Chu Viễn Đạt nghe xong giật mình kinh ngạc, nói: “Thật sao? Thật sự ngay lập tức nhận được tám đồng sao?

Mặc khác sau khi nghe xong Chu Viễn Đạt lại nghĩ tới một chuyện: “Nhưng mà, trong nhà Quách Thập Ngũ kia còn ai chứ?”

Tiết Thị nói: “Trong nhà Quách Thập Ngũ hiện giờ còn có một người con trai và một người con rể”.

Chu Viễn Đạt nói: “Nói cũng đúng, bất quá nàng nói xem chúng ta có phải hay không cũng nên nhanh nhanh nắm chặt thời gian này.”

Tiết Thị ngạc nhiên hỏi: “Nắm chặt? Nhưng nắm chặt là nắm cái gì chứ?”

Chu Viễn Đạt, cười cười nói: “Nắm chặt thời gian này….sinh thêm cho ta một đứa con trai!”

Tiết Thị vung cái vá trong nồi lên, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Đi đi đi, nhanh đi uống rượu ăn cơm của chàng đi.”

Chu Viễn Đạt cùng thê tử mình trêu đùa nhau mấy câu, trong lòng vui sướng liền đi vào trong phòng ăn xong sau đó lại lấy thịt muối treo trên xà nhà, cắt một ít để nhắm uống rượu. Lúc này Chu Chỉ Nhược vẫn còn ngồi ở trong tiểu viện, chống cằm của mình, một bên lại vừa vận công vừa suy nghĩ lại về chuyện gặp Chu Nguyên Chương.

Cũng không phải nàng cố ý muốn nịnh bợ gì Chu Nguyên Chương, chẳng qua là nếu như có tầng quan hệ này thì cũng coi như là không tệ, về sau sẽ rất có lợi chứ không có gì tệ cả. Nhìn cái tính tình kia của Chu Nguyên Chương sẽ hiểu, chỉ biết nếu làm thủ hạ của hắn mà muốn phát tài thăng quan tiến chức là một điều rất khó khắn….Chỉ cần nghĩ tới việc muốn chết già là điều không dễ dàng a! Cho nên vẫn là an ổn làm dân thường vẫn tốt hơn.

Tuy rằng vừa rồi Chu Chỉ Nhược có khuyên Chu Nguyên Chương hoàn tục, nhưng nàng cùng biết, Chu Nguyên Chương còn phải làm hòa thượng nhiều năm nữa. Chẳng qua là hiện giờ cha mẹ nàng còn ở nơi này, nên phải suy nghĩ ra biện pháp phải làm sao để hai người họ lúc này phải rời khỏi nơi này.

Hào Châu không thể nào ở lại lâu được, tương lai nó sẽ biến thành chiến trường đẫm máu, cha mẹ cũng chỉ là những người dân bình thường, chiến loạn nhiều năm muốn tránh thoát cũng không mấy dễ dàng. Quách Tử Hưng nổi dậy khởi nghĩa khi mình chín tuổi, cũng chính là thời điểm sau này mình gặp Trương Vô Kỵ ở Hán Thủy. Khi đó đừng nói chính mình là học “Cửu Âm Chân Kinh”, mà cho dù nàng có cầm Ỷ Thiên Kiếm đi chăng nữa cũng không thể nào bảo vệ được cha mẹ của mình.

Chu Chỉ Nhược đang chìm đắm trong tâm sự của mình thì Chu Viễn Đạt to tiếng kêu nàng, thấy nàng đi thẳng vào trong nhà thì cũng không nói gì nữa mà trở về phòng lấy thịt muối ra cắt.

Lại nói một lúc lâu sau, Tiết Thị đã nấu xong thịt gà, liền bưng lên hầu hạ Chu Viễn Đạt cùng Chu Chỉ Nhược ăn cơm.

Chu Chỉ Nhược bây giờ vẫn chưa cai sữa, Tiết Thị sữa lại nhiều, lúc Chu Chỉ Nhược được hơn một tuổi, sâu trong nội tâm của nàng luôn tự nhủ rằng mình là một người trưởng thành, nhưng đối với chuyện ăn sữa mẹ, nàng lại không có môt chút kháng cự nào cả. Kiếp trước khi nàng sáu tuổi mẫu thân vì bệnh nặng mà qua đời, mẫu thân trong trí nhớ của nàng tựa như những mảnh vỡ nho nhỏ không rõ ràng thậm chí mơ hồ. Tuy nói rằng hiện giờ đã dọn đến nơi này sinh sống, nhưng cũng thật sự không biết được là có lây bệnh gì là hay không, cho nên nàng có thể dính lấy mẫu thân để mẫu thân ôm vào lòng được giây phút nào thì tốt giây phút ấy.

Những đoạn trí nhớ kiếp trước khi còn nhỏ của Chu Chỉ Nhược đã hoàn toàn mất hết, cả đời này từng giờ từng khắc khi ở bên mẫu thân Chu Chỉ Nhược đều muốn nhớ kỹ từng chút một không bỏ qua giây phút này.

Bây giờ ở Trừ Châu mặc dù mỗi ngày vẫn có một chút gian khổ, nhưng nếu so sánh khi còn ở Giang Bắc trên sông Hán, thì nhìn tổng thể vẫn tốt hơn nhiều.

Chu Chỉ Nhược cứ theo thời gian mỗi ngày trôi qua nàng cũng dần lớn lên, rốt cuộc nàng cũng cai sữa, mà Chu Viễn Đạt cũng gánh trên vai trách nhiệm đối với gia đình mình, mỗi ngày nếu ông không làm ruộng thì sẽ cùng những người thợ săn vào rừng săn bắt thú, Tiết Thị cũng dần dần thân với những phụ nhân trong thôn, rãnh rỗi cũng có thể nhận một chút đồ về để thêu thùa.

Chu Chỉ Nhược tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể giúp đỡ làm một ít nữ công đơn giản, Kỳ thật Chu Chỉ Nhược cũng biết thêu, hơn nữa nàng biết nhiều thủ pháp thêu khác nhau so với Tiết Thị và các phụ nhân khác ở trong thôn thì đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều. Bởi vì các nữ đệ tử trong phái Nga Mi đều phải làm một ít đồ nữ công để đổi lấy chi tiêu trong phái.

Trong giang hồ Nga Mi nổi tiếng là đại môn phái, tuy rằng có ruộng hơn trăm mẫu cho người khác thuê trồng trọt, nhưng suy cho cùng thì sư nhiều cháo ít trên núi này đệ tử hơn trăm người, tất cả chi phí, đã thế còn phải chi tiêu đi lại trên giang hồ, rồi còn cùng quan phủ đi lại xã giao nữa, đều phải có tiền, những ... này ruộng giáp ranh và tiền cửa núi thợ săn chỗ ( phòng) luân phiên sử dụng theo thông lệ, nơi nào đủ dùng

Cho nên phái Nga Mi không thể nào không nhận một ít nữ công về làm để bù vào những chỗ còn thiếu, thế nên tất cả các nữ tử trong phái Nga Mi đều đem tất cả những thủ pháp thêu luyện đến mức nhuần nhuyễn thuần thục, độ tinh xảo của từng mũi thêu đều tuyệt mỹ những người khác khó có thể bì kịp. Trong phái Nga Mi thì thủ pháp thêu của Chu Chỉ Nhược là số một không ai có thể bì kịp, sau này nàng lại lên làm chưởng môn, tất nhiên nàng càng nắm rõ tất cả các thủ phái thêu của phái Nga Mi hơn.

Nếu Chu Chỉ Nhược dùng những thủ pháp thêu đó, thì chỉ sợ nàng sẽ đoạt hết những chỗ cần thêu thùa xung quanh thôn. Cho dù Tiết Thị cùng Chu Chỉ Nhược vì không muốn làm cho mọi ghen ghét mà đem nhưng thủ pháp thêu này truyền thụ cho người khác, chỉ là nếu như những thủ pháp thêu này bị truyền ra ngoài, lại khiến cho phái Nga Mi chứ ý, thì cho dù Chu Chỉ Nhược có nói nhiều hay giải thích gì cũng không có kết quả tốt.

Cho nên không có cách nao khác, Chu Chỉ Nhược nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp mẫu thân làm những mẫu thêu đơn giản nhất. Bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, vì điều đó mà Tiết Thị không ngớt lời khên ngợi Chu Chỉ Nhược tuy còn nhỏ mà đã nhu thuận như vậy rồi.

Sắp sang năm mới, Chu Chỉ Nhươc cũng sắp được năm tuổi tính theo tuổi mụ rồi, rốt cuộc cũng có thể làm cho Tiết Thị an tâm để nàng chạy nhảy ở bên ngoài rồi. Nàng rốt cuộc có thể mở rộng khoảng không gian hoạt động của mình lớn hơn từ xung quanh trong nhà mình ra đến bên ngoài sân nhà của mình.

Có thể ra khỏi cửa, cuối cùng cũng làm cho những nghẹn khuất bấy lâu nay của Chu Chỉ Nhược một hơi thở ra. Tuy rằng không thể đi quá xa, nhưng cuối cùng thì nàng cũng có nhiều thời gian để làm nhiều việc khác hơn. Ít nhất lấy việc luyện công mà nói ra thì Chu Chỉ Nhược có thể tìm được xung quanh đó được một chỗ vắng vẻ bình thường nhất để luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo…

Nơi này nếu so với trong sân thì sẽ không thể nào thấy được chút dấu vết gì, cho nên từ sau khi tìm thấy nơi này cho đến bây giờ Chu Chỉ Nhược vẫn còn rất cao hứng, tuy rằng vẫn không thể rời xa cửa nhà quá, nhưng ít ra cũng có thể thừa dịp không có người ở đây có thể tập luyện hai cái cây trước cửa cũng rất tốt.

Hiện tại nếu lấy sức lực các ngón tay của Chu Chỉ Nhược, có thể nắm tách được lớp võ của cái cây cũng không mấy khó khăn. Hơn nữa nàng luyện công ở bên ngoài nhà của mình, cũng sẽ không có ai chú ý, cho dù có thấy đi chăng nữa cũng sẽ không hoài nghi một đứa trẻ năm tuổi như Chu Chỉ Nhược. Ban đầu nàng còn nghĩ chuyện này là một chuyện tốt, nhưng mà…Chu Chỉ Nhược rất nhanh phát hiện càng lúc càng có nhiều chuyện phiền toái lien tiếp kéo đến.

Chu Chỉ Nhược mới được phép ra khỏi nhà mới có ba ngày, đã bị những đứa trẻ hàng xóm quay quanh mình.

Bọn chúng cũng không phải muốn khi dễ nàng, bộ dáng của Chu Chỉ Nhược nhìn xinh đẹp lại đáng yêu là tiêu chuẩn của đại mỹ nữ sau này, Tiết Thị lại chăm sóc nàng rất kỹ quần áo đầu tóc lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, thế nên mấy đứa nhỏ quanh đó thấy nàng đều muốn cùng nàng chơi đùa. Lại nói những hàng xóm xung quanh nhà Chu Chỉ Nhược đều sinh toàn con trai, mà không có con gái. Cho nên cũng không có một bé gái nào tới chơi cùng Chu Chỉ Nhược cả, cũng vì việc này này nên Chu Chỉ Nhược suốt ngày chỉ toàn các bé nhi quay quanh nàng.

Chu Chỉ Nhược vốn cũng không muốn xa cách chúng nó làm gì, nhưng mà một đám trẻ con bảy tám tuổi thì có gì có thể chơi đùa. Hơi lớn hơn một chút, ví dụ như nhi tử Hà Trường Sinh của Hà Tam gia, liền thật giống đám trẻ chăn trâu bình thường, suốt ngày đi chỉ huy một đám trẻ con đuổi gà bắt chó. Chu Chỉ Nhược cố ép chính mình chơi mấy lần với những đứa trẻ này, ngược lại khiến cho ngay cả việc ra khỏi nhà cũng dần dần lười đi.

Ngày hôm đó Chu Chỉ Nhược cũng giống như mọi khi, đang ở trên con đường nhỏ trong thôn đối diện cửa nhà, thì nhìn thấy Hà Trường Sinh lắc lắc cánh tay rồi vật tay với một tiểu tử thôn tây -- nếu như Chu Chỉ Nhược là bé trai, có thể nói không chừng Hà Trường Sinh vẫn còn đến gây chuyện nàng một hai lần. Nhưng nàng lại là nữ oa nhi, Hà Trường Sinh từng đến trêu chọc nàng hai lần, đều bị Chu Chỉ Nhược dùng ánh mắt lạnh lùng làm tản mát ra khí thế mà bức lui. Hắn liền không dám trở lại trêu chọc nàng. Huống hồ cha mẹ của Hà Trường Sinh cũng biết ngày thường hắn vẫn luôn gây họa, nên đã sớm bảo hắn không được bắt nạt con gái như Chu Chỉ Nhược, cho nên hắn cũng không dám lỗ mãng gây chuyện.

Lại nói Chu Chỉ Nhược đang nhìn đám con nít vui đùa ầm ĩ, thì bỗng nhiên thấy có một người phụ nữ từ hướng khác đang tiến lại gần đây.

Bởi vì Chu Chỉ Nhược luyện công nên mắt có thể nhìn thấy rất rõ, nhìn người phụ nữ đó đi lảo đảo, nghiêng ngã mà phí sau nàng lại còn có thêm một bóng dáng nho nhỏ đi theo phía sau, nhìn bóng dáng đó giống như là một bé trai thì phải.

Nàng ta đi tới cửa của từng nhà gõ cửa, nhưng lại không có một ai ra mở cửa, Hà Tường Sinh đang chơi bên này thì thấy nàng ta đang đi về hướng nhà của mình, liền bỏ rơi đám con nít đang chơi với mình chạy nhanh về phía nàng ta.

Chu Chỉ Nhược nghĩ ở Hào Châu mặc dù bây giờ vẫn còn nạn đói, nhưng trong nữa năm qua nạn dân chạy nạn cũng dần ít đi, lại nói không biết nàng ta lai lịch như thế nào.

Lúc này Hà Trường Sinh mang theo một đám nhỏ vây quanh đi lên, cùng một đám con nít cùng nhau thất chủy bát thiệt không biết đang nói chuyện gì,

kia lại dùng tay áo che mặt, dẫn con của mình tránh đi. Hà Trường Sinh lúc này mới có 12, 13 tuổi, cũng nhìn ra là cô gái này tám phần là tới ăn xin, hắn biết mình ở trong nhà cũng không có lương thực dư thừa, cho nên đuổi đến nhà mình thì cửa đột nhiên mở, Lưu thị vươn một bàn tay đến, kéo con mình đi vào.

Chu Chỉ Nhược thính giác linh mẫn nên sớm nghe được thì ra là nàng ta vừa rồi đến từng nhà gõ cửa xin khất thực, nhưng hiện tại làm gì có nhà nào dư lương thực mà bố thí cho nàng ta, thế nên làm sao có thể dám mở cửa ra được, chỉ có thể giả vờ như không có ai ở nhà.

Lưu Thị nghe thấy giọng nói của nhi tử mình ở ngoài cửa, nghe giọng giống như hắn muốn chạy đến chỗ nàng ta, lại nghĩ không biết nàng ta từ đâu chạy nạn tới đây, ai biết được nàng ta có mang theo dịch bệnh gì hay không chứ, Lưu Thị nghĩ tới như vậy liền mở cửa lấy tây kẹp chặt tai của Hà Trường Sinh kéo đi vào trong nhà.

Chỉ còn lại đám trẻ nhỏ thấy thủ lĩnh của mình bị bắt về nhà rồi, tất cả đều cảm thấy không có gì thú vị nữa liền tan ra. Lúc này Chu Chỉ Nhược vẫn còn đứng ở một bên, cũng chẳng có ai quản nàng, liền thấy nàng ta đi đến trước cửa nhà mình gõ cửa.

Chu Chỉ Nhược vốn cũng không rảnh rỗi mà đi trông nom những chuyện như thế này, thì đã thấy nam hài đi theo nữ tử kia quay đầu lại nhìn nàng, tuy rằng khoảng cách khá xa, cũng không nhìn rõ khuôn mặt cho lắm, thế nhưng đôi mắt lại như có thần phát ra ánh sáng thành thục làm cho tâm của Chu Chỉ Nhược không tự chủ được mà khẽ động trong lòng, ánh mắt thành thục, bình tĩnh đó của hắn thật không phù hợp so với tuổi của hắn.

Chu Chỉ Nhược không tự chủ được mà cất bước tiến lại gần, từ phía sau nàng ta đi vào liền liếc nhìn nam hài một cái, liền cất giọng gọi mẫu thân mở cửa.

Tiết Thị cũng sớm nghe thấy tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nữ nhi của mình gọi, đành phải đi ra ngoài, mở cửa, thì thấy bên cạnh nữ nhi của mình có một phụ nhân trẻ tuổi, tuổi cũng chừng ba mươi mấy, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, nhưng chính giữa chân mày của nàng lại có một nốt ruồi son màu đỏ tươi thật ướt át lóa mắt, nhưng xem khí sắc này thì đã chịu đựng mệt mỏi tới cực hạn rồi.

Tiết Thị cũng từng là người đã trải qua nạn đói, tự nhiên nhìn nàng thì có thể biết nàng ta đã chịu đói đến mức nào, vừa mới nãy nàng không muốn ra mở cửa, cũng vì sợ gặp phải kẻ xấu, hoặc là người mang theo dịch bệnh, nay lại thấy nàng ấy thật sự đã chịu đói lâu lắm rồi, bộ dạng lung lay muốn đổ, liền giúp đỡ nàng, quay sang Chu Chỉ Nhược nói: “ Chỉ Nhược, dưới bếp còn chút thức ăn với canh con mau lấy đến đây”.

Chu Chỉ Nhược biết dưới bếp còn thừa lại một chút canh và thức ăn, liền đi múc thêm một chén nữa đem đến, tuy rằng hiện tại năm nạn đói đã khá hơn một chút, nhưng ai cũng biết đây cũng chưa là gì!.

Nếu có khả năng có thể giúp được thì….cứ giúp họ một phen đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play