Không thể thế, sao chuông đồng hồ không reo? Tôi chộp lấy cái đồng
hồ lắc liên hồi, và rồi tôi hiểu ra, đêm qua tôi mới chỉ chỉnh
giờ hẹn, mà quên bật nút “ON”.
Còn cái di động nữa? Cứ coi như tôi đã muộn thì hẳn công ty cũng phải gọi tới chứ?
Chết rồi! Đêm qua chỉ lo xem cái đuôi xe, điện thoại để rơi trên ghế ngồi.
Trong mơ tôi không bị Tiểu Ngọc hại chết, nhưng chắc chắn sẽ bị ông sếp chửi chết.
Mặc quần áo như bay, rửa mặt qua quít, tôi cầm lấy viên kẹo cao su
cho vào miệng rồi lao ra khỏi cửa. Đúng là điện thoại để trên
ghế xe, màn hình hiện lên 25 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là của
người đứng đầu công ty, giám đốc Lưu gọi tới.
Sau khi tốt nghiệp trường quân sự, tôi được phân về căn cứ không
quân Cam Su, nhưng chỉ làm hai tháng tôi chuyển nghề sang làm trên Bắc Kinh.
Giám đốc Lưu là bạn thời đại học của anh rể tôi, nói cách khác
thì nhờ quan hệ mà tôi vào được công ty lớn này, thực sự trong công việc giám đốc Lưu cũng giúp đỡ tôi nhiều, nếu không có
ông, tôi cũng không thể tiến nhanh đến vị trí tổng quản lý khu
mua bán Hoa Đông. Tính lại, tôi cũng đã làm ở đây được hơn hai
năm, cũng không tệ lắm, thậm chí có khá nhiều các khoản tiền
thêm.
Kỳ thực, giám đốc Lưu đối với tôi rất tốt, đương nhiên, đó là
trước khi ông em rể của ông ta tốt nghiệp đại học đến xin việc
tại công ty tôi.
Đó là việc của tám tháng trước, ông em rể đó được phân về bộ
phận tôi quản, đã là người thân của giám đốc Lưu, tôi lại là
người được ông một tay nâng đỡ, lẽ dĩ nhiên phải chăm sóc đặc
biệt hơn. Vì phụ trách toàn bộ tình hình mua bán của khu Hoa
Đông, tôi thường phải đi công tác lúc thì Thượng Hải, lúc thì
Triết Giang. Lần nào tôi cũng mang theo ông em của sếp Lưu, nào
ngờ hắn thông minh quá, chẳng bao lâu đã nắm bắt được mọi thứ, thậm chí còn quen thân với các mối quan hệ làm ăn tôi đã
thiết lập từ trước.
Đến trưa nhân lúc mọi người đi ăn cơm, tôi về nhà lấy bản báo cáo
nộp lên cấp trên. Sếp Lưu trước sau không nở một nụ cười.
Đến chiều Tiểu Ngọc gọi cho tôi, cô ta rất xin lỗi vì việc tối
qua, cô ta tự nhận rượu vào lời ra, uống say nên nói những điều không lọt tai.
“Cưng, em nhớ cưng lắm, hôm nay em gặp cưng có được không?”
”Không, thật sự không được, giờ tôi còn bao nhiêu việc đây này!” Tôi
đang không tự lo nổi cho mình, còn hẹn hò cô ta cái nỗi gì?
Còn gì nữa chứ, còn cô ta giống như một con sư tử vàng!
“Em biết thể nào cưng cũng viện lý do, thật ra anh chẳng muốn gặp em! Anh…”
“Thôi cô phiền phức vừa thôi, tôi nhẹ nhàng phân giải với cô cô còn
gây sự?” Tôi gần như giận đến tím tái, ai đã nói đàn bà như
cơn nước lũ? Quả không sai chút nào, từ khi tôi bập vào mấy cô
này, sống chả ra đâu vào đâu.
"Lý Hải Đào, anh nói ai đấy?"
"Tôi nói cô, tôi cho cô hay, cô đừng bao giờ gọi cho tôi nữa!"
"Anh…đồ con mẹ thối tha! Được, anh tàn nhẫn, anh làm cao, tôi cũng cho
anh hay, những gì anh và cái thứ thối thây Diệp Tử nợ tôi sớm
muộn các người phải trả gấp đôi!” Cô ta uất ức dập máy.
Không dưng sao lại dây dưa sang cả Diệp Tử? Người ta giờ đang ở trời Sing xa lắc, làm được gì cô ta chứ?
Ả không khác gì một con điên!
Một con điên từ đầu đến chân!
Tan làm, tôi được thông báo lên gặp sếp Lưu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT