Quỳnh Lâm kí tên vào quyển sổ rồi trà lại cho y tá trực. Mãi suy nghĩ về trường hợp of bệnh nhi vừa nhập viện sáng nay cô không hay MInh Viễn vẫn đang nhìn mình từ góc đối di6ẹn, kể từ khi cô bước vào phòng. Quỳnh Lâm lơ đãng nói lời cảm ơn cô i tá rồi quày quả đi ra.

- Lâm.

- Dạ?

Quỳnh Lâm xoay người lại và trả lời theo phản ứng tự nhiên, cô vẫn chưa nhận ra ai đã gọi tên mình. Minh Viễn tiến đến gần. Mắt anh nheo lại khi nhìn thấy vẻ ngáo ngáo trên gương mặt thiếu tập trung of Quỳnh Lâm. Minh Viễn hươ hươ bàn tay trước mặt cô:

- Tỉnh chưa? Đã nhận ra tôi là ai chưa?

Quỳnh Lâm cười và vỗ nhẹ vào trán. Kể từ hôm Minh Viễn đưa cô về nhà đến naydường như quan hệ giữa hai người đã vượt qua ngưỡng sơ giao. Quỳnh Lâm thích thú phát hiện ra đàng sau cái bề ngoài lạnh lùng, tự mãn & hơi... kiếu ấy, Minh Viễn là người nhiệt tình, dễ mến, có trách nhiệm. Nhưng thỉnh thoảng Quỳnh Lâm lại thấy hoài nghi, cô như người được xem hai mặt of một chiếc gương và phân vân tự hỏi mặt nào mới cho ra hình ảnh thật nhất.

- Ở anh, kể cả cách đặt một câu hỏi thông thường cũng mang đậm tính nghề nghiệp đấy. Trông tôi giống một bệnh nhận đang hôn mê à?

Minh Viễn nói nhỏ vào tai cô:

- KHông hoàn toàn như vậy nhưng ánh mắt of Lâm khiến tôi thấy bực bực làm sao ấy.

Quỳnh Lâm phì cười:

- Tôi trả lời câu hỏi ban nãy of anh nhé. Tôi đã nhận ra anh rồi, bac sĩ Minh Viễn. Anh là nhân vật mà người ta dễ dàng nhìn thấy nhất trong một đám đông rất nhiều người và sự hiện diện of anh thường được phát hiện từ bán kính một trăm mét, được chưa?

- Xin cảm ơn. Trưa nay tôi mời Lâm đi ăn nhé.

Quỳnh Lâm trố mắt nhìn người đối diện khi câu chuyện đột ngột rẽ ngoặt sang hướng khác.

- Chỉ vì lời nhận xét này a?

Minh Viễn cười cười:

- Không chỉ có vậy, còn một sự kiện quan trọng xảy ra cách đây mấy chục năm mà tôi đã quên nhưng lại có nhiều người nhớ đến nó. Này, Lâm thử nhìn chung quanh xem...

Quỳnh Lâm đưa mắt khắp phòng. bây giờ cô mới nhận ra trên bàn làm việc of Minh Viễn có hoa có quà và một chiếc bánh kem lớn. Quỳnh Lâm hỏi nhỏ:

- Anh muốn nói đến tất cả những thứ này à?

Minh Viễn vờ khiêm tốn:

- Ừm... Lâm muốn biết cảm giác of tôi bây giờ không? Tôi cảm động và hơi ngượng vì nhận ra mình thiếu quan tâm đến đồng nghiệp xung quanh. Để đáp lễ & sửa sai tôi mời Lâm và mọi người trưa nay đi dùng bữa với tôi.

Quỳnh Lâm cười bâng quơ:

- Tôi có gì mà anh phải đáp lễ?

Gương mặt Minh Viễn đầy nét tinh quái:

- Lâm có mà.

- Tôi không có.

- Có đấy.

- Ừm... tôi sẽ nói: chúc mừng sinh nhật anh, và tất cả chỉ có thế.

Minh Viễn trưng ra vẻ mặt thất vọng vừa phô trương vừa khôi hài làm cô hấy buồn cười quá. Qua vai anh, Quỳnh Lâm nhận ra cô y tá trực ban nãy giờ vẫn không thay đổi tư thế, nghĩa là vẫn cắm cúi đọc & ghi chép vào quyển nhật kí of khoa, nhưng Quỳnh Lâm chắc chắn cô ấy đã nghe không sót một lời.

Quỳnh Lâm lặp lại câu nói vừa rồi và lần này thì hoàn toàn nghiêm túc:

- Chúc mừng sinh nhậ anh nhưng rất tiếc trưa nay tôi đã có hẹn rồi.

Anh gật nhẹ:

- Tiếc thật đấy.

Quỳnh Lâm ngạc nhiên. Không phải vì Minh Viễn đã nhượng bộ một cách dễ dàng, cũng không phải vì cô chẳng nhìn thấy chút thất vọng, tiếc nuối nào trong giọng nói ấy, dù chỉ là phảng phất, mà vì khi nói điều này gương mặt Nam Phong (???) trông bình thường,nhẹ nhõm. Thái độ đó thể hiện sự hài lòng, như anh vừa được nghe câu trả lời mà anh muốn nghe vậy. Quỳnh Lâm thấy ngượng với chính mình, cô không cười nữa, và lúc ấy cảm giác vui vẻ, thoải mái cũng biến mất tiêu:

-Tôi đi nhé. Cảm ơn vì đã có lời mời. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Minh Viễn làm một cử chỉ tạm biệt rồi thong thả quay vào, thậm chí không thèm nói thêm lời cảm ơn khách sáo. Anh ta đã lật tấm gương mà cô vừa xem sang một mặt khác.

SUốt thời gian còn lại of buổi sáng, Quỳnh Lâm bận tíu tít, cô quên khuấy cuộc hẹn và quên luôn câu chuyện ban sáng. Đến lúc nhớ ra thì hơn 12h, cô chỉ kịp thay chiếc blouse rồi phóng ra ngoài như mũi tên. Xe đang đợi. Anh Khải nhoài người mở cửa cho Quỳnh Lâm. Ông Như Tùng vừa nói chuyện điện thoại, vừa gật đầu đáp lại lời chào of cô rồi khoát tay ra hiệu cho tài xế. Chiếc xe lao vút đi. Quỳnh Lâm bối rối ngồi yên. CÔ biết ông rất bận rộn vì thế đối với ông thời gian rất quí giá và hình như ông chẳng lãng phí đến một giây. Quỳnh Lâm lễ phép nói khi ông Như Tùng tắt máy & quay sang cô:

- Con xin lỗi vì để ba phải đợi. Ba đến lâu chưa ạ?

Ông cười. Những nét nhăn rẽ quạt ở đuôi mắt làm dịu đi gương mặt vốn cương nghị. Trên gương mặt ấy thời gian đã làm xong công việc chắt lọc, chỉ giữ lại những nét tinh hoa từng trải of một người đàn ông mà giờ đây tuổi tác lại là thế mạnh. Gương mặt thế này luôn cho cô cảm giác an toàn. Nếu Như Vũ sống đến tuổi cha, anh cũng có gương mặt giống như vậy nhưng chắc sẽ dung dị hơn.

-Ba chỉ vừa đến thôi. HÔm nay công việc of con thế nào?

-Tốt ạ.

-Trông con khá hơn rồi đấy. Con thấy khỏe hẳn chưa?

Đạ rồi.

Chiếc xe chạy chầm chậm để tránh đám đông đang xúm xít trên đường vì một vụ va chạm nhỏ, ông Như Tùng ái ngại:

- Đường chật, người đông, xe cộ lại dày đặc thế này, con qua lại nơi đây mỗi ngày ba thấy không an tâm hay là con đi cùng với ba?

Quỳnh Lâm lắc đầu:

-Con quen rồi. Vả lại, công việc of ba rất nhiều, có con đi cùng ba sẽ bị động ngaỵ Con luôn luôn cẩn thận, ba đừng lo.

-Tùy con, nhưng nếu có gặp bất cứ khó khăn nào trong công việc, cuộc sống, tình cảm, hãy nhớ rằng người trước tiên mà con nghĩ đến, những người luôn luôn muốn giúp đỡ con, chia sẻ với con chính là ba mẹ? À, Nam Phong có nói lúc nào về không con?

Lúc này điện thoại of Quỳnh Lâm phát tín hiệu. CÔ nhìn vào màn hình. Số lạ, có lẽ ai đó gọi nhằm. Do dự một chút, Quỳnh Lâm tắt máy. rất ít người biết số điện thoại này, vì hiếm khi Quỳnh Lâm sử dụng từ ngày Như VŨ mất. Cô giữi nó như giữ một kỉ niệm về anh. Tiếng chuông điện thoại luôn làm Quỳnh Lâm nhớ Như Vũ. Ngày trước trong những chuyến bay xa nhà, hầu như anh gọi về cho cô mỗi ngày. Chuông lại reo. Thái độ Of Quỳnh Lâm làm ông Như Tùng chú ý. Ông vờ chăm chú đọc tập tài liệu trên tay để cô được tự nhiên. Giọng Quỳnh Lâm nho nhỏ:

Đạ, Lâm nghe.

Cô ngạc nhiên khi người bên kia lên tiếng:

-Viễn đây. Tôi sẽ nói ngắn gọn để không làm mất thời gian of Lâm. Vì chúng tôi không sắp xếp được công việc nên buổi ăn trưa theo kế hoạch đã bị hủy rồi. MỌi người đồng ý gặp nhau tối naỵ Tôi đến đón Lâm lúc 7h nhé?

-Ồ không. Anh cho biết địa điểm đi, tôi sẽ tự đến đó.

Hình như bên kia hơi ngần ngừ một chút, cuối cùng Viễn nói:

-Tôi sẽ nhắn vào máy Lâm sau, Lâm nhớ đừng tắt máy nhé.

-Cảm ơn anh. Hẹn gặp lại.

Quay sang ông Như Tùng, cô giải thích:

-Tối nay con có cuộc hẹn với các đồng nghiệp. COn sẽ đến đó sau khi đã giải quyết vài công việc nho nhỏ bên ngoài vì thế tan sở con không về nhà. Ba nói lại với mẹ hộ con. À lúc nãy ba hỏi bao giờ Nam Phong về phải không ạ? Con không rõ lắm, có lẽ là tuần sau.

Tuy ở cùng một nhà nhưng hiếm khi cô gặp Nam Phong vì giờ giấc of anh rất thất thường. Quỳnh Lâm có cảm giác Nam Phong muốm giữ một chỗ trong ngôi nhà ấy để chứng tỏ có sự trở về of mình và chứng tỏ anh không đến nỗi vô tình với những người sống ở đây, thế thôi. Nhưng dưới mắt Quỳnh Lâm, sự chứng tỏ này lộ liễu quá nên cô nghĩ nếu anh không làm thế còn hay hơn.

Quỳnh Lâm lại phải chứng kiến cảnh mẹ cô trông ngóng, thấp thởm như ngày xưa mỗi khi Như Vũ có chuyến bay dài ngày. Nhưng ở Nam Phong thì khác. Sự hiện diện hay vắng mặt of anh ta chẳng bao giờ được thông báo trước, cô chỉ nhận biết điều này qua vẻ mặt vui tươi hay lo lắng of mẹ mà thôi. Dần dà, Quỳnh Lâm tạo cho mình thói quen không quan tâm đến Nam Phong & bất cứ việc gì liên quan đến anh. MỖi khi nhắc đến nhân vật này, cô đều thấy một sự bất nhẫn ngấm ngầm.

- Con có đề nghị gì cho bữa ăn trưa nay không? Không à? If vậy thì đến chỗ of ba nhé. Đừng lo, ở đấy không phải là nơi ăn kiêng dành chonhững người già hoặc là những thứ tương tự đâu. Ba thường dùng bữa ở đây, ba chắc con sẽ thích.

Đó là một nhà hàng nhỏ khá biệt lập, được thiết kế theo phong cách riêng rất đặc biệt. Ông Như Tùng đi trước giữ thang máy và kéo ghế cho Quỳnh Lâm. Phong cách of ông toát lên vẻ đĩnh đạc, lịch sự Of một người quen giao tiếp và điều này khiến ông trở nên xa lạ trong mắt cô.

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí im lặng nhưng dễ chịu. Cả hai ít trò chuyện. Thỉnh thoảng ông Như Tùng nhìn đồng hồ. Quỳnh Lâm cấm cúi ăn thật nhanh để không làm mất thời gian of ông. CÔ thấy ông ăn rất ít, hầu như chỉ dùng qua loa. Quỳnh Lâm lờ mờ nhận biết mục đích chính of ông không phải là bữa ăn trưa này, mà là một điều gì đó mà cô nghĩ mãi không ra.

Ông hỏi Quỳnh Lâm khi bữa ăn kết thúc:

- Con uống gì? Một ly nước cam nhé?

- Dạ không, cho con tách cà phê ạ.

Ông Như Tùng hắng giọng sau khi nhấp một ngụm cà phê đặc sánh:

- Mặc dù chúng ta, ba muốn nói là ba người chúng ta, ba mẹ và con chưa từng nói với nhau về Nam Phong nhưng có thể con cũng đã biết ít nhiều. Hôm nay ba sẽ nói cho con nghe những đếu mà con chưa biết và những điều mà ba nên nói.

Ông dừng lại một chút như để cân nhắc từng lời:

- Tuy Nam Phong không phải là con ruột nhưng ba mẹ rất yêu quí Phong, nhất là mẹ con. Bà ấy đã chăm sóc Phong ngay từ những ngày đầu tiên nó chào đời. Ba đã chứng kiến sự dắn vặt đau đớn của mẹ con khi bị buộc phải rời xa Phong. Ba tin Phong cũng cảm nhận được điều này. Nhưng cạnh đó, nó cũng chịu sự tác động không nhỏ từ gia đình bên ấy nên nảy sinh những tình cảm mâu thuẫn, trái ngược nhau. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Hiện nay ba cho rằng Phong đang đi tìm cho mình những nhận định, những suy nghĩ độc lập về mặt tình cảm và nó làm công việc này một cách dè dặt, đầy hoài nghi vì dù sao nó cũng đã xa chúng ta và sống với họ quá lâu. Thái độ này chính là gút mắt của mọi vấn đệ Con đã nhận ra và thấy khó chịu. Mẹ con cũng nhận ra nhưng vì yêu Phong nên bà bị tổn thương. Con lại vì sự tốn thương của mẹ, mà nâng dần mức độ khó chịu lên. Không, ba không có ý phê phán con đâu. Ba hiếu con nhưng chúng ta không bắt Phong thể hiện những tình cảm mà nó không cọ Ớ đây, ba lại cho đó là ưu điểm của Phong vì ít ra nó cũng đã thành thật.

Quỳnh Lâm ấp úng:

- Chẳng lẽ mẹ con...

- Phải, tuy không nói ra nhưng ba biết với sự nhảy cảm vốn có của mẹ con đã nhìn thấy tất cả và rất khổ tâm. Chúng ta điều yêu quý bà ấy, vậy chúng ta có nên...

Quỳnh Lam6 rơm rớm nước mắt:

- Con hiểu ý ba rồi. Con thật vô tâm quá. Từ nay con sẽ không làm thế nữa đâu. Con sẽ quan tâm đến Phong vã cố nhường nhịn hắn.

Ông Như Tùng vỗ nhẹ vào tay cô:

- Con không cần làm khó mình đến vậy. Chỉ cần con đừng quan tâm và đau lòng vì mẹ con nữa, cứ để cho hai người ấy dàn xếp với nhau. Chinh phục và làm cho người khác tin vào tình cảm của mình là sở trường cúa phụ nữ. Mẹ con yêu thương Nam Phong thật lòng nên bà sẽ làm điều đó dễ dàng hơn.

Quỳnh Lâm rụt rè:

- Ba có yêu Phong không ba?

- Có, nhưng ít hơn ba yêu mẹ con rất nhiều. Chính vì tình cảm này nên giống như con, ba cũng rất đau lòng khi thấy Phong đối với mẹ con như thế nhưng ba không khó chịu vì ba nghĩ nó có lý do, con a...

Quỳnh Lâm nhìn bạ Ông tinh tế và sâu sắc biết bao. Ba cô mất sớm quá, Quỳnh Lâm chẳng có hình ảnh nào về người cha trong ký ức. Mỗi khi nghĩ về cha mẹ, cô luôn liên tưởng đến ông và dì Tuyên. Hai người xa lạ hầu như không quen nhau này lại gợi trong Quỳnh Lâm hình ảnh về một gia đình, mà ớ đó cha mẹ là những người được đúc ra từ những khuôn mẫu lý tưởng nhất, mẫu mực nhất. Quỳnh Lâm rất quý bà mẹ chồng nhưng cô không hiếu bà, có lẽ thời gian sống chung với nhau chưa dài trong khi chiếc cầu nối duy nhất của họ, Như Vũ, đã không còn nữa.

Không, Quỳnh Lâm lắc đầu, anh ấy vẫn tồn tại và hiện than bởi một giá trị tình cảm rất thiêng liêng. Nó thiêng liêng và nhạy cảm đến nỗi không người nào dám nhắc đến nó trước mặt người khác. Kết quả là ai nấy đều giấu tình cám này vào lòng và biến nó thành cái gì đó của riêng mình. đối với Quỳnh Lâm, bà Như Tùng là người vợ, người mẹ tuyệt vời. Và cũng chính vì mức độ quá hoàn hảo đó bà lại thiếu đi bóng dáng of một người mẹ với những tình cảm, lo toan đời thường. Nhưng từ khi có sự hiện diện of Nam Phong, Quỳnh Lâm đọc bà rõ hơn. Cô nhìn thấu niềm vui, nỗi buồn, những tình cảm khắc khoải trong lòng người mẹ. Quynh Lâm yêu bà hơn và ý thức bảo vệ bà ngày càng mãnh liệt trong cô.

- Cảm ơn ba đã cho con biết việc này, con sẽ cố gắng, nhưng sao con ghét Phong quá, nhất là...

Ông Như Tùng cười và cỗ nhẹ vào tay cô:

- Ba nghĩ Phong không tệ đâu nhưng tốt nhất chúng ta đừng nên xen vào câu chuyện of họ. À, ba đã nói với con điều này chưa nhỉ, có thể là con chưa biết đấy, tuy không giống nhau nhưng ba mẹ yêu thương cả hai, Phong và con, rất đồng đều.

Quỳnh Lâm đỏ mặt:

- Ba không cho rắng con đang ganh tị với Phong đấy chứ?

Ông Như Tùng vờ ngạc nhiên:

- Ba có nói thế bao giờ đâu?

Cả hai cùng cười. Quỳnh Lâm thấy trong bụng dâng lên một cảm giác biết ơn và xúc động. Trên đường về cô cứ suy nghĩ miên man về câu chuyện vừa rồi và nhớ đến Như Vũ. Anh đã tặng cho cô tình yêu, tuổi trẻ, và cả gia đình này nữa. Với Quỳnh Lâm, đó là những thứ quí giá nhất trong cuộc đời này và cô mãi mãi biết ơn anh về điều đó.

Buổi chiều sau khi tan sở, cô đến shop nhỏ bán hàng lưu niệm chọn cho Minh Viễn một món quà. Giá khá đắt nhưng Quỳnh Lâm thấy ưng ý với sự lựa chọn này vì theo trí nhớ of cô, Minh Viễn luôn xuất hiện với vẻ bề ngoài không hào nhoáng phô trương, nhưng rất lịch lãm, sang trọng. Gout ăn mặc of anh cũng đặt biệt không kém, không lộ vẻ chăm chút nhưng nó hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.

Rời khỏi cửa hàng, như đã định Quỳnh Lâm đi thẳng đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố tìm gặp vị giáo sư nổi tiếng và cũng là người thầy yêu quí cô rất mực. Quỳnh Lâm thất vọng khi nghe y tá trực thông báo, hôm nay giáo sư bận hai ca mổ rất quan trọng nên không tiếp bất cứ ai. Quỳnh Lâm nấn ná chờ một lúc lâu cuối cùng đành ghi vài dòng nhờ gởi đến ông. Vừa dắt xe ra khỏi bệnh viện, Quỳnh Lâm vừa suy nghĩ miên man, nhất định có cách nào đó, mình phải tìm cho ra. Cô đến thư viện trường đại học tìm một ít tài liệu có liên quan đến căn bệnh ấy rồi ngồi đọc mãi miết cho đến khi trời tối mịt.

Lúc Quỳnh Lâm ngẩng lên, chung quanh vắng hoẹ Cô giật mình nhìn đồng hồ. Chết rồi đã trễ gần một hr. Quỳnh Lâm vội vã thu xếp mọi thứ. Cô đọc lại tin nhắn trên điện thoai rồi lo lắng không biết địa chỉ này có khó tìm không.

Quỳnh Lâm đi qua chiếc cửa xoaỵ Không khí bên trong mát lạnh, thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu. Không có tiếng động nhỏ nào, chỉ khúc nhạc hoà tấu với giai điệu êm đềm, dìu dặt bao phủ cả căn phòng. Quỳnh Lâm bầt ngờ với khung cảnh ở đây. Không phải vì nó quá sang trọng mà dường như nó chỉ thích hợp cho những buổi hò hẹn of các đôi tình nhân. Cô muốn chải tóc và sửa lại quần áo nhưng quá muộn, người phục vụ đã trông thấy Quỳnh Lâm, anh ta đang bước đến gần.

- Xin chào. Xin cho hỏi quý khách đi mấy người ạ?

- Tôi có hẹn trước. Dường như... là một buổi sinh nhật thì phải.

- Sinh nhật à? - Anh ta nhíu mày suy nghĩ - Đâu có... Xin lỗi, chị có phải là Quỳnh Lâm không? Ồ, vậy thì tốt quá, ông Viễn đã đến khá lâu rồi. Mời chị đi lối này.

Bước vào thang máy, Quỳnh Lâm dùng tay chải lại mái tóc, cô hỏi người phục vụ:

- Buổi tiệc bắt đầu lâu chưa ạ? Mọi người đã đến đông đủ rồi phải không?

- Mọi người? Tôi không rõ lắm, nhưng chị là vị khách duy nhất mà tôi được yêu cầu đón tiếp và hướng dẫn.

Quỳnh Lâm thở phào. Cô thấy nhẹ người khi nghe thế. Hy vọng không ai nhận ra mình đến muộn và cũng không để ý đến vẻ xộc xệch ngoài ý muốn này. Thang máy dừng lại, nhân viên phục vụ nép người nhường lối cho Quỳnh Lâm. Giọng anh ta nghiêm trang, lịch sự rất đúng mực nhưng đôi mắt lại thoáng tia ranh mãnh:

- Bàn of ông Viễn ở góc bên trái, chị có muốn tôi đưa đến đó không?

Quỳnh Lâm nghiêng người:

- Ồ, không cần đâu. Cảm ơn anh rất nhiều.

Quỳnh Lâm chen qua lối đi hẹp giữa các dãy bàn, vốn rất tự tin nhưng cô không khỏi bối rối khi phát hiện ra nhiều gương mặt đang ngẩng lên nhìn mình. Có điều gì không ổn ở đây nhỉ? Minh VIễn đã trông thấy Quỳnh Lâm từ xa, anh ngồi yên chờ cô đi đến. Quỳnh Lâm ngồi xuống ghế và nhận ra mình vẫn đang thở hổn hển vì đã phóng như bay trên suốt đoạn đường đến đây.

- Xin lỗi vì đã đến muộn. Qùa of anh đây và cả lời chúc cũ rích, thiếu sáng tạo này nữa: sinh nhật vui vẻ.

Quỳnh Lâm đưa mắt nhìn quanh và cuối cùnng dừng lại ở gương mặt Minh Viễn. Lúc này cô mới hiểu được ánh mắt là lạ ban nãy of người phục vụ. Quỳnh Lâm buông từng lời chậm rãi:

- Anh đừng nói cho tôi biết tất cả khách mời chỉ thế này thôi nhé.

Minh Viễn nhún vai:

- Tôi đã nhận ra vẻ đe dọa trong giọng nói of Lâm rồi, nó làm tôi sợ lắm đấy, nhưng biết nói thế nào nhỉ? - Anh thở dài - Dù sao tôi cũng chuẩn bị lời giải thích kia mà. Xem nào, trưa nay sau khi gọi điện cho Lâm, chúng tôi sắp xếp được công việc nên đã ra ngoài dùng bữa như kế họach. Tôi không nói lại với Lâm vì tôi không tìm ra được lí do nào để hủy một cuộc hẹn mà tôi rất thích và đã chờ đợi từ lúc lâu này.

Quỳnh Lâm nhăn mặt:

- Tôi nhận ra anh đang nói dối đấy nhé, nhưng không sao, vì xét cho cùng tôi đã đến muộn lại trưng ra cái bề ngoài không mấy thích hợp với khung cảnh ở đây, đó cũng đã là một hình phạt nhẹ nhàng cho sự thiếu trung thực này rồi. - Cô nói nhỏ, gần như thì thầm - Không cần quan sát tôi cũng dễ dàng nhìn ra vẻ nhếch nhác of mình đang gây ấn tượng cho những người xung quanh bởi vì nó rất tương phản với anh. Và điều cuối cùng, người phải chịu đựng tất cả những chuyện này cho đến khi buổi tiệc kết thúc lại chính là anh. Thành thật mà nói tôi thấy thú vị đấy.

Cô cười. Minh Viễn quan sát Quỳnh Lâm. Anh cố tìm vẻ ái ngại, mặc cảm hay những thứ tương tự sau những lời cô nói nhưng không thấy. Có vẻ như Quỳnh Lâm đang thú vị thật sự. Cô không giống ai trong số những người anh quen biết. Không có chủ ý nhưng ở Quỳnh Lâm luôn đầy ấp những điều bất ngờ và nó lôi cuốn anh bằng sức mạnh không sao cưỡng lại được. Minh Viễn vỗ nhẹ vào món quà trên tay:

- Cảm ơn Lân đã tặng quà cho tôi. Tôi có thể mở nó ngay bây giờ không?

- Tất nhiên rồi. Hy vọng anh sẽ thích.

Cô trả lời với vẻ lơ đãng cố ý. Món quà được mở ra. một chiếc cravate vàng tươi với những nhát vẽ nguệch ngoạc màu xám và nét nhấn trọng tâm of nó là chú thỏ với đôi tay dựng đứng, đôi mắt mở to, hai chân dang rộng cố tỏ ra oai vệ nhưng lại toát lên vẻ diệu dàng, đỏm dáng. Minh Viễn thích thú cười to:

- Trông nó cũng giống tôi đấy chứ?

- Ừ nhỉ, anh nói tôi mới nhận ra đấy. - Cô nghiêng đầu quan sát - Nhưng nó không giống nhân vật trong chính trong loạt phim hoạt hình "Hãy đợi đấy" đâu nhỉ? Nó giống như chú thỏ trong câu chuyện "Thỏ và rùa" hơn, phải không?

Đôi mắt Minh Viễn nheo lại như cười:

- Tôi hiểu í Lâm rồi, nhưng không hoàn toàn giống như chú thỏ ấy đâu, tôi sẽ làm rất nhiều việc trên đường đua, vì thế không bao giờ xảy ra việc la cà or ngủ quên và có một điều chắc chắn tôi sẽ là nhân vật về đích trước tiên. Lâm hay chờ xem.

Quỳnh Lâm nhún vai:

- Vậy chúc anh may mắn mặc dù tôi không biết mình giữ vai trò gì trong cuộc đua mà anh vừa nói.

Minh Viễn nháy mắt:

- Tôi sẽ cho Lâm biết sau. Còn bây giờ thì chọn món ăn đi, tôi đói lắm rồi. À, Lâm uống gì nhỉ? một chút rượu khai vị nhé. Nhẹ thôi, nó không làm Lâm say đâu.

- Anh không phải lo, tôi uống được rượu, thậm chí rượu mạnh và uống được rất nhiều đấy, nhưng lúc này không nên.

- Tại sao?

- Hôm nay tôi hơi bị mệt vì thế sẽ chóng say và điều này đồng nghĩa với việc dễ dàng để lộ những nhược điểm of mình.

- Ví dụ như là gì nhỉ?

- Ừm... mỗi khi say tôi đều có khuynh hướng phô trương, thổi phồng tất cả mọi thứ, ví dụ như tôi sẽ khóc, cười vì những điều vụng vặt. Kể lể, than thở vì những chuyện không đâu. Nó sẽ làm anh phát ốm.

- Vậy lúc nào Lâm khỏe chúng ta sẽ uống với nhau nhé... trong một dịp thuận tiện nào đó.

Lâm gắp thức ăn vào chén. Cô nói mà không nhìn anh:

- Một năm anh có mấy lần sinh nhật?

Minh Viễn thản nhiên:

- Dĩ nhiên là 1, nhưng tôi có thể nghĩ ra những lí do khác.

- Tôi lại ghét những cái cớ vì nó chỉ vờ tạo ra những điều hợp lý.

- Đừng khắc khe với chính mình, cô bé. Khi cô nghĩ ra những cái cớ đó chính là lúc cô thỏa hiệp với những ham muốn of mình mà vì lý do nào đó bản thân đang cố cưỡng lại. Trong chừng mực nào đó nó không xấu và chẳng phải là chuyện không nên làm đâu. Hãy tin tôi.

Quỳnh Lâm nhấp ngụm nước và nhìn Minh Viễn quan vành thủy tinh trong suốt:

- Trừu tượng như vậy mà anh cũng nói được à?

- Để còn xem Lâm đang nhận xét ở khía cạnh nào nữa chứ.

- Đừng giả vờ, anh biết tôi nói gì mà.

Minh Viễn gật gù:

- Có thể, để tôi nói ra xem có đúng không nhé. Chúng ta, tôi và Lâm, tuy ở mức độ khác nhau, nhưng cả hai đều thấy thú vị khi gặp gỡ nhau thế này và sinh nhật chỉ là cái cớ dở tệ mà tôi may mắn vớ được nó. Lâm thấy thế nào?

Không tròn mắt ngạc nhiên, không trề môi ngún nguẩy, không giãy nảy phản đối, không lườm nguýt giận dỗi, Quỳnh Lâm chỉ nhìn anh chăm chăm rồi bật cười:

- Anh không có cách diễn đạt nào khác hay hơn thế này sao? If không bóng gió trừu tượng thì phải trắng trợn vậy à?

- Nó làm Lâm phật ý?

Cô lắc đầu:

- Không. Tôi có thể phân biệt hay nói cách khác tôi không bao giờ nhầm lẫn giữa cách diễn đạt tự nhiên với thái độ khiếm nhã hoặc. Tôi thích cách diễn đạt tự nhiên hơn, như kiểu nói vừa rồi vậy. Nó trả tôi về đúng vị trí of mình chứ không phải đứng chênh vênh ở ngưỡng 16 tuổi.

Minh Viễn gắp thêm thức ăn vào chén Quỳnh Lâm. Anh để ý cô ăn nhiều và ăn rất tự nhiên, chẳng màu mè, khách sáo chút nào cả. Điều này khiến Minh Viễn vừa lạ lùng vừa thú vị lại hơi... tự ái. Cái tự ái đàn ông này thật khó chịu và khó giải thích. Có thể vì đây là lần đầu tiên có người phụ nữ không chút bối rối trưóc ánh mắt đấy ẩn ý of anh. Minh Viễn nhếch mép tự giễu mình.

Quỳnh Lâm ngẩng lên:

- Có chuyện gì thế?

- Sao?

- Tôi vừa thấy anh cười mà.

- Ừm... tôi chỉ làm lạ vì phụ nữ thường có khuynh hướng thích trẻ con hơn tuổi thật và họ thường...

-... Thường phàn nàn về những nếp nhăn of mình chứ gì. Tôi không khác họ chút nào đâu vì tôi cũng là phụ nữ nhưng tôi thấy ngượng khi phải nghe những điều dành cho cô bé 16 trong khi tôi chẳng thể nào mắc cỡ, bối rối hay đỏ mặt được.

Minh Viễn mỉm cười rồi lảng sang chuyện khác:

- Lâm làm ở bệnh viện này lâu chưa?

- Gần 4 năm.

- Sau khi ra trường à?

Câu hỏi of Minh Viễn nhắc Quỳnh Lâm nhớ đến những ngày đầu chân ướt, chân ráo đến nhận công việc ở khoa. Đã gần 4 năm rồi. Cô gật đầu một cách lơ đãng. Minh Viễn cười to vẻ đắc ý:

- Lâm có thấy toán học rất có lợi không? Nó đã giúp tôi tính ra được số tuổi hiện giờ of Lâm rồi đấy nhé. Từ nay đừng có làm ra vẻ với tôi.

Quỳnh Lâm nhăn mặt:

- Anh nói quanh quẩn nãy giờ chỉ để đoán già đoán non tuổi of tôi. Chẳng phải anh đã từng nói đó chỉ là trò chơi of những con số sao? Tôi có thể cho anh biết ngay điều này vì với tôi tuổi tác không phải là điều cấm kỵ gì. Tôi đã trên 27 tuổi và cũng như những phụ nữ khác, lúc này là lúc không nên đếm nữa.

Minh Viễn lặp lại:

- 27 tuổi...

Quỳnh Lâm trố mắt nhìn. Xem ra người trước mặt cô có vẻ thích thú vì điều này. Cũng gương mặt với nét bố cục như đánh đố người khác, sóng mũi thẳng, hẹp toát lên vẻ cương quyết, độc đoán trong khi đôi mắt đen, ưa nhìn có lúc tinh quái, giễu cợt có lúc lại thân thiện, gần gũi, lúc này Quỳnh Lâm không nhận ra người đàn ông khó gần, cao ngạo mà cô gặp hàng ngày. Hai mặt của một tấm gương lạ nhỉ, mặt nào cũng cho mình cảm giác thật, cô lẩm bẩm:

Minh Viễn hắng giọng:

- Vậy Lâm có thế cho tôi biết trưa nay ai đã đón Lâm ở bệnh viện không vì chỉ có cách này tôi mới thôi đi cái trò đóan già đoán non mệt mõi ấy.

Quỳnh Lâm nhướng mày:

- Tại sao?

- Tại sao không? cứ xem như là tôi tò mò đi.

Quỳnh Lâm lắc đầu:

- TÔi sẽ không trả lời đâu. Lý do này không hợp lý và rất ít tính thuyết phục anh không nhận thấy sao?

Minh Viễn thở dài thường thượt:

- Lâm lại muốn tôi nói một cách trắng trợn đấy nhé. Phải thú nhận điều này với Lâm tôi thấy ngượng lắm, thật đấy, nhưng xem ra không còn cách nào khác. - Anh chắc lưởi ra vẻ rầu rĩ - Trưa nay sau khi từ chối tôi đã nhìn thấy chiếc xe mầu trắng đến đón Lâm trước cổng bệnh viện. Tôi biết có ai đó đã quan trọng hơn mình. Cảm giác này chẳng dể chịu tí nào nhưng tôi vẩn muốn biết mình đã thua ai.

Suýt nữa Quỳnh Lâm phì cười vì vẻ mặt khôi hài của anh ta nhưng nhìn vào nét giả giả thậlt thật ấy cô không nén nổi cảm giác muốn đùa một chút. Mình có làm gì sai đâu chỉ để xem thử anh ta có dám ngả bài không.

- Mặc dù tôi không hiểu anh nói thua ở đây có nghĩa bình thường của nó và diển biến của câu chuyện trưa nay thì anh không bị Oan ức chút nào đâu. Anh đã thua người đàn ông mà tôi cho là tuyệt vời nhất.

Minh Viễn rầu rĩ:

- Lâm không có định phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của tôi đấy chứ? - Anh lẩm bẩm như nói với chính mình - Ngoài tôi ra làm gì có người đàn ông tuyệt vời nào khác?

Quỳnh Lâm rót thêm nước vào ly, lần này cô nói bằng giọng nghiêm túc:

- Có đấy đó là ba tôi nói chính xác là ba chồng tôi. Anh không hề ngạc nhiên? rõ ràng anh đã biết tất cả về tôi. CÓ thể tôi nhầm lẫn nhưng tôi vẫn phải nói với anh điều này, tôi không phải là đối tượng của anh đâu, đừng mất thời gian vì tôi nữa.

Minh Viễn đổi ngay nét mặt. Đôi mắt anh xoáy vào cộ Giờ đây tia nhìn ấy vẩn thẳng thắn, ngay thật theo nghĩa đen lnhưng theo nghĩa bóng thì thăm thẳm, bí ấn đến khó lường. Với Minh Viễn, có lẻ như anh quen dùng đôi mắt làm phương tiện dò biết ý nghĩ của kẻ khác hơn là bộc lộ tư tưởng của chính mình. Sự sắc sảo, lạnh lùng trong ánh mắt và cả giọng nói, giờ đây nó cũng không bình thường, trầm và lạnh, tất cả những điều này lần lượt xảy ra như phản ứng dây chuyền. Nó làm cho ngườikhác bị bối rối hơn là được khích lệ.

- Lâm không hề nhầm lẩn. Đúng, tôi có ý đó và tôi nói cho Lâm biết tôi sẽ không từ bỏ mục đích của mình đâu. CÒn nữa, tôi cũng không thích cái cách Lâm nói với tôi như vừa rồi. Lâm là phụ nữ, đứng trước một tình cảm Lâm chỉ việc từ chối hay đón nhận, đừng khuyên người khác phải làm thế này, thế nọ vì tôi vốn không phải người ngồi chờ xem ai đó bảo mình làm gì.

Quỳnh Lâm từ tốn:

- Anh đã nổi giận với tôi một lần. Lần ấy là lỗi của tôi nên tôi chịu nhưng lần này thì khác. Tại sao anh cứ bắt người khác phải chiu đựng và sợ hãi vì cơn giận vô lý của mình nhỉ? trong trường hợp này, tôi có nói thế nào mặc tôi, nếu anh vẩn muốn tiếp tục thì cứ việc, sao lại trút giận vào tôi như thế?

Minh Viễn dịu ngay xuống. Anh có vẻ bất ngời khi nghe cô nói như vậy:

- Tôi vô lý quá, xin lỗi Lâm. Tôi không sao chịu nổi cảm giác bị từ chối nhưng tôi không làm thế nửa đâu vì tôi hiểu ra rằng từ nay điều này đẽ luôn luôn xẩy đến với mình. Tôi sẽ làm quen với nó, chấp nhận nó cho đến khi em nhận ra rằng tôi không đáng chịu như vậy. Ô không, em đừng giận. TÔi nói lại nhé... ưm..kể từ bay giờ em cho tôi cái gì tôi sẽ nhận cái đó mặc dù tôi dám khẳng định rằng lúc nào tôi cũng xứng đáng được hơn thết rất nhiều.

Quỳnh Lâm nhìn anh. Cả cái nhìn và giọng nói của cô đều dịu dàng. Nếu tạo hoá và một nền gió dục tiên tiến nào đó có thể tạo dựng được một người đàn bà luôn hoàn hảo, đúng mực trong cách xử sự, dù đang bối rối hay giận dữ thì đó là người đàn bà đứng trước mặt anh đây. Vào lúc này gương mặt trầm tỉnh không cút phấn son ấy thu hút anh hơn bất cứ điều gì khác.

- Có thể tôi nhỏ tuổi hơn anh nhưng đoạn đường tôi đi qua dài hơn anh, vất vả hơn anh rất nhhiều. Nó dạy tôi phải dè dặt với tất cả mọi thứ, nhất là những gì lấp lánh. Trên đoạn đường ấy có nhiều cánh cửa đã được mở mà giờ đây tôi không thể mở chúng ra cho anh nhìn vào. Anh có chấp nhận một tình cảm như thế không?

Minh Viễn nghiêng người ra phía trước rồi đặt tay anh lên tay cô:

- Tôi đà nói rồi, em cho tôi cái gì tôi sẽ nhận cái ấy. Một tình bạn với em ửvơi tôi bước qua khởi đầu như thế này là hơn cả sự mong đợi.

Quỳnh Lâm dơm rút tay về nhưng cuối cùng cô để yên:

- Anh biết không, tôi rátcảm động khi nghe anh nói như vậy. Tôi thoải mái... không, không chỉ có vậy, tôi thấy vui vẻ, ấm áp khi được ở cạnh anh thế này. Có thể anh thấy điều này bình thường thậm chí rất bình thường nhưng với tôi nó thật sự hiếm hoi vì đã từ lâu rồi tôi không có cảm giác này với bất cứ ai, nhưng tôi biết khi đồng ý làm bạn với tôi anh muốn được hơn thế rất nhiều

Vì kiêu hảnh anh không thể thưa nhận đúng là minh muốn hơn thế thật. Và cũng chính vì lòng kiêu hảnh mà anh nghĩ rằng vừa rồi cô mô tả tình yêu hay những thứ tương tự tình yêu bằng nhãn quan của bất cứ một người lý trí nào. Chẳng qua cô vẫn chưa nhận ra tình cảm mà cô dành cho anh đấy thôi. Chưa phải là tinh yêu nhưng chắ chắn nó sẽ không phải là tình bạn đơn thuần. Rồi anh sẽ làm cho cô yêu. Minh Viễn xoa nhẹ bàn tay Quỳnh Lâm, hay nói những lời mà anh biết rỏ nó hoàn toàn sáo rổng, thậm chí để gạt cô và gạt cả chính mình:

- Chừng ấy đã quá đủ. Tôi không mơ ước gì hơn.

Minh Viễn cúi nhìn bàn tay nhỏ bé trắng muốt đang nằm trong tay mình. Nó mảnh mai yếu ớt tương phản với màu nâu hồng rám nắng trên cánh tay khoẻ mạnh của anh. Khi Minh Viễn ngước lên, đôi mắt biết nói ấy cũng đang nhìn anh. Sự xúc động làm nó lonh lanh và ánh lên một màu đen mượt như nhung nhưng hoàn toàn không có chút tình cảm mà anh mong được nhìn thấy. Không nên làm cô sọ Minh Viễn nhủ thầm. Anh biết chỉ cần một hành động nóng vội hay thiếu kiềm chế nào thì lập tức cánh cửa đang hé mở này sẽ đóng ngay tức khắc.

Quỳnh Lâm rút tay về khi người phục vụ bay ra bàn bộ uống trà. Tuy không cầu ky theo phong cách trà đạo của trung hoa hay Nhật Bản, nhưng nah ta cũng trình diển một kiểu pha trà rất ấn tượng, kiểu cách va sang trọng. Quỳnh Lâm nâng chiếc tách nhỏ xíu lên ngắm nghía rồi ủ nó trong lòng bàn tay, lắng nghe hương trà thơm ngát thoảng trong không khí. Cô xuýt xoa:

- Chiếc tách này đẹp quá nhỉ. Anh thử nhìn xem nó thật mỏng mạnh đường nét, hoa. tiết lại tinh xảo đến ngạc nhiên. TÔi đã từng nghe nói loại chén uống trà có tên Chu Sa của người Trung Quốc, không biết có phải loại này không nhỉ?

Minh Viễn lắc đầu:

- Không đâu. Loại đó rất hiếm, nó thường được bày chung với ấm có tên Từ Sạ Cả hai thứ này bây giờ đều trưng bày ở viện bảo tàng văn vật Bắc Kinh. Chiếc tách mà em cầm trên tay là một kiểu chén sứ của Giang Tây thôi. Nó rất đẹp nhưng độ mỏng và bền thì thua xa đồ sứ Chiết Giang, loại đồ cổ pha trà của Trung Hoa có niên đại Minh - Thanh mà ông cố tôi sưu tầm được từ những năm đầu thế ky XX. Hôm trước nghe em nói về trà đàm nên tôi nảy ra ý mời em đến nhà hàn này. Tra ở đây rất ngon, phong cách phụ vụ chuyên nghiệp hơn những nơi khác dù nó không giống một buổi trà đạo thật sự.

- Tôi chỉ biết chút ít về chúng vì hầu hết những người liên quan đến tôi đều có thoái quen uống trà. Anh nghiêng cứu lĩnh vực này à?

Minh Viễn cười nhẹ:

- Những người liên quan đến em? Rất may tôi cũng không là ngoại lệ. Câu hỏi vừa rồi cúa emlà gì nhỉ? À tôi có nghiên cứu gì đâu, những điều tôi biết là kết quả một thời gian dài hầu trà cho ba và ông nội tôi. Ông cố, ông nội tôi, rồi đến ba tôi vốn là những người theo đạo trạ Tôi nghe riết, uống riết rồi đâm ra thích, thế thôi.

- Vậy à?

Quỳnh Lâm mở to mắt vẻ thích thú. Gương mặt chăm chú của cô làm anh cao hứng.

- Sang trung quốc du lịch tôi có tham dự vài buổi trà đạo. Giá của những buổi trà đạo này khá cao so với thu nhập của những người bình dân trung quốc. Lần đâu tiên tôi được thưởng thức một loại trà hảo hạng có tên KungFu được pha trong chiếc ấm Cống Xuân nổi tiếng. Trà đạo ở trung hoa uống đến ước thứ tám, chúng tôi cókhá nhiều người nhưng khi uống đến nước cuối cùng, tứ là nước thứ tám, vẫn nghe được mùi hương và vị ngọt chát của loại trà đặc biệt này.

- KungFu à? tôi chưa nghe tên này bao giờ.

- Trà Kungfu được hái từ những cây trà cổ thụ có đến hàng trăm năm tuổi được trồng và chăm sóc trên những vùng đất đặc trưng về mặt thổ nhưỡng trong điều kiện khí hậu đặc biệt ở thái hộ CHiết Giang đấy.

Quỳnh Lâm hớp một ngụm trà cô xoay xoay chiếc tách trong tay:

- Chiết Giang là nơi làm ra loại chén này phải không? và cả chiếc ấm nổi thiếng Cống xuân mà anh vừa nói?

Minh Viễn rót thêm trà vào tách rồi thong thả trả lời:

- Không đâu, ấm Cống Xuân rất đặc biệt, nó được làm từ loại bùn có màu xanh, đỏ, tím, vàng v.v... một địa tầng đặt biệt chỉ có ở bờ tây Thái Hồ thuộc tô Châu. Theo các nhà văn hoa trung hoa thì ấm cống xuân và Từ sa là những loạiấm đất nổi tiếng hàng ngàn năm trước, các chế tác của những nghệ nhân thuộc thế hệ sau không thể nào sánh nổi.

- Anh có nghĩ là...

Quỳnh Lâm bỏ lửng câu nói, đôi mắt ô mỡ to hướng về phía đối diện. không cần nhìn theo Minh Viễn cũng biết người mà cô đang trông thấy. Hắn đã ngồi đấy lâu lắm rồi. Hắn chính là người đàn ông đứng lù lù trước nhà Quỳnh Lâm hôm nọ với gương mặt kín như bưng và cái nhìn vừa hiếu ky vừa thách thức. Lúc đó không chịu thua hắn, Minh Viễn đã chọn thái độ thản nhiên, tảng lờ như không trông thấy. Nhưng xem ra điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì vì hắn vẩn lỳ lợm đứng yên đấy cho đến khi anh đi khỏi.

Hôm nay thì khác, với giác quan của người đàn ông, Minh Viễn dễ dàng nhận ra điều không bình thường qua cách hắn nhìn Quỳnh Lâm. Nếu phân tích kỹ nó chỉ thể hiện sự ngạc nhiên xem lẩn thú vị nhưng lúc này anh và hắn như hai con hổ đánh mùi và đà nhận ra nhau. Hắn là ai nhỉ? Quỳnh Lâm không nói, Minh Viễn đóan không ra nê trong anh hắn vẩn là một dấu hỏi khó chịu, nhưng có một điều anh biết rỏ, hắn không đơn giản chút nào. Với gương mặt ấy, phong cách ấy, chắc chắn hắn là mục tiêu của nhiều phụ nữ, cứ nhìn cô gái đang ngồi cạnh hắn thì biết. Nhưng hắn thì cứ dán mắt vào Quỳnh Lâm, cái nhìn làm Minh Viễn thấy mình bị xem thường và anh tức giận.

Quỳnh Lâm ngạc nhiên khi trông thấy Nam Phong. Có vẻ như anh ta đã nhìn thấy cô từ trước và đoán được tình huống này. Ánh mắt lơ đãng của Nam Phong như cười cợt khi chiếu vào cộ Mọi quyết tâm và tình cảm mà Quỳnh Lâm có được sau buổi trò chuyện trưa nay với ông Như Tùng lập tức tan đi một cách nhanh chóng chính vì sự hiện diện của anh tạ RÕ là giả dối, Nam Phong bảo với mẹ sẽ đi công tác dài ngày ở các tỉnh phía bắc và đã khới hành lúc sáng naỵ Mẹ cô tíu tít lo mọi thứ, dặn dò và tiển anh ta đi. Bây giờ Nam Phong ngồi đây và uống rượu với một cô gái. CÓ vẻ như anh không hề quan tâm đến cảm xúc của người mà anh gọi là mẹ ấy.

Quỳnh Lâm đoán họ đã ngồi với nhau lâu lắm rồi vì người phục vụ đang mở đến chai thứ hai. Cô gái còn rất trẻ, có lẽ ít tuổi hơn cả Hoài Hương nhưng gương mặt đỏ hồng vì rượu và dáng điệu có phần lả lơi nên cô mất đi vẻ trong sáng. Mái tóc suôn mềm được giữ lại bằng hai hiếc kẹp nhỏ màu đen có đính hạt lấp lánh rồi chảy xuống phủ kín bờ vai thon gầy. Cô đã nhận ra nah' mắt không bình thường của Nam Phong, nó loé lên rồi giữ mãi thứ ánh sáng ky lạ a6'y sau hàng mi dày. Cô dõi theo và nhận ra đích đến của nó là người phụ nữ ngồi cách cô vài dãy bàn. Một gương mặt mà theo nhận xét của riêng cô, nó có khả năng làm cho người ta tinh tưởng bởi vẻ trầm tỉnh, dè dặt bởi sự kinh đáo nhưng đó không phải là gương mặt đẹp đến nổi người ta có thể quên ngay người đang Ở cạnh mình, và điều này khiến cô an tâm.

Minh Viễn trông thấy tất cả, anh vẫn giử thái độ im lặng. Mặc dù không chắc lắm, Minh Viễn vẫn mong được nghe Quỳnh Lâm giải thích vài lời nhưng cô thản nhiên nói tiếp câu chuyện ban nãy bằng một vẻ tự chủ. Cô khiến anh nghĩ rằng những việc diễn ra trong yên lặng nãy giờ không đủ sức để chi phối cô, nếu không muốn nói là chắng liên quan gì đến cô.

- Anh có nghĩ là... Ồ không, tôi nghĩ là kiến thức của anh trong lĩnh vực này thật không tích hợp với bề ngoài..ừm... vẻ bề ngoài hiện đại của anh. Tôi tưởng chỉ những người hoài cổ mới quan tâm đến nó. Anh lại không cho tôi cảm giác anh thuộc nhóm người này.

Minh Viễn cười cười:

- Vậy tôi đã cho em cảm giác gì nhỉ? Hay là em muốn đề nghị một cảm giác cụ thể nào khác?

Ánh mắt tinh quái của Minh Viễn khiến Quỳnh Lâm bối rối, cô đỏ bừng mặt và phát nhẹ vào tay anh. Phản ứng rất nữ tính nay làm Minh Viễn thích thú. Anh nhìn quanh để giấu nụ cười. Quỳnh Lâm gắt:

- Nếu thấy tôi buồn cười thì anh cứ hi hi ha ha thật torồi thôi đi. Cái kiểu kiềm chế giả vờ của anh chỉ làm tôi ngượng thêm.

Minh Viễn nghiêng người rót thêm trà vào tách của cộ Anh nói nho nhỏ:

Tất cả nhừng cảm giác: vui vẻ, ấm áp, sợ hãi ngượng ngùng ở em chỉ khi em nói ra tôi mới nhận biết chúng. Tại tôi không có đủ sự tinh tế hay em đã dấu mình kỷ quá? Vậy em có nhận ra tôi rất hạnh phúc khi ở cạnh em không? Tôi tin là đó vì tôi không che dấu đều gì. Em cũng sẽ như thế nhé. Hãy để cho tôi nhìn rõ em hơn.

Trên kia tiếng nhạc nhỏ dần rồi dừng hắn. Người quản lý trong bộ vest mầu sáng bước ra chào mọi người, nói vài lời cảm ơn rồi trịnh trọng tuyên bố:

- Một cách tình cờ chúng tôi được biết, hôm nay nhà hàng vinh dự đón tiếp vị khách quý chọn nơi đây để mừng sinh nhật của mình. Cái duyên đã đưa chúng ta gặp nhau trong buổi tối đầy thú vị này, xin mọi người dành ít phút để chúc mừng vị khách ấy và đây là chút quà mọn của chúng tôi.

Quỳnh Lâm đưa mắt nhìn Minh Viễn như dò hỏi thì đèn trong phong vụt tắt. Cô không trông thấy cái nhún vai của anh. Quỳnh Lâm nghĩ thầm bây giờ mình tránh vào một góc nào đó có kịp không nhỉ? vừa lúc ấy chiếc bánh sinh nhật nhỏ cắm vài ngọn nến được mang ra. Ánh sáng lung linh tạo cho căn phòng dáng vẻ lảng mạn và huyền ảo. Khúc "happy bđay" được tấu lên trong tiếng vỗ tay của nhiều người. Thật cảm động và ngạc nhiên khi chiếc bánh được mang tới bàn của Nam Phong, Quỳnh Lâm thấy nhẹ cả người, cô cứ ngở vị khách mà họ nói đến là Minh Viễn. Cô bạn gái của Nam Phong đón lấy nó mật cách lúng túng, cô có vẻ bất ngờ vì tình huống này. Nam Phong đặt chiếc bánh xuống bàn trong khi cô gái nghiêng ngườI nói vài lờI cảm ơn. Quỳnh Lâm đoán vộI vì khoảng cách khá xa nên cô nghe không rõ.

Đèn được mở sáng trở lại. Ban nhạc dạo bài “Love story” trữ danh. Đôi nam nữ vũ công trong trang phục dạ hộI có thêu kim tuyến lấp lánh bước ra khiêu vủ mở màn. Quỳnh Lâm quay sang Minh Viễn khi màn trình diễn kết thúc, anh cũng đang nhìn cô:

- Em có thích không?

Quỳnh Lâm gật. Giọng nói ngọt ngào, đầy vẻ âu yếm làm cô dè dặt. Quỳnh Lâm không muốn có sự khởI đầu nào khác mặc dù cô mớI nhận ra sức hút mãnh liệt tỏa ra từ anh. Quỳnh Lâm xoa nhẹ vần trán để nhắc mình luôn tỉnh táo.

- Em mệt hả?

- Chỉ một chút thôi.

- Nếu em mệt chúng ta có thể về ngay bây giờ. Em đừng ngạI, tôi sẽ không buồn đâu vì tôi tin chúng ta còn rất nhiều dịp bên nhau thế này. Suốt cuộc đờI, trong những lần sinh nhật của tôi, tôi mong được có em bên mình. Tôi nói điều này có làm em sợ quá không? Có cho em cảm giác mắc nợ tôi không?

Quỳnh Lâm nhìn anh chăm chăm. Cô biết Minh Viễn khộng chuẩn bị tinh thần cho một buổI tiệc sinh nhật kết thúc sớm như vậy. Trông anh vẫn nồng nàn, quyến rũ, đầy sức sống như không hề trảI qua một ngày làm việc mà cô biết rất vất vả. Anh không lẩn tránh cái nhìn của Quỳnh Lâm. Đôi mắt Minh Viễn làm cô bốI rốI, Quỳnh Lâm di chuyển cái nhìn sang nơi khác. Cô nhận ra cằm anh đã được cạo nhẵn, nó không làm gương mặt anh nhẹ nhàng hơn mà chỉ làm tăng nét đẹp rất đàn ông của chiếc cằm vuông rắn chắc, cương nghị. Quỳnh Lâm lắc đầu:

- Không. Anh đừng lo, tôi muốn ngồI thêm chút nữa. À…nhắc đến nợ tôi mớI nhớ ra chuyện này. GởI lạI anh chiếc khăn hôm nọ.

Minh Viễn không cầm lấy chiếc khăn, anh nắm cả bàn tay cô:

- Em thật là…Tôi đang nói đến vấn đề quan trọng liên quan đến cả cuộc đờI mình còn em thì chỉ nghỉ đến chiếc khăn bé tí. Có nhiều thứ ngườI ta cho đi và không mong nhận lạI như thế này đâu. Tôi muốn nói đến vấn đề khác, không phảI chiếc khăn…Em hiểu không?

Quỳnh Lâm nhìn anh, không, cô nhìn qua vai anh để nhận ra Nam Phong và cô gái nọ đang khiêu vũ vớI nhau. Mắt Quỳnh Lâm mở to, họ đẹp thật. Lúc đứng thẳng thế này cô gái mơi phô bày nét đẹp của một thân thể hoàn mỹ mà những đường cong trên đấy làm tốI mắt bất kỳ ai nhìn ghé vào. Chiếc quần da bóng màu đen ôm sát lấy đôi chân thon dài kết hợp vớI chiếc áo yếm màu đỏ, những gam màu nóng rực ây khoiến cô nổI bật như một cánh hoa rừng rạng rỡ hương sắc. Trông nó bí ẩn ngọt ngào và thật quyến rũ. Nó biến tất cả những đóa hoa đồng hộI bình thường, tẻ nhạt.

Nam Phong và cô gái đứng sát vào nhau, giữa họ dường như không có khoảng cách nào. Đôi tay thon thả trắng ngần của cô choàng qua cổ Nam Phong còn vòng tay anh thì kháp quanh chiếc eo nhỏ xíu. Họ không di chuyển chỉ đứng tạI chổ và lắc lư theo điệu nhạc. Trừ phi cả hai quá say, nếu không sự thản nhiên ở họ trước ánh mắt hiếu kỳ của mọI ngườI chung quanh đủ để xếp vào hàng đẳng cấp và chỉ riêng điều này đã làm Quỳnh Lâm thán phục.

Minh Viễn càu nhàu bên tai cô, giọng anh đầy vẻ tiếc rẻ:

- Sao họ không tình cờ phát hiện ra hôm nay củng là ngày sinh nhật tôi nhỉ? Cùng một lần sinh nhật, cô bé kia được mọI thứ còn tôi ngay cả sự quan tâm của ngườI bên cạnh cũng không có.

Quỳnh Lâm nhướng mày:

- Trên đờI này làm gì có sự công bằng nào. Nếu anh không tranh giành, phấn đấu thì cũng đừng nên ngồI rên rĩ như thế.

Mắt Minh Viễn sáng lên:

- Ừ nhỉ, họ không biết nhưng Lân biết hôm nay là sinh nhật tôi mà vì thế Lâm chính là ngườI phảI thực hiện sự công bằng ấy. – Anh hất cằm về phía hai ngườI – Lâm này, tôi muốn được nhận món quà như anh chàng kia, có được không nhi?

Nét mặt Minh Viễn cườI cườI như đang nói một câu chuyện khôi hài nào đó nhưng anh hy vọng cô sẽ đồng ý. Điều này thể hiện qua ánh mắt vớI những tia khích lệ, mong chờ và cả nài nĩ nữa. Quỳnh Lâmbiết chỉ cần cô gật đầu nó sẽ sáng bừng lên, và trong lúc này Quỳnh Lâm muốn được nhìnthấy niềm vui trong đôi mắt ấy.

- Sao lạI không nhỉ? Dù sao hôm nay chúng ta cũng có một cái cớ rất hợp lý kia mà.

Minh Viễn cườI lớn:

- Vậy thì còn chờ gì nữa. Nào, hãy đưa tay em cho tôi.

Anh dịu dàng cầm lấy tay cộ Những ngón tay cứng cáp, khỏe mạnh của anh tỏa hơi ấm ủ lấy bàn tay nhỏ bé của Quỳnh Lâm. Ngang qua bàn Nam Phong, cô liếc nhìn chai rượu. Đã cạn quá nữa, uống thế này chắc chắn họ say mèm. Còn mình, không có giọt nào sao vẫn chếnh choáng thế này nhỉ? Trong một thoáng Quỳnh Lâm chợt nghỉ, hôm nay khoảng cách giữa cô và Minh Viễn được thu ngắn lạI cũng có một phần tác động của họ.

Nam Phong không ngẩng lên khi cô và Minh Viễn đến gần. Hắn đang áp một bên mặt vào mái tóc suông mềm của cô gái nhưng Quỳnh Lâm có cảm giác hắn vẫn quan sát cô bằng khóe mắt đờ đẫn vì rượu ấy. Quỳnh Lâm nép vào Minh Viễn, không hiểu vô tình hay cố ý anh xoay ngườI lại và che khuất hắn.

- Ban nãy trong khi ngồI chờ em, tôi đã suy nghỉ rất nhiều điều. Tôi không dám chắc em sẽ đến mặc dù lúc gọI điện cho em tôi đã đánh liều đặt một canh bạc rất lớn. Nếu thua thì đây sẽ là một đêm sinh nhật vô duyên nhật đờI tôi.Giờ đây tôi không dám nói là mình đã thắng, nhưng cảm ơn em vì em đã đến. Lúc này tôi muốn em chỉ nhìn thấy một mình tôi mà thôi.

Giọng nói trầm ấm và áp lực của những ngón tay anh đặt trên ngườI cô cũng có tiếng nói riêng của nó. Quỳnh Lâm nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu hình ảnh cô trong ấy. Ánh mắt sẫm lạI một màu đen như thôi miên, cô giật mình nhận ra sự lôi cuốn nguy hiểm của nó. Quỳnh Lâm cựa ngườI khi bản nhạc kết thúc.

- Đừng …

Minh Viễn siết chặt vòng tay để giữ cô lại. Quỳnh Lâm chưa kịp phản ứng thì giai điệu bản nhạc kế tiếp đã được tấu lên, cô bị cuốn theo anh một cách không tự chủ. Gương mặt Minh Viễn gần quá, nhất là lúc cúi xưống nhìn cô như thế này. Vùng ngực rộng và mùi thơm rất nhẹ tỏa ra từ anh đánh thức mọi giác quan của cộ Quỳnh Lâm nhắm mắt để tự trấn tình. Không, mình không nên mạo hiểm thế này. Mình có yêu Viễn đâu? Đây chỉ là cảm giác choáng ngợp nhất thời rồI cũng sẽ qua đi.

- Em đang nghỉ gì vậy? – Minh Viễn thì thầm bên tai cô.

Quỳnh Lâm chớp mắt, hành động vô thức ấy đồng nghĩa vớI việc cô đang cân nhắc xem phảI trả lờI anh thế nào. Minh Viễn cuốI xuống nhìn hàng mi dày, cố cưỡng lạI nỗi khao khát muốn hôn lên ấy.

- Nghỉ gì à? Ừm… tôi đang đếm xem trên đời này có bao nhiêu loạI tình cảm đang gắn kết lạI vớI nhau. Sự cãm thông hay trách nhiệm mà ta dành cho ai đó có được xem là tình cảm không nhỉ?

Minh Viễn nheo mắt:

- Ý em muốn nói gì?

Quỳnh Lâm ngước lên nhìn thẳng vào anh. Viễn bất ngờ khi nhận ra ánh mắt tỉnh táo và tự chủ của cộ Nó không thể có được khi chỉ vài giây trước đó chính là ngườI phụ nữ này đã mềm đi trong vòng tay anh. Minh Viễn soi vào đáy mắt ấy. Hoàn toàn tự nhiên, không phảI kết quả của một sự tranh đấu nào cả.

- Tôi đang nghỉ đến sợI dây liên kết giữa chúng Tuấn Anh. Tình bạn, tôi đã chọn và đặt tên cho sợI dây liên kết này cũng như tin vào sự bền vững của nó.

Minh Viễn bóp nhẹ bàn tay cô:

- Tôi không nghi ngờ hay phản đốI sự lựa chọn của em cho đến khi tôi thuyết phục được em đến một sự liên kết bền vững khác. Còn bây giờ như đã hứa, tôi chỉ nhận những gì em cho nên em có thể an tâm và không phảI đề phòng như thế này.

Quỳnh Lâm bật cườI, Minh Viễn cũng cườI theo. Giọng cườI một ngọt ngào, trong trẻo, một trầm trầm quyến rủ quyện vào nhau như đảm bảo cho sự hợp tác và tính trung thực cho những điều họ vừa nói.

Minh Viễn không từ bỏ ý định cũng không muốn Quỳnh Lâm đề phòng nên chấp nhận giảI pháp mà anh cười nhạo vì sự ngây ngô và tính tạm thời của nó: tình bạn. Anh biết chắc cô có cảm tình với mình, thậm chí còn lạc quan rằng Quỳnh Lâm có yêu anh chút xíu. Vấn đề là tính kiêu ngạo anh không chấp nhận một chút tình cảm khiêm tốn ấy. Anh muốn có được Quỳnh Lâm trọn vẹn.

Về phần mình, Quỳnh Lâm cũng không tin vào sự nhượng bộ dễ dàng của anh. Minh Viễn sẽ không dừng lạI ở giớI hạn cô vừa đặt ra đâu. Anh như một đứa trẻ háo thắng đang khao khát một món quà không phù hợp vớI mình hay một điều cấm kỵ mà anh không được phép làm. Càng bị ngăn cản thì càng muốn đạt được. Nếu cô từ chối thẳng thắn có nghĩa là cô khuyến khích điều này. Quỳnh Lâm không làm thế. Cô tin vào mình, cô sẽ không đi ra ngoài giới hạn cho phép. Viễn sẽ chóng chán thôi vì anh vốn nổI tiếng về những mối quan hệ chớp nhoáng kiểu này. Cô không muốn mình và anh bị tổn thương. GiảI pháp tình bạn xem ra an toàn hơn và điều quan trọng với mốI liên kết này cô sẽ không mất anh.

Càng về khuya sàn nhảy càng đông người. Những đôi tình nhân lâp đầy khoảng đất ngăn cách giữa thực khách và ban nhạc. Không có tiếng ồn, mọI hoạt động đều diễn ra trong không khí lịch sự và sang trọng. Minh Viễn cầm túi xách và dắt tay Quỳnh Lâm len lỏi giữa các dãy bàn để ra ngoài. Cô khựng lại, chỉ một thoáng, nhưng Minh Viễn nhận ra ngay:

- Sao vậy em?

- Không có gì. Chân tôi hơi đau có lẽ vì đôi giày cao gót này. Nó chẳng hợp vớI tôi chút nào.

Minh Viễn nhìn xuống chân Quỳnh Lâm, anh nhăn mặt:

- Tôi thấy lạ tại sao phụ nữ cứ chọn những thứ làm cho mình khổ sở thế này nhỉ?

- Nó được gọi là mốt, anh không hiểu sao?

- Thời trang làm nên phụ nữ à?

- Không, nó chĩ tạo ấn tượng thôi và điều này mớI quan trọng.

- Tôi không nghỉ vậy. Phụ nữ mớI quan trọng hơn.

Quỳnh Lâm trợn mắt:

- Rất tiếc anh sẽ không bao giờ thuyết phục được phụ nữ tin vào điều này đâu, bởI vì chính thái độ của nam giớI mớI là bằng chứng trung thực hơn là những gì anh ta nói.

Minh Viễn làu bàu:

- Nói như Lâm tôi có phảI là nam giớI không nhỉ?

Quỳnh Lâm cườI khúc khích khi bước vào thang máy rồI im bặt vì nhận ra Nam Phong và cô gái cũng có mặt ở đấy. Họ say mèm và ngả vào nhau trong một tư thế hết sức thoảI mái. Quỳnh Lâm đứng nép vào trong, cố không nhìn họ. Cô gái ép sát ngườI vào Nam Phong, giọng cô khàn đi vì rượu:

- Hôm nay vui quá. Mình uống nữa đi anh.

Mặc dù cố gắng nhưng thang máy hẹp quá Quỳnh Lâm không thể không nhìn thấy họ. Lúc này cô gái dẩu môi và năn nỉ bằng giọng trẻ con khá dể thương:

- Đi anh!

- Lần khác anh sẻ chìu em. Hôm nay là đủ rồi. Anh không muốn gia đình em phải lo lắng và bay giờ anh chỉ còn chút xíu tỉnh táo để đưa em về thôi đấy.

- Anh chỉ khéo lọ Nếu thế em sẽ đưa anh về. – Cô vung tay – em không ngạI việc gì anh phải ngại, vả lại hôm nay là sinh nhật của em mà. Em gọI điện giải thích ba má vài lời là xong, còn anh chỉ ở đây chỉ một mình, đâu phải giải thích với ai đâu mà sợ.

Quỳnh Lâm quay mặt đi chổ khác, cô không hay mình bĩu môi, và cũng không hay Nam Phong nhìn thấy cử chỉ này. Anh nhếch mép cườI rồI nói rì rầm vào tai cô gái, chắc là dỗ dành điều gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play