Cái thứ Power point này đã xa cách ta rât lâu rồi , khoảng cách kia xa xôi giống như Lý Lôi cùng Hàn Mai (hai nhân vật văn học) trong sách giáo khoa cấp 2 vậy, cho nên thứ này ta dùng không có thuận tay, dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi .

An công tử từng nói qua một câu, con người quý ở chỗ là có tự mình hiểu lấy cái thứ , cái này nhìn như là đang khen ta, nhưng trên thực tế vẫn là làm hạ thấp ta, nhất định là anh ta cũng cảm thấy ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Một khi đã như vậy, vì sao lúc ấy cứ bắt ta phải thực hiện bằng được cơ chứ ? Trực tiếp để cho Hasse đến không phải là tốt hơn sao? Dù sao thì quản lí của cả một bộ phận cũng sẽ tốt hơn so với trợ lý như ta đây!

Đối với vấn đề này của ta , An công tử cho một cái nhìn đầy xem thường, hỏi ta: “Có hiểu cái gì kêu là làm việc bí mật hay không ?”

Không phải một chuyến buôn bán hay sao, lại còn làm ra vẻ bí mật như thế , lại còn ám muội như thế ? Thẳng đến khi bước vào phòng đàm phán , ta vẫn chưa rõ ràng lắm .

Lão tổng bên đối phương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy là biết có tiền, cái bụng kia giống như đang mang thai sáu tháng vậy. Thấy An công tử, hai bên bắt tay hàn huyên.

Đều tự ngồi xuống , nhiệm vụ của ta đã tới rồi, cần giảng giải cho bọn họ nghe về đề án lần này của chúng ta .

An công tử đột nhiên kéo ta một cái , “Cô xác định không thành vấn đề chứ ?”

Ta liếc trắng mắt, “Ngày hôm qua anh ép buộc tôi cả một đêm cơ mà , vậy anh nói xem tôi có vấn đề hay không ?”

Thanh âm của ta không lớn, nhưng khẳng định là thư ký của An công tử nghe thấy được, cái biểu tình ngay lúc đó của cô ấy quả thực giống như ăn phải ruồi bọ vậy , An công tử híp mắt lại, buông tay ra .

Phần Power point này là do Hasse làm , có chỗ còn thiết kế biểu đồ không gian ba chiều , thêm vào đó là sự cẩn thận , không chỉ có đẹp mắt , hơn nữa còn thông dụng dễ hiểu, cho dù không phải người trong nghề thì khi nhìn cũng sẽ sáng tỏ.

Hasse làm người khá kín đáo, có đôi khi ta phải hoài nghi thằng nhãi này là phụ nữ , đàn ông làm sao lại cẩn thận đến như thế cơ chứ ?

Quá trình giảng giải diễn ra không sai một chữ nào cả , ta đã thuộc làu làu , ngẫu nhiên nhìn An công tử một cái, anh ta sẽ gật gật đầu với ta , ý bảo ta làm tốt.

Toàn bộ bản đề án được trình chiếu xong , An công tử vỗ tay đầu tiên , sau đó người bên đối tác cũng vỗ tay theo . Ta nhẹ nhàng thở ra, trở về ngồi ở bên cạnh An công tử , kế tiếp thì không còn chỗ nào cần tới ta nữa , An công tử bàn bạc tiếp với bọn họ , anh ta tươi cười không ít, thậm chí làm cho ta hoài nghi đây là cái mặt nạ giả .

“Vất vả rồi !” Bên đối tác đứng lên bắt tay với chúng ta , sau đó tự mình đưa chúng ta ra ngoài.

Ta có chút nghi hoặc , cứ như vậy mà đi sao ? Không ký hợp đồng sao? Nếu mà không ký , ta đây không phải là phí lời ? Sao An công tử cũng không chút gì nóng nảy vậy ?

An công tử liếc mắt nhìn ta một cái, đại khái là nhìn ra nghi vấn của ta , cũng không thèm giảng giải cho ta , lại còn cười cười với ta , vẻ tươi cười kia làm cho ta nghĩ đến một đại gia thực nổi danh trong lịch sử —— Hoàng Thế Nhân.

Trở lại khách sạn, An công tử kêu một mình nữ thư ký của anh ta vào phòng, ánh mắt của ta xoát một cái liền sáng lóa . Tổng giám đốc trẻ tuổi cùng nữ thư ký đồng dạng tuổi trẻ , oa oa ! Ta là kẻ dư thừa a!

Ta ở trong phòng một mình nảy ra ý nghĩ kỳ quái, thuận tiện đem tin tức này chia sẻ với Bối Quả Quả , gần đây đại khái là cậu ấy bước vào một cái trạng thái sắp hỏng mất , nói chuyện với ta mà cứ như hết hơi , ta cười lạnh ba tiếng, văn nhân không phải là dễ làm như vậy !

Chỉ chốc lát sau điện thoại của ta vang lên , ta vội vàng vồ lấy điện thoại. Nghĩ rằng, đùa à, ai đui mù như vậy mà gọi điện thoại a. Vừa thấy điện báo hiển thị , ba chữ cái to tướng An công tử lóe ra, ta vội vàng tiếp , “Tổng giám đốc ngài có cái gì phân phó thì cứ dùng đường dây nội tuyến bảo tôi một tiếng là được , ha ha, làm gì còn phải gọi điện thoại cơ chứ , ha ha, đường dài a…”

“Đường dây bận! Cô lại đây hay là để tôi đi qua?”

Đầu ta ong lên một tiếng, liên tưởng đến Bối Quả Quả gần nhất cho ta xem mấy trăm bản ngôn tình tiểu thuyết, thốt ra, “Thể lực của ngài tốt như vậy sao?”

“Tô Nhuận, nếu cô còn nói hươu nói vượn, miên man suy nghĩ thì khi về vé máy bay tự cô trả tiền đi!”

Tắt điện thoại, ta hung hăng mắng vài câu, thằng nhãi này chỉ biết lấy tiền làm ta sợ, biết rõ ta để ý nhất chính là tiền, thật quá đáng!

Gõ gõ cửa phòng, An công tử tự mình ra mở cửa cho ta , phòng anh ta bố trí giống bên chỗ của ta , chính là có vẻ chỉnh tề hơn , anh ta ngồi trên sô pha, nói với ta: “Cô cũng ngồi đi.”

“Vâng .” Ta run rẩy ngồi ở đối diện, không biết lúc này đây nói chuyện mục đích là cái gì , với ta mà nói An công tử chính là quả bom hẹn giờ , ai biết câu nói nào của ta không cẩn thận sẽ lại xúc phạm đến dây thần kinh của anh ta cơ chứ?

“Chu Nhan người kia, cô không cần tới gần, đừng nói chuyện nhiều với cô ta.”

Chu Nhan ư ? Ta cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ tới , anh ta nói là cái cô thư ký kia .

“Cô ta là thư ký do ban giám đốc điều đến cho tôi , hiểu chưa ?”

Ta gật gật đầu, xem nhiều điện ảnh tự nhiên hiểu biết, “Nằm vùng phải không ?”

“Không khoa trương như vậy , chính là cô ta không phải người của tôi thôi, cho nên trước mặt của cô ta , nói chuyện thì phải chú ý một chút .”

Ta gật gật đầu, nghĩ rằng An công tử làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng lắm , phỏng chừng là bị cấp trên nhìn chằm chằm, phía dưới nhìn lom lom , không thoải mái như trong tưởng tượng .

“Cô có ý kiến với tôi sao ?”

Ta theo quán tính gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc An công tử không đúng, ta ý thức được anh ta đang nói cái gì, lại liều mạng lắc đầu.

An công tử xì một tiếng nở nụ cười, lộ ra tám cái răng trắng noãn, kia là nụ cười tiêu chuẩn của một cô gái nhỏ , làm ta xem mà vui vẻ thoải mái.

“Cô a…” Anh ta có chút bất đắc dĩ, đưa tay vuốt vuốt đống tóc hỗn loạn của ta, động tác này tự nhiên như sờ thú nuôi nhà bọn họ vậy . Nhưng thật ra lại làm cho ta có chút cứng ngắc , Đường Duy Cầm cũng chưa từng sờ qua đầu tóc của ta như vậy , lần đầu tiên của ta thế nhưng cho An công tử mất , trời ạ!

“Cô có ý kiến cũng thực bình thường, cô chính là người có một đống ý kiến . Tôi thăng chức không mang theo cô , trong lòng cô không thoải mái phải không . Kỳ thật tôi cũng hơi hối hận , lúc trước không nên để cho cô làm trợ lý của tôi , đầu óc của cô có đôi khi rất linh hoạt, làm đề án khá tốt . Vị trí tổng giám đốc này cũng không có gì hay ho , trợ lý tổng giám đốc sẽ bận việc muốn chết , kinh nghiệm của cô không đủ khẳng định sẽ xảy ra sai lầm , ban giám đốc còn nhìn chằm chằm tôi , nếu cô gây ra sai phạm , không biết tôi có thể bảo vệ được cô hay không.”

Ta ngơ ngác nhìn anh ta , hơn nửa ngày mới hỏi : “Anh uống nhầm thuốc à ?”

Sau khi nghe những lời này của ta , khuôn mặt dịu dàng kia của An công tử đột nhiên bắt đầu sụp đổ, bộ mặt giả rốt cục hết hạn sử dụng , anh ta lại giở chứng mặt than , nhăn mày nhăn mũi nói: “Tôi thu hồi câu nói đầu óc cô có đôi khi linh hoạt , cô quả thực là đồ ngu ngốc!”

Ta bĩu môi, hơn nửa đêm gọi ta đến là vì muốn mắng ta một trận , thật vớ vẩn a! Không phải uống nhầm thuốc thì chính là ăn no rửng mỡ !

“Chiều mai có bữa tiệc , đi ăn cùng những người hôm nay , cô trăm ngàn phải nhớ kỹ, không được chuốc cho bọn họ say hết , vụ buôn bán này còn không có hoàn thành xong , cô đừng làm hỏng .”

“Ừ.” Ta có chút bức xúc , quả nhiên vẫn là coi trọng ưu điểm có thể uống rượu của ta thì mới mang ta đi theo .

“Buổi chiều không phải cô muốn hỏi tôi vì sao không ký hợp đồng sao?” An công tử nói.

Trong lòng ta có chút tức tối , hừ một tiếng, “Anh thích nói hay không thì tùy.”

Dáng vẻ của An công tử có chút ngốc, ta vừa thấy trong lòng liền hối hận , đây là tổng giám đốc, làm sao có thể rất hành động theo cảm tính cơ chứ ? Thực rõ ràng hiện tại tổng giám đốc muốn tới khoe khoang với mày , mày là một kẻ cấp dưới đương nhiên phải bày ra một bộ dáng khẩn cầu chỉ điểm , vừa rồi như vậy đương nhiên là không được. Vì thế ta véo vào má mình một cái, ha ha cười rộ lên, hai mắt tỏa sáng, “Tổng giám đốc, thỏa mãn cho sự tò mò của cấp dưới đi!”

An công tử cười khổ vài tiếng, vỗ vào cái trán của ta , “May mắn cô không sinh ở thời kỳ chiến loạn , bằng không trong sách lịch sử khẳng định sẽ có tên của cô .”

“Tôi sẽ là anh hùng sao?”

“Người phụ trợ cho anh hùng.”

“Xí!”

“Tốt lắm, tóm lại ngày mai cẩn thận một chút, đối phương còn có mấy lựa chọn, không phải chỉ có mình chúng ta , ngay cả bọn họ thực vừa lòng với đề án của chúng ta thì cũng phải nhìn qua của cả người khác nữa thì mới có thể quyết định được . Vụ này mà hoàn thành, khi trở về tôi sẽ dựa trên danh nghĩa phát tiền thưởng cho cô ?”

“Hai trăm năm mươi đồng , tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một chút tâm ý của tôi .”

“Ngài yên tâm đi!” Ta cười tủm tỉm , có thể vặt lông trên người của An công tử , chuyện này là cỡ nào không dễ dàng a, nghĩ lại mà xem , “Anh đây là mắng tôi a!”

Bởi vì nơi tổ chức hội thảo ngay tại tầng hai khách sạn mà chúng ta ở, cho nên chúng ta đến rất sớm, đợi một lát người bên công ty đối tác cũng đến đây. Vẫn như ngày hôm qua là lão tổng với cái bụng bầu sáu tháng , phía sau có hai người đàn ông đi theo , một kẻ gầy gò, một kẻ hơi béo.

Ông bầu sáu tháng giới thiệu cho chúng ta về người đàn ông gầy gò kia , hóa ra là chủ tịch công ty của bọn họ , bộ dáng xấu xí , vừa thấy chính là một tên gian thương, nếu so sánh về sự đối lập thì vị chủ tịch của công ty chúng ta kia được coi như đẹp mắt .

Bởi vì An công tử nói phải cẩn thận, tối hôm qua trở về ta nagy cả móng tay đều cắt sạch , nhưng là thực bất hạnh , ngón út bên tay phải không cẩn thận đã cắt cả vào thịt , đau lợi hại, thời điểm bắt tay với đối tác , ta không thể không nhếch ngón út lên .

Người đàn ông gầy gò kia liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng chống lại ánh mắt của ông ta , tựa hồ ông ta có ý cười, đối với đối tác lớn ta lại không dám chậm trễ, vì thế cũng đành phải mỉm cười với ông ta .

Chủ tịch có thể đến, vẫn là ra ngoài dự đoán của An công tử , điều này cũng chứng minh đối phương rất coi trọng chúng ta, lần đàm phán này cơ bản là ổn .

Chu Nhan không hổ là người mà ban giám đốc phái tới nằm vùng, diệu ngữ liên châu, trêu đùa làm cho ông bầu sáu tháng kia cười ha ha, An công tử thì không nói đùa với bọn họ , chỉ nói một số thứ mà mình hiểu biết, cũng có chút thú vị, một bữacơm tràn ngập tiếng hoan hô vui cười , còn một mình ta thì cứ như là người ngoài cuộc , hoàn toàn không chen lời vào được.

Bất quá đại khái đây là hiệu quả mà An công tử muốn , ta nói chuyện cũng không thể nói có tiêu chuẩn như bọn họ vậy .

Nguyên vốn tưởng rằng cứ như vậy là xong rồi, ai biết thời điểm chạng vạng , ta đột nhiên nhận được một cú điện thoại, chính là người đàn ông gầy gò buổi chiều kia gọi tới , hẹn ta ở quán cà phê phía dưới.

Tuy rằng ta kinh ngạc, nhưng căn cứ vào triết lý khách hàng chính là thượng đế, cộng thêm hơn hai trăm đồng mà An công tử hứa sẽ thưởng cho kia, ta đáp ứng , có lẽ là có chuyện gì về dự án hợp tác muốn nói với ta ?

Lúc ấy không nghĩ cẩn thận , sau lại mới hiểu được, ta chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi, cho dù đề án hợp tác có vấn đề gì thì ông ta cũng có thể đi tìm An Tùy Dụ mà không phải ta. Mỗi khi An công tử nói lại chuyện này đều đã cảm khái một tiếng, cô rất ngu ngốc nha !

Người trong quán cà phê không nhiều lắm, ông ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ , ta đi ngang qua liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông ta đang vẫy tay ở cửa sổ . Ta cười đi qua , bắt tay chào hỏi ông ta, ngón út vẫn đau đớn như cũ , cho nên vẫn là cong cong .

“Cô Tô là vừa tốt nghiệp , đây là công việc đầu tiên phải không ?” Ông ta hỏi.

Ta gật gật đầu, “Năm trước vừa tốt nghiệp , làm việc chưa đến một năm.”

“Công việc vất vả không?”

Ta cảm giác được có gì đó không thích hợp , cũng không phải đại gia của ta , sao lại chạy tới quan tâm những thứ này cơ chứ ? Nhưng là ta vẫn trả lời , “Người mới cần học tập rất nhiều, chưa dám nói tới vất vả.”

Ông ta nở nụ cười đầy thâm sâu , cái tay đặt ở trên bàn đột nhiên vươn tới đặt tại trên tay ta , ta cả kinh, chỉ nghe thấy ông ta nói rằng : “Nếu vất vả thì cũng đừng đi làm nữa, có rất nhiều phương pháp là có thể để cho cô tiếp tục sinh tồn .”

Ta chính là có ngu ngốc thì cũng biết đây là có gì ý tứ, ta căm giận rút tay ra, xuất ra dũng khí mà năm đó ta đã dùng để đối đãi với lão chủ nhiệm hệ , “Nếu ngài muốn nói với tôi những lời này thì ngài tìm lầm người rồi , không tiễn!”

Ông ta cười cười, có vẻ khinh miệt , “Cô bé , nơi này không có người ngoài , cô hẹn tôi đến không phải là ý tứ này sao.”

Ta nóng nảy, điều này liên quan đến vấn đề danh dự , “Cái gì mà tôi hẹn ông tới? Rõ ràng là ông gọi điện thoại cho tôi !”

“Thời điểm bắt tay buổi chiều, không phải là cô ám chỉ tôi sao ? Vừa rồi cô còn tiếp tục ám chỉ , ngón út chạm cổ tay áo của tôi , kiểu xiếc này tôi thấy nhiều rồi .”

Ông ta mỉm cười nói, thấy kiểu gì thì cũng vô cùng đáng khinh, tuyệt không giống chủ tịch của cả một công ty lớn . Có lẽ ông ta thấy ta dễ bắt nạt cho nên mới nói trắng ra như vậy.

Nhưng là ta oan uổng muốn chết, ta không có việc gì sao lại giở chứng đi cắt móng tay làm gì, ta cong ngón tay, tựu thành ám chỉ ? Là ta rất choáng váng, vẫn là phương diện này chứa đựng quá nhiều quy tắc a?

“Thực xin lỗi, là ngón út của tôi bị thương, nếu tạo thành hiểu lầm cho ngài thì tôi cảm thấy thật có lỗi, tôi đi về trước .” Ta bình tĩnh lại bình tĩnh, ta là đến bàn chuyện làm ăn , ta không phải tới quấy rối An công tử , cho nên ta thực bình tĩnh nói hết cả đoạn , đứng lên, xoay người muốn đi.

Đột nhiên ông ta bắt được tay của ta, có chút thẹn quá thành giận, “Cô là đang đùa giỡn tôi à ?”

“Buông tay!” Ta đá ông ta.

Ông ta vẫn dùng sức nắm lấy, phỏng chừng là người này bị ta cự tuyệt, không còn mặt mũi , thế này mới tìm cách dây dưa, ta có thể lý giải, nhưng là tuyệt đối không thể thuận theo, khuyên bảo vài lần vô dụng, ông ta càng làm trầm trọng thêm , ta nóng máu, quả thực giống như não bị tụ huyết vậy, bưng lên chén cà phê trên bàn , quay đầu lại hắt vào trên mặt ông ta .

Cà phê vừa được đem đến không bao lâu, cho nên còn có chút nóng, ông ta ăn đau nên buông ra , vội vàng cầm khăn tay lau đi , không còn hình tượng , miệng mắng , “Con mẹ nó , cô làm cái gì vậy! Tôi muốn tìm tổng giám đốc của các cô! Tôi sẽ cho cô biết tay !”

Ta nhất thời ngây người, bên An công tử kia phải công đạo như thế nào đây ? Ta gây chuyện với một BOSS lớn , An công tử có thể xử ta hay không ?

“Không phiền toái ngài tới tìm tôi , tôi đã đến rồi đây .”

Quay người lại, thấy An công tử đang đứng ở phía sau ta , mặt than không chút cảm xúc , thậm chí còn tràn ngập tức giận.

Ta vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, tôi…”

Anh ta khoát tay ngắt lời ta, bất động thanh sắc kéo ta một cái, làm cho ta trốn ở phía sau.

“Đến vừa vặn, đây là nhân viên kiểu gì , thế nhưng ra tay đánh người! Tôi muốn anh ngay lập tức đuổi việc cô ta !”

“Chuyện của công ty chúng tôi vẫn là để chúng tôi tự mình giải quyết, không phiền toái ngài phải lo lắng. Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi về trước .” An công tử âm trầm mặt nói xong, quay người lại, vung tay lên, cũng không biết là cố ý vẫn là vô tình , cây nến trên bàn rơi xuống , vừa vặn nện ở trên chân lão chủ tịch kia , ánh nến châm vào chiếc quần tây của lão , chỉ nghe thấy lão ta ai u ai u kêu thảm thiết.

An công tử lôi kéo ta sải bước đi ra ngoài, căn bản không quản người nọ chết sống ra sao .

“Các người chờ đó !” Người nọ còn tại mắng ở phía sau .

An công tử nổi giận đùng đùng lôi kéo ta vào thang máy, ta đi theo anh ta ngay cả thở cũng cũng không dám ra , vào phòng anh ta , anh ta dùng lực vung một cái, ta ngã ngồi ở trên sô pha.

“Cô là đồ ngu xuẩn!” Anh ta mắng.

Ta cúi đầu, ủy khuất không dám phản bác, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi làm hỏng cuộc đàm phán này, nếu không để tôi đi xin lỗi?”

“Xin lỗi? Cô còn muốn đi xin lỗi? Đầu cô bị lừa đá à ? !”

“Kia… Kia phải làm sao bây giờ?”

“Tô Nhuận cô cũng đã là người trưởng thành , sao cứ như không có đầu óc vậy ? Vừa rồi cái loại tình huống này , nếu tôi không có trùng hợp đi ngang qua, cô làm sao bây giờ?”

“Tôi…”

“Đàn ông lạ hẹn cô đi, cô cũng dám đi sao ? Cô không biết động não sao ? !” An công tử khó thở , ấn ngón tay liên tiếp trạc đầu ta.

Ta ôm đầu, oan ức đến cực điểm, nước mắt ở đảo quanh trong hốc mắt , “Tôi dám không đi sao, đó là đối tác của công ty , đắc tội thì phải làm sao bây giờ.”

Anh ta ngẩn người, khẩu khí có chút dịu đi, ngồi xổm ở trước mặt ta , “Có bị thương không?”

Ta ngẩng đầu nhìn anh ta , trong ánh mắt tất cả đều là nước , thấy không rõ bộ dáng của anh ta, rống lên một tiếng, “Đau tay !”

Anh ta tóm lấy tay của ta, trên cổ tay đỏ một mảng lớn , mặt An công tử nhăn lại, “Đáng chết, xuống tay nặng như vậy , con mẹ nó , tên khốn , để tôi tìm hắn !”

Ta cả kinh, An công tử nói tục ư?

Anh ta bỏ tay của ta ra , nổi giận đùng đùng định đi ra ngoài, ta ngay lập tức vội vàng kéo lại giải thích : “Đây là vừa rồi anh nắm , người nọ không làm gì cả , An công tử bình tĩnh a!”

Anh ta quay đầu nghi hoặc nhìn ta, “Tôi niết ? Khụ khụ… Sao cô không nhắc nhở tôi .”

Ta hò hét ở trong lòng , tôi nói thì anh cũng có nghe đâu a!

“Còn đau không?” Anh ta nhẹ nhàng mà nắm lấy tay ta, thổi hơi đối với cái cổ tay hồng hồng kia .

“Tạm ổn rồi .” Vừa rồi rất đau, nghĩ đến cái tay này sẽ bị anh ta niết đứt, hiện tại nhưng thật ra đỡ rồi.

Anh ta vội cầm cục đá tới chườm cho ta .

“Rốt cuộc tại sao lại thế này hả?” Anh ta hỏi ta.

Hóa ra là người này còn không biết chuyện gì sao? Vậy sao vừa rồi anh ta còn “Không cẩn thận” làm đổ nến cơ chứ .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play