng nổ vừa dứt, bỗng Chu cô cô khẽ nghiêng đầu, gương mặt đang từ khó hiểu chuyển sang nghiêm trọng, tiếp nữa lại thở ra nhẹ nhàng. Cuối cùng, cô cô gương mặt như càng lúc càng vui, đôi môi thắm khẽ nhoẻn miệng cười. Từ tốn uống hết trà trong chén, nàng đứng dậy, nói với mọi người rất nhẹ nhàng:
- Đứng lên nào, hôm nay chúng ta sẽ nấu cơm.
Bất giác, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống của A Tư Mạc.
Khi mọi người ngồi xuống bàn, trời mới nhá nhem tối.
Lúc này các đệ tử đều đã tụ tập trong nhà ăn, phụ trách việc ăn uống hôm nay là Chu Linh Nhan, Chu Đường Mộng, Mẫu Đơn cùng A Tư Mạc. Bản thân A Tư Mạc giờ đang phụ trách đưa từng bát chào hành đặt lên bàn.
Bọn đệ tử Khí Đường cùng Thương Hùng sư huynh đều đã lần lượt ngồi xuống xung quanh chiếc bàn tròn trong sảnh, xung quanh có tất cả mười ba ghế. Phân phó hết các thứ xong, A Tư Mạc cũng ngồi vào bàn, theo đó nhìn quanh quất. Bên tay trái hắn, cách một ghế, là Thương Hùng sư huynh, sau đó có ba ghế trống. Ghế tiếp theo là của Chu Thái Nghĩa ngồi, liền theo đó đều là của các đệ tử Khí Đường, người ngồi cạnh bên phải A Tư Mạc trông trẻ tuổi nhất, là một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi.
Đệ tử của Khí Đường hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy, hiện tại thiếu mất hai người, không biết ở đâu. Trong số bảy người còn lại, sắc mặt ai cũng đều có vẻ mệt mỏi, nét hớn hở vui vẻ có phần hơi nhạt nhòa. A Tư Mạc nhìn vậy thấy hiếu kỳ, song cũng không biết phải hỏi ai, bởi Thương Hùng sư huynh ở gần, nét mặt cũng tương tự xanh xao. Song quan trọng hơn, là huynh ấy đang lâng lâng nhìn Mẫu Đơn tỷ tỷ tất bật đi lại dọn bát đĩa trong bếp, không còn biết trời đất gì nữa.
Ba người Chu Linh Nhan, nhị tỷ cùng Mẫu Đơn tỷ rốt cục cũng thu vén xong cơm nước, rửa tay sạch sẽ, đi về chỗ ngồi, cùng mọi người đợi Thiết sư thúc. Chu Linh Nhan ngồi cách Chu Thái Nghĩa một ghế, sau đó thì Mẫu Đơn tỷ tỷ ngồi giữa sư cô và Thương Hùng huynh. Cuối cùng, là Chu Đường Mộng ngồi lên cái ghế trống cạnh A Tư Mạc. Hắn chợt sức nhớ ra mấy chuyện vốn muốn hỏi mà trong bếp lúc nãy quên mất, liền ghé tai nhị tỷ hỏi:
- Tỷ tỷ, Thái Nghĩa sư huynh tại sao lại mang họ Chu vậy? Đó là anh trai ruột của tỷ à?
- Đồ ngốc, nếu là anh trai của ta thì phải mang họ Thiết chứ? Chu Thái Nghĩa bái cha của ta làm sư phụ còn trước cả khi cha lấy mẹ, nên cha coi huynh ấy như con đẻ vậy. Cha ta trước nay đều coi trọng việc đồ đệ phải biết chăm chỉ tự học, nên bình thường trừ lúc truyền đạo cùng kiểm tra, đều rất ít khi ngồi ăn cùng bàn nói chuyện các thứ. Ngày trước huynh ấy kể lại, cha ta nhận huynh ấy là Thường Thái Nghĩa, bất quá đến khi cha ta cưới mẹ ta, có một lần cãi nhau to, mẹ ta tức lên liền lôi sư huynh ra sửa một trận, thay họ huynh ấy thành họ Chu, nhận làm nghĩa tử. Sau này công phu của Chu sư huynh gần như toàn là một tay mẹ ta chỉ dạy mà ra, cha ta theo đó cứ mỗi lần huynh ấy tiền cảnh đều tức gần chết, nhất là khi các đồ đệ sau này của cha, không ai bì được với Chu sư huynh cả.
Hai người hắn nói chuyện thầm thì với nhau, không để ý mấy người xung quanh, ai cũng đang nhìn bọn hắn mỉm cười.
- À mà sao các sư huynh ở Khí Đường chỉ có 7 người vậy? Còn hai người nữa là đang nhập thế tu hành sao?
- Cũng gần như thế. Ta vừa nãy có hỏi mẹ rồi, ngươi nhớ tiếng nổ chiều hôm nay chứ? Đấy là do Bát Vạn sư huynh, Nhất Đồng sư huynh hai người trong khi bế quan liền ngộ ra được một cặp song sinh đại phù trận, hai người hôm nay quyết định tiến hành ngưng kết phù trận. Chỉ là cặp song sinh đại phù trận này uy lực quá lớn, hai người họ đang kết trận liền mắc vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, phá trận không được mà kết trận cũng không xong, nguyên khí trong người sắp tiêu hao hết. Hai người khi đó đành viện đến các vị huynh đệ khác cùng Thương Hùng sư huynh phụ trợ, bất quá tính ra như vậy là bảy tu giả Trúc Cơ đình tầng, một tu giả Ngưng Mạch kỳ cùng hai tu giả Kim Đan kỳ cũng vẫn không đủ để kết thành đại trận ấy. Phải đến khi cha ta ra tay thì đại trận mới có thể kết thành, Bát Vạn cùng Nhất Đồng sư huynh hai người cũng theo đó đột phá từ Trúc Cơ kỳ lên Ngưng Mạch kỳ, ngày sau liền có thể hạ sơn đi tu luyện pháp bảo của riêng mình rồi.
- Oa, hai huynh ấy thật lợi hại!
A Tư Mạc xuýt xoa. Chu Đường Mộng giảng giải một đoạn dài dòng bên trên, A Tư Mạc như vịt nghe sấm, chỗ hiểu thì ít mà chỗ không hiểu thì nhiều. Hắn chỉ đơn giản là, thấy bản thân tu luyện tầng một Chung Nhật Thượng Thanh Đạo đã hơn nửa năm nay còn chưa đâu vào đâu, vậy mà người khác lại vừa đột phá tầng tám, tự nhiên cảm giác ngưỡng mộ xuất hiện trong lòng. Hai vị sư huynh chưa gặp mặt kia, trong tâm thức hắn, thật vô cùng lợi hại.
- Đúng vậy nha, ta cũng không thể ngờ được hai huynh ấy ngày thường vẫn chỉ ở trong bếp nấu nướng cho mọi người, đến hôm nay lại có được thành quả đấy. Ta chỉ tò mò, không biết cặp phù trận kia chính xác uy lực mạnh đến mức nào.
- Thế tại sao tên hai người họ lại khác người như vậy?
- À, đấy là vì hai người họ vốn là con trai của một chủ đổ phường ở kinh thành, cha bọn họ năm xưa từng đánh cược thắng cha ta một ván, cha liền coi như nợ cha họ một chuyện bất kỳ. Rất lâu sau, đổ phường của cha hai huynh ấy bị dính vào một trường huyết án giang hồ, cha họ mới cầu cha ta cứu lấy hai anh em bọn họ khi đó còn đang nằm trong nôi. Hai người sau này lớn lên, cha ta liền nhận làm đồ đệ, đặt tên cho họ như vậy chính là nhắc đến gia cảnh hai người. Hơn nữa hai người dù không đánh bạc ăn tiền, nhưng bình thường cứ thích gạ người cá cược, cha ta làm thế là cũng có ý nhắc nhở.
Hai người bọn họ nói chuyện đến đây thì vừa đúng lúc Thiết Quân Bảo đi vào, liền dừng lại. Gương mặt của Thiết Quân Bảo lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng lo lắng, khiến trong phòng không ai dám nói gì, đều nhìn theo ông đi vòng qua bàn đến ngồi giữa Chu sư huynh cùng Chu sư cô.
Mấy người A Tư Mạc tính là khách, đều thấy mình lên tiếng trước nhất có phần không phải. Đám đệ tử của Khí Đường tuy rất lo lắng, song thấy sư phụ tâm tình không tốt, chỉ biết câm như hến, còn lại Chu Linh Nhan và Đường Mộng tỷ. Mọi người theo đó đều nhìn về phía Chu sư cô, nàng cũng hiểu ý, liền khẽ đặt tay lên vai chồng mình hỏi:
- Bát Vạn cùng Nhất Đồng thế nào rồi?
- Hai tên ngốc!
Thiết Quân Bảo phun ra ba chữ, rồi thở dài càng ra vẻ buồn phiền, chỉ biết bóp bóp trán. Mấy người còn lại gần như đã quá quen, đều kiên nhẫn chờ đợi.
- Mấy chục năm nay ta đích thân chỉ dạy phù thuật cho bọn chúng, đều đã nhắc đi nhắc lại, phù trận ngộ ra được, không được phép tự mình thử nghiệm, bộ chúng còn chưa vỡ lẽ ra là tại sao sao? Ta đã nói đi nói lại rồi, phù trận cao cấp, yêu cầu tu vi cực cao, hai người bọn chúng vẫn còn là Trúc Cơ kỳ, lại muốn kết thành phù trận Nguyên Anh kỳ, là muốn đi tìm chết hay sao?
Thiết Quân Bảo một hơi dài tuôn ra, vừa nói đến đây, toàn bàn trừ A Tư Mạc đều hít vào một ngụm khí lạnh. Mấy người đệ tử kinh ngạc nhìn nhau, mà Chu Linh Nhan, bàn tay thon đang đặt trên vai tướng công gần như cũng cừng đờ, gương mặt không giấu khỏi chấn động. Thiếu niên ngồi cạnh A Tư Mạc như không thể nhịn được thốt lên:
- Nguyên Anh kỳ phù trận? Hai huynh ấy lĩnh ngộ được Nguyên Anh kỳ phù trận?
Huynh ấy vừa dứt lời, liền nhận ra bản thân vừa lỗ mãng thế nào, song đã muộn. Mà Thiết Quân Bảo nghe xong, liền bập tay xuống bàn, gương mặt cực kỳ phức tạp, vừa là lo lắng, vừa tức giận, vừa buồn phiền, nói:
- Nguyền Anh kỳ phù trận thì sao? Là Nguyên Anh kỳ phù trận thì là hay sao? Sợ ta giấu nghề với các ngươi sao? Các ngươi muốn, ngày sau ta truyền cho các người cả Phân Thần kỳ phù trận là được chứ gì? Chỉ vì một cái phù trận mà mất mạng, các ngươi không biết nghĩ gì về người khác sao? Mạng của các ngươi là của các ngươi, còn sư phụ sư nương các ngươi thì sao?
Chu Thái Nghĩa lí nhí nói đỡ cho sư đệ của mình:
- Sư phụ, Cơ Thái Minh không có ý đó…
- Lại còn mấy người sư huynh các ngươi nữa. Chu Thái Nghĩa, Quyền Thái Lễ, Nguyễn Thái Lạc, Sơn Thái Tuệ, bốn người các ngươi là sư huynh, vậy mà đã không biết hướng dẫn hai người Bát Vạn Nhất Đồng ngưng kết trận thì thôi, lại còn lôi cả mấy sư đệ vào hùa nữa, các ngươi là muốn tự sát tập thể đúng không? Giờ thì đẹp rồi, cả đám trông như một đống xác chết, thân tàn ma dại, gió thổi thì rụng. Những kẻ còn lại nền tảng tu vi thiếu sót một chút, tự nhiên không biết gì, mấy người các ngươi vậy mà không biết chỉ dạy cho bọn chúng, lại còn lôi cả Thương Hùng vào, nếu nó có mệnh hệ gì, ta biết nhìn Chu bá mẫu của các ngươi thế nào đây?
Mấy đệ tử của Khí Đường nghe đến đây, vốn không dám nhìn sư phụ giờ càng cúi gằm mặt xuống. Mà Thương Hùng, vốn định nói đỡ cho bọn họ một lời, liền có Mẫu Đơn tỷ tỷ ngồi cạnh, khẽ bấm vào tay huynh ấy một cái, hơi lắc lắc đầu. Chỉ có Chu Linh Nhan ở bên cạnh mỉm cười hiền hòa, xoa vai của Thiết sư thúc, khẽ nói:
- Thôi, chàng tha cho tụi nhỏ đi, người trẻ lỗ mãng cùng liều mạng, huynh cũng đừng giận bọn chúng làm gì. Các con lần sau để ý, đừng làm sư phụ các con phiền lòng nữa.
Bảy người Khí Đường nghe đến đây đều đồng thanh, giọng rầu rầu nói:
- Chúng con xin lỗi sư phụ.
Thiết Quân Bảo nghe một lời này, mặt càng nhăn lại, gương mặt càng thêm buồn phiền, chỉ có thể thở ra một hơi thật dài, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của vợ mình trên vai. Cuối cùng, sư thúc lật bàn tay còn lại lên, chiếc nhẫn trên tay hơi lóe lên, trên tay thúc thúc có thêm bảy viên hoàn dược màu lam chỉ bé bằng đầu ngón tay, tỏa hương thơm u nhã. Khẽ rung tay, bảy viên hoàn dược liền bắn về phía bảy đệ tử, lơ lửng trước họ một đoạn. Thiết sư thúc lãnh đạm nói:
- Mỗi người các ngươi một viên Đại Lam Đan, phòng hờ mấy tên các ngươi mai giả chết, Bát Vạn với Nhất Đồng còn cần tịnh dưỡng, lại làm cho chúng ta không có cơm ăn.
Mấy người đệ tử vừa mới nghe đến Đại Lam Đan, liền kinh ngạc, sau đó khóe mắt rơm rớm đỏ hoe, đều vươn hai tay ra đón lấy viên hoàn dược, giọng nghẹn ngào:
- Chúng con đa tạ sư phụ.
Thiết Quân Bảo đến đây khoát tay, giọng cũng đã bình ổn lại, nói:
- Ăn cơm.
Một tràng hôm đó căn bản đã hết. A Tư Mạc vừa cầm thìa lên, vừa khẽ ghé tai hỏi sư tỷ:
- Nhị tỷ à, Đại Lam Đan là một loại đan dược rất quý sao?
Chu Đường Mộng cũng vừa cầm thìa lên, liền quay ra giảng giải cho hắn:
- Đương nhiên, đó là bảo bối của cha, nghe mẹ kể, Chu bá mẫu phải lựa hai mươi ba loại linh dược mới luyện chế được, công dụng thần diệu, chính là quà cưới Chu bá mẫu tặng cho cha ta nhân ngày thành thân. Tổng cộng Chu bá mẫu luyện ra được hai mươi chín viên, đến nay chỉ còn gần một nửa. Hôm nay cha vung tay ra bảy viên, không biết còn lại có đến năm sáu viên không nữa.
- Ồ, vậy Đại Lam Đan so với Thất Chuyển Thánh Đan thì sao?
- So sánh thế nào được, Thất Chuyển Thánh Đan thuộc về Cửu Cấp Chuyển Đan, Đại Lam Đan thuộc về Thất Sắc Đại Đan Hoàn, ngay cả Đại Tử Đan cao cấp nhất cũng còn thua Thất Chuyển Thành Đan một đoạn, Đại Lam Đan tự nhiên không thể so sánh được.
Hai người hắn nói đến đây thì thôi, Chu Đường Mộng liền đưa thìa cháo lên miệng ăn một miếng. Chỉ thấy vốn gương mặt nhỏ nhắn của nàng vốn đang nhăn nhó, hai mắt nhắm tịt, chợt mở ra, từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng chỉ trong sát na, liền thốt lên:
- Ngon quá! Bát cháo này ngon quá!
Đường Mộng thốt lên thành tiếng, nhìn vào bát cháo trước mặt như nhìn bảo vật, gương mặt xinh xắn mỉm cười vô cùng vui mừng, bộ dạng rất trẻ con thích thú thốt lên:
- Ha, bát cháo này ta thực sự nấu được rồi. Không, không chỉ là được, là nấu rất ngon là khác.
Mấy người đệ tử của Khí Đường cùng Thương Hùng, nghe đến đây, gương mặt lần nữa kinh ngạc ngước lên, nhìn vào bát cháo kia như nhìn vào thiên thư, không thể hiểu nổi. Bọn hắn đều là người từng chịu đựng đồ ăn do hai mẹ con Chu sư nương cùng Chu Đường Mộng vô số lần, tự nhiên rất hiểu, món cháo bọn họ nấu, hai thìa cùng một bát múc lên, không thìa nào giống thìa nào, khi mặn khi nhạt, khi nát khi khê. Ăn cháo do hai người họ nấu không phải lần một lần hai, người nào cũng có cảm giác, đến dạ dày bằng sắt cũng không chịu được. Vậy mà tự nhiên hôm nay lại nghe câu bát cháo của Đường Mộng “nấu được” “rất ngon là khác”, mấy người bọn họ tự nhiên không thể tin. Chu Đường Mộng liền múc một thìa cháo trong bát của mình, đưa lên cho Thương Hùng sư huynh bên cạnh, nói:
- Đại sư huynh, huynh thử xem, món cháo của muội nấu rất ngon mà.
Thương Hùng sư huynh nhìn thìa cháo tiểu muội đưa lên tới, vẻ mặt rõ ràng không có chút tin tưởng. Món ăn của nhị muội hủy hoại vị giác cực tệ, Thương Hùng hôm nay ăn cháo của Mẫu Đơn đang rất ngon miệng, nếu chẳng may ăn vào một thìa cháo này, giấc mộng đẹp của hắn rất có thể sẽ biến thành ác mộng. Song nhìn thấy mọi người xung quanh đều hướng hắn, ánh mắt như tóe lửa vì hiếu kỳ, thực như chỉ muốn bóp miệng hắn để đổ thìa cháo kia vào thử nghiệm, Thương Hùng cũng biết bản thân không thể từ chối, liền nhắm mắt ăn thìa cháo xong nuốt chửng. Bất quá gương mặt của huynh ấy hệt như Đường Mộng, rất nhanh nỗi sợ trên mặt đã bị sự kinh ngạc cùng vui mừng thay thế, cũng thốt lên:
- Đúng là không tệ, thực sự không tệ. Món cháo này so với đồ ăn của A Tư Mạc nấu, không thể tính là kém hơn.
Mấy người Chu Thái Nghĩa nghe đến đây, đều vừa vui mừng vừa ghen tị, cháo trong bát họ là sư nương nấu, ngày hôm nay có cảm giác tệ một cách đặc biệt. Thậm chí bọn họ còn có cảm giác, Đại Lam Đan vừa nhận được là để tí nữa uống vào giải độc hơn là điều trị thân thể. Vậy mà tự nhiên Chu Đường Mộng hôm nay lại nấu ăn đặc biệt ngon, bọn họ không khỏi nghĩ trong đầu, tại sao như hôm nay thì tiểu muội không nấu cho mọi người chứ.
Chu Đường Mộng lại múc thêm một thìa, liền đưa cho A Tư Mạc, nói:
- A Tư Mạc, người cũng ăn thử đi, để sau này không còn mỗi lần thấy ta nấu gương mặt lại sợ như gặp ma vậy.
Trái với Thương Hùng sư huynh, A Tư Mạc rất tự nhiên ăn thìa cháo đó, nếm kĩ rồi nuốt xuống, liền bật ngón cái nói:
- Hảo, tuyệt hảo, cháo của sư tỷ nấu tuyệt đối so với đệ cũng một chín một mười.
- Ha, là ta mười, ngươi chín đúng không?
Đường Mộng thấy hắn nói vậy liền cười tít mắt, gương mặt cô bé đáng yêu như đoá phù dung lay động trước mắt, khiến A Tư Mạc tương tự mỉm cười. Bất quá kế hoạch của hắn, chỉ vì chút bất cẩn đó mà trong sát na đã đổ bể. Đường Mộng nhìn xuống bát cháo trước mặt hắn đã gần hết, liền đưa tay xuống múc một thìa, khi đương đưa lên miệng còn nói:
- Để bổn cô nương xem, tay nghề của ngươi thực sự còn có thể so sánh được không nào?
A Tư Mạc vừa nghe đến đây thì như bị một gáo nước lạnh dội vào người, song hắn còn chưa kịp làm gì, Đường Mộng đã đưa thìa cháo vào miệng. Chỉ thấy gương mặt vốn đang mỉm cười tươi như hoa chợt hóa xanh lét, rồi bắt đầu hóa đủ bảy sắc cầu vồng chỉ trong chốc lát.
A Tư Mạc khẽ run run, nói:
- Ừm… hôm nay đệ nấu hơi…
Bất quá hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Đường Mộng phun hết cả thìa cháo vào mặt. Phải nói rằng món cháo trong bát ấy, kết quả thật thảm hại, thậm chí đến mức A Tư Mạc chỉ bị bắn vào mặt thôi đã cảm thấy hai mắt hắn như bị đốt cháy, da như bị bỏng, đừng nói đến dạ dày của hắn đang bị tra tấn đến mức nào. Chỉ là hiện tại, hắn vẫn còn có thể nhẫn.
- Ngươi, là ngươi đã đổi bát cháo…
A Tư Mạc khẽ với lấy một chiếc khăn không biết là ai thương hại đưa cho hắn, lau nhanh qua mặt, rồi mới đưa lại Đường Mộng, song hai cánh tay của hắn không khỏi run run, chỉ biết cười trừ nói:
- Chắc…chắc là đệ nhầm…
Ngày hôm đó, trước khi vào bếp, Chu Linh Nhan phân phó việc bếp núc rất kì lạ: Một mình sư cô nấu chín bát, Mẫu Đơn tỷ tỷ nấu hai bát, mà Đường Mộng và A Tư Mạc mỗi người lấy một cái nồi bé tí ra nấu hai bát cháo. Chín bát do sư cô nấu, là người Khí Đường ăn hết. Bát do Mẫu Đơn tỷ tỷ nấu, là cho đại sư huynh và tỷ ấy ăn, còn lại hai bát của hắn cùng nhị tỷ, vốn là chia ai nấu người đấy ăn.
Cho tới rất lâu sau, A Tư Mạc vẫn coi rằng, buổi hôm đó đứng trong phòng bếp nhìn hai mẹ con Chu Linh Nhan và Chu Đường Mộng nấu, là nỗi kinh hoàng đáng sợ nhất hắn từng gặp, cũng may đầu óc hắn tự động làm mờ hết những gì quá sức chịu đựng của hắn, bằng không, nỗi ám ảnh đó sẽ còn theo hắn đến không biết bao nhiêu năm sau.
Còn lúc này đây, trước mặt A Tư Mạc là một cô bé tuy mới mười tuổi song đã mang dáng dấp của một mỹ nhân, bên môi vẫn còn dính chút cháo trắng, hai mắt hơi đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, gương mặt đỏ hồng lên vô cùng đáng yêu.
Tám năm rưỡi sau, A Tư Mạc khi đó cầm khăn vươn tay ra cho Đường Mộng trong một hoàn cảnh rất khác, song với hắn, cảnh ở Khí Đường hôm nay và cảnh trong căn phòng nhỏ ở Chính Đường hôm đó, cực kỳ giống nhau, khiến cho A Tư Mạc bật cười rất không đúng lúc.
Song đấy là chuyện của tương lai, A Tư Mạc mười một tuổi lúc này chỉ thầm than trong đầu không ổn, món cháo của Đường Mộng tỷ tỷ hiện giờ, tuy không biểu tình trong bụng hắn dữ dội như thường ngày, song lại khiến thị trường của hắn càng lúc càng mờ mờ ảo ảo. Cánh tay đang cầm khăn điều đình với Đường Mộng tỷ tỷ càng lúc càng nặng như chì, còn tâm trí hắn chỉ còn một mảng mơ hồ, thậm chí tiếng hô “A Tư Mạc? A Tư Mạc? Ngươi làm sao thế?” của nhị tỷ cũng chỉ là những tiếng lùng bùng nhạt nhòa bên tai, rất nhanh liền biến mất.
A Tư Mạc đổ gục xuống, miệng vẫn còn lưu lại một nụ cười khổ, trong tâm thức hắn chỉ nổi lên một suy nghĩ duy nhất, rồi chìm vào mảng hư không tịch mịch.
Món cháo của Chu tỷ, thật là đáng sợ a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT