Ta vốn tưởng rằng , An Tùy Dụ chỉ là mời một tổ chúng ta đi ăn cơm mà thôi , đến khi đi mới biết được, anh ta mời toàn bộ ngành, có một số người có việc không thể đến, nhưng là số đến cũng phải trên dưới một trăm người.
Mặt trận này thực đồ sộ , thời khắc nào ta cũng có thể nhìn thấy nữ đồng nghiệp cắm đầu cắm cổ chen đến bên người An Tùy Dụ .
Mà hôm nay trên mặt An công tử thế nhưng cũng có biểu tình, vẫn thản nhiên mỉm cười, anh ta là đang hướng với mọi người triển lãm sự thân dân của mình đây mà . Ta phỏng chừng là thời điểm ra cửa đã uống thuốc rồi, bệnh mặt than có chút chuyển biến tốt .
Xem như An công tử mời chúng ta ăn cơm Tây, nhưng là vì ông chủ rất chăm chỉ , đã đem cơm Tây cải biến đi một chút thành ra rất nhiều đồ ăn đều có hương vị Trung quốc , đây là một nhà hàng nổi danh nhất trong thành phố , lại còn bao toàn bộ nhà hàng , ta ở trong lòng nhanh chóng tính toán một chút xem đêm nay sẽ mất bao nhiêu tiền, lại cho ra một cái đáp án kinh người , giá cả xa xỉ.
Nhưng xem thần sắc của An công tử thì có vẻ cũng không để ý chút nào , thằng nhãi này chẳng lẽ phi thường có tiền? Nhất định là thế , xem những thứ mà anh ta mặc để che dấu bản chất xấu xa của mình thì biết, một thân hàng hiệu , thật sự là hủ bại a! Được rồi , dù sao ta cũng muốn từ chức , thế thì ăn cho bằng đủ thì thôi, để trả mối thù lớn mà năm đó An công tử tra tấn ta.
Nghĩ như vậy , ta lại bừng bừng phán chấn , bưng cái đĩa lên chuẩn bị đi chọn lựa đồ ăn.
An công tử như trước bị các nữ đồng nghiệp bao vây , hỏi han một số vấn đề phi thường nhàm chán , quả thực là không còn biết tìm gì để nói, cuối cùng hận không thể hỏi An công tử vì sao 1+1 lại bằng 2 .
Trong đại sảnh đột nhiên im lặng , An công tử bắt đầu lên tiếng , “Tôi đến công ty cũng sắp nửa tháng , vẫn chưa thể gặp gỡ hết mọi người , hôm nay vừa vặn có thời gian cùng mọi người liên hoan, cảm tạ mọi người đã cùng phối hợp trong công việc .”
Ta rầu rĩ nghe An công tử nói lời ba phải, còn có mọi người cao giọng phụ họa, cảm tạ lãnh đạo linh tinh gì đó, trong nháy mắt ta hoảng hốt nghĩ rằng, An công tử không phải phải chỉ là tổ trưởng mà là đại quản lý của ngành chúng ta .
Bọn họ đang ở bên kia tán gẫu nhiệt tình , ta lại không có tâm tư nghe, chính là nghĩ , sao còn chưa nói xong a, bụng đều kêu thầm thì rồi đây nè . Rốt cục, đợi An công tử nói xong , mọi người bắt đầu thúc đẩy, ta liền cầm cái đĩa , bước một bước xa vọt tới khu đồ ăn , không chút khách khí cầm một đống đồ ăn đặt vào trong đĩa của mình .
Lâm Lâm đã ở bên cạnh ta , đồ ăn trên đĩa của cô ấy vô cùng ít , chỉ có một chút hoa quả salad, cũng không có cái gì khác.
“Cô không đói bụng sao?” Ta hỏi.
Lâm Lâm ôm bụng, vẻ mặt thâm thù sâu nặng, “Tôi cũng đói a! Nhưng là tôi đang phải giảm béo!”
Ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ? Cứ thoải mái đi! Giảm béo làm cái gì? Lâm Lâm cô nhanh ăn đi , An công tử mời khách là không phải dễ dàng đâu a! Ăn điên cuồng vào!”
“An công tử?” Lâm Lâm có chút kinh ngạc, trừng to một đôi mắt ngập nước nhìn ta, trông giống như búp bê mắt nhắm mắt mở vậy .
Hỏng rồi, nhất thời sơ sẩy, ta cười khan vài tiếng, “Cô xem tổ trưởng bị nhiều phụ nữ vây quanh như vậy , thật giống quý công tử đi phiêu kỹ ở thời cổ đại a!”
“Tô Nhuận…” Lâm Lâm nhỏ giọng bảo ta, mặt có chút đỏ lên.
Ta so sánh như thế này là không tốt lắm, nhưng là một đám người bên kia thật sự làm cho ta có cảm giác này , ta đi theo cảm giác của mình thì có cái gì sai đâu?
Ta lại cùng Lâm Lâm hàn huyên một lát, cô ấy rốt cục nghe theo lời khuyên bảo của ta bắt đầu ăn mấy thứ , ta gắp một ít bánh ngọt cho cô ấy . Cô ấy lại gắp chút gỏi cá cho ta, ta vừa thấy vội vàng lắc đầu, Lâm Lâm có chút kỳ quái, “Không thích ăn cái này sao? Vậy có muốn ăn mực hay không ?”
“Không cần!” Ta kiên quyết cự tuyệt, “Mấy thứ như cá chạch a, cá ngựa a, hải sâm a, gỏi cá a, mực a, đều không thích hợp cho chúng ta ăn, chỉ có người bị bệnh liệt dương mới phải ăn nhiều…”
Thời gian trước mẹ ta thấy bộ dáng của Đường Duy Cầm luôn nhu nhược như vậy , liền đoán rằng có khả năng con rể của bà có chút vấn đề, vì thế tra xét tìm hiểu một đống tư liệu, nghĩ biện pháp giúp Đường Duy Cầm bổ thận tráng dương, ta chịu độc hại nên cũng biết đồ ăn nào đối với việc trị liệu bệnh liệt dương là có lợi. Mấy thứ này ăn nhiều , vạn nhất nội tiết tố nam của ta tăng cao , ngày nào đó lại mọc nhiều râu thì phải làm sao bây giờ?
Ta còn tính khoe khoang thêm một chút, liền thấy Lâm Lâm nháy mắt nháy mũi với ta .
“Ánh mắt của cô làm sao vậy? Bị bụi bay vào mắt à ? Đến đây tôi thổi cho.”
Lâm Lâm dùng khóe mắt quét về phía sau của ta .
Ta cũng dùng khóe mắt quét một chút, phát hiện thấy một góc áo vét Armani , cùng với cái tay đang gắp gỏi cá , nhất thời tâm như tro tàn, An công tử ngài cũng thật biết phối hợp với tôi . Anh ta không phải mới vừa đứng trong vạn bụi hoa sao, khi nào thì chạy đến đứng sau lưng ta ?
Linh cơ vừa động, ta chết sống cũng không quay đầu, tiếp tục cùng Lâm Lâm nói: “Ai nha không đúng, tôi nhớ lầm , gỏi cá không phải trị bệnh liệt dương , là tôm mới đúng.”
Nói xong, ta chậm rãi xoay người, làm bộ như là vừa mới phát hiện An công tử , cười cười với anh ta, ” Chào Tổ trưởng a.”
An công tử sắc mặt xanh mét, cái tay bưng đĩa thậm chí có chút phát run, ta chào hỏi anh ta mà anh ta lại cứ như không nghe thấy, một đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm ta, hận không thể đem ta ăn luôn.
Ta cảm thấy thập phần kỳ quái, ánh mắt nhìn xuống phía dưới , không khỏi phải hít sâu một hơi, trên đĩa của anh ta tổng cộng có hai loại thức ăn, gỏi cá và tôm. Trong lòng ta là khổ không nói nổi, An công tử ngài có tất yếu phải phối hợp với tôi đến trình độ như vậy không?
An công tử là ăn cũng không phải, buông cũng không phải, liền liên tiếp nhìn ta chằm chằm , bộ dáng nghiến răng nghiến lợi .
Ta hận không thể tìm cái khe để nhảy vào , lại một lần nữa đắc tội với lãnh đạo , ta đành cắn chặt răng , đối với An công tử cười cười, “À, tổ trưởng , chúng tôi đi sang bên kia trước a, ngài cứ từ từ ăn.”
Lôi kéo Lâm Lâm chạy trối chết nhanh như chớp , thật sự là rất bi kịch !
Về sau ta vẫn cố ý tránh An công tử, chỉ sợ ta nói thêm cái gì, anh ta lại phối hợp với ta, khiến ta càng không được vừa mắt .
Cũng may An công tử lúc sau lại bận việc xã giao, cùng vài vị tổ trưởng với mấy người đàn ông trong tổ uống rượu .
Không khí lại một lần nữa hòa hợp , ta cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tụ hội chấm dứt đã là hơn 11 giờ, một đám người đã say túy lúy , kế hoạch nguyên bản định đề nghị đi KTV (karaoke) cũng phải hủy bỏ , đành chờ đến lần sau, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm. Vì thế mọi người tán đi, sắp xếp một chút, những người lái xe đến lại không uống rượu thì đưa một ít nữ đồng nghiệp về nhà.
Nhưng là các nữ đồng nghiệp này đều chờ ngồi xe An công tử , mà An công tử lại say rối tinh rối mù, đi đường đều là đường cong , miệng thì ồn ào , “Tôi không uống nhiều! Để tôi đưa các cô về nhà, ai ngồi xe tôi nào?”
Anh ta lại đi thêm vài bước, đem chữ S nhỏ đi thành chữ S to, nguyên bản còn có nữ đồng nghiệp có chút ý đồ nay vừa thấy , lập tức chui vào trong xe người khác luôn .
Còn lại một số ít người, thật sự không có biện pháp đi ghép xe , cũng chỉ đành gọi taxi , lộ phí đơn vị chi trả, ta nằm trong hàng ngũ này .
An công tử không ồn ào đòi lái xe đưa ai đi nữa , chị Khổng bắt đầu hỏi địa chỉ của chúng ta , nhìn xem có tiện đường có thể cùng nhau gọi xe hay không , tiết kiệm bớt chút tiền cho công ty .
Ta đang định nói , An công tử đột nhiên chêm vào một câu, “Chỉ có Tô Nhuận cô tiện đường với tôi a, vậy chỉ đành gọi xe cùng nhau .”
Tựa hồ đại ca không tình nguyện, giống như bị chịu thiệt vậy, tôi đây cũng không có thích đâu !
Ta giằng co không chịu, chị Khổng tỷ nhăn mặt lại , “Đừng náo loạn, mau mau trở về đi, trên đường chiếu cố tổ trưởng một chút , cậu ấy uống nhiều, cô đưa cậu ấy về nhà rồi lại về nhà mình đi.”
Ta lại bắt đầu cắn răng, nếu là ta có trứng , ta nhất định đau trứng trong chốc lát, chị Khổng không phải vẫn cảm thấy An công tử cảnh đẹp ý vui sao? Sao không tự thân xuất mã đưa anh ta trở về đi ?
Quay đầu nhìn An công tử một cái, ta hiểu được, An công tử chính đang chống lấy cái trụ đèn ở bên đường chuẩn bị nôn mửa kia kìa , hóa ra là chị Khổng sợ phiền toái, cho nên đẩy việc cho ta a! Ông trời quả nhiên sẽ không tự dưng rơi xuống thứ tốt.
“Được, đã biết.” Trong lòng ta vô cùng không tình nguyện, cũng chỉ đàng phải đáp ứng .
Sau khi đoàn người đều lục tục đi , chỉ còn lại có ta cùng An công tử, đột nhiên anh ta đứng lên , lấy cái chìa khóa xe ra , xoay ở trong tay vài cái, một mình đi về phía trước vài bước, quay đầu nhìn ta một cái, “Phát đần cái gì a? Mau đi a, tôi đưa cô về nhà.”
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta , miệng hận không thể nhét vào một cái bàn, “Không phải anh uống nhiều sao? Sao còn có thể đi thẳng tắp được ? Anh còn định lái xe à ?”
An công tử quay đầu cười cười, “Lừa bọn họ thôi , một chút rượu say không được. Đừng lề mề nữa , nhanh lên xe!”
Ta kiên quyết lắc đầu, không có chuyện gì sao lại hiến ân cần cơ chứ , chắc chắn có điều gì gian dối mờ ám đây! Nói như thế nào thì ta cũng coi như như hoa như ngọc đi!
“À, thế thì tự cô gọi xe đi thôi.” An công tử nói.
Ta như nhận được đại xá, vừa mới chuẩn bị giơ tay gọi xe, lại nghe được anh ta nói: “Không chi trả.”
Cái tay mới giơ ra một nửa lại phải thu trở về, ta bước vài bước xông lên xe anh ta , dùng sức sập cửa xe một cái .
An công tử tựa hồ cười cười, cũng đi theo lên xe, không nói được một lời bắt đầu lái xe.
Trong xe anh ta mở nhạc, tiếng đàn đàn cello trầm thấp phối hợp với đàn dương cầm du dương , coi như là một khúc ca vui vẻ , An công tử nghe có vẻ hăng say trong khi ta nghe thì lại buồn ngủ, mí mắt vẫn đánh nhau cao thấp .
“Cô đang tìm việc à ?” An công tử đột nhiên nói một tiếng, đánh vỡ không gian trong khoang xe vốn chỉ có nhạc nhẹ quanh quẩn .
Ta theo bản năng ừ một tiếng, “Mới gửi lý lịch sơ lược , chưa được trả lời đâu.”
An công tử đột nhiên hừ lạnh, “Cô còn muốn nhận trả lời à ?”
Thanh âm quái đản của anh ta làm cho ta dần dần tỉnh táo lại, phát giác trong lời nói của anh ta có chuyện, hoàn toàn không thích hợp , ngây ngô hỏi lại, “Ngài làm sao mà biết được?”
An công tử liếc ta một cái, kia phải gọi là một cái khinh miệt, “Lần sau thời điểm gửi lý lịch sơ lược , mong cô nhìn rõ địa chỉ hòm thư ! Một ngày cô gửi cho tôi tám bản sơ yếu lý lịch là định để tôi giới thiệu công việc khác cho cô sao? !”
Ta trừng lớn hai mắt, há miệng thở dốc một câu cũng nói không nên lời, đã muốn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung giờ phút này . Khó trách, gửi nhiều bản lý lịch sơ lược như vậy, bên kia cũng chẳng có phản ứng, ta còn tưởng rằng là mạng lỗi , cho nên hôm nay gửi thật nhiều lần , hóa ra đều gửi đến hòm thư của An công tử ư?
Trời xanh đất rộng ơi! Sao lại trùng hợp như vậy a? Cảm thấy chỉnh ta không đủ thảm sao! Thế nào cũng phải làm cho ta xấu hổ mới được hả? !
Làm sao bây giờ? An công tử có trừng trị ta , kẻ cấp dưới muốn đi ăn máng khác hay không? Trong thời gian đi làm lại gửi sơ yếu lý lịch cho công ty khác, thế này không phải là muốn chết sao!
Ta trưng ra vẻ mặt cầu xin đợi An công tử giáo dục ta, thế nhưng hồi lâu anh ta vẫn không nói gì .
Ngay tại thời điểm ta tính toán có nên chủ động thừa nhận sai lầm hay không , An công tử đột nhiên nói: “Cô không thích công việc hiện tại này à ?”
Ta lắc lắc đầu, “Công việc này tôi rất thích ! Quả thực là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của tôi , sau khi đến công ty , tôi mới biết được mục tiêu của chính mình , rốt cục tìm được giá trị của bản thân , tôi muốn trả giá cho công ty, tôi muốn vì công ty mà cống hiến, tôi muốn…”
“Được rồi được rồi! Không có ai muốn nghe cô phát biểu quyết tâm, công ty cũng không phải là cô mở , cô nói nhiều như vậy làm cái gì.”
Ta vẫn còn không phục nên nói thêm: “Cho dù tôi chỉ là một viên chức quèn thì tôi vẫn nhiệt tình yêu thương công ty, đem công ty này trở thành nhà mình .”
“Thế hả ?” An công tử nhìn ta đầy hứng thú , “Vậy cô gửi lý lịch sơ lược là tính rời nhà trốn đi phải không ? Cô còn muốn ngày nào đó có thời gian rồi trở về phải không ? Cô cho là dễ dàng như vậy sao ? Giống như đi chợ sao ? Tô Nhuận, đầu óc đừng để rỉ sét quá !”
Ta nhịn, nhịn nữa, rốt cục nhịn không được , cái gì khiếp đảm, cái gì thủ trưởng, cái gì cấp dưới, đều gặp quỷ đi thôi !
“Nếu không bởi vì anh thì tôi việc gì phải từ chức ? Chẳng lẽ không phải là bởi vì bánh đậu xanh nhà chúng ta hại anh bị ngộ độc thức ăn , mỗi ngày anh cho tôi xem sắc mặt , trăm phương nghìn kế gây khó dễ cho tôi sao? Bà đây không thể trêu vào chẳng lẽ tôi còn trốn không nổi sao? Tôi dùng đầu óc cũng là chuyện của tôi không cần anh đến quản !”
“Tôi cho cô xem sắc mặt sao ? Tôi gây khó dễ cho cô sao?”
“Dù sao chính là anh nhìn tôi không vừa mắt!”
“Thế thì vậy đi, về sau tôi nhìn cô vừa mắt, cô nói đi, cô bảo tôi phải đối đãi với cô như thế nào ?”
“An công tử, sẽ không phải anh là thầm mến tôi đấy chứ ?”
An công tử đột nhiên dẫm phanh một cái , lãnh nghiêm mặt nói: “Xuống xe!”
Ta tuy rằng không ngại đụng chạm một chút, nhưng vẫn phải cười hì hì nói: “Ô ô u! Bị tôi nói trúng rồi hả ? Anh nhìn anh xem , còn thẹn quá hóa giận. Không có việc gì , thế này cũng không có gì dọa người đâu.”
An công tử quay đầu nhìn ta một cái, sắc mặt kia cùng không khác gì gan lợn , chính là anh ta không chịu nghe ta khuyên bảo thì bệnh mặt than sao có thể trị liệu tốt đây?
Ta còn định nói thêm gì nữa, chẳng hạn như người thầm mến tôi rất nhiều, tôi cũng không phải loại tùy tiện gì đó linh tinh , đột nhiên nghe thấy An công tử nói: “Đến nhà cô rồi ! Cô định khi nào thì xuống xe?”
Hả ? Ta uốn éo đầu, quả nhiên là cửa hàng điểm tâm nhà ta . Ta hắc hắc cười gượng vài tiếng, “Vốn định mời anh đi vào ngồi một chút nhưng thời gian không còn sớm , đành để lần sau, lần sau a, bye bye!”
Xe An công tử nghênh ngang mà đi, ta dụi dụi mắt, thẳng đến xe anh ta mất dạng ta mới phản ứng lại được , anh ta là đi theo con đường mà chúng ta đi vừa rồi , sao lại quay về đường cũ cơ chứ ? Chẳng lẽ anh ta đi lầm đường?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT