Trên sân thượng, qua lăng kính của chiếc máy chụp hình, Takaba chăm chú quan sát một người đàn ông ở phía đối diện. Cho dù đang ở một khoảng cách khá xa cậu vẫn có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng đang lóe sáng kia. Ngón tay cậu đã đặt trên nút chụp của máy, nhưng cậu vẫn do dự như 10 phút trước. Sự do dự ngoài ý muốn này khiến cậu bỏ lỡ cảnh Asami bắt tay với một chính trị gia, người đang nhận được sự ủng hộ và kính trọng trong một chính phủ đang đấu tranh tham nhũng.

‘Pssh!’ Cậu nghĩ. ‘Đó là một cảnh tuyệt vời. Ugh! Mình làm sao vậy? Mình nên chụp cảnh quái đó đi rồi rời khỏi đây trước khi tay chân của Asami bắt được mình, nếu không thì mình sẽ kết thúc với cái mông bị đau, thêm lần nữa!’

Đáng lẽ ra phải ấn nút chụp, cậu lại tiếp tục nhìn ngắm mọi cử chỉ của Asami, giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. ‘Yeah, thật sáng chói, nhưng bỏng đến chết thôi,’ cậu khịt mũi.

Bỏ cuộc, cậu ngã người dựa ra sau ngồi bó gối ép chiếc máy ảnh kĩ thuật số mới yêu quý giữa ngực. Ngẩng đầu lên ngắm mặt trăng và những ngôi sao trên bầu trời đen kịt, cậu thắc mắc tại sao chúng lại có vẻ lu mờ hơn tia sáng trong đôi mắt phía đối diện đường. Cậu cố gắng hàng triệu lần để hiểu tại sao cậu có một cảm giác gì đó với gã yakuza lạnh lùng chết tiệt đó.

‘Không thể ngờ mình lại chọn một thứ gì đó thay cho một bức ảnh tuyệt vời,’ cậu lầm bầm không vui vẻ gì mấy.

Từ khi gặp Asami ý thức phải trái của cậu hình như đã thay đổi ít nhiều. Bất kể Asami làm gì, cậu cũng không thể…

‘Ah, chết tiệt!’ cậu cằn nhằn và xoay người lại đưa mắt lên ống kính để tìm kiếm…

‘Chết tiệt! Chết tiệt! Ba lần chết tiệt! Anh ta đi đâu rồi?’ Cậu nhìn xuống, không còn bóng dáng tay chân của Asami và chiếc limo đen đâu cả. ‘Mình nghĩ thẩn thơ bao lâu rồi? Geez.’

Cậu cẩn thận cất cái máy ảnh vào túi, rồi chầm chậm bước xuống những bậc thang, qua hành lang, và thoát ra phía sau tòa nhà.

“Asami-sama đang đợi cậu.” Suoh nói, mặt không biểu cảm như thường lệ.

Không buồn chống đối, cậu tiến tới chiếc limo đen và trèo vào trong. Như mọi khi, Asami đang ở trên điện thoại, với điếu thuốc quen thuộc, nhếch mép cười đểu.

“Đây,” cậu nói khi đưa Asami cái máy ảnh.

Có cái gì đó lóe lên trong mắt Asami. ‘Hmph, mình cũng có thể làm tên chết tiệt này ngạc nhiên được một lần.’ Cậu nhích người ra xa hết mức có thể khi Asami đã kết thúc cuộc gọi và bắt đầu xem xét những tấm ảnh trong máy.

Nhướng mày, Asami nghiêm khắc hỏi, “Mấy tấm cậu vừa chụp đâu rồi, Akihito?”

Mặt ửng hồng, cậu nhìn chằm chằm qua cửa xe, nhướng cằm ra một cách bướng bỉnh. Vẫn quan sát cậu, Asami kết thúc điếu thuốc. “Lại đây.”

Cậu như tê liệt trong giây lát, mặt chuyển màu đỏ. Cậu nhích gần hơn đến phía Asami cho đến khi ở ngay cạnh anh nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tấm lót sàn xe.

“Akihito.” Ánh mắt cậu lưỡng lự.

“Đây.” Asami chỉ vào lòng mình.

Cả người cậu ửng đỏ, cậu muốn bỏ chạy, nhưng…

“Được rồi.” Cậu nhẹ giọng trả lời rồi rón rén trèo vào lòng Asami. Cậu lén nhìn lên và rồi không thể nhìn qua chỗ khác được, cậu đã bị trói chặt vào đôi mắt anh. ‘Tại sao mình lại thích ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhiều đến như vậy chứ?’ Cậu thắc mắc khi chờ đợi những lời đe dọa, sự trêu chọc, những thứ quen thuộc từ Asami.

Điện thoại của Asami đột nhiên reng lên khiến cậu giật mình thoát khỏi ánh mắt đó. Asami trả lời điện thoại, mặt không một chút biểu cảm, một tay anh vòng qua lưng ôm chặt lấy người cậu. Cậu ngã người dựa vào cánh tay đó, cảm nhận sức mạnh cứng cỏi của nó biết chắc rằng nó luôn luôn nâng đỡ cậu. Cậu tựa đầu lên vai của Asami chăm chú quan sát khuôn mặt anh. Cậu tiếp tục nhìn khi Asami vẫn đang nói chuyện điện thoại, cậu lắng nghe giọng nói mà không cần nghe rõ lời.

Cậu luồn tay vào trong áo khoác của Asami rồi chạm tới áo sơ mi. Mắt vẫn quan sát anh, cậu di chuyển tay lên cái cà vạt, giật mạnh nó ra rồi để nó buông lỏng trên cổ anh, trong khi vẫn tiếp tục ngắm nhìn gương mặt không biểu cảm và lắng nghe giọng nói không đổi của anh.

Vẫn không thật sự suy nghĩ gì, cậu di chuyển đến những chiếc cúc áo và bắt đầu mở từng chiếc một. Cậu cảm thấy lúng túng khi thấy Asami vẫn đang điềm tĩnh nói chuyện điện thoại.

Sau khi cởi hết những cái cúc áo đến chỗ quần, cậu kéo cái áo khỏi quần vừa đủ để cởi hết những cái còn lại. Cậu hít mạnh một hơi rồi đưa tay chạm vào da thịt nóng ấm của Asami, mắt vẫn nhìn khuôn mặt vô cảm, tai vẫn lắng nghe giọng nói có vẻ như thản nhiên của anh.

Cậu lướt tay từ khuôn ngực nóng ấm đó đến mạch đập trên cổ Asami. Dọc đường cậu có thể cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ phát ra từ trái tim anh. ‘Thì ra Asami cũng có một trái tim,’ cậu mỉm cười một mình.

Cậu nghiêng người về phía trước một chút, lướt tay qua hai vai, ngực và vùng bụng của Asami, cậu xoa bóp da thịt anh bằng đầu ngón tay mình, cảm nhận sự láng bóng và trơn nhẵn.

Niềm ham muốn đột nhiên dâng trào, cậu thèm khát được nếm vị của làn da đó. Cậu cuối cùng cũng thôi không ngắm nhìn khuôn mặt Asami, ngẩng đầu lên một chút, cậu chạm nhẹ môi mình lên phần xương đòn rồi lên đến đường cong nơi cổ, và đích đến cuối cùng là cổ anh.

“Umm. Mùi vị. Thật. Tuyệt.” Cậu thở hổn hển vào tai Asami.

Vòng tay Asami siết chặt lại khiến cậu phải bật ra một tiếng rên khác. Cậu thèm khát cái cảm giác làn da trần của cả hai chạm vào nhau ngay bây giờ. Điên cuồng, cậu cố gắng nhích người dựa lui để cởi bỏ chiếc áo trên người nhưng không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ đó.

Cậu gầm gừ trong miệng nhìn Asami một cách khó chịu và, không cần quan tâm đến hậu quả, cậu giật chiếc điện thoại khỏi tay Asami, đóng mạnh nó lại và quăng ra phía sau. Cậu với tay lên thô bạo nắm lấy tóc anh, rồi kéo người mình lên mặt đối mặt. Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt anh rồi liếm nhẹ lên đôi môi đó một lần rồi lại một lần nữa. Không thỏa mãn, cậu cần đôi môi đó nhiều hơn nữa cậu liếm nó mạnh hơn nữa, liên tục không ngừng. Cậu như bị thiêu cháy trong đôi mắt đen đầy dục vọng của Asami.

Asami vòng cánh tay còn lại quanh người cậu, ôm chặt đến mức cậu phải hét lên. Mắt bắt đầu ngấn nước, cậu đặt tay xuống vai anh và bấu chặt lấy nó. Cậu hạ đầu xuống một chút rồi dùng môi chạm vào vùng da giữa vai và cổ của anh. Cậu bấu chặt móng tay, cảm nhận sự đau đớn khi vòng tay Asami siết chặt hơn cậu cắn sâu vào cổ Asami, nếm vị máu và mút lấy nó.

Asami luồn tay vào tóc cậu và kéo đầu cậu ra một cách thô bạo. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tối đi trong dục vọng và sự giận dữ. Sự ham muốn đang thách thức sự sợ hãi, cậu nhẹ nhàng liếm môi mình để thưởng thức vị ngọt trong máu anh. Ngay lập tức, cậu bị nắm lấy thô bạo ở cổ, quăng lên ghế, úp mặt xuống, quần jean bị giật mạnh, quần trong bị xé toạc ra.

Quỳ trên gối với dấu vết móng tay cào xướt trên vai và dấu máu đang rỉ ra từ phía đường cong của cổ, Asami nhìn xuống cặp mông đang run lên của Takaba. Anh nhanh chóng cởi phăng quần ra, giải phóng cho cái đang cương cứng lên của mình. Asami nắm chặt lấy mông của Takaba, phơi bày ra cái lỗ nhỏ đang co giật của cậu.

Takaba rên rĩ liên tục, tay bấu chặt vào ghế tiếng rên rĩ của cậu đổi thành tiếng hét khi Asami đẩy mạnh phân thân vào trong cậu một cách thô bạo mà không có một sự chuẩn bị nào cả. Asami kéo hẳn nó ra khỏi người cậu, ngắm nhìn cái lỗ hồng bị lạm dụng co giật, lắng nghe tiếng rên khổ sở của Takaba, rồi lại thình lình đẩy mạnh vào trong khiến cậu phải hét lên. Asami lặp đi lặp lại nhiều lần, những tiếng hét trở thành những tiếng rền rĩ và tiếng thở hổn hển.

Takaba không thể thở hay suy nghĩ gì nữa, cả thế giới của cậu bị thu hẹp lại chỉ còn Asami, đang đẩy vào và rút ra khỏi người cậu, đem lại cho cậu nỗi đau và khoái cảm nhiều hơn bao giờ hết. Cậu cảm thấy như đang nhận được một câu trả lời nhưng lại cho một câu hỏi bị lãng quên.

“Asami, làm ơn…làm ơn…Asami, làm ơn…” cậu năn nỉ khi cái của cậu cọ xát trên ghế một cách khó chịu.

Asami nghiêng người về phía trước, vẫn đẩy vào rút ra đều đặn, luồn tay vào tóc cậu kéo mạnh đầu cậu lại. Takaba nắm lấy cổ tay đang giữ chặt mình, van vỉ và rên rĩ một cách điên cuồng.

“Akihito…”

Cậu hét lên và thình lình xuất ra, không cần cảnh báo hay đụng chạm, chỉ vì nghe tên mình thoát ra từ miệng Asami. Chất lỏng bắn ra liên tục trên ghế.

Lắng nghe những tiếng rên khoái cảm và cảm nhận cơ thể run rẩy của cậu, Asami đẩy sâu phân thân vào một lần cuối rồi ra đầy trong người cậu với chất lỏng nóng bỏng của mình.

Một lúc sau, Asami cởi bỏ áo sơ mi và áo khoác ngoài. Anh kéo cậu ngồi thẳng lên tựa lưng vào ngực mình, trong khi cái của anh vẫn đang ở sâu bên trong cậu. Anh dựa người lui rồi giúp cậu cởi bỏ cái áo đầy mồ hôi và dịch thể của cậu.

Takaba mở mắt ra, nghiêng đầu ra sau rồi lại một lần nữa bị nhận chìm trong đôi mắt anh. Thân dưới của cậu nhức nhối cảm nhận phân thân của Asami vẫn nằm trong cậu. Trên cổ những vết bầm đã xuất hiện. Ngón tay của cậu cũng bị đau do phải nắm chặt lấy thành ghế. Cổ họng cậu rát và buốt vì phải hét lên quá nhiều. Ánh mắt cậu hạ xuống nơi có dấu móng tay cào xướt trên vai Asami. Cậu nghiêng người rồi nhẹ nhàng liếm vết cắn trên cổ anh.

Tay anh siết chặt lấy hông cậu và từ từ di chuyển người cậu lên xuống cái vẫn cương cứng của mình. Cậu rên lên đau đớn nhưng vẫn quay đầu lại tiếp lục liếm cổ anh, tay nắm chặt lấy cánh tay của Asami. Mỗi lần Asami đẩy mạnh vào người cậu là mỗi lần cậu liếm mạnh nơi cổ anh, và nó khiến anh siết chặt cậu hơn. Cậu đưa tay xuống để chạm vào cái đang nhức nhối muốn được thỏa mãn của mình, nhưng anh lại ngừng đẩy vào và nắm chặt hai cổ tay của cậu.

“Làm ơn, Asami…không, đừng dừng lại…Asami, tôi cần…” cậu năn nỉ, mắt đã ngấn nước.

Một tay giữ chặt cổ tay cậu, tay còn lại xoa nhẹ mặt cậu, Asami không ngừng liếm và hôn lên môi cậu rồi xuống đến cằm và cổ. Anh đưa tay xuống cấu nhẹ, xoa bóp, đùa giỡn hai đầu nhũ của cậu. Vẫn tiếp tục những cái hôn nhẹ, Asami chầm chậm vuốt ve cơ thể cậu và lần tay xuống chạm vào đỉnh cái đang ướt đẫm của cậu. Asami nhẹ nhàng vuốt ve phân thân của cậu, tai vẫn lắng nghe những tiếng rên rĩ cầu xin trong điên cuồng.

Takaba không ngừng nhấn mạnh hông xuống phân thân của Asami cho tới khi anh phải vòng tay qua bụng để giữ chặt cậu lại. Cánh tay mạnh mẽ đang ôm cậu, những cái hôn và nút trên môi, vật nóng bỏng ở sâu trong cơ thể, cộng với bàn tay đang liên tục vuốt ve cái của cậu một cách dịu dàng, tất cả kết hợp lại thành một nguồn khoái cảm vô tận đẩy cậu lên đến cực điểm của khoái lạc.

Một tiếng rên thoát ra trong miệng, cậu xuất ra trong những cái co giật ngắn, chất lỏng bắn đầy trên tay Asami, bụng và đùi của cậu. Khi cậu bắn ra dịch thể, cơ bắp của cậu siết chặt phân thân của Asami hơn. Asami không ngừng đẩy hông mình, miệng mút chặt lấy môi của cậu. Tay anh giữ chặt hông cậu xuống và dòng chất lỏng nóng bỏng bắn ra, lấp đầy trong cậu.

Trong khi Takaba vẫn đang chầm chậm lấy lại nhịp thở, Asami liếm sạch dịch thể trên tay mình. Vẫn ở sâu trong người cậu, Asami đặt cậu nằm xuống cái ghế bên cạnh và liếm chất lỏng trên bụng cậu.

Takaba cảm nhận được những cái liếm trên toàn bộ cơ thể và cậu khẽ rên lên, “Asami.”

Asami nghiêng người về phía trước, bắt giữ đôi môi cậu trong một cái hôn bất ngờ đầy dịu dàng. Asami nhìn thoáng qua cửa sổ và Takaba nhận ra rằng chiếc xe đã ngừng di chuyển. Cậu đỏ mặt với tay lấy áo quần mình nhưng bị Asami giữ tay lại. Anh nắm chặt tay cậu trong khi vẫn tiếp tục hôn dịu dàng lên đôi môi cậu. Một lúc sau Asami nhấc người lên và nhẹ nhàng rút phân thân ra khỏi cơ thể cậu. Asami mặc lại áo quần, cài một vài cái cúc áo, và mặc kệ cái cổ dính máu của mình. Asami dùng cái quần bị xé rách của cậu để lau sơ dịch thể trên người cậu. Anh giúp cậu mặc lại cái quần jean rồi choàng chiếc áo khoác anh quanh thân trên của cậu.

“Ta về nhà rồi, Akihito.” Asami nói khi cậu có vẻ sốc. Bỏ mặc sự ngạc nhiên của cậu, Asami bước ra khỏi chiếc limo và ẵm cậu lên trên tay. Không cần suy nghĩ cậu rúc vào cánh tay mạnh mẽ của anh để dấu đi khuôn mặt mình trước cái nhìn của mọi người. Trong khi Asami ẵm cậu đi vào trong, ở trong thang máy lên tới căn hộ của anh, cậu cố gắng nói với bản thân mình rằng trong câu nói “Ta về nhà rồi” của Asami không có một ý nghĩa sâu sắc nào cả.

“Đừng làm phiền tôi buổi tối hôm nay.” Asami lạnh lùng ra lệnh cho Suoh người đang đứng cúi đầu chào trước cửa căn hộ.

Asami bước vào bên trong, đặt Takaba xuống ghế sofa, và đốt một điếu thuốc. Ngồi bên cạnh cậu, Asami vuốt tóc nhẹ tóc mình. “Akihito, nói cho tôi biết về những bức ảnh tối hôm nay.”

‘Chết tiệt!’ Takaba nghĩ thầm, ‘Mình quên béng đi vụ mấy bức ảnh!’ Tay kéo cái áo khoác của Asami cho nó quấn quanh người chặt hơn, cậu tự hỏi, ‘Làm thế quái nào mình có thể nói với anh ta mình chẳng chụp được bức nào hết chỉ vì bận ngắm anh ta như một thằng ngốc chứ?’

Liếc mắt nhìn qua một bên, cậu để ý thấy máu từ những vết cào xước trên người Asami thấm ra ngoài cái áo.

“Akihito,” Asami nói một cách kiên quyết, anh nâng cằm cậu lên khiến mắt cả hai phải nhìn nhau. “Tôi muốn câu trả lời,” anh gầm gừ với đôi mắt lóe sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play