Rõ ràng là mùa xuân tháng Ba , ta lại cảm thấy còn rét lạnh khắc nghiệt hơn so với cả mùa đông , chỉ cảm thấy đi trên đường gió âm bốn phía vi vút thành từng trận , bầu không khí kia hù chết một cơ số người .
“Đi nhanh chút !” An công tử đột nhiên quay đầu hướng ta hô một câu.
Ta sợ tới mức run run một cái , rốt cục hiểu được , trên thế giới này có thủ trưởng như An công tử thì còn đáng sợ hơn so với cả quỷ thần .
Một đoạn đường ngắn ngủn từ khi xuống xe cho đến khi tiến vào sân bay , trong lòng ta rối tinh rối mù , không rõ đây là muốn làm gì, An công tử làm người thực tự đại, hỏi anh ta , anh ta sẽ rất ít khi trả lời lại, luôn chờ đến thời khắc mấu chốt nhất mới nói cho kết quả .
Cái này giống như vỡ nước ối mới nói cho mọi người rằng tôi mang thai . Hiệu quả này quả thật là rất giống nhau !
An công tử đi ở đằng trước, một tay mang theo valy quần áo, một tay kéo theo ta, mà trong tay ta thì mang theo túi đựng công văn của anh ta , chân anh ta dài, khoảng cách bước chân rất lớn, ta muốn đuổi kịp anh ta thì phải chạy chậm mới được.
Giày cao gót vang lên cùm cụp cùm cụp , như là phụ nữ Nhật Bản đi guốc mộc vậy.
Mắt thấy sắp vào cửa đăng ký , ta lập tức dứt ra khỏi tay An công tử , cúi đầu thật sâu với anh ta : “Đưa quân ngàn dặm tất phải có lúc từ biệt, tổng giám đốc ngài đi đường bình an !”
An công tử nhíu nhíu mày, “Ngài đi đường bình an ?”
Ta không biết mấy chữ này phạm vào cái gì cấm kỵ của anh ta , chính là tựa hồ thấy được ở trên mặt anh ta có ba sợi hắc tuyến đang chảy xuống , anh ta giống như lại đau răng , cắn răng nói: “Tô Nhuận, cô đang giả ngu với tôi sao? !”
Không phải giả ngu, ta cũng không phải là ngốc thật , ta thật sự không biết đây là cái tình huống gì .
Buổi sáng hôm nay thời điểm đến công ty vẫn còn tốt, Hasse hỏi ta bản đề án lần trước đã xem hiểu chưa , ta liền giảng giải cho anh ta nghe một chút, anh ta còn thực vừa lòng gật đầu, ta tiếp tục đi ra ngoài làm việc , chờ khi ăn cơm trưa xong trở về, An công tử cho người gọi ta đến văn phòng , sau đó lôi ta xềnh xệch đến sân bay, tốc độ hấp tấp này làm cho ta nghĩ đến Trư Bát Giới cưới Cao tiểu thư, đây là bụng đói ăn quàng cỡ nào thì mới đem Tôn Ngộ Không trở thành Cao tiểu thư a!
Lúc ấy ta thật muốn nói một câu với An công tử , anh gấp cái gì nào ?
Nhưng là dưới dâm uy của anh ta , lại đành phải nuốt trở vào.
Ta kiên quyết bắt lấy lan can, “Tổng giám đốc, ngài đi nhanh đi! Công ty có nhiều người như vậy cơ mà , không cần lo lắng!”
Trên loa truyền đến thanh âm không nhanh không chậm của một người phụ nữ , có chút hấp dẫn , nhưng cố tình lại là thúc giục người đi đăng ký , thật vô cùng không phối hợp.
Lần này An công tử thật sự nóng nảy, “Tô Nhuận cô kêu ca chít chít làm gì? Nhanh nhanh theo tôi lên máy bay!”
“Anh muốn làm gì ?”
“Đi công tác a! Hasse không với nói với cô à ? !”
Ta lắc lắc đầu, giữa trưa ăn cơm đã bị bắt đi , ta cũng chưa có cơ hội gặp Hasse.
“Có một hạng mục tôi phải đích thân đi đàm phán , đề án mà Hasse cho cô xem chính là hạng mục lần này của chúng ta , bởi vì là cơ mật, cho nên không cho nhiều người xem, cho cô xem là muốn cô đến lúc đó giảng giải trình bày , tôi đều nói xong rồi, mau đi thôi!”
An công tử nói xong, đã tóm lấy gáy của ta , túm ta đi vào.
“Tôi không đi! Anh buông, buông ra! Cứu mạng a! Cứu… Ô ô…” Miệng của ta bị anh ta che mất , tay chân của ta giãy dụa đã đưa tới sự chú ý của những người xung quanh .
An công tử đè thấp thanh âm nói: “Hiện tại nhắm miệng lại thì tiền lương đi công tác vẫn là gấp ba như bình thường. Nếu tiếp tục ồn ào , trừ nửa năm tiền thưởng của cô !”
Ta nhìn nhìn ánh mắt anh ta , cân nhắc độ có thể tin một chút , vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại .
Trên máy bay , An công tử cầm một tờ báo chặn luôn nửa khuôn mặt của mình , ta ở một bên như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, bộ dáng nhàn nhã tự đắc kia làm cho lòng ta sinh nghi , rốt cục nhịn không được hỏi: “Chỉ có tôi với anh đi công tác sao ?”
An công tử không để ý đến ta, hơn nửa ngày sau mới gật gật đầu.
Ta hỏi tiếp: “Anh chỉ mang một mình tôi à ?”
Một lát sau, anh ta lại gật đầu.
“Có phải anh lấy việc công làm việc tư hay không?”
Anh ta vẫn là gật đầu.
Ta thở dài, ngón tay xoắn lấy lọn tóc, “An công tử, tôi là người đã có bạn trai , anh đừng miên man suy nghĩ nữa , tuy rằng con người của tôi đặc biệt tốt , có rất nhiều người thích tôi, rất nhiều người theo đuổi tôi , nhưng là tôi đối với Duy Cầm luôn khăng khăng một mực .”
Anh ta lại liên tiếp gật đầu, ta choáng , thế này rốt cuộc có ý tứ gì? Ta theo dõi anh ta , giật tờ báo trên tay anh ta ra , không khỏi cảm thấy giận dữ , anh ta thế nhưng lại đang ngủ ! Không ngờ vừa rồi là ta lảm nhảm một mình a!
Mấy giờ sau máy bay đáp xuống Quảng Châu, vừa xuống máy bay liền cảm giác được một cỗ khí lạnh đập vào mặt , An công tử thì lại bình tĩnh, thực bình tĩnh .
Hành động của An công tử rất khiến ta phải hoài nghi .Ta thật không rõ, toàn công ty có nhiều người như vậy, vì sao anh ta lại muốn dẫn ta đi công tác. Nếu đặt ở trước kia, khi ta còn là trợ lý của anh ta, cùng anh ta đi thì cũng chả có gì đáng trách, nhưng hiện tại ta là trợ lý của Hasse , ta trực tiếp vứt người lãnh đạo của mình , chạy tới đi công tác cùng An công tử này , ta thật là muốn đau trứng !
Thời điểm từ sân bay đánh xe đến khách sạn , ta gửi một tin nhắn cho Bối Quả Quả , nói cho cậu ấy chuyện này. Hơn nửa ngày cậu ấy mới trả lời lại , phỏng chừng là trong khoảng thời gian này đang thực hiện công cuộc làm tác gia của mình , cậu ấy dùng rất một đoạn văn mang đầy tính triết học gửi lại cho ta: khi anh ấy thích cậu , vô luận bộ dáng của cậu là gì đi nữa, có lẽ là ngu ngốc, có lẽ là điên khùng , đều không sao cả, anh ấy chính là yêu , không hơn.
Ta đọc mà không hiểu ra sao, người này có lẽ đầu đã bị lừa đá, nhưng ta vẫn thực thành khẩn đáp lại cậu ấy , nói cho cậu ấy , hãy đổi ngu ngốc cùng điên khùng thành đơn thuần cùng xinh đẹp thì sẽ hay hơn.
Bối Quả Quả còn không ngừng cảm kích sự chỉ đạo của ta , tựa hồ ta có thể tưởng tượng được ra , nếu cậu ấy đang đứng ở trước mặt ta, khẳng định là muốn cầm lấy hai tay ta , nước mắt lưng tròng . Ta ở trong lòng hung hăng khinh bỉ , cứ như vậy mà còn đòi làm tác gia, chỉ sợ cũng chính là thất nghiệp ở nhà mà thôi !
Nhưng về sau ta cẩn thận nghĩ lại thì hiểu được , con nhóc này là đang mắng ta ngu ngốc cơ đấy ! Bà nội nó ! Giả mạo tác gia, khi dễ bà đây không văn hóa phải không !
Rốt cục đến khách sạn, ta đi theo đằng sau An công tử , trong óc đột nhiên nhớ tới một đoạn ngắn nào đó trong điện ảnh , cái gì mà đêm đen trăng sáng gió hiu hiu thổi đi tìm nơi ngủ trọ, khách sạn thì chỉ còn lại có một gian phòng cuối cùng , hai người nam nữ tự nhiên sẽ phải ở cùng nhau, ngay sau đó thì ….!
Không nên trách ta miên man suy nghĩ như thế , thật sự là hành vi của An công tử rất khả nghi , ta lại bắt đầu hoài nghi An công tử có phải có cái ý đồ gì đối với ta hay không .
Ta phải thừa nhận là, quan hệ cấp cao cấp thấp này ta xử lý rất tệ, thế cho nên chuyện xấu trước kia ở công ty của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong , đây đều là việc mà một trợ lý vô cùng không nên làm .
“Đến rồi, lên thôi!” An công tử kêu ta một tiếng, làm ta giật cả mình, ta nhắm mắt theo đuôi anh ta lên lầu.
Trong thang máy, An công tử trầm mặc cùng với ta trầm mặc , còn có một một người tiếp tân không thể không đi theo chúng ta cũng trầm mặc . Ta không được tự nhiên , vẫn muốn tìm cơ hội nói cho anh ta hiểu được chút gì đó , ví dụ như chúng ta không thích hợp linh tinh , ví dụ như không cần tạo ra tình cảm văn phòng lưu luyến linh tinh . Nhưng ta chỉ sợ ta sẽ hiểu sai ý , An công tử lại cười nhạo ta một phen.
Leng keng, thang máy đến nơi , thời điểm cửa thang máy vừa mở ra , có một người phụ nữ đang tươi cười vui vẻ đứng ở cửa , sau khi cô ấy nhìn thấy chúng ta , thoáng xoay người lại , “Trên đường vất vả ! Phòng đã chuẩn bị tốt rồi .”
Ta đứng ở phía sau An công tử , tầm mắt bị anh ta chặn mất , thời điểm nghe được câu nói như thế , ta chấn động toàn thân , trong lòng vạn phần nghi hoặc, “Mang hai người phụ nữ đến khách sạn? Anh được đấy!”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thang máy im lặng , An công tử sâu kín quay đầu nhìn ta, nghiêng nửa thân mình đi , để cho ta thấy rõ ràng người phụ nữ đứng đối diện kia , là nữ thư ký của An công tử , thực hiển nhiên, một câu lầm bầm lầu bầu của ta đã bị bọn họ nghe được, hơn nữa còn hiểu sai .
Xong rồi, có vẻ như cái miệng này của ta lại gây ra chuyện , ở cùng một chỗ với An công tử thật sự là như đứng trên miếng băng mỏng. Ta cảm thấy bên trái thân thể ta lạnh lẽo kinh hồn , là ánh mắt sắc như dao kia của An công tử kia đang quấy phá, ta cố ý xem nhẹ anh ta , giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh , phất phất tay với nữ thư ký kia , mỉm cười chào hỏi.
Nữ thư ký kia cũng mỉm cườivới ta , nhưng là biểu tình kia thật giống như đang bị mặt than vậy , quả nhiên là thư ký bên người của An công tử a!
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai theo tôi đi gặp đối tác.” An công tử nói xong, liền tự mình tiến vào phòng , sắc mặt kia thật là thối , như thế xem ra câu nói vừa rồi của ta cũng có lực sát thương không nhỏ.
Công ty vẫn có vẻ nhân đạo , cho dù là chức vị thấp kém như ta đi công tác, cũng là một mình một gian, ta thật sự không quen trong phòng có người khác. Tắm xong ta đang định đi ngủ, đột nhiên nghe được chuông cửa vang.
Mở cửa thì hóa ra là An công tử.
“Tổng giám đốc, ngài có việc gì sao?”
Anh ta gật gật đầu, “Có tiện đi vào hay không?”
Ta có chút do dự, hơn nửa đêm rồi , đây là muốn làm gì a?
Nhưng là anh ta đã vào được rồi , tốc độ kia thì kể cả ta có lao theo cũng không đuổi kịp. Anh ta ngồi ở trên sô pha, trông thật giống như một lão địa chủ , so sánh lại thì ta đứng ở bên cạnh quả thực giống tiểu nha hoàn.
“Biết tôi tìm cô làm gì không ?” An công tử hỏi ta.
Ta lắc lắc đầu.
An công tử nở nụ cười, “Sao Hasse lại cử cô đi ?”
“Cấp trên quyết định, tôi không có quyền can thiệp.”
“Đi đem đề án cùng cùng laptop lấy ra , trình chiếu một lần cho tôi xem .”
An công tử lên tiếng, ta liền cắp mông đi cầm laptop đến, sau đó đem phần power point đã làm tốt trình chiếu một lần . Anh ta nghe, ngẫu nhiên gật đầu một cái . Chờ ta nói xong , anh ta mới nâng mí mắt lên một chút , “Lặp lại lần nữa.”
Ta nuốt nuốt nước miếng, đành phải nói một lần. Bởi vì ta không biết anh ta có ý tứ gì, cho nên trước mỗi câu ta đều phải tự hỏi một hai giây, sợ để ra nửa điểm sai lầm, anh ta sẽ lại thổi râu trừng mắt rồi đòi trừ nửa số tiền lương của ta .
Sau khi ta lặp lại ba lần , An công tử thở dài nói: “Lần đầu tốt nhất, ngày mai liền cứ nói như vậy đi!”
Ta ngay cả nước miếng cũng chưa kịp nuốt, miệng khô lưỡi khô hỏi anh ta : “Vậy anh bắt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy làm gì ?”
“Không nghe nhiều mấy lần thì làm sao tôi biết lúc nào là tốt nhất? Cô có ý kiến sao ?”
Ta căm giận , đây là chơi đểu a, coi ta là người máy chắc , ta sẽ không biết mệt chắc , thật quá đáng, ta hung hăng trừng anh ta, “Không có! Ngủ ngon không tiễn!”
An công tử liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu , thở dài, “Nhân viên đi công tác là có trợ cấp .”
Hai mắt ta tỏa sáng long lanh , hung hăng vỗ vào khuôn mặt, bài trừ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, “Tổng giám đốc! Ngài vất vả rồi ! Ngài đối với công ty đó là phí sức lao động , công ty có tổng giám đốc như ngài đây đó là đã tu luyện tám đời mới có được phúc khí a! Làm một nhân viên bình thường, tôi vô cùng sùng bái tổng giám đốc, vì ngài mà vô tư kính dâng a! Đi theo bên người tổng giám đốc , luôn luôn cảm thấy mình là nhỏ bé như thế nào !”
An công tử đánh giá ta một cái, “Xác thực 1m62 là hơi lùn một chút .”
“Tổng giám đốc! Ngài về sau nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, quan tâm thân thể của chính mình, công ty không thể không có ngài!”
An công tử tỏ vẻ sâu xa, “Không nghĩ tới cô lại quan tâm tôi như thế , Tô Nhuận cô thực làm cho tôi cảm động!”
Ta cười hắc hắc , “Quan tâm cấp trên là bổn phận của cấp dưới !”
“Một khi đã như vậy, cô bóp bả vai cho tôi đi!”
“Gì cơ ?”
“Không phải cô nói bổn phận sao?”
“Tôi… Tôi…” Khốn thật ! Thằng nhãi này quả nhiên là kẻ xấu xa a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT