Hoa viên Ngạn gia

"Quận chúa lần này con đến ở được bao lâu?" Ngạn lão phu nhân mỉm cười hiền hậu nhìn Nhạt Bình.

"Thái thái lần này Nhạt Bình theo phụ thân nên không biết sẽ dừng chân ở đây bao lâu nữa" Nhạt Bình nhẹ nhàng nói chuyện như gió thổi mùa thu làm mát lạnh lòng người.

"Con đó đã lớn rồi không chịu chọn phu quân. Suốt ngày cứ đi theo vương gia hoài" Ngạn lão phu nhân dí ngón tay vào đầu Nhạt Bình.

Đức bé này từ lâu bà đã xem nó như là con cháu trong nhà.

"Phụ thân đã chăm sóc nữ nhi từ nhỏ. Bây giờ nữ nhi lớn lên phải báo đáp công ơn dưỡng dục của phụ thân. Không thể vì tình cảm cá nhân mà quên đi đạo lí làm người" Nhạt Bình một lòng giữ trọn chữ hiếu.

Từ bé mẫu thân nàng vì sinh nàng khó nên mất mạng, phụ thân một mình gà trống nuôi con không lấy thêm nương tử. Một lòng gin giữ tình yêu giữa người và mẫu thân.

"Vương gia lo cho nước cho dân quên cả lo cho con. Nhưng con không trách một lời thật là hiếu thảo" Ngạn lão phu nhân cảm động vuốt tóc Nhạt Bình. Nếu cô bé làm cháu dâu của bà thì thật là tốt. Trong đầu của Ngạn lão phu nhân đang có mầm mống âm mưu lớn lên.

"Tổ mẫu người nói thật chí phải nhưng có thật như vậy không thì chỉ có Nhạt Bình quận chúa biết" người chưa thấy giọng đã nghe. Giọng Ngạn Từ Anh đầy châm chọc nhìn Nhạt Bình trong mắt điều là khinh thường.

"To gan" Ngạn lão phu nhân không ngờ Ngạn Từ Anh lại dám nói như vậy, tức giận nói"Đường đường là ngũ tiểu thư của Ngạn gia mà không biết trên dưới đại nghịch bất đạo"

"Tổ mẫu con không có nói gì đâu. Chỉ có người có tật mới giật mình thôi. Đúng không quận chúa?" Ngạn Từ Anh gian xảo mỉm cười nhìn Nhạt Bình.

Những con người dối trá thì không xứng đáng được mọi người quan tâm, yêu thương.

"Tham kiến Lão phu nhân, quận chúa, ngũ tiểu thư" Thị vệ Ngạn gia chạy vào cắt đứt cuộc đâm chọt.

"Chuyện gì?" Ngạn lão phu nhân tạm thời bỏ qua chuyện của Ngạn Từ Anh.

"Bẩm. Lão phu nhân, lục thiếu gia đưa về phủ một cô nương mù" Thị vệ bẩm báo chuyện lão phu nhân giao phó.

"Cô nương mù" Lão phu nhân không ngờ đức cháu bất nghịch lại thích cô nương mù. Thật không chấp nhận được. Nhưng trong đầu bà mồng mấm âm mưu đã trưởng thành "Lui xuống đi".

"Không ngờ lục đệ tính tình cổ quái chọn nương tử cũng khác người" Ngạn Từ Anh thích thú vui vẻ vô cùng. Như vậy mới đúng là lục đệ của nàng chứ.

"Đến thăm đệ đệ của ngươi một chuyến" Lão phu nhân trừng Ngạn Từ Anh làm nàng nhịn cười đến nội thương.

Tâm trạng của Ngạn Từ Anh thật tốt khi nhìn thấy Nhạt Bình gương mặt biến sắc nặng nề.

____*-*___

"Nhạc Liên, muội không sao chứ?" Lãnh Tử Tinh nắm tay của Nhạc Liên thật chặt.

"Tứ tiểu thư đã làm người lo lắng. Nô tì thật thất trách" Nhac Liên cảm động nhìn Lãnh Tử Tinh. Nàng đã làm liên lụy tiểu thư rồi.

"Lo lắng đầu muội. Muội không sao thì tốt" Lãnh Tử Tinh chính xác cho Nhạc Liên ăn gõ vào đầu. Bỗng Lãnh Tử Tinh nhớ đến chuyện hai người lạc nhau "Hôm qua, ta đã dặn muội là ở lại phòng trọ đợi ta mà đi đâu vậy?"

"Tại tiểu thư mất bệnh mù đường nên nô tì lo lắng mới đi tìm" Nhắc đến chuyện đó làm Nhạc Liên thật xấu hổ.

Hôm đó không nhờ có Mai Diệm Tà đi ngang qua thì mạng nàng đã không còn.

"Ta không sao còn muội thì mất tích" Lãnh Tử Tinh thật khâm phục tiểu nha hoàn của nàng nha.

"..." Nhạc Liên chỉ biết cười trừ.

"Đúng rồi, đa tạ Mai tiên sinh" Lãnh Tử Tinh lắc đầu bó tay với Nhạc Liên.

"Không cần khách sáo. Xin hỏi phải xưng hô như thế nào?" Mai Diệm Tà tuấn tú gương mặt đào hoa lạnh như băng nhìn Lãnh Tử Tinh.

"Tiểu nữ họ Lãnh tên Tử Tinh" Lãnh Tử Tinh cảm thấy Mai Diệm Tà tựa tựa một người.

"Tôi là đại phu nhưng cũng có quy tắc riêng của mình" Mai Diệm Tà nhìn Ngạn Thần cười đầy gian xảo.

"Quy tắc gì mời nói?" Lãnh Tử Tinh càng chắc chắn Mai Diệm Tà học y thuật từ ai rồi.

"Tôi có 3 quy tắc: Thứ nhất, Lãnh tiểu thư không được xen vào việc tôi chữa bệnh và tiểu cứng đầu phải nghe lời tôi..."

"Ta không đồng ý" Mai Diệm Tà chuẩn bị nói điều thứ hai thì Nhạc Liên xen vào cắt ngang.

"Không có quyền" Mai Diệm Tà tặng Nhạc Liên một ánh mắt cảnh cáo.

"Hứ" Nhạc Liên thấy Lãnh Tử Tinh không có động tĩnh có nghĩa là đã đồng ý liền tức giận trợn Mai Diệm Tà lại.

"Tôi đồng ý. Thứ hai là gì?" Lãnh Tử Tinh không suy nghĩ đã đồng ý.

"Thứ hai là.."

"Khoan đã, huynh thấy đệ cũng có tình ý với Nhạc tiểu thư nên quy định 2 điều thôi" Đến lượt Ngạn Thần cắt ngang câu nói của Mai Diệm Tà.

Làm Mai Diệm Tà muốn bóp cổ Ngạn Thần. Sao đường huynh của hắn cứ phá đám chuyện tốt của hắn không vậy?

"Lục đường huynh đã mở lời đệ cũng khó khăn mà từ chối" Mai Diệm Tà nói thì thật dễ nghe nhưng thực chất là vì sợ Ngạn Thần nên đồng ý

"Thứ hai là..."

"Thứ hai là làm người hầu của Ngạn phủ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play