Anh ta có ý tứ khỉ gì a?

Mấy ngày nay, một câu hỏi này vẫn làm cho lòng ta phức tạp , mỗi khi rảnh rỗi , ta sẽ lặp lại những lời này tra tấn chính mình, ta cảm thấy, ta thật là có bệnh không nhẹ, một An công tử nho nhỏ đã có thể đem ta tra tấn thành như vậy.

Bỗng nhiên , ta lại cảm thấy thực xin lỗi lão chủ nhiệm hệ , sao ta lại có thể chọc lão ta tức giận đến bộc phát bệnh tim cơ chứ ? Ta hoàn toàn là bất lực a!

Bởi vì trong tổ này thì ta và Lâm Lâm là người mới, cho nên chị Khổng chỉ bố trí một ít nhiệm vụ cho chúng ta , Lâm Lâm phải đi sửa sang lại tư liệu, mà ta phải viết năm mươi đoạn văn ngắn . Ta vừa nghe, đầu trướng lớn một chút , năm mươi đoạn không tính nhiều, nhưng là trong một buổi chiều , viết xong không biết phải đến khi nào a.

Bất quá , trong lòng vẫn có chút vui mừng , bởi vì ta đến công ty này đã gần một tháng , rốt cục có chút nội dung mang tính chất thực dụng có thể làm. Chị Khổng nói, viết xong để ngày mai chị ấy xem, chọn ra đoạn tốt nhất đưa đến các tạp chí lớn .

Vì thế ta bắt đầu vùi đầu khổ viết, bàn phím gõ lách cách lạch cạch .

Nhân viên tài vụ không biết nhảy từ chỗ nào xông ra , chỉa vào người ta nói: “Oa nha nha! Nhẹ chút nhẹ chút a! Con gái con đứa , phải nhẹ nhàng chứ !”

Ta nhếch miệng cười, “Tôi sẽ thực nhẹ nhàng ! Âu yếm nó , tôi sẽ tận lực âu yếm nó.”

Vị tài vụ này có tiếng là quỷ hẹp hòi, hình như sợ ta đập hỏng bàn phím hay sao ý.

Tài vụ vừa đi, Lâm Lâm liền thò mặt lại đây, “Đừng để ý đến bà ta, suốt ngày cứ như xuất quỷ nhập thần .”

Ta cười khan vài tiếng, “Đây là vì công ty suy nghĩ , là nhân viên tốt a!”

Lâm Lâm mặt mũi buồn rầu , “Không biết đến bao giờ tôi mới có thể sửa sang xong tư liệu, sao buổi sáng chị Khổng không nói luôn a! Bản thảo của cậu viết thế nào rồi?”

Ta lắc lắc đầu, vẻ mặt như mướp đắng , “Mới được một nửa thôi.”

“Đúng rồi, lần trước đưa cho cậu địa chỉ hòm thư, đã gửi sơ yếu lý lịch chưa ?”

Ta vỗ trán , lại quên mất chuyện này rồi , đều là do An công tử nháo thành .

Lâm Lâm cười cười, “Cậu mau gửi đi, sư huynh bên kia đang cần người đó .”

Ta gật đầu như gà mổ thóc , lại một lần nữa muốn nắm lấy tay cô ấy mà hô to một tiếng, thân nhân a!

Vừa đến sáu giờ , mọi người bát đầu lục tục xoát thẻ để tan tầm, ta lại vẫn không thể đi, số bản thảo mà chị Khổng giao cho còn có mười đoạn chưa viết xong, trong đầu đã như một đống hồ dán dính nhằng nhằng với nhau . Lúc trước Lâm Lâm nói còn có rất nhiều thứ phải làm vậy mà giờ cũng đã đi xoát thẻ rồi . Ta không khỏi khâm phục , tốc độ của cô ấy quả nhiên nhanh hơn ta.

Bàn phím lại gõ lách cách lạch cạch, luôn luôn cảm thấy không hài lòng, loại đoạn văn như này cũng không cần dài quá , nhưng khi viết thì thật lãng phí trí não . Cái đầu gỗ của ta thật không thể chịu nổi ép buộc như vậy !

“Còn chưa đi sao ? Tự động tăng ca à?”

Thanh âm này đột nhiên thổi từ đỉnh đầu qua , ta nhất thời cả kinh, bởi quán tính nhiều năm gặp lãnh đạo , ta đột nhiên đứng bật dậy, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm , An công tử đang ôm cằm vẻ mặt u oán.

Xong rồi, lại gặp rắc rối rồi !

Ta sợ hãi bước lên phía trước, muốn nhìn xem thương thế của anh ta thế nào , lại không dám đi sờ soạng anh ta, bằng không anh ta lại nghĩ rằng ta chiếm tiện nghi thì sao .

“Tổ trưởng! Anh thế nào rồi ? Cằm có bị gẫy không? Có lệch khớp không? Còn hoàn thiện không?”

Mặt than của An công tử đen thêm vài phần, lạnh lùng nói một câu, “Cô không thể cẩn thận một chút được sao ? Cái tật xấu động tay đông chân này khi nào thì có thể sửa đổi được hả?”

Trong lòng ta có chút ý kiến phản đối , rõ ràng là đại ca ngài im thin thít không nói một tiếng dò dẫm đi tới, sau đó đột nhiên ra tiếng dọa người, nếu không thì làm sao tôi lại có thể có phản ứng lớn như vậy chứ ?

Bất tri bất giác phi ra ánh mắt xem thường, nhỏ giọng than thở : “Dựa gần vào tôi như vậy , không va vào anh thì va vào ai.”

“Nói cái gì thế ? Lớn tiếng một chút ! Để cho tôi cũng nghe với.” An công tử vừa xoa cằm, vừa nói.

Ta hắc hắc nở nụ cười, “Tôi nói ngài hôm nay thực đẹp trai a!”

Mí mắt của An công tử chớp chớp, tựa hồ là nói, tôi tự biết mình rất tuấn tú. Ta không khỏi cảm thấy một trận ghê người , nghĩ rằng người này sao lại đột nhiên xuất hiện ? Bới móc lỗi sai của ta sao ? Lần trước ghi lại bút ký cho hội nghị , ta chờ nhiều ngày như vậy , anh ta cũng không đến tính sổ, làm hại ta ăn không ngon ngủ không yên , hôm nay là định tập kích đột suất sao?

Mặc kệ như thế nào, ta sẽ nâng cao tinh thần gấp mười hai vạn lần để đối phó .

An công tử đột nhiên đi vài bước về phía trước , lại thêm vài bước về phía trước nữa , đến trước mặt ta , thân thể anh ta hơi hơi nghiêng về trước , ánh mắt khóa lấy ta, sau đó, hình như là lại gần thêm chút nữa.

Phịch phịch phịch! Trái tim không an phận của ta phi ầm ầm như tàu điện , làm cho ta cảm thấy nếu theo tốc độ này thì tim ta đều có thể chạy đến nước Mỹ .

Bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng trên mặt , ta quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn đến khuôn mặt đầy mị hoặc của anh ta , lắp bắp nói: “An An An Tùy Dụ… Anh làm sao thế ?”

Khóe môi của An công tử hơi hơi giơ lên vài phần, sóng mắt chuyển động , “Như thế nào, sao không gọi tôi là tổ trưởng nữa ?”

Thế này tuyệt đối là châm biếm, anh ta đang cười nhạo ta, không biết vì sao lúc ấy ta chính là có cảm giác như vậy , dựa theo giác quan thứ sáu cực kỳ bé nhỏ nữ tính của mình , ta cảm thấy An công tử không có lòng tốt , theo lý thuyết ta hẳn là phải né tránh, nhưng là căn cứ theo truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa —— tinh thần không sợ cường quyền cái xấu , ta bắt buộc chính mình phải nhìn thẳng anh ta , lộ ra nụ cười thân thiện .

Nhưng là ta hoàn toàn đánh giá cao sức chiến đấu của bản thân cùng với hệ số nguy hiểm của An công tử . Khi ta nhìn thẳng anh ta, nét thâm thúy trong mắt anh ta làm cho miệng ta không thể nói ra lời nào , tai không thể nghe, trái tim vô dụng kia thì như tàu Thần Châu số N chuẩn bị bay lên sao Hỏa vậy .

“An An An công tử…” Ta lại khẩn trương một lần nữa .

An Tùy Dụ liếc mắt qua mặt ta một cái, sau đó dừng ở trên màn hình máy tính , ” Đang viết cái gì thế này ? Cô thật là tốt nghiệp hệ tiếng Trung sao? Nhiều lỗi chính tả như vậy mà cô nhìn không ra à? Tô Nhuận! Cô đang làm cái gì hả ? !”

Hử ? Mất nửa ngày như thế là vì muốn mắng ta sao? Meo meo cái con mèo ! Anh là cái đồ điên khùng ! Lúc trước làm ra ái muội, làm cho bà đây đều phải tim óc không đồng đều , lúc sau anh lại cho tôi xem đến chiêu này?

Tổn hại! Thật sự là tổn hại tận cùng ! Ta muốn từ chức, kiên quyết từ chức, nơi này không thể dung thân được !

“Chỗ này chỗ này, còn có chỗ này, hơi cải biến một chút, kỳ thật văn vẻ này có thể dùng rất nhiều tư liệu , hơn nữa, bảo cô viết năm mươi đoạn , cũng không phải mỗi một đọan bản thảo đều sẽ gửi đi, chỉ là chọn ra đoạn tốt nhất thôi, một cái đề tài cô có thể viết ra rất nhiều đoạn khác nhau , phải biết khai thác ở các góc độ bất đồng , cô không tất yếu phải nghẹn đến đầu lớn tướng ra thế kia . Phải biết linh hoạt biến báo hiểu không?”

“À, chỗ này chỉ là bản sao của tôi .”

“Tôi thấy cô không phải là ngốc mà cô căn bản là không để tâm!”

“Tôi…”

Nhất thời nghẹn lời, bị anh ta nói vậy thật cảm thấy cực kỳ oan ức , mỗi ngày ta đều đi sớm về muộn , làm việc thật sự chăm chỉ , chỉ sợ ta làm đến việc gì khiến anh ta bắt được bím tóc, kết quả là anh ta nói ta không để tâm, thế thì còn phải làm thế nào nữa ? Quả nhiên a! Anh ta xem ta không vừa mắt, cho nên mặc kệ ta có cố gắng như thế nào thì ở trong mắt anh ta đều là mây bay chặn đi tầm mắt của anh ta .

An công tử nhìn ta thở dài, ngồi vào vị trí của ta , nhìn lại mấy đoạn văn mà ta đã viết .

“Lại đây! Đừng đứng xa như vậy .” An công tử phân phó .

Ta không được tự nhiên mà dựa vào , An công tử một bên sửa chữa, một bên nói: “Chỗ này hẳn là như vậy, đây là một số cách làm, cô có thể viết như vậy , hơi thay đổi tân trang đa dạng một chút là được , rõ ràng chưa?”

Những đoạn văn đã được anh ta chỉnh sửa xong quả thật đơn giản sáng tỏ lại hấp dẫn ánh mắt , ta không khỏi kinh ngạc, nguyên lai An công tử đối với văn học cũng là có nghiên cứu , nhìn tư thế của anh ta rõ rành rành là một kẻ khoác chiếc áo khoác đáng khinh , nửa thanh niên trí thức lại nửa thương nhân.

An công tử lại nói thêm một lô một lốc cái gì, ta chỉ đành nhắm mắt lắng nghe.

Ngay cả khi trong lòng đối với anh ta có chút ít mâu thuẫn thì cũng phải thừa nhận là An công tử không phải cái gối thêu hoa, thật có chút kiến thức .

“Rốt cuộc có hiểu được không ? Đừng chỉ gật đầu không thế , nói đi xem nào!” An công tử hừ một tiếng.

Ta lập tức hoàn hồn, nghĩ rằng, cho dù không muốn thấy anh ta , nhưng ở thời điểm mà anh ta vẫn là thủ trưởng thì ta phải nghe theo lời anh ta .Vì thế ta nịnh nọt cười, hận không thể ôm lấy đùi anh ta, nhưng là vì tránh bị anh ta một cước đem ta đá bay, lại kêu cái gì phi lễ , nên lúc ấy ta chỉ là hai tay tạo thành chữ thập, thực háo sắc nhìn anh ta trong chốc lát, sau đó nói: “An công tử anh thật trâu a ! Phép thay mận đổi đào của anh rất tuyệt , rất phấn khích !”

An công tử nhìn ta trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giật giật mồm mép, ta nhất thời không có nghe rõ ràng, nghĩ đến lãnh đạo lên tiếng , vì thế ngây ngốc hỏi lại anh ta.

An công tử rõ ràng là trừng mắt nhìn ta một cái, rống lên một tiếng, “Gỗ mục không thể điêu khắc!”

Ngày hôm sau đem bản thảo giao cho chị Khổng , mang theo mười phần tin tưởng ta đứng đợi trong chốc lát, nghĩ rằng chị Khổng sẽ khích lệ ta vài câu linh tinh , tốt xấu ta coi như là đồ đệ của An công tử đi . Ai ngờ, chị Khổng mất nửa ngày vẫn không nhúc nhích tí nào. Ta chỉ phải đành rầu rĩ không vui về tới vị trí của mình .

Thời điểm sắp đến giữa trưa , chị Khổng đột nhiên gọi điện thoại bảo ta đến văn phòng của chị ta, trong lòng ta thật vui vẻ, chắc là định khen ta đây mà. Làm một nhân viên mới vẫn bị tổ trưởng nhìn không vừa mắt thì nhận được khích lệ là rất quan trọng . Ta muốn nghiệm chứng thực lực của chính mình, như vậy cho dù là rời đi công ty này cũng sẽ không có tiếc nuối .

Cắp mông lạch bạch chạy tới, “Chị Khổng chị tìm em a.”

Chị Khổng đem đống giấy ném lên bàn , ta liếc mắt một cái, là đống văn vẻ mà ta viết , đã được chị ta đóng dấu .

Lòng ta lộp bộp một chút, tư thế này không giống như là muốn khen ta nha, chẳng lẽ đây là phương thức đặc biệt mà công ty này hay khen ngợi mọi người ?

Chị Khổng vỗ một cái lên bàn, một tay chỉa vào cái mũi của ta , “Đây là cô viết sao ? Cô viết cái gì linh tinh loạn xạ thế này ? Cô thật là tốt nghiệp hệ tiếng Trung sao?”

“Em…” Trong lòng ta nghĩ , giấy chứng nhận tốt nghiệp của tôi không phải chị đã xem qua sao, sao lại còn hoài nghi ta nữa?

“Tô Nhuận! Đầu óc của cô rút cục đang suy nghĩ cái gì vậy ? Cô là người mới, cô phải cố gắng nhiều hơn biết không?” Chị Khổng tỏ ra vô cùng đau đớn .

Ta cảm thấy một trận buồn bực, mấy đoạn văn kia quả thật không sai nha, vì sao ta còn bị mắng cơ chứ? Nhưng là về phương diện khác, ta còn có chút vui sướng khi người gặp họa, An công tử , cho anh kiêu ngạo đấy , cuối cùng thì anh cũng bị người ta chê bai thôi!

“Phát sinh chuyện gì vậy ?”

Ta đột nhiên cả kinh, trong lịch sử thì quả nhiên Tào Tháo là đến nhanh nhất! An công tử đến đây.

Chị Khổng nhanh chóng chỉnh sửa thái độ , thập phần khách khí cười cười với An công tử , sau đó nói: “À, không có chuyện gì lớn , tôi chỉ là tùy tiện tâm sự cùng Tô Nhuận thôi .”

An công tử không chút nào để ý, liếc mắt một cái liền thấy được tập bản thảo đặt trên bàn , cầm lấy tinh tế nhìn xem .

Ta lại một lần nữa vui sướng khi người gặp họa, thật muốn tiến lên nói cho An công tử , chị Khổng nói cái gì mà anh chỉ đạo đó đều là đống linh tinh loạn xạ . Nhưng ta làm người vẫn rất có lương tâm , nói như thế nào thì ngày hôm qua An công tử cũng xem như giúp ta, cho nên ta lựa chọn trầm mặc, xem hai người bọn họ nói gì.

“Rất tốt a, đặc biệt , hơn nữa đa dạng, cái này ai viết thế ?” An công tử nhìn chị Khổng .

Trong lòng ta lại càng vui vẻ, An công tử sắp bão nổi , ta phỏng chừng là An công tử đã sớm nghe được cuộc đối thoại của chúng ta , dù sao chỉ cách một bức tường , nếu không có nghe được thì An công tử không có việc gì chạy tới làm gì, vừa được xem kịch vui , ta ở trong lòng lại thật sâu khinh bỉ chính mình, vì cái gì lại không bình tĩnh , thích vui sướng khi người gặp họa như thế cơ chứ ?

“Ha ha… Làm sao làm sao.” Chị Khổng nở nụ cười thập phần “Ngượng ngùng” .

Ta lại một lần nữa chấn động toàn thân , chị ta thế nhưng lại không giải thích? Liền vui vẻ mà im ỉm đi luôn?

An công tử lại cùng chị Khổng hàn huyên vài câu, thật là làm khó cho chị Khổng , làm cho một phụ nữ gần bốn mươi tuổi còn có thể làm ra các loại bộ dáng háo sắc như thế .

Sau khi trở lại chỗ ngồi của mình , trong lòng lại càng hận a! Lâm Lâm thấy ta sắc mặt không tốt, tiến lại hỏi ta: “Làm sao vậy?”

Ta lắc lắc đầu, “Không có việc gì , dẫm phải cứt chó .”

Nơi này không thể ở lâu , tín niệm này lại bắt đầu nẩy mầm , ta nhanh chóng mở hòm thư ra , gửi sơ yếu lý lịch cho sư huynh của Lâm Lâm , nhưng là đợi một lúc lâu vẫn không có nhận được thư trả lời lại , nghĩ rằng, chẳng lẽ là định gọi điện thoại lại đây sao ?

Thời điểm tan tầm , An công tử đột nhiên đi ra tuyên bố, “Tối hôm nay liên hoan, mọi người cùng nhau đi đi.”

Trong lòng ta run rẩy, tự dưng đang yên đang lành sao lại đi liên hoan? Định thác loạn như mấy con thiêu thân sao!

Đưa mắt nhìn qua , các nữ đồng nghiệp khác ai ai cũng đều là bộ dáng ảo não , ta lại hừ vài tiếng trong lòng , An công tử , anh xem đi, anh cũng bị mọi người nhìn không vừa mắt đấy .

Sau một lát, ta nghe được có người nói: “Ai nha, sớm biết có liên hoan thì hôm nay người ta sẽ ăn mặc xinh đẹp một chút a, làm sao có thể mặc như vậy mà đi ăn cơm với An tổ trưởng cơ chứ .”

“Đúng vậy đúng vậy, quá đột suất, chẳng có thời gian để chuẩn bị nữa .”

Ta đổ! Chỉ thấy trên bầu trời có vài con quạ đen bay qua, ta không nói gì mà nghẹn họng .

Nhưng là, sau khi đến khách sạn , ta lại phải kinh ngạc , những người phụ nữ trang điểm xinh đẹp như yêu quái này là đồng nghiệp của ta sao? Không phải không có thời gian trang điểm ăn mặc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play