Trước kia Chu Viễn Đạt cũng là một người làm ruộng giỏi, nhưng từ khi hắn đến Giang Bắc mới chuyển sang làm ngư dân đánh cá. Lần này khi đến Định Viễn sinh sống làm ruộng, cũng coi như hắn được quay về làm nghề cũ vậy.

Ngày hôm đó Chu Viên Đạt bán đi mấy túi lương thực, cũng bán đi mấy quả trứng gà mới đẻ sau đó hắn mua ba bình rượu trắng, về nhà kêu Tiết Thị nấu một bữa cơm ngon, mọi người đang chuẩn bị ăn thì bỗng nhiên có người gọi cửa.

Lúc này Chu Chỉ Nhược đang ở trong đại viên giả vờ chơi đùa, kỳ thật là nàng đang âm thầm luyện công, nghe được tiếng đập cửa liền ngẩng đầu nhìn lại, năm nay nàng sắp được ba tuổi mụ rồi (Sô: ý chỉ là tuổi âm ak mọi người), tuy rằng hiện giờ nàng còn chưa cai sữa, nhưng nàng lạo có thể chạy nhảy được rồi. Tuổi của nàng bây giờ còn nhỏ, luyện công sẽ không có cơ bắp, nên luyện nhiều cũng rất tốt.

Hiện tại Chu Viễn Đạt cùng Tiết Thị nuôi gà lấy trứng bán, nên hay có người đến mua, nghe được tiếng gõ cửa liền mở ra nhìn xem bên ngoài là ai gõ cửa, kết quả thì nhìn thấy bên ngoài có một vị hòa thượng đang đứng gõ mõ cúi đầu chào, trong miệng thì lẩm bẩm nhẩm kinh phật, còn tay thì đang cầm bình bát đưa ra xin hóa duyên.

Tuy lúc này nạn đói có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng đa phần người dân cũng chưa đủ ăn, Chu Viễn Đạt cơ thể cường tráng vào ngày mùa thì chỉ cần thuê một con trâu cày là đủ, mà nay Chu Chỉ Nhược cũng đã lớn, để nàng ở nhà một mình cũng an tâm, Tiết Thị cũng vì thế mà có thể không vướng bận gì ra phụ giúp Chu Viễn Đạt cày ruộng. Chăm sóc trồng trọt hơn mười mẫu ruộng, cũng có không chết đói mà có khi còn dư ra được một chút. Nhưng cũng không vì như thế mà hễ có hòa thượng tới hóa duyên là cho tiền hay thức ăn được.

Hòa thượng kia đã đi xin nữa ngày, theo như lời hắn nói bên ngoài nạn đói rất nghiêm trọng, trong miếu lại không xin được tiền nhang đèn, tất cả sư phụ sư huynh của hắn vì đói mà chết hết tất cả, Chu Viễn Đạt nghe xong cũng chỉ lắc đầu, nhưng cũng không có gì cho hắn.

Hòa thượng kia hình như có chút nóng nảy, liền ngẩng đầu lên nói: “Thí chủ như thế là bất kính với chư tăng Phật Tổ, ngươi không sợ bị Phật Tổ giáng tội ngươi sao?”

Hòa thượng này vừa ngẩng đầu lên, Chu Chỉ Nhược nhìn thấy hắn liền lắp bắp kinh hãi…… Nguyên lai, hòa thượng này tướng mạo thập phần xấu xí, cằm trước của hắn nhọn, ánh mắt sắt béng. Trên mặt hắn thì đầy những nốt ruồi to nhỏ màu đen, chỉ là đôi mắt hắn nhìn sâu hãm vào bên trong, giống như lâu ngày hắn không được ăn no, nhưng nhìn nó vẫn sáng ngời hữu thần. Người kia thế nhưng lại là người khai quốc triều ra nhà Minh chính là hoàng đế Chu Nguyên Chương.

Hiện tại nhìn bộ dáng của Chu Nguyên Chương bây giờ chắc khoảng mười tám hoặc mười chín tuổi, không những thế hiện giờ hắn còn chưa có tòng quân mà lại làm hòa thượng. Hắn không biết Chu Chỉ Nhược, nhưng Chu Chỉ Nhược lại biết hắn…..Sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ hắn cho người khắp nơi tìm họa sĩ họa chân dung của hắn, nhưng cho dù bức tranh giống hắn hay nhìn tuấn mỹ đến mức nào khi đến chỗ hắn đều bị hắn xử tử. Cuối cùng cũng chỉ có một bức tranh nhìn hơi hơi giống hắn, là phác thảo từ bức tranh của tổ tông Đường Tống phối hợp với khuôn mặt của hắn nên rất vừa ý hắn.

Nhưng vẫn có nhiều bức họa của hắn vẽ rất chân thực không được phép lưu truyền ra bên ngoài , ngược lại nó được âm thầm lưu truyền ra bên ngoài. Chu Chỉ Nhược mặc dù chưa bao giờ gặp Chu Nguyên Chương nhưng nàng đã nhìn qua bức họa của hắn, lại thêm Trương Vô Kỵ từng tả cho nàng nghe qua dung mạo của hắn, thế nên khi nàng nhìn qua thì biết chắc vị hòa thượng trước mắt này chính là Chu Nguyên Chương.

Chu Chỉ Nhược nghĩ nếu đã gặp qua Chu Nguyên Chương cũng là một cơ hội tốt, tuy rằng nàng không có hảo cảm đối với Chu Nguyên Chương, nhưng sau này hắn sẽ là hoàng thượng, hay là làm cho hắn có cảm giác tốt với gia đình mình cũng tốt.

Vì thế nàng đưa con mắt tròn xoe nhìn hắn nói: “Hòa thượng ca ca, tại sao lại là ngươi nha.”

Chu Nguyên Chương không biết Chu Chỉ Nhược, thấy nàng chỉ là một tiểu oa nhi, đi đứng lắc la lắc lư còn chưa vững, lại nói giống như là có quen biết với hắn, kinh ngạc nhìn nàng hỏi: “Tiểu thí chủ người biết ta sao?”

Chu Chỉ Nhược nói: “Đúng nha, đêm qua ta thấy ngươi trong mộng của ta, người còn nói hôm nay người sẽ cầm cái bình bát tới nhà at xin chén cơm, sau này người sẽ hậu tạ ta nhiều ruộng đất nha”.

Chu Viễn Đạt nhìn con gái của mình không hiểu tại sao nữ nhi lại đột nhiên nói chuyện này, cũng rất kinh ngạc không hiểu…..cổ nhân hơn phân nữa đều tin thần phật, vừa rồi hắn không phải là không muốn cho Chu Nguyên Chương cơm, bởi vì đầu năm nay không biết khi nào nạn đói sẽ xảy ra, sẽ không biết khi nào sẽ tới nơi này.

Nhưng bây giờ khi nghe Chu Chỉ Nhược nói đến chuyện này,…Chu Viễn Đạt cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới một đứa nhỏ lại có thể nói ra lời nói dối như vậy, hắn ngây người một lúc lâu, liền xoay người đi vào trong nhà.

Chu Chỉ Nhược thừa dịp Chu Viễn Đạt đi vào trong nhà thì đối với Chu Nguyên Chương làm thè lưỡi một cái mặt quỷ, sau đó nói: “ Hòa thượng ca ca , lần sau không thể dùng biện pháp này rồi, ngươi hãy mau mau hoàn tục mà tìm một công việc gì đó để kiếm ăn đi.”

Chu Nguyên Chương lắp bắp kinh hãi…..trước mặt hắn chỉ là một tiểu nữ oa nhi còn nhỏ sẽ nói ra những lời có thể khiến người khác giật mình đến như vậy, hắn còn đang suy nghĩ chẳng lẽ mình thật sự có tuệ căn hay sao? Không ngờ mình lại có tướng quý nhân, cho nên thần phật mới cứu giúp mình chăng? Nhưng bây giờ lại nghe Chu Chỉ Nhươc nói những lời này, liền biết là Chu Chỉ Nhược đang thương xót cho mình, nên mới nói ra lời nói dối gạt cha mình.

Tuy rằng Chu Nguyên Chương có chút ủ rũ, nhưng lại thấy Chu Chỉ Nhược tuy còn nhỏ tuổi lại thông minh như vậy, nội tâm lại tốt bụng, liền mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè nói: “Tiểu muội muội, muội thật thông minh lanh lợi, sau này tiểu tăng nhất định sẽ báo đáp ơn tình của muội”.

Lúc này Chu Viễn Đạt đang bê nồi cơm đi ra, múc một vá cơm lớn nhất, xúc vào được hơn phân nữa bình bát của Chu Nguyên Chương nói: “Nếu phật tổ đã báo mộng, thì ngươi mau cầm lấy rồi đi đi, cũng hãy cầu cho nhà chúng ta được nhiều phúc hơn”.

Chu Nguyên Chương hay tay chấp thành hình chữ thập hướng Chu Viễn Đạt cuối đầu cảm tạ, sau đó cũng hướng về phía Chu Chỉ Nhược đang đứng mà hành lễ, trong miệng niệm một tiếng A Di Đà Phật rồi xoay người rời đi.

Lúc này Tiết Thị từ dưới bếp đi ra, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai cha con các người lại cầm nồi cơm còn có một nữa mà đứng ở bên ngoài này vậy?”

Chu Viễn Đạt thấy Chu Nguyên Chương đã đi xa, liền xoay người đem những lời vừa rồi Chu Chỉ Nhược đã nói, thuật lại một lần nữa, Tiết Thị nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi nói: “Hòa thượng kia, xem ra cũng không phải là người bình thường.”

Chu Viễn Đạt cũng nói: “Nhưng mà ta thấy dung mạo của hòa thượng này xấu xí vô cùng, nhìn giống như hung thần hạ phàm cũng là chuyện bình thường thôi.”

Tiết Thị nói: “May mà trong nhà vẫn còn một ít bánh bao, để thiếp đi hâm nóng lại rồi chúng ta ăn thôi.”

Chu Viễn Đạt gật gật đầu, đột nhiên cười nói: “May mắn là hòa thượng này chỉ đến xin cơm mà thôi, chứ không có xin thịt, nếu là tên khất cái bình thường khác thì chỉ sợ hắn còn muốn xin chút rượu thịt.”

Tiết Thị cười nói: “Chàng a, ngay cả cơm trắng cũng không muốn cho người ta, thì thôi đừng nói là cho người khác rượu thịt.”

Chu Viễn Đạt nói: “Chẳng lẽ nàng không nhớ nắm ấy chúng ta từng gặp qua những tên khất cái cực kỳ hung ác đó sao?, bọn chúng quả nhiên là giết người không chớp mắt. Nếu như gặp phải những kẻ này thì hai chúng ta chỉ sợ là cho dù có bưng ra rượu thịt cũng không đáp ứng nổi được bọn chúng đâu.”

Sắc mặt Tiết Thị liền thay đổi: “Đang yên đang lành sao tự nhiên chàng nhắc lại những tên khất cái ấy làm gì, thiếp chỉ nghĩ tới là đã thấy sợ lắm rồi.”

Nói xong còn lấy tay vỗ vỗ ngực của mình: “Chàng xem, mới nghe thôi mà tim của thiếp đã đập “thình thịch” rồi đây này.”

Chu Viễn Đạt nhìn vậy liền nói: “Nàng xem nàng kìa, cũng không cần phải sợ đến như vậy chứ, mấy người….. à mà không là khất cái kia cũng không phải đã nói bọn hắn chỉ giết Thát Tử thôi sao, ta và nàng có gì mà phải sợ chứ.”

Tiêt Thị tức giận nói: “Do chàng nói bậy, còn đổ thừa do thiếp nói."

Khuôn mặt tức giận, không thèm nhìn mặt Chu Viễn Đạt bỏ đi vào trong nhà.

Chu Viễn Đạt cười cười, đột nhiên nói: “A, con gà cháy mất rồi.”

Tiết thị cũng giật mình, nhưng lại không nghe được mùi khét, trong lòng biết là phu quân mình lại đùa giỡn mình nữa rồi, thuận tiện nói: “Được rồi, chàng mau vào trong nhà đi, mấy hôm trước thiếp có làm một ít thịt muối khô, bây giờ cũng có thể ăn được rồi chàng mau vào cắt một ít, thiếp thấy thịt gà phải chờ một lúc lâu nữa mới chín.”

Chu Viễn Đạt nói: “Ta cũng không đói lắm, từ từ cùng nàng đợi thức ăn chín rồi cùng nhau ăn đi.”

Nói xong liền đi xuống dưới phòng bếp thổi lửa.

Tiết Thị lại nói: “Chàng không đói bụng, chẳng lẽ Chỉ Nhược cũng không đói hay sao? Chàng mau mau ôm nàng vào trong ăn một ít trước đi.”

Chu Viễn Đạt nghe vậy lại thở dài: “Nữ nhi này của chúng ta, tuy tuổi của nàng hãy còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, chờ sang năm nàng cũng đã bốn tuổi rồi, nàng cũng dạy cho con bé biết một ít chữ đi. Ta thấy nàng thông minh biết một ít chữ cũng tốt.”

Tiết Thị nghe thế nói: “Hiện giờ hạn hán mất mùa nhiều như vậy, cho dù nàng có giỏi cỡ nào thì có thể làm được gì chứ.”

Chu Viễn Đạt nói: “Nàng thôi đi, nàng nhìn Hà Tam đi, còn có Triệu Tất Đại nữa, bình thường nhà bọn họ như thế nào, có nhà nào được mùa như nhà chúng ta hay không, hay có nhà nào mỗi tháng đều có thịt ăn hay không.”

Chu Chỉ Nhược đang ngồi một bên luyện công, bên kia phụ mẫu mình đang nói chuyện, liền tự động rơi vào trong tai của nàng.

Chu Viễn Đạt nói hắn biết bốn người này -- Hà Tam này là hàng xóm bên trái của Chu gia , Hà Thường Hữu là làng giềng bên phải . Còn hai người kia cũng là hai nhà thợ săn trong thôn bên cạnh.

Hà Gia thôn nằm ở Đông Bắ, bên cạnh có một cánh rừng, kéo dài hơn hai mươi dặm, ở chính giữa còn có một ngọn núi đất nhỏ, trong rừng cũng có rất nhiều động vật nhỏ. Ban đầu cũng có gần mười hộ gia đình săn bắn ở đây kiếm sống, nhưng bởi vì năm trước ôn dịch hoàng hành, mấy hộ gia đình thợ săn sợ gặp phải thú nhiễm dịch bệnh, nên tất cả đều dọn đi nơi khác, chỉ còn hai hộ ở lại mà thôi.

Chu Chỉ Nhược cũng từng nghĩ tới, chờ sau này tuổi của lớn hơn một chút, thì nàng muốn đi vào trong rừng luyện công cũng tốt.

Nhưng mà bây giờ nàng còn rất nhỏ, hơn nữa hiện giờ nàng vẫn cùng cha mẹ của mình ngủ chung một chỗ, nếu nữa đêm nàng chạy đi, vạn nhất bị cha mẹ phát hiện chẳng phải sẽ gặp nhiều chuyện phiền toái hay sao.

Lại nói bây giờ Chu Viễn Đạt thân thể cường tráng, thân thủ bắt cá rất tốt, làm ruộng cũng rất thành thạo, về việc săn bắn, học qua vài lần là có thể làm rất tốt. Có đôi khi Chu Viễn Đạt mùa màng rãnh rỗi, cũng giúp đỡ Triệu Tất Đại vào rừng đi săn, ngẫu nhiên cũng có thể mang về một ít thịt rừng.

Bất quá cũng không có nhiều, da lông đều đưa cho Triệu Tất Đại, hắn chỉ lấy chút thịt. Mấy hôm Chu Viễn Đạt đem về một ít thịt mà hắn săn được đưa cho Tiết Thị nói nàng lấy một ít mà ướm muối phơi khô.

Có đối khi Chu Viễn Đạt cũng không săn bắt được gì, hoặc là được rất ít, khó mà phân chia được. Bất quá như bây giờ, Chu Viễn Đạt mang về một hai con thỏ rừng và sóc rừng….. đưa cho Chu Chỉ Nhược chơi đùa.

Tuy rằng Chu Chỉ Nhược tính tình thành thục, nhưng từ nhỏ đã mất cha mẹ, không có tình thương yêu quan tâm của cha mẹ, nay lại một lần nữa nàng được trải qua thời gian có tình yêu thương quan tâm của cha mẹ và cảm giác khi có gia đình là như thế nào, trong lòng nàng cũng có một cảm giác rất lạ…

Vả lại bản tính của con gái là thích mấy đồ chơi nhỏ nhỏ xinh xinh, vì thế Chu Viên Đạt cũng thường hay tạo cho nàng nhiều kinh hỉ vui vẻ.

Lúc này Tiết Thị nhìn Chu Viễn Đạt cười nói: “Hàng ngày chàng là người tham ăn, không biết tiết kiệm, lại có thể nói ra được những lời hay như vậy! Bây giờ có nhà nào mà còn tiền cơ chứ, nên phải dự trù một ít nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta còn có cái mà ứng phó được.”

Chu Viễn Đạt nói: “Nàng nói tiền kia sao, hiện giờ mười hai đồng bạc giấy cũng không đổi được hai ba lượng bạc, giữ lại cũng vô dụng mà thôi, lại nói đổi bã cũng ko đổi được, vào trong thành bán lương thực, mấy người thương nhân chịu đưa bạc ra sao, có chăng bọn họ cũng chỉ đưa tiền bạc giấy mà thôi, đã thế lại còn ép giá xuống hai ba phần, thì cũng không nói được gì.”

Tiết Thị nói: “Chàng nói đến chuyện này, thiếp lại nhớ ngày hôm qua thiếp cùng Hà Tam gia nói chuyện phím, nghe nói Quách Thập Ngũ ở phía tây đầu thôn, người cùng họ với Quách Hộ Gia trong thành, hơn hai tháng trước con thứ ba nhà hắn bị mang đi làm gia nô, lúc đó tiền tiêu vặt hàng tháng là tám lạng bạc.''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play