Gần đây, Tuyết Hồ đối với việc thường xuyên ra vào nhà của Phạm Kiên đã không còn có phản ứng quá nặng nề. Bởi vì ít nhất nàng cũng đã có được một chỗ dựa tinh thần vững chắc, có thể cùng nàng chia sẻ tất cả mọi chuyện vui buồn.

Mỗi lúc trong lòng cảm thấy nhớ mong, sẽ dùng cách nói ra bằng lời với Chân để vơi nhẹ nỗi lòng. Mỗi lúc tủi thân khi chứng kiến hai người ấy thân mật sẽ dẫn theo Chân tới một nơi vắng người, cùng nhau hóng gió hóng nắng, lặng lẽ xua đi những tâm sự không chính đáng trong lòng.

Tuyết Hồ mỗi ngày đều bám dính lấy Chân không buông. Hay nói đúng hơn, Chân và Tuyết Hồ, một người một sư tử cả ngày đều bám dính lấy nhau không buông. Ngay cả nơi ở hiện tại của Chân cũng đã chuyển tới khoảng sân ngay trước cửa phòng nàng. Mỗi sáng sẽ chờ nàng thức giấc, cùng nàng đi dạo trong vườn hoa. Mỗi bữa sẽ ngồi bên cạnh xem nàng dùng bữa, còn nàng cũng sẽ chờ ở bên cạnh mỗi lúc Chân dùng bữa, vừa ngắm nghía vừa vui vẻ cười một mình. Mỗi tối Chân sẽ đều tiễn nàng đi ngủ. Tuần tự đều đặn mười ngày như một, thân thiết như vậy, tất cả hờ hững trước đây đều đã sớm trở thành dĩ vãng chẳng còn ai có thể nhớ nổi!

Chân cũng càng ngày càng thể hiện những phẩm chất tốt của một con thú nuôi trong nhà, những biểu hiện mà trước đây Tuyết Hồ còn thậm chí chẳng dám nghĩ tới.

Những lúc ngồi bên cạnh vuốt ve, nó sẽ ngả đầu áp lên người nàng. Thi thoảng cũng sẽ liếm nhẹ lên lòng bàn tay nàng như âu yếm. Khi thường sẽ tự động theo sát từng bước chân của nàng, cũng rất thích cọ đầu lên tay nàng làm nũng. Mỗi lúc bàn tay nàng chạm lên lớp lông mềm mịn trên đầu, trên cổ Chân, nó sẽ lim dim hai mắt vô cùng hưởng thụ. Đẹp đẽ như vậy, đáng yêu như vậy! Thật khiến cho nàng lúc nào cũng chỉ muốn ôm riết vào lòng không buông!

Thế nhưng Tuyết Hồ phát hiện ra, dường như Chân có chút gì đó rất xa cách, hờ hững với chị nàng. Không lẽ, nó vẫn còn ghi nhớ chuyện ngày trước hay sao?

Bởi vì chuyện lần đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tự trách rất nhiều. Chẳng qua bởi vì nhất thời ghen tị mà nói ra những lời lẽ xấu xa như vậy, nếu thực sự Chân cũng vì sợ nàng tủi thân mà xa lánh chị Tuyết Liên, nàng cũng sẽ chẳng được vui vẻ gì.

Tuyết Hồ ngồi trên ghế đá trong vườn, Chân ở bên cạnh tựa đầu lên chân nàng, hai mắt lim dim như lệ thường. Nàng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu nó, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay cào cào như chải lông, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi của một ngày nắng. Rất lâu, rất lâu mới đột ngột nói một câu, giọng nhẹ như gió thoảng:

- Chân, có phải em xa lánh chị Tuyết Liên hay không?

Nó không thể trả lời, nàng biết. Nhưng nàng cũng nhận ra lớp lông mềm của nó khẽ động. Tuyết Hồ lại tiếp lời, giọng đều đều buồn bã:

- Lúc trước đều là chị sai. Chị Tuyết Liên là chị của chị, cũng là chị của em. Đừng vì sợ chị buồn mà không gần gũi chị ấy. Hơn nữa… chỉ cần em gần gũi chị là tốt rồi, chẳng có gì đáng để buồn bã nữa cả!

Chân ngẩng đầu mở lớn mắt nhìn nàng. Hai mắt tròn xoe dưới ánh nắng nhìn thẳng nàng rất lâu. Nàng cười nhẹ, dùng ánh mắt khẳng định đáp trả nó. Chân của nàng là con sư tử hiểu tiếng người, cũng là con sư tử biết đọc ý nghĩ trong mắt người khác. Nó lại cúi đầu dụi lên tay nàng, đó là hành động đồng ý. Tuyết Hồ xoa đầu nó, tràn đầy vui vẻ mà khen ngợi:

- Chân của chị ngoan lắm!

Lát sau tựa như nhớ tới điều gì, bâng quơ kể nhỏ:

- Hôm ấy thực ra muốn tìm em kể lể để xả cơn tức. Cũng vì đang tức dở nên mới nóng nảy như vậy. Nhưng mà thôi, giờ cũng chẳng kể lại mà làm gì.

Tuyết Hồ thở dài, bàn tay trên đầu con sư tử vẫn đều đều xoa nhẹ, động tác lơ đãng. Bởi nhớ tới chuyện hôm trước, trong lòng dù sao vẫn còn có chút buồn bã chán nản.

Khi ấy vốn chỉ định doạ thằng bé kia vài câu, khiến cho nó biết sợ mà lần sau không dám làm mấy việc ngớ ngẩn như vậy nữa. Nhưng Phạm Kiên rõ ràng nghĩ bản chất nàng là một kẻ không ra gì, sẵn sàng bắt nạt một cô gái bán hàng yếu đuối, hay một thằng bé trai nhỏ tuổi còn chưa hiểu chuyện đời. Thái độ như vậy, hành động như vậy, đối với Tuyết Hồ không chỉ đơn giản là tổn thương nữa, mà còn là xúc phạm. Cho dù có bị đồn là yêu quái đi chăng nữa, nàng cũng vẫn là một con người. Mà con người thì luôn luôn có một thứ, gọi là lòng tự trọng.

Lại thêm chuyện của Chân, dẫu cho hiện tại nó đang ở bên cạnh nàng, dẫu cho thái độ của nó đã thể hiện rõ sự biến chuyển lớn. Vết cắn đã mờ, nhưng trí nhớ lại không mất. Tuyết Hồ không giận nó, cũng chẳng ghi thù hay trách móc gì. Chẳng qua nàng nhờ thế mà hiểu được, đối với bất kỳ ai khác, bản thân nàng quan trọng ở mức nào.

Nhưng thôi, cho dù có nói ra cũng giải quyết được điều gì? Suy nghĩ là ở người ta, nàng hiện tại chỉ cần quan tâm tới cảm xúc của chính mình cũng đã đủ lắm rồi.

Chỉ là tại trái tim nàng, từng cánh cửa cứ khép lại, cho tới khi không còn bất cứ ánh sáng nào có thể chiếu tới được nữa…


***


Ngày hôm nay Tuyết Liên muốn đi dạo phố, vấn đề nằm ở chỗ nàng bỗng dưng lại muốn rủ Tuyết Hồ đi cùng với mình.

Bình thường hai người bọn họ vốn chẳng hay đi chung với nhau, lí do cơ bản là vì sở thích khác biệt, cho dù có cùng dạo phố thì cũng không tìm được chung điểm đến. Còn một lí do khác nữa lại là lí do cá nhân nho nhỏ của Tuyết Hồ. Bản thân nàng mỗi khi đi tới đâu đều bị người ta lẩn tránh, thậm chí còn ra mặt đuổi khách, thế nên đi dạo chỉ đúng nghĩa là đi dạo, không hề mua bán bất cứ thứ gì. Nhưng Tuyết Liên lại khác, chị ấy đi dạo luôn muốn xem hàng, mua đồ. Nếu như Tuyết Hồ đi cùng, chẳng qua chỉ trở thành một vật cản khiến người ta chướng mắt mà thôi.

Vốn định tìm vài lí do nhăng cuội nào đấy để từ chối, song hôm nay thái độ của Tuyết Liên lại kiên quyết lạ kì, nhất định kéo Tuyết Hồ đi cho bằng được. Tuyết Hồ vốn cố tình nấn ná kéo dài thời gian chờ cho Phạm Kiên tới, khi đó chẳng cần phải từ chối gì nhiều, đương nhiên vị trí hộ tống Tuyết Liên dạo phố sẽ chẳng còn cần nhờ tới nàng nữa. Thế nhưng cái người giống như âm hồn bất tán mỗi ngày đều lượn lờ khắp nhà muốn tránh chẳng được kia lại không hề thấy tăm hơi bóng dáng đâu. Quả thật là nghịch lí cuộc đời!

Nấn ná chắc cũng đã gần tới trưa, chút hi vọng nhỏ nhoi của nàng đều tan biến. Tuyết Hồ ủ rũ xoa xoa đầu Chân mấy cái rồi trở về phòng khoác thêm áo ngoài, chính thức nhận mệnh theo chân chị gái đi dạo.

Vẫn nói hôm nay biểu hiện của Tuyết Liên rất kì lạ, cho tới tận lúc hai chị em dắt nhau đi hết một con phố rồi Tuyết Hồ mới hiểu ra được nguyên nhân. Bởi vì Tuyết Liên nắm tay nàng, khẽ giọng thủ thỉ:

- Tuyết Nhỏ, chị có việc này muốn nhờ em.

Giọng điệu nhẹ nhàng kéo dài như chờ đoán ý, Tuyết Hồ lơ đễnh gật đầu nhưng mãi vẫn chẳng thấy hồi âm. Chỉ có mấy chữ chị chị kéo dài không dứt. Tuyết Hồ quay đầu nhìn trông, ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt vốn trắng nõn của Tuyết Liên đã hồng rực lên một mảnh, trong miệng lúng búng không biết phải nói lời nào. Đây là chị gái thường ngày điềm đạm chín chắn của nàng hay sao?

Tuyết Hồ nhíu mày đoán nhanh, nguyên do dẫn tới dáng vẻ thẹn thùng thiếu nữ này chắc chắn không thể nằm ngoài hai chữ.

- Phạm Kiên có việc gì sao?

Nàng cười, lơ đễnh hỏi. Lúc trước có lẽ hai chữ kia chẳng dễ dàng nói ra khỏi miệng như thế, nhưng lâu nay nói nhiều với Chân cũng thành quen. Cũng chỉ là cái tên mà thôi, có khó khăn gì đâu.

Quả nhiên Tuyết Liên càng ngượng ngùng, len lén kéo nàng vào một góc thưa người, đứng cách xa những người làm từ lúc ra khỏi nhà tới giờ vẫn kiên trì theo sát, giọng vừa nhỏ vừa run rẩy:

- Chị… muốn tặng quà cho Phạm Kiên… Em…

Tuyết Liên cúi thấp đầu che giấu khuôn mặt đã đỏ rực, không phát hiện ra biểu hiện đông cứng kì lạ trên khuôn mặt của em gái.

Chuyện này Tuyết Hồ quả thực chưa từng nghĩ tới, một câu nói bất chợt như thế vẫn khiến nàng chạnh lòng, lớp da trên mặt cũng se lại.

- Vậy sao? Thế thì tốt mà!

Tuyết Hồ gượng nói, những lời sáo rỗng không có ý nghĩa nào rõ ràng. Nhưng càng chẳng thể ngờ tới, điều quan trọng mà Tuyết Liên muốn nói tới lại vẫn nằm ở phía sau.

- Em giúp chị chọn quà có được không?

Lúc này Tuyết Liên mới len lén nhìn lên, phát hiện sắc mặt không được tốt của em gái, suy nghĩ đơn giản lại tưởng rằng đó là biểu hiện của không bằng lòng. Vì vậy càng luống cuống vội vã giải thích:

- Tại chị… không biết phải chọn quà nào mới tốt, quà nào mới phù hợp. Trộm nghĩ… có lẽ ý kiến hai người vẫn tốt hơn là một…

- Có gì đâu, chỉ là chọn quà thôi mà…

Nàng cắt lời, giọng không tránh được cảm xúc bộc phát mà có chút gay gắt.

Tuyết Liên sửng sốt ngẩng đầu nhìn em gái, hai mắt bồ câu ngân ngấn nước. Có lẽ là hoảng hốt, cũng có lẽ là sợ hãi vô cớ.

- Em biết tới đâu nhất định sẽ giúp chị tới đó!

Lúc trước vì không kiềm chế được giọng nói của mình, vội vã dừng lại hít sâu vào một hơi ổn định tinh thần. Một câu hoàn chỉnh thôi nói ra cũng thật khó, Tuyết Hồ lặng lẽ hạ mi mắt xuống che đi tâm tình vẫn còn chưa kịp bình ổn.

Tuyết Liên vừa rồi nghe được một nửa câu nói nên hoảng hốt hiểu sai ý, lúc nhận được thêm lời thứ hai thì vui mừng lộ rõ. Nét mặt giãn ra thành nụ cười, để lộ lỗ dùi nhỏ xinh xắn hai bên má. Bàn tay thon thả cầm khăn lụa đưa lên chấm nhẹ khóe mắt, lần nữa ngẩng đầu rất mực vui vẻ cùng Tuyết Hồ trở lại đường phố đông đúc.

Vậy mới nói, một thiếu nữ già dặn trước tuổi khi thường bình tĩnh điềm đạm nhưng đều sẽ có thể trở nên bồng bột dễ xúc động nếu như đang được nếm trải hương vị của tình yêu.

Tuyết Hồ cũng hiểu thêm được rằng, cho dù đã xác định và chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng tới đâu vẫn không thể tránh được sơ suất. Cuộc đời không bao giờ tránh được những biến cố, khi mà nó xảy ra, những tâm sự vốn được chôn giấu cất kĩ ở một góc sâu trong lòng rất khó để có thể nhanh chóng bình ổn lại toàn bộ.

Dọc đường đi, Tuyết Hồ hỏi dò:

- Vậy chị đã nghĩ ra được quà gì chưa?

- Cũng nghĩ vài thứ, nhưng còn băn khoăn lắm.

- Vậy chị nói thử ra xem sao?

Tuyết Hồ đoán, có lẽ chị gái đã suy nghĩ chu đáo lắm rồi. Con người của Tuyết Liên từ trước tới giờ làm việc gì cũng cẩn thận chu toàn. Lại đối với việc đặc biệt thế này, làm sao có thể không chuẩn bị sẵn? Rủ thêm Tuyết Hồ mà nói, chủ yếu là bởi muốn có thêm một người dễ chia sẻ để đồng tình, lòng tin đối với bản thân cũng chắc chắn hơn mà thôi.

Quả nhiên đúng như Tuyết Hồ đoán, Tuyết Liên sau một lúc băn khoăn mới nói:

- Chị nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nghĩ ra tặng cho người ta một chiếc lược.

Tuyết Hồ vừa nghe vậy thì sững người.

Tặng lược…

Quả nhiên là một việc do Đặng Tuyết Liên nghĩ ra.

Cầm lược, nhớ người. Mỗi sáng khi chải tóc sẽ nhớ tới người tặng. Hay cũng có ý nói, là muốn giúp người chải tóc.

Đôi lứa bên nhau, đâu chỉ là đầu gối tay kề, mà còn là cùng nhau, giúp nhau những sinh hoạt đơn giản nhất của cuộc sống. Mỗi sáng thức dậy có người thương, mỗi sợi tóc rối giúp người chải. Trên đời này, còn có hạnh phúc nào sánh được?

Tặng lược chải tóc làm tin. Đơn thuần, giản dị mà nặng tình nghĩa.

Tuyết Hồ chỉ có thể cười gượng, nói ra suy nghĩ chân thành nhất của mình:

- Chị nghĩ thấu đáo quá.

- Vậy sao?

Tuyết Liên cười nhẹ nhìn em gái, đôi mắt đẹp cũng sáng hơn.

Hai chị em tới một tiệm trên con phố chính sầm uất nhất trấn Đông Hồ.

Hai người Tuyết Liên, Tuyết Hồ vừa mới bước một chân qua khỏi ngưỡng cửa đã có một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi phục vụ trà nước trong quán chạy vội ra nghênh đón. Trên gương mặt là một nụ cười nhiệt tình tiêu chuẩn cùng với giọng mời đầy hăng hái:

- Hai vị tiểu thư, mời vào ạ!

Không giống như Tuyết Hồ từ đầu tới cuối đều tỏ vẻ thờ ơ với tất cả mọi người, Tuyết Liên rất lịch sự cười đáp lại với thằng bé. Mà bản thân nó khẳng định cũng rất quý nàng, bởi cô lớn nhà họ Đặng vẫn nổi tiếng là người thân thiện lại rộng rãi, lần nào tới đây nhất định cũng sẽ thưởng cho nó mấy đồng.

Sau khi lau sạch mặt bàn, gọi người bưng ra trà nước đầy đủ đâu đấy rồi nó mới chạy vào trong nhà gọi chủ tiệm ra gặp khách quý.

Ông chủ Mạnh lúc vừa mới ra tới nơi đã tươi cười với hai chị em Tuyết Hồ hỏi lời lịch sự:

- Hai vị tiểu thư hôm nay có ý định xem đồ gì?

Tuyết Liên xoay đầu lén nhìn Tuyết Hồ. Tuyết Hồ nhìn gương mặt đầy vẻ ngại ngùng của chị gái đương nhiên hiểu ý. Suy nghĩ giây lát để lựa lời rồi mới cẩn thận truyền đạt lại:

- Anh họ tới chơi có nhờ chị em tôi mua hộ cây lược. Không biết ông chủ có bán loại nào tốt, đẹp làm quà được không?

Ông Mạnh gật gật đầu, hỏi một câu rất chuyên nghiệp:

- Dám hỏi, vị công tử này năm nay bao nhiêu tuổi?

Điều này quả thực ngay bản thân Tuyết Hồ cũng không nắm rõ, Phạm Kiên rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi mốt tuổi, sắp lập gia đình.

Tuyết Liên rất tự tin trả lời câu hỏi này. Bởi Tuyết Hồ nghĩ ra cách hỏi chuyện như vậy khiến nàng thoải mái hơn nhiều, ngượng ngùng khi trước chẳng qua cũng là vì không biết phải mở miệng thế nào. Khi thường nàng cũng là một người vô cùng thông minh, phản ứng nhanh nhẹn. Nhưng mà con người ta ấy mà, khi yêu vào mọi chuyện đều đổi khác!

Tuyết Hồ nghe chị mình trả lời, cúi đầu xuống nhất thời bần thần.

Ông chủ Mạnh vừa vuốt râu vừa suy nghĩ trong chốc lát, dặn bọn họ ngồi chờ rồi xoay người vào trong. Đợi chừng nửa tuần hương sau mới thấy quay lại, trên tay đem theo một khay gỗ. Trên khay có đặt ba chiếc lược gỗ nạm ngọc bích.

Tuyết Liên vừa thấy thì hài lòng hiện rõ trên mặt, quay qua hỏi Tuyết Hồ:

- Em thấy sao?

Tuyết Hồ trong lòng không thoải mái nhưng vẫn cố nhìn cho kỹ, mãi mới chỉ chiếc ở giữa, nói:

- Em thấy cây này được. Ngọc nạm khéo, không thô. Vẫn đẹp mà không bị điệu quá.

Tuyết Liên cũng cười:

- Chị cũng thấy vậy đấy.

Dứt lời liền cầm lược trên tay ngắm rất kỹ, ưng ý xoa nhẹ phần ngọc nạm trên cán lược.

Việc mua bán diễn ra khá nhanh. Tuyết Liên và ông Mạnh đã đang thanh toán tiền, lấy hàng. Hai chị em phải ngồi đợi trong lúc ông ta sai người gói cây lược lại cho đẹp để làm quà.

Tuyết Hồ ngồi yên lặng một bên uống nước, liếc mắt thấy bên ngoài cũng đang có người xem đồ. Tuyết Hồ nhìn thế nào cũng thấy có điểm bất bình thường.

Người ta khi thường đi mua hàng không phải chủ yếu sẽ tập trung quan sát vào mặt hàng hay sao? Vì sao người này đi mua hàng lại chỉ mải miết ngắm đi đâu, hơn nữa còn rất nhiều lần chuyển ánh mắt về phía này?

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, ngẫm lại việc đó cũng không phải là không có khả năng nào. Tuyết Hồ cảm thấy, bình thường chị gái nàng cũng đã rất xinh đẹp. Thế nhưng vào thời điểm này, có thể vì nụ cười rạng rỡ trên mặt mà càng trở nên cuốn hút hơn. Có lẽ người đang mua hàng kia chẳng qua là bị hút hồn bởi vẻ đẹp của chị Tuyết Liên mà thôi!

Tuyết Liên nhận đồ, đem cất kĩ vào trong người, cùng với Tuyết Hồ chào ông chủ Mạnh rồi rời khỏi. Tuyết Liên có vẻ rất phấn khởi, kéo tay Tuyết Hồ vui vẻ nói:

- Tuyết Nhỏ, đi nhanh một chút kẻo cha mẹ lại phải chờ cơm!

Nàng gật đầu, để mặc cho Tuyết Liên kéo tay bước nhanh trở về. Một nha hoàn và hai hộ vệ chậm rãi đi theo, khoảng cách bởi vì bọn họ đang rảo bước mà dường như có chút xa.

Hai người bọn họ không đi theo lối cũ ban nãy trở về mà tìm một đường tắt khi thường ít đi, tuy có chút vắng vẻ nhưng lại ngắn hơn nhiều. Có lẽ tiết kiệm được thời gian trở về nhà phải tới cả nửa tuần hương.

Nhưng quả thực là khôn ngoan chẳng lại với trời, nếu biết trước thế này thì thà rằng đi xa một chút, lâu hơn một chút cũng chẳng bao giờ chọn lựa đi vào con đường ngắn mà làm gì.

Tuyết Liên nhìn kẻ vừa bất thình lình xuất hiện chắn ngang trước mặt, run rẩy nói không nên lời. Dáng vẻ như vậy chính là chưa đánh đã nhận thua. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, kẻ lạ mặt kia cười lớn đầy vẻ lưu manh, nói bằng giọng dọa giẫm:

- Hai cô muốn đi đâu?

Tuyết Hồ khó chịu, dùng chất giọng lạnh nhạt thường ngày mà hỏi hắn:

- Chính là người trong cửa hàng ban nãy phải không?

Tuyết Liên giật mình kinh ngạc nhìn nàng. Còn kẻ đứng đối diện kia dường như cũng hơi giật mình, song rất nhanh liền trấn tĩnh lại đáp trả:

- Phải, thì sao nào?

Tuyết Hồ hừ lạnh, quay người tìm kiếm mấy kẻ vốn dĩ là hộ vệ đi theo bảo vệ hai chị em nàng. Vì sao từ nãy tới giờ Tuyết Hồ vẫn tự tin như vậy, chẳng qua vì biết chắc phía sau vẫn còn người hậu thuẫn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ người phía trước chẳng có chút gì giống với người có võ nghệ.

Nhưng xem ra nàng nhầm rồi, hơn nữa còn là không chỉ nhầm ở một điểm.

Thứ nhất, hai tên hộ vệ ít ỏi cùng với một nha hoàn đi theo phía sau sớm đã bị bọn chúng đánh cho bất tỉnh nằm dài trên đất. Mà bọn chúng là ai? Đó chính là điểm nhầm lẫn thứ hai của nàng. Tên kia quả thực không có võ, nhưng hắn đâu chỉ có một mình. Tuyết Hồ đau đầu phát hiện, phía sau chính xác là còn thêm bốn người nữa, mỗi người trên tay đều cầm theo gậy gộc. Bọn chúng có năm người, bên nàng chỉ có hai. Chưa cần nói tới nam nữ khác biệt, độc chỉ so về quân số chúng đã chiếm quá nhiều ưu thế.

Tuyết Hồ tự biết lần này khó thoát, cứng miệng ra giá:

- Nếu muốn cướp tiền tôi sẽ đưa hết những gì đang có hiện tại. Nhưng phải đảm bảo để cho chúng tôi được đi đã!

Kẻ đó lại cười, lần này là cười đắc ý:

- Này cô tiểu thư, tưởng đây cũng là nhà họ Đặng cho cô ra lệnh sao?

Tuyết Hồ tái mặt, cảm giác được bàn tay của Tuyết Liên đang nắm lấy cánh tay nàng cũng siết chặt hơn. Bọn chúng đã biết thân phận của hai chị em nàng, xem như tình thế càng khó khăn hơn. Nhưng ít nhất còn có một điểm cứu vãn lại được, bọn chúng biết nhà họ Đặng, đương nhiên sẽ biết thế lực của nhà nàng, có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá nghiêm trọng…

Đó dù sao cũng chỉ là hi vọng của cá nhân Tuyết Hồ, sự thực thế nào còn chưa thể nói được rõ. Thế nhưng còn có một vấn đề đáng lo lắng nữa mà nàng chưa dám nghĩ tới. Bọn chúng biết nàng là Đặng Tuyết Hồ, nếu vậy…

- Con ranh này nên giải quyết luôn hay đều để ra giá?

Quả nhiên một tên cầm gậy đứng phía sau vừa đi tới vừa hỏi.

- Yêu quái hay gì thì cũng để đấy đã, lát nữa sẽ bàn bạc tính kĩ sau. Bây giờ cứ đưa hai đứa này về trước.

Tuyết Liên và Tuyết Hồ đứng càng sát vào nhau, trước tình huống hiện tại không thể tìm ra được giải pháp nào hết. Cho tới khi cả hai bị giáng mạnh một đòn sau gáy, tất cả đều chìm vào bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play