Thương Hùng đại sư huynh truyền thụ cho hắn tầng thứ nhất ở trong “Châu Nhật Thượng Thanh Đạo” chính là pháp môn tu luyện cơ bản nhất, cũng là nguồn căn của vạn pháp trong thiên hạ, tất cả chỉ ở hai chữ: Luyện khí. Người tu luyện, tĩnh tọa mở ra tâm niệm bài trừ phiền não, dẫn thiên địa linh khí nhập thể thực hiện tiểu chu thiên vận chuyển, nhờ vào hơi thở của thiên địa mà tiến tới cảm ngộ thiên địa pháp tắc. Nếu có thể dẫn nhập linh khí ở trong thể nội vận hành liên tiếp ba mươi sáu chu thiên, tức là kinh mạch toàn thân đã ổn định, hai mạch Nhâm Đốc, vốn là gốc của tất cả các kinh mạch âm dương trong cơ thể, đã được đả thông hoàn toàn, có thể tu luyện cảnh giới cao hơn.
Hiện tại A Tư Mạc có thể trong một lần đả tọa luyện đến gần mười tám vòng chu thiên, công phu đã luyện đến nửa. Đương nhiên, một nửa còn lại còn tốn của hắn đại khái là thêm hơn bảy tháng nữa. Lần này cũng như mọi lần, hắn có thể cảm thấy, huyệt khí hải sau khi vận chuyển hai ba chu thiên liền tỏa ra hơi ấm. Đây là cảm giác do thiên địa linh khí sau khi vận chuyển trong hai mạch Nhâm Đốc tạo ra. Cảm giác này từ từ lan ra khắp cơ thể của hắn, A Tư Mạc chỉ cảm thấy một tia ý thức của bản thân xuất ra ngoài…
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, A Tư Mạc cảm thấy ý thức từ từ trở về thân thể, lúc này cỗ khí ấm áp kia đã không còn nữa. Trạng thái vừa lúc nãy gọi là minh tưởng, cũng là tinh túy của tầng một. Cái khó của việc luyện khí là phải kéo dài thời gian đả tọa, trên thực tế chính là để kéo dài thời gian minh tưởng. Hiện tại A Tư Mạc chỉ minh tưởng được một khoảng thời gian ngắn, song như vậy đã là rất tiến bộ so với khi hắn mới bắt đầu tu luyện rồi, hơn nữa lợi ích thu được cũng không nhỏ. A Tư Mạc lúc này tinh thần vô cùng hưng phấn, chỉ muốn hét to lên một tiếng. Tất nhiên, chuyện đó tuyệt đối không được làm, bằng không hắn vừa mở miệng, linh khí trong cơ thể sẽ tiêu tán hết ra ngoài, đến khi nhược khí sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma. Rốt cuộc A Tư Mạc đem linh khí trong cơ thể vận hành thêm một chu thiên nữa, sau đó mới chầm chậm thu về đan điền.
Mở mắt ra, hắn hít vào một hơi, rồi đứng dậy vận động một chút, đồng thời xem xét xem bản thân đả tọa đã được bao lâu.
Vẫn là một canh giờ rưỡi (3 giờ). Đã hơn mấy tuần nay, A Tư Mạc đều chỉ có thể minh tưởng được một canh giờ rưỡi, sai khác mỗi lần khoảng một phân thời gian (15 giây). Song hắn cũng không có buồn phiền, bảy tháng nay hắn lúc nào cũng vậy, tốc độ tiến bộ rất khó cảm nhận trong thời gian vài ngày, mà phải giữa hai tuần, thậm chí hai tháng mới nhìn ra được sự khác biệt.
Hôm nay luyện đến như vậy, A Tư Mạc cũng không định tiến vào minh tưởng lần nữa, chỉ ngồi xuống vận chuyển linh khí trong người. Cứ như vậy, ngồi được một thời gian hắn lại đứng dậy để máu lưu thông xuống chân, đương nhiên là khi minh tưởng, chuyện như vậy không hề có xảy ra.
Đối với tu giả mà nói, thời gian đả tọa minh tưởng có ý nghĩa rất quan trọng. Có một lần A Tư Mạc rất tận mấy ngày liền đều không thấy đại sư huynh, Chu tỷ lẫn sư phó đâu, hắn rất lấy làm lạ. Ngọc Tiết đường cấm đệ tử không được tiến vào phòng nhau hay phòng sư phụ khi có biển luyện công, đề phòng gây nhiễu loạn tâm thần khi minh tưởng, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. A Tư Mạc mỗi khi nấu cơm xong đều đến từng phòng, song lúc nào hắn đến cũng thấy ba phòng đều có biển luyện công, mấy ngày liền lủi thủi ăn cơm một mình khiến hắn buồn chán vô cùng.
Sau rốt gặp đại sư huynh ra khỏi phòng, A Tư Mạc mới biết, ba người họ, là đả tọa đến mấy ngày liên tiếp.
“Huynh đã tọa đã mấy ngày mấy đêm rồi?” A Tư Mạc hoảng sợ hô lên.
"Đừng la đừng la." Thương Hùng huynh cười nói: "Đệ phải hiểu đó là việc tốt. Ta lâu lâu cũng mới có thể đả tọa lâu đến vậy, cảm giác thật tuyệt a.”
A Tư Mạc ngơ ngác hỏi:"Đả tọa lâu thì là chuyện tốt sao?"
"Đương nhiên rồi." Thương Hùng sóng bước cùng hắn, vừa đi vừa nói: "Phải biết rằng luyện công điều cần thiết nhất là tĩnh tâm, nếu như tâm không thể tĩnh đả tọa cũng sẽ không lâu. Giống như Chu muội từng có lần đả tọa đến ba ngày ba đêm, theo đệ là tốt hay không?"
Thấy A Tư Mạc nghe đến đây liền trầm ngâm suy nghĩ, Thương Hùng lại tiếp tục: "Đệ đã từng nghe qua chuyện Đạt Ma diện bích chín năm chưa?"
A Tư Mạc gật đầu.
Thương Hùng nói tiếp:"Kỳ thật người là đang đả tọa luyện công, chín năm đối với người mà nói chỉ giống như một giấc ngủ mà thôi. Đối với tu chân giả chúng ta mà nói, một lần đả tọa mất vài ngày thậm chí vài tháng cũng là chuyện bình thường. Huynh từng nghe nói qua có người một lần đả tọa liền luyện vài chục năm ấy chứ."
A Tư Mạc một lần nữa gật đầu, rồi lại lên tiếng hỏi:
“Bao giờ thì đệ có thể đả tọa lâu đến vậy?”
“Đừng vội, chuyện này không thể nói được. Đệ cũng không cần phải cưỡng ép làm gì. Nên biết rằng người lần đầu tiên đả tọa có thể ngồi nửa ngày đã là rất tốt rồi. Huynh lần đầu đả tọa vài ngày liên tục là khi đột phá đệ nhất mục đỉnh tầng, cũng là khi huynh đột phá Ngưng Mạch kỳ đỉnh tầng cảnh giới, kết nội đan tiến vào Kim Đan kỳ, là khoảng hơn ba mươi năm trước.”
A Tư Mạc lần thứ ba gật đầu, cũng không nói gì nữa.
"À, đúng rồi." Lại đi thêm một đoạn, chợt thấy Thương Hùng vỗ vỗ đầu nói:"Huynh chút nữa quên mất, mặt trời đã lên cao rồi. Ta giờ đã tỉnh lại rồi, cần mau đi làm bài tập, đã mấy ngày nay không làm bài tập rồi.”
Nghe đến đây, A Tư Mạc liền dừng bước, nhìn đại sư huynh như nhìn một tên quái vật.
Thật sự huynh là một tên cuồng tu luyện a.
Bất quá Thương Hùng chưa bước được quá ba bước, chợt lần nữa vỗ đầu như quên mất cái gì, liền khởi bước rất nhanh, trong sát na đã cầm lấy A Tư Mạc nhấc lên chạy như bay về phía nhà bếp. A Tư Mạc chỉ thấy hoa mắt một cái, bên tai tiếng gió thổi vù vù, thần hình hắn đã đứng trong nhà bếp.
“Tiểu sư đệ, đệ làm cho ta cái gì đó ăn nhé. Ta mấy ngày nay chưa có ăn gì cả, đang có hơi đói. Ta có việc gấp, ăn xong cần nhanh chóng đi làm bài tập rồi đi có công chuyện tí. Đệ báo cho sư phó cùng nhị muội hộ ta nhé.” Tiếng của sư huynh phát ra từ phía nhà tắm rất rõ, giọng điệu vô cùng khẩn trương.
A Tư Mạc, mặt vẫn ngơ ngác, tay chân chỉ theo quán tính đeo tạp dề vào, song trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thật nhanh.
Hôm nay thì không có thế, đại sư huynh cùng hắn ngồi ăn với nhau, bữa ăn do hắn làm hôm nay, cũng như mọi bữa, đều là món chay, không có món mặn, ngoài ra còn có một ít trà dâu đất. Hai huynh đệ bọn hắn im lặng dùng bữa đã quen. Sư phó đang bế quan luyện đan đã hơn một tuần nay, còn Chu tỷ đang đi thăm cha mẹ mình.
Chu tỷ là con gái của trưởng lão Chu Linh Nhan cùng Khí Đường chủ Thiết Quân Bảo. Chu Linh Nhan lại là tiểu muội của sư phó Chu Ngọc Yên và là chị của Thư Đường chủ Chu Tiên Nhi. Theo đại sư huynh kể lại, Chu Linh Nhan trưởng lão cũng là người đẹp nhất trong ba chị em, là người trong mộng của biết bao nam nhân đương thời, nhưng cuối cùng lại cưới đồng môn là Thiết Quân Bảo. Còn tại sao Chu tỷ lại không ở Khí Đường tu luyện mà lại qua Dược Đường làm đệ tử, thì đó là do Chu trưởng lão cho rằng ở Khí Đường rõ ràng không phải là môi trường tốt để giáo dục nên một thục nữ, nên liền đưa Chu tỷ sang bên Dược Đường.
Đương nhiên, trong suy nghĩ của A Tư Mạc mà nói, kế hoạch này hoàn toàn không có chút tác dụng gì cả.
Lục Đường của Ngọc Tiết cung, tuy đều nhất loạt tự quản vấn đề hàng ngày, song với vị trí là một bộ phận trong tổng thể, đều có trách nhiệm riêng: Chính Đường do chưởng môn làm đường chủ, giải quyết vấn đề phân phái các tân đồ ra các nơi, cắt cử môn đồ xuống núi làm nhiệm vụ, cũng như những việc “hành chính” như tiếp đón các vị trưởng lão của các môn phái khác, cử hành tế lễ hàng năm,…
Quản Đường của nhị trưởng lão Tân Ngạn quản lý việc hình án, xử lý các trường hợp vi phạm môn quy nghiêm trọng.
Kim Đường quản lý việc buôn bán của môn phái, cũng chính là môn phái gần gũi với trần thế nhất. Ngọc Tiết cung hàng năm chỉ có bán ra một chút đan dược của Dược Đường, một số pháp bảo của Khí Đường cùng bản thân Kim Đường quản lý linh điền của môn phái cũng bán ra một số tài liệu cấp trung. Bình thường việc mua vào cũng không hay xảy ra, Mộc Bảo lĩnh của Dược Đường, Kim Bảo lĩnh của Khí Đường cùng Thổ Bảo lĩnh của Kim Đường đều có rất nhiều tài liệu quý hiếm, thừa đủ cung ứng cho tiêu dùng nội bộ.
Dược Đường chủ Chu sư phó quản lý luyện đan dược hỗ trợ tu luyện hỗ trợ các hạch tâm đệ tử, đồng thời xử lý vấn đề cứu chữa người bị thương bệnh trong môn phái.
Khí Đường nhiệm vụ luyện ra các pháp bảo cho chúng đệ tử, cũng là nhánh có kiến thức phù tu thâm sâu nhất trong môn phái.
Cuối cùng Thư Đường có nhiệm vụ trông coi, lưu giữ cùng phân phối các loại pháp quyết ở Điển Tịch Thất.
Về nhân số, đệ tử Chính Đường là đông nhất, lên đến hơn hai trăm bốn mươi đệ tử, sau đó đến Quản Đường, Kim Đường. Khí Đường có chín đệ tử, Dược Đường sau khi có hắn gia nhập tổng cộng ba đệ tử vị trí áp chót, còn Thư Đường chỉ có đúng một đệ tử.
Thương Hùng huynh đang ăn dở miếng cơm, chợt lên tiếng.
- Ta báo cho đệ, Quản Đường chủ đã mang theo Tự Nhiên Long sư đệ xuống núi rồi.
- Xuống núi?
- Đúng vậy. Tân trưởng lão nói muốn mang đệ ấy nhập thế tu hành.
A Tư Mạc sắc mặt tuy không có gì biến chuyển, song cũng không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng thốt ra mấy tiếng.
- Tốt cho đệ ấy.
Nhập thế tu hành là ám chỉ việc xuống núi, đi vào thế tục, vừa tu hành vừa tiến hành một số công chuyện của môn phái, phổ biến nhất là đi hành yêu trừ ma, phúc độ chúng sinh. Đương nhiên, có một số trường hợp, chỉ đơn giản là cùng sư phụ đi vân du tứ hải thôi. Song kể cả có vậy thì so với những đệ tử như hoa trong phòng gấm, những ai có cơ hội lăn lộn trong quá trình nhập thế tu hành đều sở hữu kinh nghiệm lịch duyệt hơn rõ rệt.
Thương Hùng thấy A Tư Mạc có vẻ trầm mạc, liền vỗ vỗ bả vai nó nói: "Được rồi, nghĩ thông thoáng một chút đi. Thời gian đối với người tu chân chúng ta mà nói không có ý nghĩa mấy, các đệ rất nhanh có thể gặp lại nhau thôi."
A Tư Mạc cảm thấy sức nặng của bàn tay Thương Hùng khi ấy đặt trên vai, tự nhiên lại nhớ đến Tự Nhiên Long hổi trước, cũng từng tương tự để tay lên vai hắn hai lần, một lần là ở sa mạc, chính là buổi sáng trước khi gia đình Tự Nhiên Long và gia đình bá bá A Tư Mạc bị giết. Lần thứ hai, chính là khi hắn cùng Tự Nhiên Long phân ly theo hai đại đệ tử của hai bên Dược Đường và Quản Đường mà đi.
Nhớ lại hơn bảy tháng trước, hắn cùng A Tư Mạc trải qua một tràng tanh phong huyết vũ, được Thư Đường chủ Chu Tiên Nhi đi vân du ngang qua cứu mạng, đem về Ngọc Tiết cung.
Ngày hôm đó, chỗ Minh Châu Điện ở Chính Đường.
Hai đứa A Tư Mạc cùng Tự Nhiên Long đứng ở chỗ bậc thềm ngoài cửa, nhìn vào bên trong đại điện thần bí trang nghiêm. Lúc này vị tiên cô hôm trước cứu bọn hắn đương ở trên ghế cùng mấy người khác nói chuyện thảo luận. Một lúc sau, thấy từ trong có tiếng truyền ra:
- A Tư Mạc, Tự Nhiên Long, hai con tiến vào đây.
Hai đứa hắn khi đó mới tiến vào. Cả hai đứa đêm hôm trước đều không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là cảnh tượng thân nhân gương mặt lạnh ngắt, toàn thân ngấm máu lại hiện ra trước mặt. Song A Tư Mạc vì thế mà cả người hầu như đều lờ đờ, dưới mắt đã có bọng đen, hơn nữa hai bên khóe mắt đỏ ngầu vì nước mắt. Trong khi đó Tự Nhiên Long tuy kém nó ba tuổi, song gương mặt trừ hơi tái đi một chút, còn lại vẫn vô cùng tỉnh táo, hai mắt tinh quang phát ra, gương mặt sáng sủa.
Bước vào đến giữa điện, Tự Nhiên Long y đã đảo mắt nhìn xung quanh. Trong điện ở hai bên đứng một loạt đệ tử, xếp thành hai hàng đối mặt, nam có nữ có, trẻ có già có, đạo có tục có. Hầu hết đều giắt binh khí, đa số là trường kiếm.
Ở đầu kia đại điện, có tổng cộng sáu cái ghế cùng năm người ngồi trên đó, khí độ xuất chúng vô cùng, hơn hẳn những người ở dưới. Trong sáu ghế có một chiếc để trống, hình như có người chưa đến. Trong năm người, có bốn nam một nữ, trong đó người nữ chính là tiên cô cứu hai người A Tư Mạc khi trước, cùng hai nam nhân nữa là mặc quần áo tu hành, hai người còn lại mặc áo tục gia. Đằng sau các vị đều có người đứng, đó là những người có địa vị đặc biệt trong từng môn đường, như giờ A Tư Mạc nhớ lại, Chu Linh Nhan trưởng lão cùng đại sư huynh Khí Đường có đứng sau ghế của Khí Đường chủ. Đặc biệt có một vị ngồi trên chiếc ghế ngoài cùng bên phải, bản thân chiếc ghế này cũng lớn hơn năm chiếc còn lại, người ngồi trên khoác lục sắc đạo bào, dáng người tiên cốt tiêu dao, hai mắt ôn nhuận long lanh, chính là chưởng môn Ngọc Tiết Môn, Thiên Tuệ chân nhân.
Tự Nhiên Long liền không rầy rà, rất nhanh chạy tới trước sáu người quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy, sau đó quỳ thẳng người nhìn về phía thẳng. Phải đến lúc này A Tư Mạc mới ngớ người ra, liền cũng chạy tới quỳ bên cạnh Tự Nhiên Long, dập đầu lia lịa binh, binh, binh.
Thiên Tuệ chân nhân đưa mắt ngắm kỹ hai đứa hắn, khẽ thở dài bảo: "Hài tử đáng thương, các ngươi đứng dậy đi!"
Tự Nhiên Long chẳng hề nhỏm dậy, nó ngẩng đầu nhìn cao thủ tu chân đệ nhất lưu trong thiên hạ này, nói giọng tuy ẩn chứa chút bi thương song vẫn vô cùng dõng dạc cương quyết: "Chân Nhân, hai đứa con niên ấu vô tri, thình lình gặp cơn đại biến này, thực là không biết làm thế nào mới được. Lão nhân gia người thần thông quảng đại, tỏ tường được cả việc tương lại, xin hãy vì chúng con mà quyết định cho!"
A Tư Mạc chẳng khéo ăn nói như thế, vả lại đầu óc đang hỗn độn tơi bời, cũng chỉ biết nói theo: "Vâng ạ! Thần tiên gia gia, xin người hãy quyết định giùm cho!" Lại lần nữa dập đầu lạy.
Chúng nhân ở điện nghe vậy, thoạt tiên nghe A Tư Mạc nói lời trẻ dại, động tác kỳ cục, trên mặt đều không kìm được nét cười, nhưng như vậy, y càng giống một cái nền tô điểm để thu hút mọi ánh mắt đều dồn về phía Tự Nhiên Long.
Tự Nhiên Long tuổi nhỏ, thân lâm đại biến, lại đối diện với cao nhân danh động thiên hạ như Thiên Tuệ Chân Nhân, mà nói năng vẫn đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc, quả là điềm đạm trầm tĩnh hơn hẳn những hài đồng bình thường, càng không thể đem so với A Tư Mạc vô tri đến mức còn tưởng Thiên Tuệ Chân Nhân là thần tiên. Hơn nữa Tự Nhiên Long chỉ nhìn qua cũng có thể thấy y căn cốt tuyệt giai, mi thanh mục tú, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thắng mọi người không chịu thoái nhượng, khiến cho người ta bất giác âm thầm gật đầu: đứa trẻ này quả thật là kỳ tài hiếm có. Trong khi đó A Tư Mạc ở bên cạnh trông rất bình thường, thậm chí gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi suy sụp, hơn nữa có một điểm khiến mọi người nhìn y cũng khác so với Tự Nhiên Long, chính là màu da của y: Y là một người Cận Mạc.
Tu chân, yêu cầu cao nhất phải có đạo tâm vạn tà bất xâm, vững như thái sơn, ngoài ra còn phải có cơ thể cường tráng khỏe mạnh, đây là thiên tư trời ban cho mỗi con người khác nhau, đều rất bất đồng. Tự Nhiên Long tuổi nhỏ đã thể hiện rõ ra mấy điểm này, hơn nữa lúc này lại đang quỳ bên cạnh A Tư Mạc, hai đứa bé quỳ gối bên nhau mà lại khác nhau như trời với đất, tự nhiên khiến cho toàn điện ai ai cũng nhìn Tự Nhiên Long có phần mến mộ, mà dời mắt sang A Tư Mạc thì lại có phần thương hại cùng lạnh nhạt.
Chu Tiên Nhi là người ít có mặt nhất ở Ngọc Tiết cung, nàng rất hay ra ngoài vân du tứ hải, bởi vậy mỗi lần về đều có đủ năm vị đường chủ cùng các vị trưởng lão đến đón. Hơn nữa mỗi lần có các tân môn đồ xuất hiện, sáu vị thủ tọa cũng lại tập trung để chưởng môn phân phó về các môn đường. Lần này cũng vậy, Thiên Tuệ chân nhân vừa nghe tin Chu Thư Đường chủ trở về, có mang theo hai tiểu hài nhi, bèn triệu tập thủ toạ của bốn chi phái kia đến thương lượng. Lúc bấy giờ, ngoài thủ toạ của Dược Đường là Ngọc Yên Đại Sư còn chưa đến, thủ toạ của ba chi phái kia, cùng chưởng môn và Thư Đường chủ đều đã an toạ.
Những nhân vật gánh vác được trách nhiệm thủ toạ của sáu chi phái, tất nhiên là những nhân vật đỉnh cao trong Ngọc Tiết cung; mà những nhân vật đỉnh cao trong Ngọc Tiết cung, cũng chính là những nhân vật thuộc hàng nhất lưu cao thủ tu chân luyện đạo trên thế gian. Những người đang ngồi đây, ai nấy đều nhìn xa trông rộng, lúc này trong lòng chỉ biết nhận xét một câu: "Đúng là một miếng ngọc đẹp!"
Thiên Tuệ Chân Nhân khe khẽ mỉm cười, nói: “Tương lai quá khứ thì ta không biết, nhưng các con được Chu sư muội cứu lấy trong cảnh đại biến, lại đưa các con về đây, Ngọc Tiết cung chúng ta tất nhiên không thể bỏ mặc không quan tâm đến.”
Nói đoạn, người liền phất tay nhìn sang bốn vị thủ tọa đang có mặt, nói:
“Các sư đệ, sư muội, đối với hai đứa trẻ này các ngươi đều đã có sự lý giải. Hai đứa trẻ này là con côi, chúng ta không thể bỏ mặc bọn chúng. Ta thấy chúng ta nên thu nạp hai đứa chúng nó làm môn hạ, mọi người thấy thế nào?”
Mấy vị trưởng lão đều không nhìn nhau, nhất loạt vái về phía chưởng môn một vái, liền nói: “Hết thảy nghe theo chưởng môn phân phó."
Chưởng môn nghe vậy đều nhìn qua mấy người một lượt, rồi đang định nói tiếp, bỗng đột nhiên một vị thủ tọa liền nói: “Hẵng khoan.”
Người này thân hình cao lớn, diện mạo trang nghiêm, làn da tuy hơi khô sạm song lại có cảm giác như làm từ sắt thép. Giọng ông ta không giận mà uy, lại băng lãnh vô cùng. Ấy chính là thủ tọa Quản Đường Tân Ngạn.
“Tân đệ, đệ có gì muốn nói”
“Chưởng môn sư huynh, theo đệ thấy, tốt nhất là không nên để cả hai đứa nó quy vào một nơi. Bọn nó thân thế tương cận, nếu để ở với nhau, mỗi khi gặp mặt đối phương, sẽ nhớ lại chuyện cũ, như vậy lệ khí bất tuyệt, e là sau này không hay!”
Thiên Tuệ Chân Nhân nghĩ một lúc, rồi đáp: "Tân sư đệ nói rất có lý. Hai đứa nó tuổi còn nhỏ, gặp cơn đại biến này, chúng ta phải từ từ hoá giải oán hận trong tim chúng, vậy thì không nên để hai đứa nó ở cùng một nơi. Chu muội, là muội cứu hai đứa nhỏ về đây, muội không có vấn đề gì chứ?" Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn sang Chu Tiên Nhi đang ngồi ở ghế thủ tọa phía xa nhất. Chỉ thấy Chu Tiên Nhi lúc này đang ngồi dựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ cười.
“Tiên Nhi không dám có ý kiến gì”
“Vậy muội có muốn…”
Thiên Tuệ chân nhân vừa mở miệng nói câu thứ hai, Chu Tiên Nhi liền mở hờ đôi mắt, ánh mắt tuyệt diễm cùng nụ cười nhỏ nhắn trông đáng ra phải rất dễ thương, song lại tỏa ra sát ý cực đại khủng bố thần ma phát hãi. Thiên Tuệ chân nhân đại danh đỉnh đỉnh thấy thế cũng tỏ vẻ sợ hãi, liền ho lên mấy tiếng để chống chế.
“Ừm… ờ…”
Chỉ đến lúc đó Chu Tiên Nhi mới nhắm mắt lại, cựa mình trên ghế cho thoải mái, mà có ai để ý, sẽ thấy nàng như gật đầu một cái rất hài lòng.
Chúng đệ tử ở dưới cùng các vị thủ tọa, không ai lưng không ướt đẫm, trên mặt một số người đã có mồ hôi lạnh. Một tràng đó qua đi, chưởng môn lại nói tiếp:
“Ta cũng đã rất nhiều năm không thu nạp đồ nhi, Chính Đường hơn hai trăm đệ tử, sợ không có thời gian chăm chút cho hai đứa chúng, chẳng hay có hai vị sư đệ nào thu lưu chúng không?”
Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn khắp mọi người.
Chỉ thấy ba vị thủ toạ của ba môn đường kia, ai nấy như vô tình mà hữu ý đổ dồn ánh mắt về Tự Nhiên Long, rồi xoáy đi xoáy lại ở đó, không chịu rời ra, mà chẳng có ai để ý đến A Tư Mạc ở bên cạnh cả.
Với đạo tu chân, tư chất là cực kỳ quan trọng, thế gian thường có cái gọi là thiên tài ngộ đạo, tức là cái thuyết vượt được tu hành trăm năm. Người trong Ngọc Tiết cung rất thấm nhuần điều này. Danh sư cố nhiên nan cầu, nhưng đệ tử tư chất thượng thừa cũng nan đắc, Tự Nhiên Long thiên tư hơn người, căn cốt kỳ giai, thủ toạ ba môn đường Ngọc Tiết cung vừa nhìn là đã chọn nó ngay.
Sau một hồi im lặng, Thiết Quân Bảo ho lên, rồi nói: "Hà hà, chưởng môn sư huynh, huynh biết Khí Đường của đệ từ xưa tới nay vốn neo người, thôi thì để đệ giải quyết giúp huynh chuyện này đi!"
Nói đoạn toan chỉ tay về phía Tự Nhiên Long, nhưng thủ toạ của Kim Đường là Diêm Bá Nhạc ngồi bên cạnh đã nhổm dậy trước, chắn ngang đường nói với Thiên Tuệ Chân Nhân: "Chưởng môn sư huynh, hôm nay đệ vừa nhìn thấy đứa bé này đã cảm thấy rất hợp với nó, chắc là có mối túc duyên, chẳng bằng để nó đầu nhập môn hạ đệ!"
Ngọc Tiết cung lịch sử cố nhiên không ngắn, các đời đường chủ ngoài mặt luôn giữ hoà khí, nhưng bên trong đều có ngầm ý giao kình, nhìn thấy Tự Nhiên Long tư chất hơn người, chưa chừng có thể là một cao thủ trăm năm, không, ngàn năm hiếm gặp, không thể để chi phái khác nắm được cơ hội.
Vì có uy vọng của Thiên Tuệ Chân Nhân cùng việc hai đứa bé vốn do Tiên Nhi nhặt về, vốn chẳng ai dám tranh, đằng này hai người họ tự nói là không thu nạp, chuyện tốt như vậy đời nào có thể bỏ qua?
Lúc ấy Diêm Bá Nhạc vừa nói dứt câu, Tân Ngạn ở bên cạnh nói: "Diêm sư đệ, môn hạ đệ đã có đến hai mươi bảy đệ tử, nếu ai ai cũng có túc duyên với đệ, e rằng túc duyên của đệ khó tránh khỏi là quá nhiều đấy."
Diêm Bá Nhạc không ngờ Tân Ngạn có thể mặt dày nói được câu đó, đỏ lựng mặt, toan nói, Thiết Quân Bảo đã tranh trước tiên: "Tân sư huynh nói rất đúng á! Luận về số lượng đệ tử, các vị ít nhất cũng trên hai chục người, Khí Đường của ta lại chỉ có chín người, chẳng ra cái thể thống gì. Chi bằng..."
Song Tân Ngạn liền lập tức ngắt lời lão: "Thiết sư đệ, hai đứa trẻ này thân thế đáng thương như vậy, cần mang lại cho chúng sự chăm lo, chứ không phải là chú ý đến việc số người của chúng ta nhiều hay ít." Nói đoạn, ông ta ngoảnh đầu sang Thiên Tuệ Chân Nhân, vòng tay nói: "Chưởng môn sư huynh, đứa trẻ này quả là một nhân tài, xin để đệ thu nạp nó làm môn hạ, đệ nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ, giúp nó thành tài để an ủi vong linh cha mẹ nó."
Thiên Tuệ Chân Nhân trầm ngâm một lát, bọn Thiết Quân Bảo, Diêm Bá Nhạc trong lòng đều biết thế là thôi rồi, quả nhiên một lát sau, Thiên Tuệ Chân Nhân bảo: "Tân sư đệ nói cũng có lý, vậy thì để nó đầu nhập môn hạ đệ đi!"
Tân Ngạn khẽ đáp: "Đa tạ chưởng môn sư huynh."
Mọi người ở đây đã cùng Tân Ngạn là đồng môn từ rất lâu, biết đọc vị trên cái khuôn mặt ngày thường ít nói ít cười ấy. Tuy có vẻ bàng quan, song trong lòng lão chắc chắn đang vô cùng hoan hỉ, ai nấy đều không nén được nỗi ngấm ngầm tức tối. Chỉ có điều Thiên Tuệ Chân Nhân đã nói ra lời, mà Quản Đường của Tân Ngạn thực lực lại lớn, đành phải nuốt nỗi tức này xuống.
Thiên Tuệ ngưng một lát, lại nói: "Thế còn đứa kia..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT