Người con trai vẫy tay với cô, ánh mắt nhẹ nhàng ấm áp, nụ cười rực rỡ đang tựa người vào xe. Viễn Ninh thầm chùi miệng,cô phỉ nhổ bản thân mình, không có tiền đồ, anh ta là tên nguy thư sinh a, Viễn Ninh mày không thể bị bề ngoài của anh ta lừa gạt. Trịnh Phàm nếu tôi không biết anh trước đó chắc chắn tôi sẽ bị anh say mê một trận nhưng rất tiếc không có chữ “nếu”.
Ở góc khuất, LẠc đại nhân buồn bực nhìn chằm chằm tấm lưng của Viễn Ninh. Cái con người ngu ngốc này, anh đứng ở đây từ nãy giờ mà cô không bước tới đây, lại còn đứng ngắm mỹ nam. Cô muốn anh tức giận sao.
Viễn Ninh thấy lạnh sống lưng, cô kêu lên không ổn. Ngước mặt nhìn Trịnh Phàm, cô nở một nụ cười tự cho là đẹp nhất. Vẫy tay với Trịnh Phàm, chạy nhanh đến bên anh.
“Phàm Phàm, anh tới có lâu không?Em xin lỗi, lúc nãy em bận nghe điện thoại của công ty đối tác làm ăn nên ra chậm, nào nào chúng ta đi ăn nào, em đói bụng rồi a~, nhanh nào Phàm Phàm.” Viễn Ninh nhanh tay nhanh chân kéo Trịnh Phàm vào xe.
TRịnh Phàm bất ngờ khi thấy Viễn Ninh làm nũng, anh rơi lệ trong lòng. Ninh Ninh cuối cùng em cũng chấp nhận người anh trai này. Chứ không biết rằng người nào đó chỉ vì không muốn gặp mặt Lạc đại nhân mà nhiệt tình, vui vẻ với anh để trốn LẠc đại nhân.
“Ninh Ninh, anh chở em đi ăn trước rồi chúng ta đi mua lễ phục dạ tiệc. Tối nay anh với em đi dự sinh nhật của con trai Trưởng bộ tài chính kinh tế đất nước,chắc em biết cậu ta nhỉ.”
Viễn Ninh nghe anh nói đi dự tiệc thì khó chịu,cô không thích đi dự tiệc, rất mệt mỏi. Nhưng nghe sinh nhật của con trai Trưởng bộ tài chính kinh tế đất nước, thì hai mắt cô tỏa sáng. Ai không biết cậu ấm đó chứ Viễn Ninh biết rõ anh ta. Viễn Ninh làm tổng tài của một công ty lớn nhất nhì trong nước sao mà không biết Trưởng bộ tài chính kinh tế đất nước là ai và con trai quý báu của ông ta.
Nhưng cô lại nghe nói, sinh nhật của anh ta chỉ mời những có quyền có chức cao trong nước, cô đi được sao.
“Ngốc đừng suy nghĩ nhiều.Nên nhớ em là em gái anh.” Trịnh Phàm nhìn ra lo lắng với nghi ngờ trong mắt cô bèn nói, đồng thời anh tranh thủ lúc cô thất thần nhéo nhéo gò má của Viễn Ninh, khen ngợi trong lòng thật mềm mại, thật thích tay.
Viễn Ninh vừa thấy buồn cười vừa ấm lòng. Ngẫm lại mấy ngày qua Trịnh Phàm rất biết quan tâm, chăm sóc cô trên cương vị một người anh trai. Cô trầm mặc một hồi quyết định thật lòng xem Trịnh Phàm là anh trai mình.
Sau khi thấy Viễn Ninh lên xe với TRịnh Phàm. Lạc đại nhân thực sự tức giận. CỖ-VIỄN-NINH cậu dám chóng đối tôi, dám lén có bạn trai sau lưng vị hôn phu. Cậu giỏi lắm vừa lén lút với hắn ta vừa qua mặt tôi.
Lạc Nguyên Kỳ bực bội, bước vào xe. Thư ký Lý không dám mở miệng,rùng mình vài cái khóc không ra nước mắt, “ boss cậu đừng tỏa khí lạnh nữa được không? Tôi thật không thể chịu được.”
“Về công ty.” Lạc đại nhân xoa thái dương, khó chịu nói.
Cỗ Viễn Ninh tôi cho cậu chơi đùa hết ngày hôm nay rồi tôi sẽ bắt cậu lại. Tới lúc đó đừng trách vì sao tôi không phải là quân tử.
Lạc Nguyên Kỳ không hề biết cậu cho Viễn Ninh vùng vẫy hết ngày hôm nay mà sau này lại dẫn đến hai cái đại tình địch làm cho cậu phải đau đầu tìm cách giải quyết.
Ăn uống no nê xong, Trịnh Phàm chở Viễn Ninh đi chọn đồ dạ tiệc cho tối nay.
Nhân viên theo yêu cầu của Trịnh Phàm lấy ra hơn hai mươi bộ váy dạ tiệc đủ màu sắc. Thiết kế tinh xảo đến từng đường may, hoa lệ đến mức Viễn Ninh choáng ngợp. Không nhịn được cô nâng tay chỉ vào đống váy, mấp máy khóe môi lộ ra bộ dạng không thể tin được.
Trịnh Phàm cười đến híp mắt phượng xinh đẹp, cũng không quản cô nghĩ gì. Ngược lại nâng tay lấy bộ váy màu tím phấn và bộ váy màu đỏ, hào hứng bắt Viễn Ninh đi thay thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT