Từ sau khi Quỳnh Tinh tỉnh lại không rời khỏi bên cạnh Tâm Trừng nửa bước, nàng không ăn không uống không ngủ, cùng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tâm Trừng, nhìn Nhạc Nhược Thần chữa bênh cho hắn.

Mọi người đều vô cùng lo lắng, cuối cùng, Nhạc Nhược Thần nói ở bên tai nàng mấy câu, nàng đã vui vẻ hỏi: “Thật sao?”

Ngay sau khi hắn gật đầu, Quỳnh Tinh liền ngất đi.

Nhạc Nhược Lam lo lắng hỏi: “Nhị ca, huynh nói gì với Tinh vậy?”

Nhạc Nhược Thần một khắc cũng không rảnh rỗi, vừa bận rộn vừa nói: “Không có gì, ta chỉ nói cho nàng biết, Tâm Trừng không có việc gì, hắn đang bị thương, hiện tại đã giữ được kinh mạch cùng công phu, bây giờ ta chỉ cần giúp hắn giải quyết huyệt đạo trên người cùng trị liệu một chút nội thương thì đã không có gì đáng ngại. Về phần nàng, ta thấy nàng là lo quá nhiều, cộng thêm ngày đó nàng cũng bị thương, gánh nặng trong lòng được giải trừ, dĩ nhiên là lại ngất đi.”

Cốc Úy Tố kêu to: “Ngài thật là quá đáng! Tâm Trừng chỉ bị thương một ít, ngài lại làm cho cả nhà khẩn trương vô cùng, còn ra vẻ thần bí, làm hại chúng ta....”

“Ba!” Một tiết, Nhạc Nhược Thần nặng nề đánh xuống đầu hắn một cái.

“Không hiểu thì đừng bình luận loạn, sư phụ Tâm Trừng là một vị quái dị rất có bản lĩnh, dạy công phu lại rất kỳ lạ, hắn dạy Tâm Trừng một chiêu bảo vệ tính mạng này, càng kỳ quái hơn, nhanh như vậy ta có thể phát hiện ra ảo diệu ở bên trong đã rất không tệ rồi! Ngươi cũng thật vô dụng, mang Tinh về Thu Ý trai trước đi, chờ ta trị liệu xong cho Tâm Trừng thì sẽ đi nhìn nàng, bây giờ, chớ làm phiền ta cứu người.” Nhạc Nhược Thần đưa Quỳnh TInh đến trên tay Cốc Úy Tố, đuổi hắn ra ngoài.

Cốc Úy Tố còn đang định nói gì, đã bị giam lại ở ngoài cửa.

“Nhược Thần, ngươi xác định Tâm Trừng sẽ không có việc gì sao?” Lộ Tử Mặc lo lắng đã lâu mừng rỡ hỏi.

“Yên tâm đi! Tiểu tử Tâm Trừng này không có việc gì. Còn các người, đi về nghỉ trước một chút đi! Tránh cho đến lúc đó ta chữa tốt cho Tâm Trừng, thì lại phải chăm sóc cho các ngươi, vậy cũng thật mệt mỏi.”

“Yên tâm! Chúng ta không sao, ngươi chỉ cần để ý chữa khỏi cho Tâm Trừng, nếu không ta liền đập chiêu bài Tiêu Diêu Thần y của ngươi!” Nhạc Hiểu Vũ uy hiếp nói.

“Làm gì có ai như vậy!” Nhạc Nhược Thần lầu bầu nói.

Nói thì nói như thế, thời gian cứu người không dám trì hoãn, đến hoàng hôn, mới thấy Nhạc Nhược Thần dừng tay, thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi! Chậm nhất là sáng mai nhất định sẽ tỉnh, bây giờ đi xem Tinh một chút, nha đầu kia giải quyết khá dễ dàng.”

“Nhị thúc, đại ca có phải không sao hay không?” Nhạc Tâm Hà có chút không chắc chắn hỏi.

Ai nha! Tâm Hà, lời này của con giống như không tin tưởng vào y thuật của nhị thúc. Chiêu bài Tiêu Diêu thần y này của nhị thúc con, không bị hủy đi dễ dàng như vậy.” Nói xong còn cố ý liếc Nhạc Hiểu Vũ một cái.

“Hừ!” Nhạc Hiểu Vũ khinh thường quay đầu.

“Được rồi! Cha con hai người đừng có hừ tới hừ lui nữa. Nhược Thần, không phải ngươi còn muốn đi xem Tinh sao? Còn không mau đi đi!” Cốc Tịnh Nhi thúc giục.

“Biết rồi, ai! Thật là người tài có nhiều vất vả.” Nhạc Nhược Thần ở một bên càu nhàu.

Hải Đường lôi kéo tay áo Cốc Úy MMinh nói: “Chúng ta cũng đi xem Tinh một chút đi, sao còn hôn mê bất tỉnh đây?”

“Đừng nóng vội! Chúng ta đi cũng không giúp được gì, không bằng nàng đi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay, nàng cũng không nghỉ ngơi tốt.” Cốc Úy Minh dịu dàng dụ dỗ nàng.

Hải Đường lắc đầu một cái: “Không, ta muốn nhìn Tinh một chút mới có thể yên tâm.”

Đoàn người đi tới Thu Ý trai, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy Nhạc Nhược Thần rống to: “Sao các ngươi còn chưa tới giúp một tay, Tinh không tốt!”

Mọi người giật mình, chạy như bay đi vào.

***

Tâm Trừng một thân mệt mỏi canh giữ ở mép giường Quỳnh Tinh, từ sau khi hắn tỉnh lại liền không rời đi. ( trông qua trông lại k thấy chán à)

“Tâm Trừng, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa mới tốt lên, đừng để bị mệt.” Lộ Tử Mặc không đành lòng nói.

Tâm Trừng yên lặng nhìn Quỳnh Tinh.

Hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Thân thể của ta, tự ta biết. Ta không thể rời khỏi nơi này, ta sợ... Ta thật sợ ta vừa rời khỏi, Tinh nhi sẽ im hơi lặng tiếng mà đi.” Trong giọng nói xen lẫn một tia run rẩy không xác định được.

“Nhị thúc.” Tâm Trừng đột nhiên hô một tiếng.

Nhạc Nhược Thần không hiểu tiến lên liền nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Tâm Trừng.

“Rốt cuộc Tinh nhi làm sao?”

Không chỉ Tâm Trừng, toàn bộ mọi người ở trong phòng đều không hiểu, tại sao người trên giường lại chậm chạp không tỉnh? Rốt cuộc nàng làm sao?

“Ai!” Nhạc Nhược Thần nặng nề thở dài một cái.

“Nhi tử, đừng chỉ than thở! Ngươi nói cho chúng ta biết đi!” Nhạc Hiểu Vũ thúc giục.

Nhạc Nhược Thần suy nghĩ một chút, lại thở dài mới nói: “Bây giờ bệnh tình của Tinh rất ổn định, nhưng ta không hiểu tại sao nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều đau buồn.

“Nhưng mà...” Nhạc Nhược Thần dừng một cái.

“Nhưng mà cái gì?” Tâm Trừng tiếp lời hỏi.

“Có một người có thể có biện pháp.”

“Người nào vậy?” Tất cả mọi người đều nín thở, khẩn trương nhìn chằm chằm Nhạc Nhược Thần.

Nhạc Nhược Thần mỉm cười nói với Tâm Trừng: “Thượng Chung Nam sơn, tìm sư phụ ngươi đi.”

Mọi người đang vui mừng kêu thành tiếng, Tâm Trừng suy sụp nói một câu.

“Sư phụ ta lão nhân gia đã sớm rời khỏi Chung Nam sơn, dạo chơi tứ hải, bây giờ muốn tìm ông ấy... quá khó khăn. Trừ khi lão nhân gia tự muốn lộ diện, nếu không...” Lời hắn nói còn chưa dứt, một trận cười vang từ ngoài phòng truyền vào.

“Ngộ Tu lão nhân?”

***

Quỳnh Tinh đang ở trong bóng tối chậm rãi phát hiện ra tia sáng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi bóng tối.

Nàng mơ hồ đi tới ngôi nhà mà nàng quen thuộc. Đẩy cửa chính ra, nàng thấy kì là vì sao không ai phát hiện ra nàng đã trở về đây?

A, có người đang khóc, là ai đây? Quỳnh Tinh đi theo tiếng khóc, đi tới phòng khách của Hàn gia. A! Đây là cái gì? Linh đường sao? Mà người ở tròng hình —— là nàng?!

Dịch Thần đã trở lại, điều này làm nàng giật mình, không có việc gì lớn, hắn sẽ không trở về.

Tại sao mẹ lại khóc? Vì sao Tuyết Nhi cũng khóc đây? Oa, ngay cả cha cũng khóc?! Này... Thật là quái dị!

Quỳnh Tinh chạy tới chỗ Hàn Tích Sâm nói: “Cha, người làm sao vậy? Đừng khóc.” A? Tại sao cha không để ý tới nàng.

Nàng lại chạy tới chỗ Phi Thu và Thủy Du: “Phi Thu....”

Nàng còn chưa nói xong, Phi Thu lại đi về phía Tuyết Nhi.

Nàng lại chạy về phía Dịch Thần, kết quả ngay cả Dịch Thần cũng làm như không thấy nàng.

Tại sao? Tại sao bọn họ lại không nghe thấy nàng nói chuyện?

Lập tức, ngôi nhà trước mắt Quỳnh Tinh đã không thấy, thay vào đó đứng trước mặt nàng là một lão giả.

“Hàn Quỳnh Tinh, ngươi thấy đó! Người nhà ngươi ở thế kỷ hai mươi cho là ngươi đã chết.” Lão nhân hiền lành nói với Quỳnh Tinh.

“Ngài là ai?”

“Ta là lão nhân thời không chuyên trông coi thời gian, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, ngươi bị bắn vào dòng chảy của thời không, cho nên người nhà của ngươi đều cho rằng ngươi đã chết. Ách... Không đúng, phải nói là, bọn họ không tin ngươi đã chết nhưng tai nạn máy bay đã chứng minh tử vong buộc bọn họ phải chấp nhận sự thật.

“Cho nên sao?” Quỳnh Tinh tỉnh táo hỏi.

Lão nhân thời không giật mình phát hiện nữ oa trước mắt rất tỉnh táo.

“Cho nên bây giờ ngươi có hai con đường có thể chọn, một là trở lại thế kỷ hai mươi, hai là trở lại triều Tống.”

Quỳnh Tinh cười một tiếng, không nghĩ đã nói: “Đương nhiên là trở về thế kỷ hai mươi.”

Lão nhân thời không mỉm cười nói: “Ngươi không suy nghxi một chút sao? Trở về thế kỷ hai mươi, cái vị điên cuồng vì ngươi ở triều Tống phải làm sao bây giờ?”

Đúng vậy! Tâm Trừng phải làm sao bây giờ? Quỳnh Tinh mê man nhìn lão nhân thời không.

Lão nhân thời không còn nói: “Đến đây đi! Ta cho ngươi đi nhìn cái vị điên cuồng vì ngươi kia là được rồi.”

Lão nhân thời không dắt nàng, sau khi đi một đoạn đường, Tâm Trừng liền xuất hiện ở trước mắt của nàng.

Nàng nhìn thấy Tâm Trừng vừa mới phục hồi như cũ đang canh giữ ở bên giường của nàng, thấy được cả mọi người ở Lăng Hạo sơn trang đang vì nàng mà khổ sở.

“Ta làm sao vậy?” Quỳnh Tinh hỏi lão nhân thời không.

“Bây giờ linh hồn ngươi đang ở cùng với ta, thân thể dĩ nhiên là nằm ở nơi đó!”

Quỳnh Tinh gật đầu một cái.

“Muốn nghe Nhạc Tâm Trừng nói cùng ngươi những gì hay không?”

Quỳnh Tinh gật đầu một cái.

Toàn bộ người trong nhà đều rời đi, chỉ còn lại một người Nhạc Tâm Trừng.

Quỳnh Tinh lại gật đầu một cái.

Lão nhân thời không phất tay một cái, giọng nói liền xuất hiện.

“Tinh nhi, tỉnh lại đi! Có lẽ ta không hiểu được cách nói những lời ngon tiếng ngọt nhưng ta dùng cả trái tim để yêu nàng. Ta biết rõ, nàng có nhà ở ngàn năm sau, có tự do cùng những thứ nàng thích nhất, nhưng mà ta nguyện ý dùng tất cả của ta để chờ đợi nàng, chỉ cần nàng đừng bỏ ta.”

Yên lặng một lát, Tâm Trừng lại nói: “Ta cho là giữa chúng ta có chút bất đồng, ta cho là trong lòng nàng có chút tình cảm dành cho ta. Tinh Nhi, ta nguyện ý dùng tính mạng của ta để đổi lấy nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ không để cho nàng một mình sống cô độc, ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng. Dĩ nhiên, nếu như nàng không thể tỉnh lại được, ta cũng sẽ không để cho nàng ở cô độc một mình, ta sẽ đuổi xuống tận hoàng tuyền, ta sẽ ở bên cạnh nàng, 'Thượng cùng bích lạc hạ Hoàng Tuyền'* nàng có nhớ không?”

*Trên cùng mây biếc, xuống đến suối vàng

(Bài 'Trường hận ca' của Bạch Cư Dị)

Đột nhiên, Cốc Úy Minh xông vào: “Tâm Trừng, ngươi điên rồi sao? Sư phụ ngươi nói còn có hi vọng, Tinh sẽ tỉnh.”

Tâm Trừng thống khổ khép hai mắt lại, khàn giọng nói: “Ta cũng hi vọng như vậy.” mắt hắn lại từ từ mở ra: “Nếu như Tinh nhi vẫn không tỉnh lại, nhớ hợp táng hai chúng ta, ta muốn được ở cùng với nàng.”

Quỳnh Tinh nhìn đến đây liền đau lòng quay người lại.

Lão nhân thời không hỏi: “Ngươi cảm thấy ngươi bỏ xuống được người có tình kia sao?”

Quỳnh Tinh không nói chỉ nhìn hắn.

“Nếu như ngươi trở lại triều Tống, các ngươi có bảy mươi năm duyên phận.”

Quỳnh Tinh bối rối hỏi: “Cha của ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi còn có ba muội muội, cha mẹ của ngươi sẽ biết.”

Quỳnh Tinh suy nghĩ thật lâu liền dứt khoát nói: “Lão nhân thời không, ta hy vọng có thể trở lại triều Tống, bởi vì tâm của ta ở đó.”

“Ngươi xác định sao?”

“Đúng vậy.”

“Được, ngươi chỉ cần đi về phía trước là được, đi đi thôi!” Lão nhân thời không nói xong đã không thấy tăm hơi.

Quỳnh Tinh nghe theo lời của hắn đi thẳng, dần dần cảm thấy thân thể có chút nặng nề...

***

Ngộ Tu lão nhân trước khi đi chỉ nói: “Muốn lưu lại nàng phải dùng tâm.”

Tất cả mọi người đều không hiểu ý của hắn, trừ Tâm Trừng.

Sau khi Ngộ Tu lão nhân rời đi, cả đêm Tâm Trừng canh giữ ở Thu Ý trai, hắn ngoài chờ đợi, vẫn là chờ đợi.

“Không phải thúc nói Tinh không có chuyện gì sao? Thế sao cuối cùng nghiêm trọng nhất lại là nàng?” Lộ Tử Mặc tức giận chất vấn tứ thúc.

Nhạc Nhược Thần còn chưa kịp giải thích, Nhạc Nhược Lam đã nói tiếp: “Nhị ca, tại sao ban đầu ca không nghĩ tới Tinh bị thương nặng như vậy? bây giờ Tâm Trừng đã coi trừng nàng một ngày một đêm, làm người ta nhìn thấy thật khổ sở.”

Cốc Tịnh Nhi cũng nói: “Ngươi còn nói sư phụ Tâm Trừng sẽ có biện pháp, Ngộ Tu lão nhân đó căn bản là vô dụng! Chỉ nói “phải dùng tâm”, dùng tâm cái gì? Một người bị bệnh thành như vậy, dùng tâm để làm gì?”

Nhạc Nhược Thần nặng nề thở dài, lắc đầu không nói.

“Có lẽ... “ Hải Đường liếc mắt nhìn Cốc Úy Minh, nói tiếp: “Có lẽ, Tinh nàng đang đợi điều gì đó.”

Mọi người nghi ngờ nhìn Hải Đường, ngay cat Tâm Trừng đang canh giữ ở mép giường cũng nhìn nàng một cái.

Hải Đường khẽ mỉm cười, chậm rãi đi về phía cửa, Cốc Úy Minh vội vàng đuổi theo nàng, hỏi: “Hải Đường, tại sao nàng không nói hết? Nàng muốn đi đâu?”

Hải Đường nhìn Cốc Úy Minh một cái, nhìn Tâm Trừng một chút: “Tâm Trừng, dùng tấm lòng của ngươi lưu nàng lại đi! Để cho nàng biết ngươi có tình cảm với nàng, để cho nàng cảm thấy an tâm, nàng tự nhiên sẽ 'trở lại'. Một người đối với mình có nhiều tình cảm đương sự đương nhiên có thể sâu sắc cảm nhận được, giống như Úy Minh đối với ta. Ngay từ lúc bốn năm trước, hắn cứu ta từ trong tay đám cường đạo ra, đáy lóng của ta đã có bóng dáng của hắn. Tâm Trừng, yêu một người là không có lý do, Tinh rất hoang mang, nàng không biết ở cùng với ngươi thì làm sao bỏ được những người nhà thân yêu của nàng, cho nên ngươi nhất định phải để cho nàng cảm thấy an tâm, nàng không phải là người gỗ, nàng có thể cảm giác được tình cảm của ngươi đối với nàng, nhưng nàng muốn ngươi nói cho nàng biết, tất cả những suy nghĩ ở trong lòng của ngươi.”

Hải Đường thâm tình nhìn Cốc Úy Minh, hắn dắt tay của nàng, đi ra khỏi Thu ý trai, hắn phải nói cho nàng biết, trong lòng hắn cảm động cỡ nào.

Mọi người trong nhà sau khi lắng nghe những lời nói của Hải Đường xong, cũng đồng loạt rời đi, để lại nơi này cho những người có tình đi!

***

“Hải Đường, thì ra nàng biết ta chính là người cứu nàng sao?” Cốc Úy Minh mừng rỡ nói.

Hải Đường liếc hắn một cái: “Dĩ nhiên, nếu không làm sao chàng có thể lấy được lòng của ta, trời mới biết, ban đầu ta đối với chàng cùng với đám người Tâm Trừng kia cảm giác chỉ có hai chữ chán ghét để hình dung.”

“Dạ dạ dạ, xin hỏi ban đầu cô nương làm như thế nào phát hiện tại hạ chính là người cứu kia? Ta nhớ được lúc ấy mắt của nàng bị che kín.” Cốc Úy Minh tò mò hỏi.

Hải Đường cười khanh khách nói: “Vốn là ta không biết, nhưng mà giọng nói của chàng, còn lúc chàng ôm ta thì dây chuyền trên người chàng đã nói cho ta biết.”

Cốc Úy Minh đắc ý cười hỏi: “Thì ra sớm như vậy nàng đã bị ta bắt được! Nếu không làm sao nàng có thể nhớ rõ giọng nói của ta, xem ra nàng không phải ta không gả rồi!”

“Hừ! Bảnh chọe, nếu như Tinh không lấy Tâm Trừng, ta cũng không gả cho chàng.” Hải Đường xảo trá nói.

Cốc Úy Minh vừa nghe nhất thời chán nản: “Nếu như Tinh không tỉnh lại, chúng ta sẽ phải làm tang sự cho hai người.”

“Hai người?”

Cốc Úy Minh bất đắc dĩ gật một cái: “Đúng vậy! Hai. Tâm Trừng nói cho ta biết, nếu như cứu không tỉnh Tinh thì hợp táng hai bọn họ ở chung một chỗ.”

“Hắn nói như vậy thật sao?”

“Ừ, tối qua hắn chính miệng nói cho ta biết.”

***

“Tinh nhi, Hải Đường nói nàng nhất định cảm nhận được tình cảm của ta đối với nàng, vậy tại sao nàng còn không tỉnh? Trời mới biết, ta vì nàng,thật đúng là chép nam nhân kinh kia một trăm lần, chỉ vì nàng, ta hao hết tâm lực, chỉ vì một tiếng cười của nàng, ta không biết cái người Hà Dịch Thần nàng thường treo trên miệng là ai, nhưng mà, nếu người nàng yêu chính là hắn thì ta cũng không kém hơn hắn!” Tâm Trừng vô lực gầm nhẹ.

Hắn cúi đầu vì vậy không nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Quỳnh Tinh buồn cười nhìn hắn.

Ngay từ lúc Hải Đường nói chuyện nàng đã tỉnh, chẳng qua nàng không muốn mở mắt ra quá sớm, nàng muốn cùng Tâm Trừng hai người ở riêng một chỗ, không nghĩ tới, thật vất vả đợi mọi người đều đi hết thì lại nghe thấy Tâm Trừng buồn bã nói những lời không tự tin.

“Từ khi nào chàng không có tự tin như vậy? Ta không thích như vậy.”

“Tâm Trừng sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng... Nàng tỉnh?! Trời!

“Ông trời! Nàng tỉnh thật chưa?” Tâm Trừng kích động cầm tay Quỳnh Tinh.

“Nói nhảm.”

“Tinh nhi, nàng thật sự là hành hạ người mà.” Hắn cúi đầu ôm Quỳnh Tinh, ôm nàng thật chặt, nếu không, hắn sợ nàng tự nhiên biến mất.

Quỳnh Tinh cau mày, bất mãn kháng nghị: “Ta nào có! Chàng đừng ôm chặt như vậy, ta không thể thở được!”

Tâm Trừng hơi buông lỏng lực ở tay, nhưng vẫn ôm nàng. Hắn nhìn nàng chằm chằm, rất sợ nàng lại ngủ thiếp đi.

Quỳnh Tinh không nhịn được nhớ hắn: “Chàng đừng nhìn ta giống như nhìn phạm nhân nữa được không? Cũng không phải là không được nhìn ta nữa. Còn có, chàng thật sự viết nam nhân kinh kia một trăm lần sao?

“Mặc dù ta không hiểu nàng lấy đâu ra nhiều ý đồ xấu như vậy, nhưng mà thật sự ta sao chép nó một trăm lần, thậm chí là thuộc lòng.” Tâm Trừng bảo đảm với nàng.

Quỳnh Tinh trợn to hai mắt, giật mình nói: “Trời ơi! Ta cũng không thể nhớ hết toàn bộ những gì ta viết, chàng lại học thuộc nó, chàng điên à!”

“Bất kỳ phương pháp gì có thể lưu lại lòng của nàng, ta sẽ không bỏ qua.”

Quỳnh Tinh cảm động nhìn hắn.

Cảm tạ ông trời! Có một nam nhân yêu nàng như vậy, Quỳnh Tinh cảm thấy may mắn vì quyết định lưu lại của nàng.

“Tinh nhi, lưu lại vì ta được không? Ta yêu nàng —— “

Hắn còn chưa nói xong, Quỳnh Tinh đã nói: “Ta biết, ta biết hết! Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, chàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự tỉnh lại của ta, không phải sao?”

*Trên cùng mây biếc, xuống đến suối vàng

(Bài 'Trường hận ca' của Bạch Cư Dị)

“Tinh nhi, đáp ứng ta, đừng rời ta đi, ta có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng đừng rời ta đi.” Tâm Trừng ôm nàng lầm bầm nói.

Quỳnh Tinh ở trong ngực hắn gật nhẹ đầu.

Tâm Trừng nâng mặt Quỳnh Tinh lên, dùng giọng thâm tình xen lẫn mong đợi hỏi: “Tinh nhi, ta không có gì có thể cho nàng nhưng ta có tấm lòng chân thành cùng đảm bảo cả đời yêu nàng không thay đổi, gả cho ta được không?”

“Cả đời yêu không thay đổi sao? Giống như cha yêu mẹ?! Quỳnh Tinh ôm chặt Tâm Trừng thay cho câu trả lời.

“Tinh nhi, ta sẽ không để cho nàng bị tổn thương, ta dùng tính mạng của ta để đảm bảo.” Tâm Trừng ôm sát người đẹp ở trong ngực.

Cha, mẹ, Thủy Du, Tuyết Nhi, Dịch Thần, ta sẽ rất hạnh phúc, mọi người cũng đừng vì ta mà khổ sở. Cha, mẹ, tha thứ cho lựa chọn của ta, hắn là người mà ta luôn luôn chờ đợi! Trong lòng Quỳnh Tinh không hối hận nói.

***

Thế kỷ hai mươi, nhà họ Hàn.

Năm giờ sáng, Mộ Tuyết tỉnh, nàng mơ thấy Tinh mặc phượng quan hà bí* mỉm cười.

*mũ phượng và khăn quàng vai, là lễ phục cưới của cô dâu thời cổ đại.

Đồng thời, những người khác của nhà họ Hàn cũng có cùng một giấc mộng. Bọn họ tập trung lại ở trog phòng khách.

Phi Thu đánh vỡ không khí trầm mặc nói: “Con nằm mơ, Tinh nói cho con biết, chị ấy muốn kết hôn. Chị ấy thật là đẹp, mặc giá y cổ trang xinh đẹp, vui vẻ nói con yên tâm đi, đừng nhớ chị, đừng rơi một giọt nước mắt vào vì chị nữa.”

Trình Hiểu Mạn muốn kêu lên ra tiếng vì vui sướng, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống.

Ba chị em liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được ôm nhau mà khóc, đây là giọt nước mắt vui sướng.

Hà Vi Ngôn đi về phía linh đường, gạt đi lụa trắng, cầm lấy tấm hình, nhìn về phía mọi người: “Chúng ta thay những vật trang trí này đi được không? Như một câu Tinh thường hay nói: “Thật là rắm chó nhàm chán.” Không khí như vậy thật khiến cho người ta phiền muộn.”

Ba chị tỷ đồng thời cười nói: “Đúng vậy! Thật là lộn xộn đáng ghét.”

Mọi người cùng cười một tiếng, nhà họ Hàn lại có tiếng cười.

***

Mười năm sau, bên trong Luyến Tinh lâu Lăng Hạo sơn trang có mấy bóng dáng nho nhỏ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng tới hạ viện.

“Này! Nguyệt Lăng, ngươi đừng chạy nhanh như vậy.” Một nữ oa phấn điêu ngọc mài chu cái miệng nhỏ nhắn ra gọi.

“Hừ! Là do ngươi quá chậm!” Cốc Nguyệt Lăng cười nhạo.

“Ca ca, Nguyệt Lăng không đợi người ta, hắn chạy nhanh như vậy!” Nữ oa kéo nam sinh che chở đi bên người nàng một cái.

Hai dáng vẻ giống nhau như đúc, là sinh đôi.

“Không sao, chậm một chút mới không dễ bị ngã!” Tiểu nam sinh dụ dỗ nàng.

“Vậy là sao! Ngươi cũng đừng để ý hắn ta, hắn ăn trộm nên mới có thể chạy trốn nhanh.” Một tiểu nữ oa khác Cốc Nguyệt Vân an ủi.

“Nhưng mà Nguyệt Lăng đánh cược với ta, xem ái tới chỗ thái gia gia trước, ta thua thì bị phạt chéo Ngũ kinh một trăm lần.” Tiểu nữ oa gấp đến độ nước mắt muốn rơi ra.

“Tinh Tinh, đừng khóc! Chúng ta sẽ không chênh lệch nhiều, chạy nhanh một chút sẽ đuổi tới.” Cốc Nguyệt Vân thấy nước mắt nàng sắp rơi xuống, vội vàng trấn an nói.

“Nhưng mà hắn sử dụng công phu lăng phong lộng ảnh, còn ta dùng khinh công vội vàng đuổi cũng không kịp!” Nhạc Tinh Tinh hốc mắt hồng hồng nói.

Tiểu nam sinh dắt tay Tinh Tinh cùng Nguyệt Vân hỏi: “Tinh Tinh, nếu Nguyệt Lăng thua, muội muốn hắn làm cái gì?”

Tinh Tinh ngẩng mặt lên hỏi: “Ca ca, huynh đuổi qua hắn sao?”

“Dĩ nhiên! Cha cũng dạy ta lăng phong lộng ảnh, còn học được sớm hơn hắn.” Tiểu nam sinh cho muội muội một nụ cười yên tâm.

Tinh Tinh cười nói: “Nếu hắn thua, phải làm lưng ngựa cho muội đi dạo sơn trang một vòng.”

Nụ cười của tiểu nam sinh càng sâu hơn, mỗi tay dắt một người, xuất ra lăng phong lộng ảnh cao minh hơn Cốc Nguyệt Lăng lướt qua hắn.

Cốc Nguyệt Lăng ở phía sau rống to: “Nhạc đình —— ngươi, nhớ, cho, ta.”

“Ha ha ha!” Người trong viện nghe xong đều cười.

Cốc Úy Minh mặt thối nói với Quỳnh Tinh: “Này! Ngươi có thể quản tốt hai quả trứng bướng bỉnh kia có được không, đừng luôn khi dễ Nguyệt Lăng, một đứa ra chủ ý, một đứa kia hành động.”

Quỳnh Tinh vừa nghe liền kêu to: “Ai nói bảo bối của ta là quả trứng bướng bỉnh, bọn chúng cũng rất biết điều, Tinh Tinh ngây thơ hoạt bát, Đình Nhi thông minh thận trogj.”

Bọn họ đang nói chuyện, bốn đứa trẻ đồng thời đi vào.

Tinh Tinh trực tiếp đi tới chỗ Tâm Trừng: “Cha, cái gì gọi là vị hôn phu?”

Quỳnh Tinh dịu dàng hỏi: “Tại sao lại hỏi cái này?” Nhất định là Úy Minh hoặc Tâm Viễn lại nói với Tinh Tinh mấy chuyện nhàm chán.

Tinh Tinh suy nghĩ thật lại, mới lấy một ngọc bài từ trong ngực ra, giải thích với Tâm Trừng: “Con không có tùy tiện lấy lễ vật của người khác, nhưng mà hơn một tháng trước, con gặp một đại ca ca rất cao ở cửa, hắn và con nói rất nhiều chuyện! Sau đó hắn lấy cái ngọc bài đẹp này ra, nói con nhất định là tiểu nương tử của hắn, sau đó nói mười năm sau muốn tới cưới con, hắn lại nói nếu có người khác nhắc đến đề thân thì không thể đáp ứng, phải nói ta đã có vị hôn phu. Cha, rốt cuộc vị hôn phu là gì?”

Mọi người nghe xong lời nói của Tinh Tinh, tất cả đều trở thành người gỗ, không biết nói như thế nào cho phải, Tinh Tinh còn nhỏ đã hồ đồ bị định thân như vậy.

Tâm Trừng cùng Quỳnh Tinh nhìn Ngọc bài tinh xảo trên tay nữ nhi, trong lòng nghi ngờ, rốt cuộc người nam nhân kia là ai?

--- ------oOo---- -----

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play