“Vương Hoành.” Nhạc Hiểu Vũ thấp giọng gọi.

“Lão thái gia có gì phân phó?”

“Hạ lệnh các ngành nghề, chi nhánh, gây khó dễ cho buôn bán của Hồ Gia Bảo.” Cốc Tư Hối hạ lệnh thay hắn.

“Dạ.” Vương Hoành lui ra khỏi Ngô Hồng lâu.

“Bọn họ thật là quá đáng.” Nhạc Nhược Phong khép mắt, lẩm bẩm nói.

Nhạc Nhược Thần phủ khăn lên cái hộp, giọng căm hận nói: “Bọn họ sẽ phải trả giá thật lớn!”

“Bây giờ, lo lắng nhất chính là Tinh, không biết lão đại có biện pháp nào có thể an ủi Tinh được hay không.” Cốc Úy Tố bất đắc dĩ nói.

“Hai người kia là ai?” Nhạc Nhược Khiêm hỏi.

“Trừ chúng ta ra, quen thuộc nhất với Tinh chính là người mà nàng nói buổi tối, cha con Diệp gia.” Huyền Đình Vận đáp lại.

“Trời! Tinh chịu được sao?” Cốc Tịnh Nhi thất thanh kêu lên.

“Lập Hoàn!” Nhạc Hiểu Vũ lại gọi.

Ngoài cửa lập tức xuất hiện một người.

“Đi chuẩn bị một chút, làm hậu sự cho hai người này thật tốt.”

“Dạ.” Lâm Lập Hoàn đáp ứng một tiếng xong liền lui xuống.

“Mọi người đi nghỉ ngơi đi! Tinh có Tâm Trừng chăm sóc nàng.” Cốc Tư Hối đỡ vợ chưa cưới rời đi.

***

“Tinh, ngươi phải trở lại thăm chúng ta đó!” Tiểu Hồng không ngừng vẫy tay nói lời từ biệt.

“Ta nhất định sẽ trở về mà.” Quỳnh Tinh đã đi xa.

Chợt, Tiểu Hồng buồn bã khóc kêu: “Tinh, cứu ta!”

Diệp lão bá muốn giúp nhưng không có cách nào di chuyển, thân mình như bị vật nặng ngàn cân đè lại.

“Không!” Quỳnh Tinh từ trong mộng tỉnh lại.

Tâm Trừng ở một bên lo âu hỏi: “Tinh nhi, nàng làm sao vậy?”

Quỳnh Tinh dần dần bình tĩnh lại, nhìn về phía Tâm Trừng hỏi: “Ngươi điểm huyệt ngủ của ta sao?”

“Đúng vậy, nàng cần nghỉ ngơi một lát.” Tâm Trừng dịu dàng đỡ nàng dậy.

“Ngươi luôn ở phòng của ta cùng ta sao?”

“Ừ.” Tâm Trừng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh cho nàng.

“Là ta hại chết Diệp lão bá và Tiểu Hồng.” Quỳnh Tinh nghẹn ngào nói.

“Đừng như vậy, Tinh nhi.” Tâm Trừng ngồi ở mép giường khẽ viết tóc của nàng.

Quỳnh Tinh kích động kéo tay của hắn nói: “Là lỗi của ta, nếu như ta không trở về núi Nha thì chuyện cũng sẽ không xảy ra.”

“Tinh nhi, cái này không thể trách nàng, nàng không cần đổ lỗi mọi chuyện lên mình.” Tâm Trừng ôm nàng.

“Tại sao có thể không trách ta? Tại sao có thể?” Quỳnh Tinh cực kỳ đau buồn khóc ngã ở trong lòng hắn.

“Khóc đi! Khóc lên sẽ tốt hơn một chút.” Tâm Trừng ôm lấy nàng, trầm thấp nói.

Hồi lâu, Quỳnh Tinh dần dần bình tĩnh lại, không nói lời nào dựa vào trong ngực Tâm Trừng, giống như con mèo con mềm mại.

“Mỗi lần ta có chuyện, ngươi luôn ở bên cạnh ta.” Quỳnh Tinh đột nhiên dịu dàng thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được, nhưng nàng biết hắn nghe thấy.

Tâm Trừng im lặng, vẫn vuốt mái tóc của nàng như cũ.

“Lần này đi thăm Diệp lão bá, ta muốn rất nhiều chuyện.”

“Chuyện gì?”

Quỳnh Tinh nhìn Tâm Trừng, ánh mắt mang theo tia hoang mang.

Người si tình nàng dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng, tại sao nàng lại đáp lại bằng tấm lòng lạnh giá đây?

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tâm Trừng dịu dàng nói.

“Đang nhớ tới ngươi vì ta làm tất cả.”

Hắn cười khẽ: “Nàng có từng động lòng không?”

Quỳnh Tinh hỏi ngược lại: “Đồng lòng thì sao? Không động lòng thì sao?”

Tâm Trừng nhìn nàng nói: “Động lòng, dĩ nhiên là muốn nhanh chóng cưới nàng làm vợ, nếu không đông lòng, thì ta càng phải cố gắng thêm, hoàn thành tâm nguyện cưới nàng làm vợ.”

Quỳnh Tinh nhìn về phía hắn, một lúc lâu mới nói: “Yêu ta rất mệt mỏi, nhưng mà, nếu như mà ta cũng yêu ngươi, nhất định ta sẽ khổ sở hơn.”

“Ta cho là nàng đã yêu ta.” Tâm Trừng cười khổ.

Quỳnh Tinh nhàn nhạt trả lời: “Ta có chút thích ngươi rồi.”

Tâm Trừng không nhịn được thở dài ở trong lòng nói: chỉ là thích ta mà thôi! Muốn Tinh nhi giao cả trái tim cho ta, không biết còn bao lâu nữa.....

***

“Tinh, ngươi đã tỉnh chưa? Ôi chao, Hải Đường, tại sao ngươi lại đánh ta?” Huyền Đình Thiệu sang sớm đã la to ở Thu Ý trai.

Hải Đường trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận mắng: “Coi như Tinh chưa tỉnh thì cũng bị ngươi lớn giọng đánh thức. Thật không hiểu sao Huyền Đình Vận trầm ổn như vậy, mà ngươi lại nôn nóng như vậy?”

“Đại ca ta gọi là giả nghiêm chỉnh, hắn chơi đến muốn bệnh rồi.” Huyền Đình Thiệu khinh thường trả lời.

“Sao ngươi lại biết?” Hải Đường liếc hắn một cái.

“Các ngươi đang thảo luận về ta sao?” Huyền Đình Vận giơ cây quạt lên hỏi.

“Đại ca, huynh có cao kiến gì?”

“Nguyện vọng của Đình Vận là mong cái người như con khỉ này câm miệng, chớ phá hủy sự an tĩnh của Thu Ý trai.” Quỳnh Tinh đi ra, thuận miệng nói tiếp.

Tâm Trừng bồi nàng cả đêm đứng ở phía sau, cầm áo khoác lông cừu khoác lên trên người nàng xong, mới nói cùng những người khác: “Các ngươi nhất định phải ầm ĩ ỏ nơi này vào sáng sớm sao?”

“Lão đại, những lời này của ngươi thật quá không lễ độ! Không phải là các ngươi mà là ngươi, chỉ có mỗi Đình Thiệu kêu to ở đây.” Cốc Úy Minh đính chính nói.

“Này này này! Coi như ta có kêu to đi, nhưng Hải Đường cũng có phần, tại sao chỉ nói mình ta thôi?” Huyền Đình Thiệu bất bình oán trách.

“Vậy sao?” Quỳnh Tinh nhìn những người khác một chút, tất cả đều nhún vai lắc đầu: “Nhưng mà, tất cả mọi người đều không nghe thấy Hải Đường ầm ĩ!”

Huyền Đình Thiệu nhìn đám huynh đệ tốt một chút, nhìn đại ca của mình một cái, cuối cùng hừ một tiếng: “Thông đồng với nhau làm việc xấu.”

“Hắc! Tâm Trừng, tối hôm qua suốt đêm ngươi đều ở cùng một chỗ với Tinh sao?” Cốc Úy Tố không có ý tốt nói.

Tâm Trừng chần chờ một chút, mới gật đầu một cái.

Hoán nhi kêu to: “Ngươi phải chịu trách nhiệm đó! Danh tiết* của Tinh tỷ tỷ đều bị ngươi phá hủy, nếu ngươi không phụ trách, làm sao nàng có thể gặp người đây?”

*Danh dự và tiết tháo.

“Ta rất muốn phụ trách, nhưng mà nhất định Tinh nhi không chịu.” Tâm Trừng bất đắc dĩ nói.

Quỳnh Tinh liếc mắt, buồn cười nói: “Cái gì mà không thể gặp người, đi ra liền gặp được các ngươi! Ta cùng Tâm Trừng, cái gì cũng không làm, thật sự xin lỗi, để cho các ngươi thất vọng rồi.”

Tiếng cười đùa giỡn của Nhạc Nhược Thần từ ngoài truyền tới: “Chậc chậc! Tâm Trừng, ngươi cũng không nắm lấy cơ hội! Tối hôm qua cơ hội tốt như vậy, người ngươi cũng không nắm chặt, thật không giống như cha ngươi.”

Một nhóm người Nhạc Hiểu Vũ cười một tràng đi tới.

Lộ Tử lặng lẽ dùng mũi chân đá một hòn sỏi về phía Nhạc Nhược Thần.

“Ôi chao! Đại tẩu, tẩu muốn giết người a!” Nhạc Nhược Thần hét to một tiếng.

Lộ Tử lặng lẽ khom người cười nói: “Không phải ngươi chỉ bị tê người sao, chẳng qua là một viên đá nhỏ thôi. Còn có, đừng dạy hư con của ta, tương công nhà ta làm sao có thể là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn đâu.”

Nhạc Hiểu Vũ chen vào, lạnh lùng nói: “Tinh, ngươi yên tâm đi! Trong vòng một tháng Hồ Gia Bảo sẽ mai danh ẩn tích.”

“Cảm ơn ngài đã làm làm tất cả vì ta.” Quỳnh Tinh cảm động trả lời.

Nàng không nói gì nhìn về phía trời xanh, ở sâu trong lòng khẽ nói: Tiểu Hồng, Diệp lão bá, các ngươi nhìn thấy không? Ta sẽ trả thù cho hai người, hi vọng hai người có thể an tâm đầu thai đi!

***

Gió lạnh ào ào thổi tới, chỗ sâu trong rừng mới có hai mộ phần, một cô thiếu nữ quỳ trước mộ phần, một thân đồ đen, thần sắc buồn bã thê lương cúi đầu, không nói một lời nhìn chằm chằm mặt đất.

Sắc trời trong trẻo từ bình minh buổi sáng đã chuyển thành cảnh hoàng hôn bầu trời đầy mây ngũ sắc, một ngày khá dài này, người trước mộ phần chưa từng động một lần.

Một bóng người nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nữ nhân, sau đó cúi đầu: “Tinh nhi, chúng ta tìm nàng cả ngày, nàng đừng quỳ nữa, mau dậy như!”

Quỳnh Tinh không nhìn hắn một cái, vẫn bất động quỳ như cũ.

Tâm Trừng không nói thêm một lời nào, trực tiếp ôm lấy Quỳnh Tinh đang quỳ, đi tới bên trong thạc đình, ngồi xuống.

Hắn giống như dây dưa cùng nàng, không nói câu nào nhìn nàng.

Rốt cuộc, lúc màn đêm buông xuống, Quỳnh Tinh mở miệng nói chuyện: “Trời tối.”

“Đúng vậy!”

“Ta đã tới đây thật lâu thật lâu.”

Cuối cùng Quỳnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tâm Trừng.

“Tinh nhi, buôn bán của Hồ Gia Bảo sụp đổ, còn sót lại chỉ là những cái bỏ đi.” Hắn bình thản nói, giống như không chút nào cần thiết.

Một chuỗi tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, vậy mà nhìn nagf vẫn không có chút nào vui vẻ.

Tâm Trừng khẽ thở dài: “Suy nghĩ thật lâu, mong thật lâu, rốt cuộc nàng cũng mặc nữ trang, nhưng là vào thời điểm này.” Quỳnh Tinh đứng lên, xoay một vòng, cười hỏi: “Khó coi sao?”

Tâm Trừng hắng giọng cười to, đưa tay ra, Quỳnh Tinh đã ở trong ngực của hắn.

Quỳnh Tinh không thuận theo nói: “Ngươi còn không nói cho ta biết, dáng vẻ của ta như thế này có được hay không? Nếu như khó nhìn, trở về ta sẽ măc lại nam trang là được.”

“Làm sao mà khó nhìn đây! Khắp thiên hạ tìm đâu cũng không ra một người đẹp hơn so với nàng, lúc ta lần đầu tiên gặp nàng, đã cho là như vậy rồi.” Tâm Trừng trầm thấp nói.

Quỳnh Tinh đứng lên, dí dỏm nói: “Ngươi vẫn nói qua ta đẹp, rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào?”

Tâm Trừng không nói gì nhìn nàng. Gió thổi một thân váy đen tơ lụa nhìn rất phiêu dật, tóc dài thả sau lưng, đôi mắt vốn nhẹ nhàng lại nhiễm mấy phần sầu tư, váy đen tơ tằm làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng.

Trời ơi! Hắn không khỏi hít sâu một hơi. Đã sớm biết vẻ đẹp của nàng không giống với cô gái trần thế, hôm nay mặc nữ trang, càng mê hắn thiếu chút nữa mất hồn.

“Này! Nhìn đủ rồi chứ?” Quỳnh Tinh không kiên nhẫn thúc giục.

Tâm Trừng đứng lên, ôm nàng, chậm rãi cúi đầu: “Nhìn không đủ, vĩnh viễn cũng nhìn không đủ. Lông mày của nàng, môi của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều khiến người ta say mê.”

Hắn dựa quá gần! Quỳnh Tinh nuốt nước miếng một cái, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi... Ngươi có thể đừng dựa vào gần như vậy được không, như vậy rất kỳ quá.”

Đầu của hắn càng thấp hơn, gần đến mũi hai người sắp chạm nhau, mới lại hỏi: “Sợ sao?”

Quỳnh Tinh chần chờ một chút, từ từ lắc đầu.

Tâm Trừng trầm thấp cười một tiếng.

Thượng đế à! Các vị thần linh à! Người này bây giờ nhìn rất nguy hiểm, ai cứu cứu ta! Quỳnh Tinh bị biểu hiện khác hẳn với thường ngày của hắn dọa sợ đến sửng sốt một lúc.

“Gạt người!” Tâm Trừng nhỏ giọng nói xong, chạm khẽ xuống môi của nàng.

Hai mắt Quỳnh Tinh mở thật to nhìn chằm chằm hắn, thân thể lùi về phía sau vài bước, dưới chân nhất thời đạp vào khoảng không, mắt thấy cả người sắp sắp bị ngã xuống, may mawnns Tâm Trừng vội vàng ôm nàng, đi ra thạch đình, vừa đi vừa nói với người trong ngực: “Sợ ngây người rồi sao? Đừng giật mình! Ta vốn chính là người như vậy. Bây giờ nàng đã đổi về nữ trang, ta càng thêm muốn coi chặt nàng, tránh cho người khác đoạt đi nàng.”

Thật vất vả Quỳnh Tinh mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Ngươi có chút khác trước kia.”

Tâm Trừng không trả lời, lúc sắp đến gần Đông viện hắn mới để Quỳnh Tinh xuống, dừng bước lại, nhìn nàng chậm rãi nói: “Tinh nhi, sáng sớm hôm nay, Hồ Gia Bảo đưa tới một tấm thiệp, hẹn chúng ta nửa đêm hôm nay quyết chiến một trận tại Tùng Hợp cốc, nếu ta không gặp chuyện không may, nàng gả cho ta đi!” Ánh mắt của hắn nóng rực nhìn nàng.

Quỳnh Tinh hốt hoảng mở to mắt, miễn cưỡng nói: “Ngươi... Ngươi lợi hại như vậy, sẽ không gặp phải chuyện không may, hơn nữa chúng ta có rất nhiều người đi, không phải sao? Ngươi sẽ không có việc gì.” Nói xong vội vàng chạy vào Đông viện.

Tâm Trừng nhìn nàng hốt hoảng, khóe miệng dâng lên một nụ cười khổ, cũng đi vào theo.

***

Tâm Trừng vừa đi vào Đông viện, đã nhìn thấy Cốc Úy Tố cùng Nhạc Tâm Viễn hai người hỏi Quỳnh Tinh.

“Ngươi đi đâu cả ngày thế?” Nhạc Tâm Viễn hỏi.

“Đúng vậy! Hại chúng ta lo lắng một ngày, rất sợ ngươi bị Hồ Gia Bảo ám toán....” Cốc Úy Tố quay đầu lại, đã nhìn thấy toàn bộ mọi người trong phòng đang ngây ngẩn cả người.

Tâm Trừng dắt Quỳnh Tinh vào ngồi, trong lòng tính toán mất bao nhiêu lâu cả nhà mới khôi phục lại tinh thần.

Cuối cùng, mấy vị trưởng bối hồi phục lại tinh thần đầu tiên.

Nhạc Hiểu Vũ hồi lâu mới nói: “Tinh, nếu như ngươi mà vào cung, cho dù đến tuổi xế chiều thì vẫn còn chuyên sủng.” ( ý là hôm nay chị ý mặc nữ trang xinh đẹp).

“Cảm ơn.” Quỳnh Tinh vui vẻ nở một nụ cười sáng lạn.

Toàn bộ người ở trong phòng lại bị mê hoặc đến mất đi tâm trí.

Huyền Đình Thiệu giật mình nói: “Ngươi nói ngươi còn ba muội muội giống ngươi y như đúc phải không?”

Quỳnh Tinh gật đầu một cái.

“Trời ơi! Đây không phải bảo người trong thiên hạ đừng hít thở chứ. Nhìn ngươi một người cũng đủ mất hồn rồi, huống chi là một lần nhìn bốn người.” Hoán nhi khoa trương nói.

Quỳnh Tinh bị khoa trương của nàng chọc cười: “Muội quá khoa trương rồi!”

“Không khoa trương, khó trách lần đầu tiên Tâm Trừng nhìn thấy ngươi thì đã định ngươi là nương tử tương lai của hắn.” Nhạc Nhược Khiêm lại cười nói.

Lại đụng phải vấn đề này! Quỳnh Tinh lúng túng cười một cái.

Lộ Tử Mặc yên lặng nhìn ra chút đầu mối, nói sang chuyện khác: “Tối nay sẽ phải tính toán chuyện này một lần rõ ràng. Tinh, ngươi có cái gì muốn nói sao?”

Quỳnh Tinh suy nghĩ thật lâu, nàng biết người bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, chờ đợi nàng trả lời.

“Cảm ơn. Đây là lời nói duy nhất ta nghĩ ra được.” Nàng nói một câu hai ý nghĩa xong liền rời đi rất nhanh.

Tâm Trừng nhất thời buồn như đưa đám.

***

Đêm, bên trong Từng Hợp cốc tình thế hai phe nhân mã hết sức căng thẳng.

Tổng quản Hồ Gia Bảo Vương Hoạn cười lạnh nói: “Các ngươi đi tới mấy người như thế này, ta thấy là cố ý muốn đi chết đi!”

Nhạc Tâm Viễn không phục nói: “Nếu so với thủ hạ của ngươi, chúng ta không thèm so đo các ngươi người nhiều, nếu là chúng ta tự mình ra tay thì dư dả!”

“Hả? Tiểu ca, ngươi thật là thích nói đùa.” Quỷ nương tử Độc Cô Mị thiên kiều bá mị cười.

Nhạc Tâm Viễn khoa trương run lên một cái, hỏi Đình Thiệu bên cạnh: “Cái nữ nhân dâm đãng đó là ai vậy?”

“Ách —— nàng nha, nàng chính là người ai cũng có thể lấy làm chồng Độc Cô Mị sao?” Huyền Đình Thiệu như thấy chuyện lạ giới thiệu.

“Ngươi ——.” Độc Cô Mị mặt đen đi một nửa.

Cốc Úy Tố cũng giả nghiêm chỉnh quan sat nói: “Ách... Thật không nhìn ra, nàng có chỗ nào đẹp? Vừa già lại vừa xấu, vẫn còn nam nhân nguyện ý chấp nhận sao, cũng không sánh bằng nô tỳ nhà chúng ta, chớ nói chi là so sánh với Tinh.”

Lời hắn nói vừa dứt, một phi đao có độc tỏa sáng bắn tới đây, Cốc Úy Tố dễ dàng tránh ra, cố ý vuốt ngực thở dài nói: “Hô! Cũng may bản thiếu gia nhanh như chớp.”

“Là sao?” Độc Cô Mị lại liên tục bắn ra ba phi đao, bắn một lượt tới Cốc Úy Tố.

Cốc Úy Minh cùng Huyền Diệc Ngôn cách hắn gần nhất mỗi người cản lại một đao, còn dư lại một đao, cũng bị Quỳnh Tinh thoải mái ngăn cản hết.

Huyền Diệc Ngôn lạnh lùng nói: “Quỷ nương tử, nếu như ngươi thích bỏ độc vào phi đao như vậy, hay tự mình nếm thử một chút xem như thế nào?”

Nhưng mà ba phi đao còn chưa đến gần thân thể của nàng, đã bị người của Hồ Gia Bảo thay nàng ngăn lại.

Thấy phi đao bị chặn, Độc Cô Mị vô cùng kiêu ngạo cười to nói: “Muốn làm ta bị thương sao? Không có... “ Bỗng chốc nàng trợn to hai mắt, nhìn Hàn Tinh một thân áo đen.

“Ngươi quá sơ suất! Ngươi quên là ngươi bắn đi bốn phi đao à!” Quỳnh Tinh cười lạnh nói.

“Không thể nào... Này... “ Độc Cô Mị lấy độc đả thương người trúng độc bỏ mình tại chỗ.

Hồ Gia Bảo chủ Hồ Phi suy nghĩ sâu xa nhìn thoáng qua, hỏi: “Ngươi chính là Hàn Quỳnh Tinh?”

Quỳnh Tinh cười rạng rỡ một cái, coi như trả lời.

Hồ Phi bị nụ cười của nàng mê hoặc, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

“Nếu ngươi là người của ta, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra! Đáng tiếc, ngươi lại đứng sai bên.” Hồ Phi tiếc hận nói.

“Thật may là ta là người ở bên này.” Quỳnh Tinh nhẹ giọng nói.

Khóe miệng Hồ Phi đang lên một nụ cười lạnh, nếu nha đầu này một lòng muốn chết, hắn sẽ thành toàn cho nàng! Hắn vung tay lên, thủ hạ lập tức chen chúc đi ra, cùng người của Lăng Hạo sơn trang tạo thành một cuộc chiến khốc liệt.

Nhạc Tâm Trừng vừa đánh, vừa lo lắng nhìn Quỳnh Tinh, thấy nàng có thể ứng phó, lúc này mới yên lòng chuyên tâm đối phó tả hộ pháp Hồ Gia Bảo cùng tác hồn sử Hà Tham.

Quỳnh Tinh rất nhanh liền giải quyết Mã Chí cùng Mạnh Nguyên, Tần Thân ba người đưa tới cửa. Không nghĩ tới đối phương là người hiểu chiến thuật, mới giải quyết xong ba người, lại tới ba người khác mạnh hơn.

Không lâu sau, tình hình chiến đấu liền phân chia cao thấp, Hồ Gia Bảo trừ vài người có tài năng ra, những người khác không phải là bị treo (kiểu bị lỗi, đơ trong game) thì chính là võ công bị phế.

Hồ Phi lại giơ tay, triệu hồi nhân mã.

“Làm sao? Đã sớm nói các ngươi tới nhiều người cũng vô ích, lại không tin ta.” Nhạc Tâm Viễn giễu cợt hắn.

Hồ Phi sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn.

Tâm Trừng quan tâm hỏi Quỳnh Tinh: “Nàng không sao chứ?”

Dáng vẻ hắn quan tâm, chiếu cố Quỳnh Tinh kia, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hồ Phi, môi lại nhếch lên nụ cười gian.

Hai bên đánh lần nữa, nhưng lúc này người Hồ Gia Bảo cố ý tách Quỳnh Tinh cùng Tâm Trừng ra khỏi đám người.

“Nha đầu, ta tới giúp ngươi.” Cốc Tư Hối cùng Nhạc Hiểu Vũ vội vàng chạy tới cứu viện.

Hồ Phi nháy mắt, thủ hạ của hắn lập tức quấn lấy Nhạc Hiểu Vũ cùng Cốc Tư Hối, tranh thủ thời gian cho hắn tiến hành công kích Quỳnh Tinh. Dù sao Quỳnh Tinh cũng thiếu hụt kinh nghiệm đối phó với địch, miễn cưỡng đón lấy một chưởng đã khí huyết dâng trào, dưới chân lùi mấy bước.

Tâm Trừng phát hiện nàng bị công kích, trong lòng kinh hãi, thấy Hồ Phi lại muốn ra chưởng, lập tức ra sức đánh lui địch nhân bên cạnh, phi thân tới cứu.

Lúc Quỳnh Tinh bị chưởng thứ hai của Hồ Phi đánh tới, đã sớm chấp nhận chuẩn bị nhận lấy cái chết, không ngờ một bóng đen che đi tầm mắt của nàng, đỡ lấy một kích trí mạng này vì nàng.

Sau khi nàng thấy rõ là ai, người cũng dính một thân máu.

“Không ——” Quỳnh Tinh lệ rơi đầy mặt đau thương hét.

Tâm Trừng miễn cưỡng mở mắt ra, chậm rãi vươn tay lau đi nước mắt cho nàng: “Đừng khóc... Tinh... Đừng khóc... “ Lời còn chưa nói hết hắn đã ngất đi.

“Tâm Trừng... Đừng như vậy, chàng đừng làm ta sợ.” Quỳnh Tinh ôm hắn bất lực nói nhỏ.

“Đáng chết!” Nhạc Nhược Thần khẽ quát một tiếng.

Hắn cùng với Nhạc Nhược Khiêm liên thủ đánh ra, Hồ Phi nhất thời miệng phun máu tươi mà chết, mà những người khác cũng đồng thời chấm dứt tính mạng của địch nhân.

Một đám người đi tới phía trước Quỳnh Tinh, Cốc Tịnh Nhi lo lắng hỏi: “Tâm Trừng thế nào? Không có sao chứ?”

“Thương thế của hắn quá nặng, vì bảo vệ Tinh mà bị nội thương.” Nhạc Nhược Thần lắc đầu nói.

Quỳnh Tinh đờ đẫn ôm Tâm Trừng, kí ức tràn về.

Ta cho là nàng đã yêu ta.

Ta có chút thích ngươi.

A! Đâu chỉ thích, lòng của nàng đã sớm yêu thầm hắn...

“Tinh như thế nào? Nàng không có sao chứ!” Nhạc Nhược Lam nhìn hai mắt vô thần của Quỳnh Tinh, hoảng hốt hỏi.

Nhạc Nhược Thần thở dài nói: “Nàng phiền toái hơn! Không chỉ là bị trúng một chưởng rất lớn, lại bị đả kích như vậy, thần trí mơ hồ.” Nói xong lập tức điểm huyệt ngủ của nàng.

Cốc Úy Minh khiêng Tâm Trừng lên, Huyền Đình Vận ôm lấy Quỳnh Tinh, nặng nề đi trước.

Nhạc Nhược Lam trầm giọng nói: “Nhị ca.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như không chưa trị được cho một người trong số đó, Lăng Hạo sơn trang sẽ mất đi hai người.” Nàng nói xong không nhịn được mà khóc ngã ở trong ngực trượng phu.

“Ta biết.” Nhạc Nhược Thần nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, trầm trọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play