“Tôi cũng vậy.” Takaba đáp lại gay gắt. “Sao anh lại gặp…”
Tay Asami siết chặt quanh cằm cậu khiến cậu không thể nói tiếp. Tuy nhiên, cậu vẫn không chịu nhượng bộ, kiên quyết đáp trả ánh mắt của Asami.
“Đừng. Có. Giỡn. Mặt. Với tôi, Aki.”
Theo bản năng, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy và nóng dần lên. Mắt bắt đầu ngấn nước, cậu cố gắng hất bàn tay mạnh mẽ đang siết chặt cằm mình trong bất lực. Khi tay của cậu ngập ngừng chạm vào nơi trái tim Asami, cái siết chặt quanh cằm cậu từ từ lỏng dần đi.
“Asami.” Cậu cố gắng nói. “Không có ảnh nào cả, buông…”
“Buông ra?” Asami nhếch mép. “Không bao giờ,” anh nhấn mạnh, siết chặt người cậu và nhẹ nhàng xoa cằm cậu phớt lờ đi ánh mắt sửng sốt.
Bị giật mình bởi cái rung đột ngột bên hông mình, Takaba nhận ra điện thoại mình đang reng lên. Vô thức cậu liếc nhìn Asami tìm kiếm sự đồng ý để trả lời nó, cậu thò tay móc nó ra và chỉ nghe máy khi Asami gật đầu cho phép.
“Akihito, cậu ở đâu vậy?” một giọng nói khó chịu vang lên.
Lông mày Asami khẽ nhướng lên, mặt anh lạnh lùng như đá.
“Chỉ là bạn của tôi, Takato,” cậu thì thầm, cố làm Asami nguôi giận.
Asami, hài lòng với những gì Takaba vừa làm trong vô thức, nhếch mép cười và vỗ nhẹ lên đùi mình. Cắn chặt môi dưới, Takaba trèo vào cái ôm của anh, tiếp tục lắng nghe bài diễn văn của Takato.
“Biết rồi, mình biết rồi…mình sẽ tới đó trong vòng….Đợi một chút nhé.”
Takaba lấy tay che điện thoại lại rồi lặng lẽ nói, “Asami, là sinh nhật Kou bạn tôi.”
Giữ Takaba chặt trong vòng tay, Asami nghiêng người tới trước để gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn ở trên bàn.
“Trong 1 tiếng,” Asami trả lời ngắn gọn.
Asami đứng dậy, ẵm Takaba lên trên tay và tiến về phía hành lang.
“Uh, uh, mình đây…Xin lỗi, uh, mình sẽ ở đó trong 1 tiếng nữa hoặc hơn. Huh? Yeah, hứa đấy. Gặp sau nhé,” cậu sao lãng trả lời, cơ thể bồn chồn trong vòng tay của Asami khi anh đưa cậu vào phòng ngủ.
Cậu cảm thấy căng thẳng và chỉ hơi thoải mái một chút khi Asami bế cậu đi thẳng vào phòng tắm, đặt cậu xuống cái bệ đá cẩm thạch. Sau khi mở nước nóng, Asami nhanh chóng cởi trần cả hai và kéo Takaba vào trong buồng tắm.
Takaba chăm chú nhìn những dòng nước đang uốn lượn trên làn da trơn láng của Asami rồi tập trung vào những dấu cào xướt do mình tạo ra trên vai và cổ anh. ‘Chờ một chút,’ cậu thình lình nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Asami.
“Asami,” cậu gầm lên. “Làm cái quái gì mà tôi phải cần anh cho phép để gặp bạn tôi chứ, và ai gọi tôi cũng không…không phải một tiếng nữa!” Cậu hét lên rời rạc, gần như nhảy lên trong giận dữ.
Asami đẩy mạnh cậu vào tường, nhấn chìm lời lảm nhảm giận dữ của cậu trong một nụ hôn sâu say đắm và mạnh mẽ. Phớt lờ đi sự chống trả của cậu, Asami mút lấy làn môi cậu, làm thâm tím nó trước khi di chuyển lưỡi xuống cổ và xương đòn cậu, bừa bãi để lại một loạt dấu hôn lên đó, rồi thô bạo xoa bóp mông và hông của cậu.
Chỉ trong một cái di chuyển nhanh, Asami giữ chặt đùi trong của cậu, đẩy người cậu trượt lên tường, ngậm lấy toàn bộ phân thân của cậu. Cậu hét lớn, ngã người ôm chặt đầu anh, cố gắng giữ mình trên vai và lưng anh, trong khi điên cuồng cố để di chuyển hông mình. Vẫn giữ chặt đùi trong của cậu, Asami mút mạnh phân thân của cậu cho đến khi cậu không thể nhận ra được những cái mút mạnh mẽ và không ngừng ấy đang gây đau đớn hay là khoái lạc. Cậu ngã người lui ra sau, va mạnh vào bức tường và hét lên ngay khi chất lỏng bắn đầy trong miệng Asami.
Yếu ớt giữ người trên vai Asami, cậu rên lên trong khoái lạc khi Asami nuốt lấy dịch thể của cậu. Cậu thở một cách nặng nhọc khi Asami trượt người cậu xuống và tiếp tục rên rĩ khi Asami nghiêng người tới trước để hôn cậu, cho cậu nếm mùi vị chất lỏng của chính mình. Cậu run rẩy khi lưỡi anh trượt ra và vào vòm miệng cậu, cảm nhận cái của anh đang áp chặt vào bụng cậu. Asami thả môi cậu ra, nghiêng đầu, hướng ánh mắt tối đen đầy dục vọng vào cậu.
“Quỳ lên.”
Mặt ửng đỏ, Takaba nhìn ra chỗ khác.
“Không đời nào,” cậu nói giọng run run, lưỡng lự khi Asami nắm lấy tóc cậu ép cậu quỳ xuống.
Trong khi cậu cố gắng chống đối một cách bất lực, Asami cọ phân thân mình vào má và môi cậu cho đến khi cậu chịu mở miệng ra và ngay lập tức bị nghẹn lại khi Asami đẩy toàn bộ vào trong cổ họng cậu. Thả lỏng cơ thể, cậu vững mình lại, đặt tay lên hông Asami, và hòa cùng nhịp điệu mà anh tạo ra. Quai hàm cậu nhức nhối, phân thân Asami phồng to lên, cậu bắt đầu di chuyển lưỡi mình lên xuống liên tục, mút nhẹ xung quanh đỉnh của nó cho đến khi Asami khẽ lầm bầm và bắn ra đầy trong miệng cậu một thứ chất lỏng nóng bỏng mà cậu đang nuốt lấy từ từ.
Khi Asami thả lỏng tay trên tóc cậu, cậu lùi lại và ho một vài tiếng. Asami nhẹ nhàng nâng cậu lên, ôm trọn thân thể mềm nhũn của cậu bằng một tay. Hơi căng thẳng khi Asami chà xát xà phòng lên cơ thể cậu, cậu chỉ thả lỏng khi những sự vuốt ve trơn nhợt ấy làm sạch toàn bộ cơ thể cậu. Cậu rên lên đau đớn khi tay của Asami trượt xuống đường rãnh giữa mông để nhẹ nhàng rửa cái lỗ hồng nhỏ của cậu. Asami làm dịu cậu xuống bằng những cái hôn nhẹ lên trán và mắt cậu.
Dựa vào người Asami, cậu đáp trả thiện ý đó, cọ rửa cơ thể anh bằng những cái xoa bóp dịu dàng. ‘Tại sao mình lại làm những việc này? Cơn giận của mình biến đi đâu rồi?’ Takaba thắc mắc khi ngập ngừng lướt tay qua những dấu cào do cậu gây ra.
Vẫn đang đỡ người cậu, Asami rửa sạch cả hai, tắt nước, quấn người cậu trong một cái khăn to dày trước khi đặt cậu xuống bên cạnh bồn rửa mặt. Sau khi lau khô người cậu, Asami mở hộc tủ, lấy ra một ống thuốc nhỏ rồi tiến về phía cậu. Asami tách chân cậu ra, nâng phía dưới cậu lên làm lộ ra cái lỗ đang sưng tấy.
“Không!” cậu hét lên, người tê cứng khi Asami nhẹ nhàng hôn lên đó. Sau khi hôn nhẹ lên đó một lần nữa, Asami đổ chất nhờn từ cái ống nhỏ vào cửa mình của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp nó cho đến khi nó nóng lên.
“Um, cảm ơn….cảm ơn anh,” cậu lắp bắp. cả người ửng đỏ.
“Lau khô tóc đi,” Asami nhếch mép, ném cho cậu một cái khăn khác trước khi bước ra khỏi phòng tắm.
‘Khi nào cũng cười đểu, tên yakuza ngu ngốc chết tiệt,’ cậu lẩm bẩm trong miệng, tay lau khô tóc.
Asami quay vào cùng một ít áo quần trên tay, anh đặt chúng xuống cạnh cậu rồi với tay lấy một cái áo choàng trước khi đi ra ngoài. Takaba ngạc nhiên nhìn xuống đống quần áo gồm một cái quần jeans, quần trong, tất, một cái áo thun màu xanh, và một cái áo sơ mi, tất cả đều mới nguyên. ‘Wow, tất cả đều vừa…Nó cũng là style của mình,’ cậu trầm ngâm, cố gắng phớt lờ cái cơ thể nhức nhối khi cậu mặc áo quần. ‘Anh ta không lẽ…nah…không đâu…’
Cậu lúng túng bước đi khập khiễng qua phòng ngủ rồi xuống hành lang và ra đến phòng khách nơi Asami đang đứng hút thuốc bên cạnh cái cửa sổ lớn.
“Không phải chưa đến 1 tiếng sao, Akihito?”
“Oh, chết tiệt…đôi giày,” Takaba rít lên, tiến về phía cửa nhưng thình lình cậu ngừng lại và quay người lui.
“Asami, hộp cứu thương đâu?”
Nhướng lông mày lên, Asami quan sát cậu một hồi trước khi trả lời, “Ở dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm.”
Một lúc sau, Takaba với hộp cứu thương trên tay, tiến về phía Asami, nắm lấy tay anh, hướng anh về phía sofa, rồi đẩy anh ngồi xuống.
“Akihito.” Asami cảnh báo.
Phớt lờ anh, Takaba mở hộp cứu thương lấy ra ống thuốc kháng sinh, rồi kéo áo choàng qua vai Asami. Quỳ trên sofa ở giữa hai chân Asami, cậu nhẹ nhàng xoa thuốc lên từng vết cào trên vai và cổ anh. Cậu kéo áo choàng của anh lên lại rồi đứng dậy tránh ánh mắt đang nhìn mình, một tay đặt ra sau lưng xoa nhẹ phần hông đang đau nhức, cậu từ từ tiến ra cửa.
“Suoh sẽ đưa cậu đi.”
Takaba gật đầu khi đang mang giày vào.
“Đừng về nhà quá trễ, Akihito.”
———————————————-
Được hộ tống bởi Suoh, Takaba leo vào một trong những chiếc limo của Asami. Cậu hướng ánh mắt trống rỗng nhìn những gì đang lướt qua bên ngoài, đầu óc cậu quay cuồng trong sự rối rắm. Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi Suoh mở cửa xe ra, lúc này cậu mới nhận ra chiếc xe đã đỗ ngay trước quán bar nơi bạn cậu tổ chức tiệc mừng. Bước ra từ từ. cậu thở dài. Cậu không có tâm trạng để ở đây, chứ đừng nói, phía dưới đang nhức nhối đến chết.
‘Là sinh nhật Kou. Mình phải vào thôi,’ cậu lại thở dài, dựng cổ áo sơ mi lên để che đi dấu hôn đỏ trên cổ cậu. Bước đi khập khiễng, cậu tiến vào trong quán bar để tìm bạn mình.
“Yo! Aki tới rồi,” ai đó hét lên khi cậu vừa ngồi xuống.
“Đúng lúc nhỉ! Cái gì làm cậu trễ vậy?” Takato hỏi, tay rót cậu một ly bia.
“Xin lỗi. Happy birthday Kou!” cậu hét lên vui vẻ.
Lắng nghe bạn cậu huyên thuyên đủ chuyện, miệng nhấp một ngụm bia, cậu quyết định ngừng lo lắng để có một thời gian vui vẻ. Một vài tiếng sau, cậu bắt đầu say và đùa giỡn với bạn mình.
Đột ngột, không khí trong quán thay đổi hẳn.
“Hey, gã kia nhìn quen quá,” Kou líu nhíu trong cơn say.
“Ai, cái gì,” cậu khúc khích cười rồi tiếp tục uống cạn ly bia.
Khi vừa đặt cái ly rỗng xuống, cậu để ý tất cả bạn của cậu đang nhìn chằm chằm ra phía sau cậu. Theo ánh mắt họ, cậu quay đầu lại, mắt mở to….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT