Tuyết Hồ ngồi ở phòng khách, đợi những người làm được nàng sai đi mời cha mẹ và chị gái tới đây. Cách giải quyết tốt nhất cho mọi vấn đề chính là nói ra rõ ràng. Chỉ khi nào mọi nút thắt đều được gỡ hết, sợi chỉ mới có thể kéo thẳng lại như ban đầu.
Bà Thị Giang vừa nhìn thấy con gái đã vội vã hỏi han đủ điều. Đặng Nguyên sắc mặt cũng không được tốt, dường như rất lo lắng.
Tuyết Hồ có lẽ bởi vì luôn tin tưởng vào Chân nên cảm thấy chuyện này có vẻ không phức tạp như vậy. Chân được nuôi dưỡng cẩn thận, sạch sẽ ở nhà nàng suốt bấy lâu nay. Hơn nữa trên mu bàn tay cũng chỉ có mấy vết xước da nhẹ, bây giờ nhìn vào chỉ còn thấy thâm thâm không quá đáng sợ. Có lẽ bệnh dại gì đó cũng chỉ là phòng xa mà thôi.
Cả một đêm chuẩn bị kĩ càng, tới lúc này chỉ giống như học trò đọc thuộc bài trước mặt thầy đồ thôi, nhưng dẫu sao lại vẫn có cảm giác hơi run rẩy.
- Thưa cha mẹ và chị, nhiều ngày nay con đã suy nghĩ và làm những chuyện không sáng suốt. Về việc phản đối anh Phạm Kiên tới nhà mình ở rể hôm trước, con xin được rút lại toàn bộ. Thực ra con không có ác cảm gì về anh rể cả, chẳng qua nghĩ tới việc nhà mình đột nhiên có thêm người khác tới ở nên cảm giác lạ lẫm, thiếu bình tĩnh mà thôi.
Nàng dừng một lát, quay người về phía Tuyết Liên, lễ phép cúi đầu tạ lỗi:
- Chị Tuyết Liên, em xin lỗi chị. Cả việc ngày trước và chuyện hôm qua. Đó chỉ là nóng vội nhất thời, chị đừng hiểu nhầm gì cả, em chỉ thiếu kiềm chế mà nói lung tung thôi. Em hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ vậy cả!
Đặng Nguyên nhíu mày nghe hết một đoạn này của Tuyết Hồ, gật nhẹ đầu động viên:
- Tuyết Nhỏ, con biết nhận lỗi như vậy là tốt. Đều là người một nhà, những chuyện cũ rồi thì cho qua hết đi. Việc chính bây giờ của con là chăm sóc sức khỏe cho tốt, còn cả nhà nữa, cũng phải chuẩn bị cho hôn lễ của Tuyết Lớn, sắp tới sẽ rất bận.
Bà Thị Giang ngồi bên cạnh không nói được lời nào, viền mắt hoe đỏ nhìn con gái nhỏ đã biết hiểu chuyện. Chỉ có Tuyết Liên là lại đang khóc. Chứng u sầu tiên hôn nhân ấy mà, con gái vào thời kì này đều rất dễ xúc động, rất dễ khóc.
Nàng tiến lại nắm lấy tay em gái, giọng nghẹn ngào:
- Tốt quá rồi Tuyết Nhỏ! Chị đã suy nghĩ suốt đêm qua, là chị không tốt, không quan tâm tới em…
- Đừng mà chị, chuyện này không trách được chị. Là em đỏng đảnh ích kỉ thôi…
Nàng ngắt lời chị, cảm giác trong lòng mình nhẹ nhõm lạ kì.
Có lẽ nàng đã sai lầm ngay từ ban đầu. Cuộc đời này của nàng vẫn còn có gia đình, có người thân. Đó là những người vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Mọi người nghĩ sao cũng không sao, không có ai gần gũi nàng cũng chẳng sao, kể cả Chân…
Tuyết Hồ nhíu mày hít sâu một tiếng, tiếp tục quay người về phía cha nói ra chuyện cuối cùng:
- Thưa cha, con xin cha một việc nữa. Con muốn nhà mình đem Chân thả về nơi ở cũ của nó. Có lẽ nó vốn không phải là loại thú vật có thể nuôi trong nhà. Bây giờ sự tình đã như vậy…
Tuyết Hồ hơi dừng lại, cố gắng hít sâu mấy hơi. Đêm hôm qua đều đã chuẩn bị thật kĩ càng, một câu trọn vẹn cũng không phải chưa từng tập nói thử qua. Thế nhưng ngày hôm nay đứng ở đây, trước mặt mọi người, một lần nữa nhắc lại chuyện ngày hôm qua, cảm giác vẫn còn một tảng băng nặng chưa kịp tan đè nén trong người. Trong hốc mắt nóng lên, sống mũi cũng nghẹn lại, giọng nói vốn run rẩy càng trở nên nghẹn ngào.
Chuyện mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi, thế mà cứ ngỡ như đã từ rất lâu rồi, sớm trở thành một vết thương trong lòng, đã kịp đóng vảy nhưng không hề muốn chạm phải. Có thể rằng sợ đau, cũng có lẽ là sợ nếu chạm vào sẽ làm nó bong ra lần nữa. Lớp vảy đã một lần đóng lại khi bị bong ra sẽ khiến máu chảy đầm đìa, cũng sẽ trở thành một vết sẹo không bao giờ phai mờ.
Tuyết Hồ nắm chặt tay, hít thật sâu thêm một hơi nữa, gắng gượng mở miệng:
- Nhưng dù sao nó cũng là một con vật hiền lành… Thưa cha, chiều nay chúng ta đưa Chân trở về Tuyết Sơn được không ạ?
Đặng Nguyên ngồi lặng trên ghế, ngẩn người suy nghĩ. Vốn không muốn để nó dễ dàng như vậy, nhưng con gái nhỏ lại mong muốn…
Ông thở dài, bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn một tiếng.
- Được rồi, quyết định như thế đi. Chiều nay chúng ta sẽ đem nó thả về chỗ cũ.
- Vâng, nhưng thưa cha…
Tuyết Hồ lại lần nữa gọi.
- Con cũng muốn đi cùng được không ạ?
Đặng Nguyên nheo mắt nhìn con gái, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Cuộc họp ngắn trong nhà kết thúc thuận lợi như vậy. Tuyết Hồ theo chân mọi người bước ra ngoài, nắng và gió sớm bất chợt ùa vào vây lấy cơ thể nàng. Tuyết Hồ ngẩng đầu nhìn trời cao trong xanh phía trước, trong lòng chưa từng cảm thấy bình yên đến vậy!
Cứ thuận theo tự nhiên đi. Không có chuyện gì là không có cách nào hóa giải!
***
Lúc Chân tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Hắn đoán ra nơi nằm của mình hiện tại, chính là một nhà kho cũ. Ngẩng đầu nhìn ra qua chấn song ô cửa sổ, Chân chỉ thấy độc mấy cành lá bị gió thổi dập dìu. Những chuyện xảy ra lúc trước lại ào ạt trở về trong trí não hắn.
Trong bóng tối Chân nặng nề thở dài. Đó là sự thật!
Cho dù là lúc đó còn đang bàng hoảng sửng sốt không thể tin, cho dù là bây giờ tâm trí có chút mê muội bởi thuốc mê không được rõ ràng… Nhưng hắn đã cắn nàng, là thật!
Trong lòng rối tung phiền muộn, ngay cả trái tim cũng đập mạnh từng hồi như muốn trực tiếp phá vỡ cả lồng ngực. Trước mắt hắn chỉ có duy nhất một bóng dáng của nàng, ánh mắt bi thương của nàng nhìn hắn, bóng dáng xiêu vẹo cô đơn của nàng chạy đi… Tất cả đều đang bủa vây lấy toàn thân hắn, chất kín trí não hắn, ngay cả một chút không khí hiếm hoi để hít thở cũng chẳng chịu chừa lại. Khó nhọc như vậy, nặng nề như vậy!
Lúc đó không biết phải làm sao, chẳng kịp suy nghĩ chỉ biết muốn chạy đi tìm nàng, thế nhưng bọn họ nhất loạt chặn hắn lại, giam giữ tại nơi này. Chân biết, đối với cả nhà họ Đặng, hắn cũng đã gây ra chuyện lớn. Nhưng hoàn cảnh hiện tại, tâm trí hắn chẳng còn một chút nào muốn quan tâm tới việc người ta làm với hắn, càng chẳng quan tâm tới việc sắp xảy ra. Lòng hắn nóng vội rối bời chỉ muốn biết về Tuyết Hồ. Tổn thương nàng như vậy, biết làm cách nào cứu vãn?…
Chân nằm gục đầu trên hai chân, hai mắt sáng rực mở lớn nhìn gió thổi qua khung cửa, chờ đợi từng sợi nắng đầu tiên từ từ len lỏi trong không gian.
Bắt đầu có tiếng chân người qua lại trong sân. Nhưng trong tấp nập rất nhiều những tiếng động ấy vẫn chưa hề có tiếng bước chân quen thuộc.
Nàng bây giờ đang ở đâu, có còn khóc không? Chân biết, có lẽ chặng đường phía trước của hắn sẽ chẳng sáng sủa tốt đẹp gì, nhưng ít nhất đừng để hắn ra đi như vậy.
Cần được gặp nàng, cần được biết nàng hiện tại ra sao. Không phải bởi vì tò mò mà đó là ước muốn khẩn thiết tất yếu trong lòng hắn, nhưng… liệu có thể?
Tiếng bước chân dồn dập dần, có tới gần mười người đang đồng loạt tiến về phía nhà kho nơi Chân bị giam giữ. Hắn đối với động tĩnh này dường như đã đoán trước được điều gì, nhưng hai mắt vẫn mở to thản nhiên nhìn người ta đứng bên ngoài ngó vào quan sát hắn, nằm im mặc kệ người ta bắn vào người hắn mũi thuốc mê. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hai tai đang căng ra của hắn nghe được loáng thoáng thanh âm. Hai tên hộ vệ đứng sau cánh cửa đang thì thầm bàn tán, trong lời nói của họ có nhắc tới cái tên mà hắn mong đợi.
- Không ngờ cô hai cũng có lúc có tình thương như vậy!
…
Thuốc mê lần này không nhiều, chỉ nội trong một canh giờ tiếp theo Chân đã tỉnh dậy.
Lần nữa bị giam trong lồng sắt vận chuyển trên đường, Chân buồn bã nhận ra đó chính là con đường dẫn về Tuyết Sơn, một nơi vốn dĩ mà hắn phải thuộc về. Mong muốn bấy lâu nay của hắn, nhưng ngay tại lúc đang thực hiện được này, trong lòng hắn chỉ có một khoảng trống rỗng vô tận không cách nào san lấp.
Gia đình họ tha mạng cho hắn, là nên vui hay nên buồn? Thả hắn đi như vậy, trong lòng nàng liệu còn có thể dành cho hắn một vị trí?
Hắn không dám chắc được điều gì, tâm trí hắn cũng không thể suy nghĩ được điều gì sâu xa nữa bởi vì quẩn quanh sống mũi hắn, vây kín toàn bộ không gian của hắn hiện tại chỉ có duy nhất một hương vị quen thuộc đã bám dính lấy hắn suốt bao nhiêu ngày nay, lặng lẽ ngấm sâu vào xương thịt của hắn không một lời hỏi han hay báo trước.
Chân không phủ nhận được, cũng chẳng thể từ chối. Hương vị của riêng nàng, từ khi nào đối với hắn đã trở thành một thói quen mãnh liệt như thế?
Tuyết Hồ ngồi yên trong xe ngựa, lặng lẽ nghe từng tiếng vó ngựa nện xuống mặt đường lộp cộp thành những tràng dài xuyên suốt không có điểm dừng. Không gian thanh tĩnh vắng lặng như vậy, vùng núi Tuyết Sơn này vốn không phải là một nơi được nhiều người biết tới, nhưng không hiểu vì sao lúc trước cha nàng lại tìm được. Bây giờ mới cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ một lượt, từng sự kiện xâu chuỗi kết nối lại với nhau mới có thể biết, gặp được Chân đối với nàng dường như là một sự sắp đặt trước của duyên phận.
Từng được nghe một triết lí rằng, vạn vật tồn tại trên đời hết thảy đều có nguyên nhân của nó. Nàng và Chân, từ hai chân trời xa cách giao tại một điểm. Cuộc gặp gỡ ấy dường như là một điều ngẫu nhiên không thể lường trước. Nhưng nhiều sự vô tình như vậy, nhiều cái nguyên nhân tất yếu như vậy, đó không còn thể coi là một sự ngẫu nhiên được nữa. Đúng hơn cả, đó là một điều tất nhiên hội ngộ bởi một chuỗi những điều ngẫu nhiên mà không ai có thể lường trước. Một dây chuyền với hàng loạt mắt nối sắp xếp chi tiết, tỉ mỉ như thế, có lẽ chỉ cần thay đổi đi một mắt nối hay chỉ cần chúng chệch đi một nhịp kết quả đã sẽ khác, sợi dây đã thay đổi. Chỉ cần một cái nếu, nàng có thể đã chẳng gặp được Chân. Nhưng cái đã gọi là sắp đặt thì làm gì còn có thể nếu. Muôn vạn cuộc gặp gỡ trên đời này, cho dù là tất nhiên hay ngẫu nhiên cũng đều là một sự sắp đặt, chẳng ai định trước cũng chẳng ai có đủ khả năng thay đổi.
Tuyết Hồ từ trước tới nay đối với số phận vốn dĩ là không tin mà ứng. Nàng luôn tin rằng cuộc đời này là do con người ta định đoạt nhưng những gì đã xảy ra hình như lại chẳng đúng như nàng tin tưởng. Có đôi khi, một vài điều trong số phận là không thể thay đổi, cũng chẳng có cách nào cứu vãn.
Từ một cuộc gặp gỡ bất chợt trên Tuyết Sơn dẫn tới sự tình ngày hôm nay, có thể thấy nàng và Chân chỉ có duyên gặp mặt mà thôi, nếu cứ cố tình nấn ná kéo dài không biết sẽ còn khiến cho nó khó chịu tới đâu. Việc làm hiện tại của Tuyết Hồ chính là đem điểm đầu và điểm cuối chập lại thành một, mong rằng sợi dây sẽ vì vậy mà tan biến, một đoạn kí ức ngắn ngủi cũng sẽ vì thế mà không còn dằn vặt tâm trí nàng nữa. Nhưng trên tất cả, nàng biết quyết định khi đó của mình đã là một sai lầm, còn bây giờ chỉ có cách này để sửa sai duy nhất.
Một vài ngọn gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, cái lồng sắt chứa một cục bông tròn trắng tinh như có như không đảo qua tầm mắt nàng. Tuyết Hồ cúi đầu, xòe tay đón lấy một vài tia nắng lạc đường rọi vào xe qua ô cửa, theo từng nhịp xóc trên xe ngựa mà vào ra bất chợt trên lòng bàn tay nàng. Nhân duyên cũng là thứ giống như vậy chăng? Đã có lúc tưởng chừng như nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng xòe ra nhìn lại, đó chẳng qua chỉ là chút ảo ảnh hư vô.
Cả một chuyến đi dài diễn ra trong lặng lẽ.
Khi mà xe ngựa bắt đầu có dấu hiệu chậm dần rồi dừng hẳn lại, trong lòng Tuyết Hồ bỗng dưng xáo động mạnh mẽ. Chút gì đó nuối tiếc muốn níu giữ suốt chặng đường chỉ giấu kĩ trong lòng bây giờ lại bùng phát. Nàng tựa người vào thành xe, giấu kín mình khỏi những gì đang xảy ra xung quanh. Chẳng qua chỉ là muốn được ở gần Chân thêm một chút mà thôi nhưng vào thời khắc này, nàng không có đủ can đảm để đối diện với nó.
Ngón tay vô thức xoa nhè nhẹ lên mấy vết thâm nhỏ trên mu bàn tay, trước mắt nàng chỉ quẩn quanh những hình ảnh mà nàng không muốn nhớ tới. Vết xước vốn chẳng lớn, cho dù có đau đớn cũng chỉ là thoáng chốc. Nhưng Chân cắn nàng, chính là cắn vào lớp vỏ bọc vốn mỏng manh dễ vỡ mà bấy lâu nay nàng cố gắng kiên trì níu giữ. Liệu bây giờ gặp lại nàng, nó sẽ phản ứng ra sao?
Đặng Nguyên đã xuống xe giám sát toàn bộ quá trình. Bởi vì Chân đã tỉnh lại từ dọc đường đi, công việc của bọn họ yêu cầu cẩn thận hơn nhiều. Một hộ vệ dẫn con ngựa leo cao lên hơn so với cả đoàn, thẳng hướng bìa rừng tiến tới. Năm sáu hộ vệ theo sát phía sau, đợi khi xe ngựa vừa dừng lại cùng nhau kéo lồng sắt xuống đất.
Cái lồng sắt vốn nặng lại cộng thêm Chân, bọn họ nặng nhọc kéo lê trên mặt đất một quãng xa. Đặt nó ở cạnh một gốc cây cổ thụ rồi lại đồng loạt lùi lại, trên tay mỗi người đều cầm sẵn một mũi thuốc mê. Một người tiến lại mở khóa lồng sắt, lại kéo mở cả cổng chuồng rồi cũng lặng lẽ lùi lại chờ đợi.
Chân nằm im trong lồng để mặc bọn họ bày bố. Vốn nghĩ kết cục sẽ có chút thảm khốc, thật không thể ngờ bản thân lại được dễ dàng tha thứ, thả về nơi ở cũ như thế này.
Chân đứng dậy, lặng lẽ bước từng bước ra khỏi cửa lồng. Thứ mùi vị không khí trong lành dịu mát đầy ắp linh khí vội vã ùa vào trong sống mũi hắn. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, cơ thể hắn đã có thể lấy lại tới tám phần sinh lực.
Trở về Tuyết Sơn, đó là mong muốn bấy lâu nay của hắn. Nhưng đạt được rồi, lúc này hắn nghĩ sao?
Nơi xe ngựa đang đứng lặng phía xa, hắn biết nàng đang ngồi trong đó.
Giữa sự sống và nàng, hắn chọn ai? Đó là điều Chân chưa một lần nghĩ qua.
Một thoáng tĩnh lặng, Chân xoay người chạy. Sức lực dồn hết vào bốn chân, từng bước nhanh như một con dã thú săn mồi, bỏ mặc sau lưng tiếng hò hét kêu gào…
Tuyết Hồ ngồi lặng trong xe ngựa, ngẩn người nhìn đăm đăm vào hai bàn tay. Trong đầu nhẩm tính theo từng tiếng động xảy ra ngoài xe. Lâu như vậy rồi, có lẽ bọn họ đã thả Chân đi rồi chứ?
- Bảo vệ lão gia!
Mấy tiếng hét lớn vang lên ngoài xe khiến nàng giật nảy mình. Cả thân hình vừa thoáng động, còn chưa kịp nhổm dậy vén rèm cửa lên nhìn ra đã có một vật to lớn xông vào.
Tuyết Hồ mở lớn mắt nhìn thẳng, đầu óc ngưng trệ không thể tin nổi.
Ai đây? Chân của nàng đây sao?…
Chân hai bước đã tiến tới sát cạnh Tuyết Hồ, xe ngựa rung lên theo từng nhịp bước chân của hắn. Hai mắt đen sáng rực nhìn thẳng nàng hồi lâu, cái đầu tròn trắng muốt nhẹ nhàng cúi xuống áp tới bên tay nàng.
Tuyết Hồ cứng ngắc nhìn theo từng hành động của nó, cho đến khi cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay dường như thức tỉnh nàng.
Lúc trước không dám nghĩ tới, bây giờ lại càng chẳng thể mơ tưởng. Thế nhưng ngay lúc này đây, tất cả đều rất chân thực! Cái lưỡi đỏ hồng ngọ nguậy liếm trên mu bàn tay nàng, thi thoảng lại cúi đầu áp bộ lông mịn màng lên đó. Cảm giác ướt át mềm mịn có chút hư ảo. Đây chính là âu yếm làm nũng hay sao?…
Cửa xe ngựa vốn vừa bị đột ngột bật tung xuất hiện bóng người. Tuyết Hồ giật mình hoảng hốt vội vã nói to:
- Dừng đã!
Mũi thuốc mê trên tay hộ vệ hạ thấp xuống. Hắn cũng ngẩn người chứng kiến cảnh tượng trong xe, hồi lâu quay đầu về phía sau, ánh mắt như muốn xin chỉ thị.
Tuyết Hồ rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống phía trước Chân. Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Ở một vị trí mà tầm mắt ở ngang nhau ngay sát bên cạnh này, ánh mắt bọn họ đều nhìn rất sâu vào đối phương. Tuyết Hồ chớp chớp mắt, môi hơi mím lại, mũi hít sâu một tiếng nói giọng như thủ thỉ:
- Chân, em như vậy là sao?
- …
- Thật khó khăn hạ được quyết tâm. Vì sao tới lúc này em lại đột ngột quay lại?
- …
Chân không thể cho nàng câu trả lời, Tuyết Hồ biết. Nhưng nàng vẫn muốn hỏi, chẳng qua chỉ là một cách để bộc bạch nỗi lòng. Thời khắc Chân liếm nhẹ lên mu bàn tay nàng, những tổn thương đau lòng khi trước đều dễ dàng bay mất. Tuyết Hồ vốn dĩ không hề giận dỗi, nhưng Chân đối xử với nàng lúc trước như vậy dù sao vẫn khiến nàng tủi thân.
Tuyết Hồ giữ một tay ở bên má nó, một tay đưa lên vuốt dọc từ đầu xuống cổ. Cứ như vậy lặp lại nhiều lần trên bộ lông trắng muốt, trong tròng mắt đã loang loáng ánh lệ. Nàng nhìn lên túm lông trên đỉnh đầu nó, khóe môi khẽ cong lên không biết là khóc hay cười. Hồi lâu mới thấp giọng, nghẹn ngào đứt quãng:
- Chân, em muốn trở về cùng chị sao?
Tuyết Hồ bật khóc thành tiếng, hai tay vòng qua siết chặt lấy cổ Chân ôm riết vào người.
Chân dựa đầu trên vai nàng, cảm nhận từng cái run lên kèm theo tiếng nấc khẽ. Bên má hắn dần dần ướt đẫm một mảng, trong tai chỉ quanh quẩn tiếng khóc của nàng.
Người con gái trước mặt này…
Hắn chỉ là một con sư tử tinh sinh ra và lớn lên trên núi Tuyết Sơn. Hắn không nhớ được quá khứ, chỉ biết từ lúc bắt đầu có ý thức đã bước trên con đường tu luyện trở thành tiên. Suốt mấy trăm năm trời hắn sống như vậy, mục đích rõ ràng nhưng không hề có nguyên nhân. Chưa một lần hắn tự nghĩ, rốt cuộc trở thành tiên để làm gì? Cho tới bây giờ, ngay lúc này hắn vẫn không hiểu, hắn còn muốn tu luyện thành tiên hay không? Đó dường như đã trở thành một tiềm thức ăn sâu vào máu tủy khiến hắn vô thức làm theo. Thế nhưng chỉ có thể ở trên Tuyết Sơn này, chỉ có thể rời xa nàng hắn mới có thể tu luyện thành tiên. Mà hắn hiện tại, lại không đành lòng…
Trong lòng hắn nàng rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Mặc dù đã có suy nghĩ của con người từ mấy trăm năm nay, nhưng chung quy vẫn chỉ mang thân xác một con thú. Lâu nay quen sống trong rừng sâu, ngay cả một con thú khác hắn còn chưa từng gặp qua chứ đừng nói gì tới con người, càng chẳng thể hiểu được một con người bình thường sẽ nghĩ gì, một con người bình thường sẽ làm như thế nào? Hắn càng chẳng thể nào hiểu được tình cảm của một con người.
Bấy lâu nay vẫn cố tình hờ hững dửng dưng, giống như một loại phản xạ tự nhiên không hiểu vì sao lại hình thành trong người hắn. Chỉ cần thấy nàng, bản thân sẽ tỏ ra uể oải mệt mỏi. Chỉ cần nghe nàng nói, bản thân sẽ tỏ ra chán nản thờ ơ. Thế nhưng bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu bởi thứ gì, những điều liên quan tới nàng sẽ khiến hắn quan tâm nhiều hơn? Không chỉ dừng lại ở để tâm, mà còn bất chợt lo lắng. Nhưng tất cả lại chỉ lẳng lặng cất giấu ở trong lòng, không biết dùng cách bắt đầu nào để bày tỏ chúng ra.
Là đắn đo, hay ngại ngùng?
Là lo nàng giật mình phát hiện, hay chính mình sợ sẽ bước qua một ranh giới nào đó?
Hắn không biết phải làm thế nào cho đúng. Nhưng ít nhất lúc này, hắn muốn thuận theo tâm ý của bản thân mình.
Hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim đều tê dại. Hắn chẳng thể bỏ mặc nàng được. Lựa chọn duy nhất lúc này chỉ có thể là quay trở lại bên cạnh nàng, cùng nàng sống tiếp tại nhà họ Đặng – một nơi vốn chẳng phải dành cho hắn.
Lúc nàng ôm cổ hắn, lúc nước mắt của nàng thấm ướt cả da thịt hắn, trái tim đều đã sớm tan ra thành nước. Từng giọt, từng giọt tí tách nhỏ xuống lòng hắn đều giống như thủy tinh, trong suốt mà sắc nhọn cứa rách từng mảng cơ thể. Lòng hắn vỡ vụn thành trăm mảnh, theo từng tiếng nấc của nàng mà trôi về một nơi xa xăm chẳng thấy bến bờ.
Phòng tuyến mỏng manh cuối cùng của hắn bị dễ dàng phá hủy như thế đó.
Bắt đầu từ khi nào vậy?…
Hắn quả thực không nhớ nổi, cũng chẳng thể xác định được rõ ràng.
Có lẽ ngay tại lúc nàng hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn thẳng hắn…
Hay tại lúc nàng bên tai hắn thì thầm thủ thỉ cả trăm điều tâm sự… Nàng kể với hắn về người trong lòng nàng, người mà trong mắt nàng dường như hoàn mĩ không tì vết tựa như được tạc ra từ suy nghĩ, được tạc ra từ ước nguyện của chính nàng.
Hay những lúc nàng cố tình bám riết lấy hắn, những lần nàng ngồi bên cạnh ve vuốt bộ lông của hắn…
Hay từ tận lần đầu tiên nàng bắt gặp hắn, hai mắt ngơ ngác trong suốt, lấp lánh thuần khiết không nhiễm chút bụi trần…
…
Lâu như vậy, sớm như thế…
Thế nhưng hắn lần lữa cho tới tận bây giờ mới chịu nhận ra!
Hắn chỉ biết, người con gái trước mặt này hắn nhất định phải ở cạnh, càng nhất định phải bao bọc bảo vệ. Nhất định như vậy…
***
Chuyến đi lần này của Tuyết Hồ có thể nói là không thành công về mục đích ban đầu nhưng lại vô cùng thành công về một tầng ý nghĩa khác.
Trái lại, sự trở về của Chân gây ra rất nhiều sự kinh ngạc đối với tất cả mọi người trong nhà, kể cả Đặng Nguyên là người đích thân cùng bọn họ đi chuyến này cũng chẳng thể có cách nào lí giải nổi. Nhưng bọn họ chủ yếu đối với sự tái xuất hiện lần này có lẽ sợ hãi chỉ kém lần đầu gặp Chân một chút ít mà thôi.
Lâu nay vốn dĩ quen với một con sư tử hiền lành không cắn người, thế nhưng một phen khi trước khiến cho bọn họ hiểu ra rằng: cho dù hiền không cắn người thì vẫn là một con thú dữ.
Vì vậy đối với việc Chân lại tiếp tục được tự do đi lại trong nhà, mọi người phần nhiều vẫn tìm cách né tránh hết sức có thể. Nhưng né tránh không có nghĩa là bọn họ không thường xuyên nhìn thấy Chân. Mà thường xuyên nhìn thấy Chân cũng có nghĩa là tất cả từ trên xuống dưới, từ gia đình ba người còn lại cho tới người làm hay kể cả những người gác cổng suốt ngày chỉ quanh quẩn ngoài xa đều nhận ra, Chân sau chuyến đi lần này quả thực là vô cùng khác biệt!
Đối với bản thân Chân, đây là cơ hội để hắn phân biệt thật rõ tình cảm trong lòng mình.
Tuyết Liên là ai, một thiếu nữ dịu dàng luôn biết cách quan tâm xoa dịu người khác. Đó là kiểu người không chỉ mình hắn, mà bất cứ ai trên đời này cũng sẽ quý mến, gần gũi.
Tuyết Hồ là ai, một cô gái đanh đá chẳng hiểu lí lẽ. Nàng nông nổi tùy hứng, nàng bướng bỉnh kiêu ngạo, nàng nóng nảy hay bắt nạt người dưới… Thế nhưng tâm hồn của nàng chỉ là một cô bé, dễ xúc động cũng dễ tủi thân…
Đây cũng là lúc hắn học được cách quan tâm tới nàng, cách bày tỏ tình cảm của một con sư tử, cách để cho nàng an tâm. Cũng là lúc học được cách khiến cho nàng hiểu, trái tim của hắn thực sự hướng về nơi nào…