Lãnh Tử Tinh ngồi trên bậc thang nghe những âm thanh của các đường kiếm do tiểu nha hoàn nàng luyện và tiếng chỉ bảo của Mai Diệm Tà.
Lãnh Tử Tinh thoải mái hưởng thụ sự yên bình này. Không cần lo nghĩ, không cần phập phồng đề phòng sát thủ giết hại. Nhưng không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
"Lãnh tiểu thư đang suy nghĩ gì mà thơ thẩn quá vậy?" Ngạn Thần quan sát Lãnh Tử Tinh thật lâu mới đi lại ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tinh làm nàng giật mình.
"Không có" Lãnh Tử Tinh mỉm cười lắc đầu. Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại phản ứng mạnh khi nàng đồng ý điều kiện thứ hai. Con người này thật khó hiểu.
"Tiểu thư không bận chứ?" Ngạn Thần thật không hiểu tại sao Lãnh Tử Tinh lúc nào cũng có thể mỉm cười dù cho bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
"Không có. Ngạn thiếu gia có chuyện gì sao?" Lãnh Tử Tinh nghiêng đầu nhìn Ngạn Thần.
"Đi dạo phố với ta được không?" Ngạn Thần mở lời đề nghị.
Lãnh Tử Tinh phì cười làm Ngạn Thần khó hiểu nhưng không thể không bị nụ cười hồn nhiên của nàng mà lây nhiễm.
"Sao thế? Tôi nói gì bậy sao?" Ngạn Thần thấy Lãnh Tử Tinh đã bình tĩnh trở lại liền hỏi.
"Ngạn thiếu gia, ngài thấy có ai mời người mù đi dạo phố không vậy?" Lãnh Tử Tinh thật không biết Ngạn Thần đang giả vờ không để ý hay là thật sự không để ý.
"Người mù không có nghĩa không thể dạo phố. Không ai có quyền cấm" Ngạn Thần phản bác lại làm cho Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại nổi giận.
"Ngạn thiếu gia, tại sao ngài có thái độ đó chứ?" Lãnh Tử Tinh hỏi làm Ngạn Thần bất ngờ. Không ngờ Lãnh Tử Tinh lại thẳng thừng như vậy. Nếu vậy thì hắn cũng không ngại nói sự thật là..