Nhắc đến Từ Ngôn, Khải Uy đen mặt, lạnh lùng nói: “ Em nên chấm dứt với hắn đi. Em không thấy hắn vừa qua lại với em vừa hai tay ôm phụ nữ sao? Đừng tưởng anh không biết suy nghĩ của em, em nghĩ Trịnh Phàm quan tâm em qua lại với ai hả? Nếu không muốn cậu ta hủy hôn ước thì lo mà ngoan ngoãn ở nhà mà học cách thành 1 cô vợ ngoan hiền đi.”
“Sao anh lại nói vậy. Em quen Từ Ngôn thì liên quan gì đến anh Phàm.” Chu Thiến buồn bực phủ nhận.
“Anh nói cho em biết. Mấy ngày trước Trịnh Phàm thấy em vào khách sạn cùng Từ Ngôn. Cậu ta lúc đó đứng nhìn hai người mà trào phúng, khinh thường. Cậu ta còn nói với anh >.”
“Anh, em không có, em vẫn còn trong sạch, hôm đó em chỉ vào cùng hắn…” Chu Thiến bối rồi lên tiếng.
“Em đi mà giải thích với Trịnh Phàm, anh cảnh cáo em một lần nữa, đừng chọc giận cậu ta. Đừng nghĩ cậu ta nể mặt anh cưới em về mà em bây giờ muốn làm gì thì làm.” Khải Uy ngắt lời Chu Thiến.
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời. Khải Uy tắt điện thoại, lái xe trở về nhà.
Chu Thiến ngẩn người nhìn điện thoại.
“Tiểu Thiến, ra nhảy với tớ.” Một cô gái nắm tay Chu Thiến kéo ra sàn nhảy.
Chu Thiến lắc đầu, trấn tĩnh nói: “ Thanh Uyển, tớ mệt mỏi, cậu ở lại chơi với họ, tớ muốn về.”
Thanh Uyển khó hiểu nhìn cô. Nhìn Chu Thiến bước đi xiên xiên vẹo vẹo mà thở dài.
Thanh Uyển đi tới trước mặt Từ Ngôn.
“Từ Thiếu, cậu đang là bạn trai của Tiểu Thiến.” Thanh Uyển kinh miệt liếc nhìn người đàn ông đang vui vẻ ôm mỹ nhân trong lòng.
“Hả? Không phải cô là bạn thân của Chu Thiến sao?” Từ Ngôn một bên trêu ghẹo mỹ nhân trong lòng, không quan tâm đến Thanh Uyển.
“Anh thật quá đáng.” Thanh Uyển tức giận hét lên rồi phất tay bỏ đi về phía Chu Thiến.
Thanh Uyển đỡ Chu Thiến đang nghiên ngã ra khỏi hộp đêm. Cô đẩy Chu Thiến vào xe, thấy Chu Thiến đờ đẫn suy nghĩ chuyện gì. Cô lại chỉ biết thở dài. Lái xe hướng về biệt thự của Chu gia.
“Tiểu Thiến, cậu chia tay với Từ Ngôn đi. Nhìn hắn tay này tay kia ôm phụ nữ thật khiến tớ đánh hắn một bạt tay.” Thanh Uyển đập tay vào vô lăng ga.
“Thanh Uyển, tớ sai rồi, sai thật rồi .” Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má của Chu Thiến.
Thanh Uyển không nói gì, một đường chạy thẳng về biệt thự.
Chuyện của Tiểu Thiến vẫn nên để cậu ta tự ngộ ra. Cậu ta có bao giờ chịu nghe lời khuyên đâu.
Chu Thiến ngẩn ngơ nhìn ra ngoài đường. Mọi thứ đều chạy nhanh vùn vụt qua mắt cô.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Chu Thiến nhớ lúc cô 19 tuổi, ba bắt cô về nước để đính hôn Nguyên đại thiếu gia. Cô không chịu, khóc một trận nhưng cũng bị ba cưỡng ép trở về nước. Về nước được vài ngày, không thấy ba nói về chuyện xem mắt, cô nghĩ chắc chuyện xem mắt hủy rồi sao ba có thể đem con gái bảo bối đuổi khỏi nhà nhanh như vậy được. Cùng lúc đó, cô chuyển vào trường đại học của anh hai. Ở nơi đó cô gặp được Thanh Uyển. Thanh Uyển rất thích nhìn những anh chàng sinh viên đại học quân đội tập luyện với lại ba cô là phó hiệu trưởng của trường nên chiều thứ 6 và thứ 7 tuần nào cũng viện cớ kéo cô chạy qua sân cỏ bên ấy. Chu Thiến mấy ngày đầu rất chán, cô thật không hiểu nổi họ tập luyện có gì hay mà Thanh Uyển lại thích nhìn đến vậy. Liên tục hai tháng, vào chiều thứ 6 và thứ 7, mọi người trong trường quen với cảnh một cô gái nằm ngủ mê man còn một cô gái cầm ống nhòm, chép chép miệng.
Bước qua tháng 5, Thanh Uyển kéo Chu Thiến qua trường quân đội nhưng vào ngày thứ 3 và thứ 5.
“Thanh Uyển, không phải thứ 6 với thứ 7 sao?” Chu Thiến nhăn mặt hỏi.
“Vì hôm nay Nguyên thiếu sẽ huấn luyện cho năm nhất. Ngàn năm mới có một lần a, phải nhanh nắm bắt cơ hội được thấy anh ấy, he he he.” Thanh Uyển che miệng cười, nhớ tới khuôn mặt của Nguyên Thiếu mà chép chép miệng.
Chu Thiến lẩm bẩm: “Nguyên thiếu? Nguyên đại thiếu gia?”
Chu Thiến thoang thoáng cảm giác mong chờ được nhìn thấy người mà khiến ba ép cô về nước.
Chạy tới sân cỏ, mọi người xung quanh ngước nhìn hai cô gái cũng không bất ngờ. Mọi người đều nghĩ tới cảnh thường thấy.
Nhưng khiến cho mọi người phải thất vọng, Chu Thiến hôm nay không ngủ gật nữa mà nghiêm túc nhìn về phía sân cỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT