Dương chưa bao giờ mơ ước về cổ tích. Vì Dương biết cổ tích cũng chỉ là cổ tích mà thôi. Hoàng tử chỉ thuộc về lọ lem trong cổ tích. Còn ngoài đời, hoàng tử - công chúa, đó mới là quy luật. Dương không phải lọ lem, cũng khong phải công chúa. Dương chỉ là một cô gái bình thường, cũng đã từng yêu, rồi cũng đã từng đau. Bỏ qua kí ức, lãng quên xúc cảm, hiện tại Dương còn lại bao nhiêu?
-Tiểu Nam Nam, cạu không bắt được tớ đâu.
Hình ảnh một bé gái với hai bím tóc thắt nơ xinh xắn đang đưng đưa theo mỗi bước chạy. Phía sau cô nhóc. Cậu nhóc thản nhiên bước từng bước chậm rãi.
-Tớ chỉ càn một loáng là bắt kịp cậu ngay. Trò này cậu thua tớ những 372 lần rồi đó nhớ không?
-Tiểu Nam Nam rất xấu, không chịu nhường người ta.
-Được rồi, được rồi, để đền bù, tớ sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu.
-Thật á?
-Tất nhiên.
Cô bé thấy vậy liền nở nụ cười tươi rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo phản ánh màu nắng chiều nhàn nhạt. Sau một hồi cố gắng suy nghĩ, cô bé cúi đầu thì thầm vào tai cậu bé điều gì đó, cậu bé nghe xong cũng khẽ mỉm cười, đưa tay móc vào ngón tay út của cô nhóc, giọng chắc chắn:
-Được, tớ hứa.
Câu chuyện năm ấy chắc Nam không còn nhớ nữa. Và lời hứa năm ấy cũng vậy.
Cà phê nhỏ từng giọt tí tách, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa, bóng nó đổ dài trên nền nhà. Dương ngước mắt lên nhìn, trăng đêm nay đẹp quá. Những ví tinh tú trên cao không ngường lấp lánh, bầu trời đêm nay như tấm thảm nhưng khổng lồ được đính vào những viên đá phát sáng.
Nghĩ ngợi một chút, Dương bật đèn bàn, lấy giấy bút, bàn tay run run viết từng chữ: “Tiểu Nam Nam, tớ yêu cậu, mặt trời lớn yêu Tiểu Nam Nam rất nhiều, rất rất nhiều.”
Dương đóng nắp bút, xé tờ giấy thành nhiều mảnh rồi ném qua khung cửa sổ. Hết rồi, thế là hết. Tình cảm của nó với Nam cuối cùng cũng như mảnhgiấy đó mà thôi, vụn vỡ rồi tan biến đi.
Dương đóng cửa sổ, kéo rèm rồi lặng lẽ tiến lại gần giường. Ngày mai, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như bình thường như nó vốn thế. Ngày mai, Dương cũng muốn được bình thương như Dương vốn thế. Không phải vì Nam, không phải vì Khiêm, mà là vì chính Dương.
***
Dương hoàn thành thủ tục cho việc tiếp tục khóa học năm 3 đại học là vào khoảng 9h30. Chính nó cũng không rõ ai là người đã làm đơn kiến nghị xin bảo lưu kết quả cho mình. Nhiều việc xảy ra lúc trước khiến Dương suýt thì quên mình vẫn đang là sinh viên đại học. Tóm lại là từ giờ phải chú tâm vào học hành thôi.
Nó đi loàng vòng quanh thành phố, cuối cùng thì dừng lại ở tiệm “Thần Thánh”. Nghe tên thì có chút buồn cười nhưng đứng như cái tên của nó, đây là khởi nguồn của những điều thần thánh. Đối diện với bà chủ tiệm, Dương có chút sợ hãi, đó là một bà lão với gương mặt già nua và mái tóc ngang vai bạc trắng. Bà ấy mặc một bộ quần áo màu tím than, hai cánh tay gầy guộc được đoe lên hàng tá những thứ vòng vèo quỷ dị.
-Nói cho ta biết, con muốn biết điều gì?
-Con muốn biết tất cả mọi thứ.
-Ồ.
Dương không nghĩ câu trả lời tùy hứng của mình lại khiến bà ta ồ lên một tiếng đầy vui vẻ như vậy. Bà cầm lấy tay nó, nhìn chăm chú. Sau một hồi, bà ta vớ lấy cái khăn có đủ bảy màu sắc cầu vồng bên cạnh, chùm lên đầu, lẩm bẩm vài ba câu như thần chú.
-Cậu ta tên Vương Hạo Nam.
-Dạ?
Lần này thì tới lượt Dương tròn mắt kinh ngạc.
-Còn cậu ấy là Đình An Khiêm, và cô kia là Emily Vantora.
Dương từ từ bình ổn lại tinh thần, nó vẫn biết nơi này “thần thánh”, nhưng cứ tưởng chỉ là lời đồn thôi.
-Bốn người các con vốn định sẵn là những đường giao nhau. Nhưng chính các con lại khiến nó trở thành những đường thẳng song song. Vì thế ,à ở hiện tại, bắt buộc phải có một người chủ động rẽ hướng, nếu không, boond đường thẳng song song này sẽ dần trở thành một vòng tròn luẩn quẩn. Đến lúc đó, muốn rẽ, cũng là không còn cơ hội.
Dương im lặng nghe bà nói. Hai tay nắm chặt đến đổ mồ hôi. Thần thánh cũng tốt, nhưng thần thánh tới mức này thì, cuối cùng, nó nhẹ giọng.
-Con hiểu rồi, cảm ơn bà.
Dương đứng dậy cúi đầu chào, bà chủ tiệm chạm rãi bỏ khăn chùm đầu, lấy từ trong hộp ra một chiếc vòng đeo vào tay nó. Chiếc vòng này thoạt nhìn chỉ là một sợi dây đỏ có lồng vào một viên ngọc trong màu xanh lục, nhưng hiểu sao, nó thấy bình yên đến lạ.
-Cậu nhóc đó trí nhớ tốt lắm, không cần lo lắng.
-Vâng.
Dù không hiểu lắm nhưng Dương cũng nhẹ đáp lời. Ra khỏi “Thần Thánh”, Dương quyết định sẽ tới gặp Duy.
Ngoại ô thành phố, trái ngược với sự ồn ào bụi bặm của nội thành, nơi đây yên tĩnh và cực kì trong lành. Ngôi mộ của Duy nằm trên một triền đồi rồng lớn, dưới tán cây hoa gạo. Dưới chân đồi, xa phía trước là cánh đồng hướng dương nở rộ đẹp đẽ, đằng sau là ruộng đồng một dải xanh mướt, bên trái là dòng sông hiền hòa uốn khúc, bên phải là núi non hừng vĩ.
-Chỗ ở của cậu lí tưởng thật, dù xét thế nào thì cũng là cực kì phong thủy nha.
Dương cười mà như mếu, khom người đặt lên mộ một bó hoa cúc trắng. Từ khi Duy mất, đây là lần đầu Dương tới thăm cậu. Có lẽ vì sợ, nó sợ phải đối mặt với sự thật, rằng Duy đã không còn nữa. Ánh mắt nó dán chặt vào bức ảnh trên bia mộ. Duy cũng đang nhìn nó, và cậu cười.
-Trời trở gió rồi.
Giọng Nam trầm ấm vang lên bên tai, ai đó đồng thời khoác lên người Dương chiếc áo mỏng. Nam ôm nó từ phía sau, gục đầu lên vai nó, giọng cậu khàn lại.
-Cậu ấy yên nghỉ rồi.
Dương không phản kháng, nó nhìn chăm chú vào nụ cười của Duy, rồi lại đưa mắt hướng ra cánh đồng hoa hướng dương đẹp đẽ, nhẹ giọng mở lời.
-Buông tay.
-Không muốn.
Mặc kệ câu trả lời của Nam, nó vùng khỏi vòng tay của cậu, lùi lại cách cậu một khoảng, chiếc áo Nam vừa khoác lên người nó cũng rơi xuống, nằm im lìm dưới chân.
-Tại sao không thừa nhận? Cậu vẫn còn yêu tớ tai sao không thừa nhận? Mặt trời cậu thật độc ác.
Ánh mắt Nam tràn đầy đau đớn. Dương đưa tay lên ngực, tự trấn tĩnh trái tim đang co rút kịch liệt.
-Không, tớ không còn yêu cậu, không yêu chút nào.
-Cậu nói dối.
Giọng hắn vô cùng quả quyết, Nam đưa tay vào túi quần lấy ra một mảnh giấy đã nhàu nát, được dán băng dính chằng chịt, có nét chữ của Dương trên đó. “Tiểu Nam Nam, tớ yêu cậu, mặt trời lớn yêu tiểu Nam Nam rất nhiều, rất ..” mảnh giấy bị thiếu rất nhiều chỗ, nên vài chữ cuối cũng không đọc được, nhưng như vậy cũng là đủ rồi.
Đêm đó, Nam đang đứng dưới nhà nó. Hắn đã đứng ở đó rất lâu, và tất nhiên hắn cũng nhìn thấy Dương vất thứ gì đó qua cửa sổ. Mảnh giấy nhỏ xíu bay qua hắn rồi rơi trên mặt đất. Hắn nhặt lên, trên đó có viết một chữ “yêu”. Nam tiến lại nhặt một mảnh khác, nhưng lớn hơn, là ba chữ “tiểu Nam Nam”. Hán sững người, có thứ gì đó thôi thúc hắn phải tìm kiếm và chắp vá chúng lại. Và sự thật, thì cũng như cả hắn và nó đều thấy ở đây. Mặt trời của hắn, bướng bỉnh đến đáng ghét, cứng đầu đến đáng giận. Tới mức này rồi mà vẫn còn cố chấp không chịu nhận.
-Tại sao?
Giọng Dương run run, đôi mắt phiếm hồng long lanh nước.
-Tại sao cái gì?
-Tại sao phải như vậy. Tại sao phải cố chấp? Buông tay khó tới vậy ư?
Nước mắt đong đầy đang chầu chực rơi ra, Nam tiến tới ôm nó vào lòng, hương thơm nam tính trên người hắn bủa vây lấy nó, hơi thở hắn nóng rực.
-ừ, khó lắm. Đau lắm. Nên không thể buông, tớ trở về đòi nợ cậu đấy.
-Tớ nợ gì cậu sao?
Dương kinh ngạc, cũng không đủ lí trí suy nghĩ sâu xa hơn nữa. Nó chỉ có thể cố gắng nhớ lại xem đã mượn gì của hắn. Nam khẽ cười, lời nói cất lên ôn nhu đến lạ thường.
-Trái tim, cậu còn nợ tớ một trái tim. Đồ ngốc.
Không biết vì xúc động hay ngỡ ngàng mà dương bật khóc, nước mắt tuôn rơi ồ ạt như đê vỡ. Vòng tay mảnh khảnh ôm chặt lấy thắt lưng hắn, nức nở:
-Cậu...hức...mới...là...hức...ngốc.-ừ, tớ ngốc. Là tớ ngốc.
Nam vừa cười vừa dỗ dành nó. Nhưng hình như không có tác dụng, nó còn khóc to hơn. Nghĩ ngợi một chút, hắn ghé sát tai Dương thì thầm một câu làm nó im bặt:
-Đáng ghét.
Nó bặm môi đẩy hắn rồi quau bước đi thật nhanh.
- Ơ mặt trời, cậu không thể bỏ lại tớ một mình như vậy.
- Mặc xác cậu.
Dương phụng mặt, mím môi che dấu nụ cười ngọt ngào, bước chân linh hoạt. Ở phía sau, người con trai hốt hoảng đuổi theo, mái tóc nâu bồng bềnh theo làn gió, vừa chạy vừa gọi với
- mặt trời, đợi tớ nữa.
Câu mà hắn nói vào tai nó ban nãy cũng chính là câu mà cô bé đã nói với cậu bé năm ấy :"Mặt trời lớn muốn làm cô dâu của Tiểu Nam Nam"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT