“Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử, em nói cho anh biết nhé, anh
thích nó thật rồi phải không? Phải thế không anh yêu?” Thấy tôi
không khai ra nửa lời, Tiểu Ngọc câm bặt.
…
Buổi tối Tiểu Ngọc nhất quyết không lên ca, cô ta bảo: “Lâu
lắm rồi không được gặp anh, anh đưa em đi Tam Lý Đồn nhé…”
Khổ nỗi ngày mai tôi có việc thật, lại là việc rất quan
trọng, ngày mai tổng giám đốc người Đức của công ty tôi tới, 9
giờ tập trung cấp trên cấp dưới họp, mà cái ông người Đức đó
rất ghét giờ cao su.
“Tiểu Ngọc, em đừng kích động, anh thích ai là việc của anh, là ai đi nữa, anh với em là không thể…”
“EM HỎI ANH ĐÚNG NÓ KHÔNG?”
“ Đúng thì đã sao? Em hơi quá….”
“Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử…lại là Diệp Tử, nó thì có cái
gì tốt chứ? Hả? Lần nào cũng là con bé ấy, lần nào cũng là
nó! Thằng đàn ông nào nhìn nó cũng hồn xiêu phách lạc, nó có
gì ghê gớm chứ? Nó cực ngon ư? Em không hề thấy nó đẹp như tiên
giáng trần! Lên giường với đàn ông có một rổ, rặt hàng thối!”
“Cô đừng nói nữa!”
“Sao không? Anh là
cái thá gì của tôi, mà bảo tôi không nói? Cho anh biết Lý Hải
Đào, anh đừng hão huyền nữa, không có cái vị gì đâu, “con
đường sự nghiệp” của Diệp Tử đang thênh thang lắm! Lần này đi
Sing, chẳng phải đi cặp với lão đại gia đó sao? Lão khọm ấy mê
con Diệp Tử đến kinh người rồi, suốt ngày cho nó qua Sing tìm
lão, có khi lại còn cưới nó ý chứ. Người ta đáng giá nghìn
vàng, anh chỉ bằng một cái rắm hơi!”
“Tiểu Ngọc, tôi bảo cô không nói nữa!”
“Anh bức tôi! Tôi phải nói, tôi cứ nói, làm sao nào? Chẳng
nói đàn ông, tôi cũng đã lên giường với nó, không tin anh đi hỏi người đẹp của lòng anh đi, phì, con ấy yêu nhiều lắm rồi, anh
không biết à, anh không biết công chúa của lòng anh ngủ với cả
đàn bà à? Đi hỏi đi, đi đi….”