“Ninh Ninh, em sao vậy? Khó chịu sao?” Anh ân cần sờ trán cô em gái nhỏ.

Thấy Viễn Ninh không muốn trả lời, Khải Uy ngỡ cô bị bệnh, vội vàng kéo cô vào xe chở tới bệnh viện.

Đi được nửa đường, Viễn Ninh bỗng mở miệng.

“Anh Khải Uy, em không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi. Anh dừng xe cho em xuống. Anh quay lại với buổi tiệc đi.”

Khải Uy quay đầu xe lại. Chạy thẳng về phía biệt thự Nguyên gia.

Thấy Khải Uy không có ý dừng xe. Viễn Ninh cũng không quản anh ta.

Về tới biệt thư, Viễn Ninh nhanh chân chạy lên phòng ngủ, nằm xuống giường.

Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, cô có cảm giác ngày mai sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Khải Uy mở cửa phòng Viễn Ninh, nhìn em gái nhỏ đang thẫn thờ nhìn trần nhà. Đặt bát cháo cùng một vài viên vitamin lên bàn nhỏ. Anh nhẹ nhàng bước lại gần cô.

“Ninh Ninh, em đang gặp chuyện gì sao? Có thể chia sẻ với anh được không?” Khải UY đỡ Viễn Ninh ngồi dậy.

Viễn Ninh không trả lời, tựa như cô vẫn còn đang trong thế giới suy nghĩ của mình.

Khải Uy kiên nhẫn ngồi đợi cô trả lời. Anh cầm chén cháo thổi vài cái cho đỡ nóng.

Cô quay sang nhìn anh phức tạp.

“Anh Khải Uy, sao lại là anh không phải nên là anh Hiểu Bằng sao?”

“Ninh Ninh, chẳng lẽ anh không tự động quan tâm em được sao? Em thích Hiểu Bằng hơn anh? Ninh Ninh ghét bỏ anh a.” Khải Uy buồn bã nói.

“Không có a, em không ghét bỏ anh.”

Khải Uy mỉm cười, xoa đầu cô. Đưa chén cháo cho cô, ý bảo cô ăn: “Ninh Ninh không cần nhờ Hiểu Bằng, anh quan tâm em là đủ, mấy ngày nay anh không bận gì hết.”

Viễn Ninh ngẩn người. Cô khuấy chén cháo trong tay trầm mặc suy nghĩ.

Mỹ nhân tiên tử Hiểu Bằng cùng với mỹ nhân hảo soái Khải Uy nên chọn ai a? Cô lấy hết cả hai được không?Được không?

“Trong khoảng thời gian này cho anh làm vệ sĩ của em được không?” Ánh mắt thành khẩn nhìn Viễn Ninh.

Viễn Ninh gian nan suy nghĩ, cô thật thì thích Hiểu Bằng hơn a. Nhưng mà nhìn ánh mắt này, khuôn mặt này thật khiến cô không nỡ lắc đầu. Làm mỹ nhân buồn là tội lớn a.

Nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng, cô gật đầu.

Mỹ nhân tiên tử xin lỗi anh. Xem như chúng ta không có duyên phận a.

Khải Uy vui vẻ đưa ly nước cho Viễn Ninh.

Anh biết chắc cô sẽ đồng ý. Tiểu Thiến nói cho anh biết Viễn Ninh rất dễ bị sắc dụ, chỉ cần bày ra khuông mặt đáng thương, thành khẩn sao cho đẹp mắt là cá sẽ cắn câu.

Nhìn Khải Uy đắc ý cười, Viễn Ninh có cảm giác như bị lừa.

“Em nghỉ ngơi đi, mai anh đón em qua công ty.” Khải Uy đứng dậy, cầm chén cháo Viễn Ninh vừa ăn xong cùng ly nước bước ra khỏi phòng.

Viễn Ninh ập ợ cho qua chuyện. Bước nhanh khóa cửa phòng lại. Nhớ lại ánh mắt đắt ý của Khải Uy khiến Viễn Ninh không thoải mái.

Cô xoa cổ đang nhức mỏi, bước vào phòng tắm,lắc đầu không suy nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa.

Khải Uy nhìn cửa phòng của Viễn Ninh mà chau mày.

Anh đi ra đến xe thì điện thoại rung lên.

“Alo, anh hai sao rồi? Ninh Ninh có đồng ý không?” Người đầu dây bên kia không ái khác chính là Chu Thiến.

“Ninh Ninh đã đồng ý.”

“Ha ha, cố gắng lên anh hai, em ủng hộ Ninh Ninh là chị dâu a.” Chu Thiến cười khúc khích.

“Con bé này, anh có nói là anh muốn Ninh Ninh là bạn gái anh sao?” Khải Uy bất đắc dĩ cười.

“Anh đừng dối lòng, em biết hết đấy nhé. Nhanh tay lên không thì hắn cướp Ninh Ninh đi lúc ấy anh đừng buồn a~.” Chu Thiến bĩu môi.

Khải Uy trầm mặc. Hắn đến bên cạnh Ninh Ninh trước anh. Liệu anh còn cơ hội không?

Khải Uy thở dài: “Anh tự biết. Nhớ 23h là em phải về không là mẹ lại lo lắng bắt anh chạy đi kiếm em. Lúc đó đừng trách anh nói với mẹ là em đang qua lại với Từ Ngôn.”

Nhắc đến Từ Ngôn, Khải Uy đen mặt, lạnh lùng nói: “ Em nên chấm dứt với hắn đi. Em không thấy hắn vừa qua lại với em vừa hai tay ôm phụ nữ sao? Đừng tưởng anh không biết suy nghĩ của em, em nghĩ Trịnh Phàm quan tâm em qua lại với ai hả? Nếu không muốn cậu ta hủy hôn ước thì lo mà ngoan ngoãn ở nhà mà học cách thành 1 cô vợ ngoan hiền đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play