Năm nay là năm con trai lớn nhà họ Lý đi thi đại học. Đây có thể nói là chuyện trọng đại nhất trong năm của gia đình, ai nấy đều rất mực quan tâm đến. Thế nhưng, nhân vật chính của chúng ta lại tỏ ra rất bình thản. Sau khi kết thúc chương trình học chính thức ở trường, Liên Kiệt chỉ ôn luyện các môn thi đại học mỗi môn một buổi trong tuần. Thời gian còn lại, anh đều dùng để chơi đùa cùng em gái.
Biết rằng sắp tới, anh trai sẽ đi học xa nhà, nên hè này Thảo Ngân không còn thiết tha đến kì nghỉ nữa mà ở lại nhà cùng anh. Nhưng anh trai cô lại không chăm chỉ học hành gì cả. Là em gái, suy nghĩ đến tương lai sau này của anh trai cũng như tương lai sau này của chị dâu và cháu mình, cô không thể nào không hành động.
Vì thế, trong nhà họ Lý từ sáng đến tối đều xuất hiện cảnh em gái nhỏ hò hét, lôi kéo, ép buộc anh trai ngồi vào bàn học bài.
Lần thứ mười lăm trong ngày phải lên tiếng thúc dục anh trai nhưng không đạt được kết quả, Thảo Ngân buồn bực bất lực chạy vào phòng anh trai, đem sách vở của anh ra, đặt lên bàn trong phòng khách.
“Đây, sách vở em cũng mang ra rồi. Anh mau học bài đi!”
Nhìn em gái đang bày ra vẻ mặt nhăn nhó không hài lòng, Liên Kiệt bất đắc dĩ kéo sách vở đến trước mặt, từ tốn lật giở.
“Tốc độ của anh nhanh lên một chút có được không?” Em gái nhỏ thấy vậy, sốt ruột lên tiếng.
Ai đó bật cười, dương mắt nhìn em gái:
“Là anh thi đại học hay mày thi đại học đây?”
“Tất nhiên là anh thì em mới quan tâm như vậy chứ.”
Liên Kiệt đang định nói gì đó thì ngoài cổng, cậu bé nhà đối diện thân hình nhỏ bé, tay cầm theo hộp giấy lớn, không nhấn chuông cửa mà trực tiếp cất cao giọng gọi:
“Ngân ơi… Bố mới mua cho Quân bộ trò chơi điện tử cầm tay này. Sang nhà Quân chơi không?”
Thảo Ngân nghe đến trò chơi điện tử, trong mắt, ánh sáng lóe lên một khắc, sau đó liền vụt tắt. Mặc dù, cô rất muốn chơi, nhưng nhìn đến anh trai lười biếng của mình, cô chỉ có thể miễn cưỡng bản thân từ chối:
“Không chơi đâu! Một lát, chị còn phải nấu mì cho anh Kiệt. Em rủ mấy người anh Trung chơi cùng đi.”
Người anh nào đó không đành lòng nhìn bộ dạng len lén thở dài đầy tiếc nuối của em gái.
“Đi chơi đi! Chỉ là đổ nước sôi vào mì thôi mà. Anh làm được.”
Thảo Ngân thôi nhìn nhóc hàng xóm đang chạy qua nhà khác, quay đầu trừng mắt:
“Hôm kia anh lại làm vỡ một cái bát nữa.”
Ai đó nghe vậy, chớp mắt hai cái liền nghiêng đầu giả điếc lật giở sách vở, làm như mọi chuyện không một chút liên quan đến mình, cầm bút bắt đầu làm bài.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến ngày ông Đạt đưa con trai lên thủ đô đi thi. Cô con gái nhỏ ở nhà vì quá buồn chán, từ sáng đến tối đều chạy ra cửa hàng của mẹ nuôi phụ giúp.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kì thi đại học. Buổi sáng là một trong hai thời điểm nhiệt độ dễ chịu nhất trong ngày. Sau khi cùng mẹ khấn vái ông bà tổ tiên phù hộ cho anh trai xong, Thảo Ngân tiễn mẹ đi làm, khóa cửa nẻo chuẩn bị tới chỗ mẹ nuôi.
Trên đoạn đường vài trăm mét quen thuộc, mọi thứ đều diễn ra như thường lệ. Thảo Ngân vừa đi, vừa cầm bắp ngô gặm nhấm. Bỗng, từ đâu, thứ gì đó xông ra.
Nhìn tên trán dô, mắt lồi, lông nâu, chân ngắn, thân hình vừa vặn chỉ bằng nắm cơm đang nhe răng thị uy, dáng vẻ “Chó cậy gần nhà” trước mặt, cô bé nào đó lưỡng lự ba giây, vội cắn bắp ngô vào miệng, cắm đầu chạy thục mạng.
Bị “Trán dô” một đường đuổi tới cửa hàng của mẹ nuôi, Thảo Ngân vội vọt vào trong, bám lấy cứu tinh, thở hổn hển tố cáo:
“Bạch Công Tử… Bạch Công Tử… Có kẻ bắt nạt tớ.”
“Ai?” Đôi mắt thiếu niên nào đó lập tức nheo lại, khuôn mặt trở nên nguy hiểm.
“Nó.” Cô bé vừa nói, vừa dùng bắp ngô trong tay chỉ về phía ngoài cửa.
Thấy mục tiêu truy đuổi đã có người bảo vệ, “Trán dô” nheo đôi mắt lồi, nhe răng hung hăng gừ thêm hai tiếng, sau đó mới ngoảnh mông bước đi.
Hoàng Bách quan sát một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra đây là con chó nhỏ mà nhà đầu đường mới nhận nuôi hôm qua.
“Trán dô” đi rồi, ai đó vừa gặm nốt bắp ngô vừa tự mình đưa ra kết luận:
“Chắc chắn là nó muốn ăn ngô của tớ nên mới đuổi theo dai như vậy!”
Cửa hàng lúc này vẫn đang vắng khách. Bà Lan vừa cắm xong một lẵng hoa mới, nghe con dâu tương lai nói, không khỏi bật cười. Đứa nhỏ này thật đúng là có nhiều suy nghĩ đáng yêu!
“Thảo Ngân, bố Hải có gửi sầu riêng về cho con đấy. Một lát, con về nhà với thằng Bách lấy nhé!”
Nghe đến đồ ăn yêu thích, cô bé nào đó liền vui vẻ hô to:
“Dạ… Bố mẹ thật tốt!”
***
Thảo Ngân nằm úp sấp trên giường, ôm cún bông bố mẹ nuôi tặng cô dịp sinh nhật vừa rồi, vừa ăn sâu riêng, vừa nghĩ đến tên “Trán dô” hồi sáng. Càng nghĩ, càng thấy nên trả thù. Thế nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn không thể nào nghĩ ra được cách trả thù nó.
“Gâu… Gâu…” Đâu đó, bỗng có tiếng chó sủa rất khí thế.
Đôi mắt cô gái nhỏ chợt lóe sáng, hướng thiếu niên đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, cười đầy sung sướng.
“Bạch Công Tử…” Mon men đến gần, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi.
“Hử?” Người nào đó vẫn chăm chú nghiên cứu công thức món ăn mới trong sách.
“Rồi, có chuyện gì?” Người nào đó bất đắc dĩ đặt quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn kẻ đang ầm ĩ bên cạnh.
Chỉ thấy kẻ ầm ĩ bày ra bộ dạng hết sức lấy lòng, ôm cún bông ở trước mặt, chớp chớp mắt, cười nịnh nọt:
“Tớ thấy, hay là chúng mình cũng nuôi con gì đi?”
Người nào đó nhìn kẻ ầm ĩ thật lâu, cuối cùng phán một câu:
“Nuôi con gà nhé?”
Kẻ ầm ĩ nghe xong, mất hứng đập người nào đó mấy cái rồi tức giận bỏ đi. Cô rõ ràng đang ám chỉ đến chó con mà.
Vậy nhưng, ngay buổi chiều đó, chàng thiếu niên Hoàng Bách không biết đã tìm đâu được một chú chó nhỏ vài tháng tuổi, ôm nó đi đến nhà người nào đó để dỗ dành người ta.
Thảo Ngân nhìn chú chó nhỏ với bộ lông bông xù trắng muốt như tuyết không biết là giống gì đang nằm trong vòng tay Hoàng Bách, trong lòng liền rục rịch, nhưng vẫn giả bộ miễn cưỡng mở cửa rồi đi vào trong.
Cún nhỏ thấy cô bé tròn trịa đang đi phía trước liền nổi lên hứng thú. Sau khi sủa lên mấy tiếng, nó rãy khỏi tay Hoàng Bách, nhảy xuống đất chạy về phía cô bé, dụi đầu vào chân người ta không ngừng.
Dưới chân cảm giác nhột nhột, Thảo Ngân khó hiểu cúi đầu. Chỉ thấy một cục bông tròn đang không ngừng thể hiện sự thân thiện với cô. Ai đó cắn môi kiềm chế. Sao trên đời lại có con vật đáng yêu như thế này chứ? Cô thật muốn bế nó chơi đùa. Nhưng như thế thì chẳng phải người kia sẽ khinh thường cô sao? Không được! Lần này cô phải cứng rắn! Nhất định phải cứng rắn!
Ngước đôi mắt tròn, đen láy như bi ve quan sát cô bé tròn trịa một hồi nhưng không được đáp lại, cún nhỏ quay đầu chạy về phía Hoàng Bách, dùng chân trước đập lên mu bàn chân cậu, kêu gọi sự chú ý.
Ôm cún nhỏ lên, Hoàng Bách vừa liếc mắt về phía cô bé nào đó vừa cất cao giọng nói:
“Cậu ấy không cần mày rồi. Chúng ta nên về nhà thôi!”
“Dừng lại!” Một người một chó vừa xoay người, phía sau lập tức vang lên tiếng hô gấp gáp.
“Ai nói không cần?” Vừa nói, ai đó vừa giành lấy cún nhỏ ôm vào lòng, bước chân nhanh chóng hướng trong nhà.
Cún nhỏ giống như một cục bông gòn mềm mại đầy ắp trong vòng tay Thảo Ngân, thích thú gặm gặm ngón tay cô. Mà trên mặt cô bé ấy sớm đã vui vẻ đến không kiềm chế được. Xem ra, hai người này có vẻ rất hợp nhau.
Vừa vào đến nhà, cún nhỏ lại nổi lên hứng thú tìm hiểu, nhảy khỏi tay Thảo Ngân chạy quanh nhà một vòng. Ngôi nhà vốn không lớn, cún ta chạy một lát đã hết thấy mới mẻ, liền chuyển mục tiêu đến sân sau.
Lúc hai người Hoàng Bách, Thảo Ngân đi tới, cún ta không biết làm cách nào đã ở trong chuồng gà, đang hăng hái đuổi theo con gà trống đầu đàn, làm những con còn lại trong đàn giẫm đạp lên nhau chạy toán loạn.
Thấy cảnh này, trong đầu cô bé nào đó liền hiện lên hình ảnh bản thân mặc quần áo kín mít, đeo khẩu trang, tay cầm chổi và hót rác trong tiết trời nóng bức, cực khổ dọn dẹp lại chuồng gà. Rất thảm đấy!
Nghĩ vậy, cô bé nhanh chóng chạy đến, mở cửa chuồng gà chui vào trong, tính đem cún nhỏ kéo ra ngoài.
Trong đám hỗn loạn, người đuổi chó, chó đuổi gà, qua một hồi, cuối cùng cũng kết thúc. Thảo Ngân xách theo cún nhỏ chui ra, bộ dạng vô cùng buồn cười.
Cô gái nhỏ mặt mũi bơ phờ, trên người bám đầy lông gà đủ kích cỡ. Cún nhỏ bị xách ngang nách lên cao, bộ lông sạch sẽ nay mảng trắng mảng đen cũng bám đầy lông gà, hai chân sau không ngừng rãy rụa. Khi cún ta sủa lên, lông gà trong miệng cũng theo đó bay ra ngoài.
Đúng lúc này, bà Hiền đi làm trở về, đi qua bếp tới sân sau liền thấy cảnh tượng khiến bà không thốt nên lời. Con gái bà đang xách một con chó nhỏ dính đầy lông gà; con nuôi đứng một lên che miệng nén cười; phía sau chúng là chuồng gà hoang tàn, bên trong, lũ gà túm tụm lại một chỗ run rẩy, lưới quây chuồng còn bị thủng một lỗ vừa vặn lớn bằng thân hình con chó kia.
“Lý Thảo Ngân, con mau giải thích cho mẹ!”
Cún nhỏ nghe thấy giọng nói tức giận của người phụ nữ trước mặt, lập tức ngừng rãy rụa, co người thành một khối, ngước mắt lên cao tỏ vẻ vô tội.
“Mẹ Hiền, bọn con có thể nuôi cún nhỏ này không?”
“Con gái, dọn dẹp lại rồi đi tắm đi!” Dặn dò một câu, bà mẹ nào đó liền tươi cười kéo con nuôi vào nhà.
Thảo Ngân đứng bất động tại chỗ, nhìn mẹ và con nuôi của mẹ vui vẻ mỗi người một câu bồi nhau đi xa, bất mãn xoay mặt cún nhỏ đối diện với mình:
“Mày nói xem, ai mới là con ruột của mẹ tao vậy?”
Cún ta chớp mắt nhìn cô bé, cuối cùng hắt xì một tiếng, toàn bộ lông gà còn trong miệng đều bay đến dính lên khuôn mặt phía trước. Phía sau, đàn gà lại run lên bần bật.
Thảo Ngân dọn dep, tắm rửa sạch sẽ cho mình và cún nhỏ xong cũng là lúc trời chạng vạng tối. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay khắp nhà khiến cho dạ dày của một người một chó réo lên liên hồi.
Trong lúc Thảo Ngân bận rộn ở sân sau, hai mẹ con nào đó đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho thành viên mới. Đồ ăn của cún nhỏ được đựng bằng một tô lớn màu hồng, kiểu dáng “Hello Kitty” đáng yêu. Cả buổi chiều đùa nghịch, lúc này cún ta đã đói đến hoa cả mắt, vừa nhìn thấy đồ ăn liền lao đến đánh chén.
Cô bé nào đó nhìn bộ dáng ăn như bị bỏ đói ba năm của cún nhỏ rồi lại nhìn thiếu niên đang trò chuyện vui vẻ với mẹ mình ở phía bên kia bàn, muốn nói gì đó lại thôi, cúi đầu chuyển sự chú ý vào món ăn trên bàn.
Mãi cho đến khi tiễn người ta ra về, cô bé lưỡng lự mãi, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Bạch Công Tử, cái đó… Cảm ơn cậu.”
Chàng thiếu niên cười nhẹ:
“Cảm ơn gì chứ. Cậu phải chăm sóc cún nhỏ thật tốt đấy! Đúng rồi, chúng ta còn chưa đặt tên cho nó.”
Cô gái nhỏ gãi đầu một hồi rồi như nhớ ra điều gì, vui vẻ nói:
“Chiều mai, bố với anh Kiệt về rồi. Đến lúc đó để anh Kiệt đặt tên. Cậu thấy thế nào?”
“Ừ. Vào nhà đi! Tớ về đây.”
Cô gái nhỏ đứng nhìn theo bạn cho đến khi bóng cậu khuất sau ngã rẽ, mới thôi cười, khóa cửa, vào nhà.
Cún nhỏ sau khi cơm no rượu say, lúc này đang nằm trong lòng bà Hiền, hưởng thụ sự vuốt ve cùng gió mát từ quạt điện thổi tới, hai mắt lim dim chống đỡ với cơn buồn ngủ. Có vẻ cún ta khá thích bộ phim đang phát trên TV nên vẫn cố thức cho bằng được, mãi đến khi được ẵm về giường mới chịu khép mắt.
Ngày mai phải dậy sớm để chuẩn bị đón bố và anh trai trở về nên Thảo Ngân tính đi ngủ sớm. Nhưng khi cô chuẩn bị về phòng lại nghe thấy tiếng kêu nhỏ.
Trên chiếc giường được tạo nên từ chiếc nôi mây hồi bé của Thảo Ngân, lót vải bông bên dưới, đặt ngay góc bếp, cún nhỏ giống như ngủ mơ, hai mắt vẫn nhắm chặt, bốn chân khua loạn trong không khí, cổ họng phát ra những tiếng kêu ư ử khiến người ta thương cảm. Có lẽ nó đang nhớ mẹ.
Tình mẫu tử trong người trỗi dậy, cô bé nào đó sau khi nhìn ngó không thấy mẹ đâu, lập tức ôm cún nhỏ về phòng. Quạt điện thổi gió mát rượi, dưới sự vỗ về của cô bé, cún nhỏ dùng bốn chân quắp lấy cún bông của cô bé, chẳng bao lâu đã lại chìm vào giấc ngủ êm đẹp.
Từ đó về sau, chỉ cần buồn ngủ, cún nhỏ đều leo lên giường của cô bé, chiếm đoạt cún bông của người ta thành gối ôm của mình mà hưởng thụ. Chiếc giường nôi kia cứ như thế bị ghẻ lạnh không ai ngó ngàng đến, cuối cùng bị đem trở lại nhà kho.
Cún nhỏ là con trai, được cậu chủ Liên Kiệt đặt cho một cái tên rất đặc biệt, Tiểu Hắc. Với một chú chó trắng, cái tên này quả thật để lại cho người khác ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Một ngày nọ, sau khi đã nhận được giấy báo đỗ đại học, Liên Kiệt liền tụ tập đám bạn chiến hữu đi liên hoan, em gái nhỏ không được đi theo, lại buồn chán mang theo Tiểu Hắc chạy qua cửa hàng của mẹ nuôi.
Từ ngày xuất hiện anh bạn Tiểu Hắc, tên “Trán dô” ở đầu đường không dám ho he gì nữa. Mỗi lần cô bé tròn trịa đi qua, còn mang theo đối thủ to hơn mình vài lần, “Trán dô” chỉ có thể buồn bực nằm một chỗ, dương đôi mắt lồi nhìn người ta đi qua.
Hôm nay, “Trán dô” có vẻ dư sức hơn mọi ngày, khi Thảo Ngân đi qua, nó đứng sau cửa sắt nhà mình, gầm gừ sủa lên nghe rất khí thế.
Thảo Ngân và Tiểu Hắc dừng lại, nghển cổ nhìn ngó một chút. Hóa ra, hôm nay, “Trán dô” có thêm đồng bọn, cũng là một tên bé bằng nắm cơm như nó nhưng lông xù màu trắng.
Sau nhiều ngày được cậu chủ Liên Kiệt đào tạo, Tiểu Hắc đã trở thành kẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Nó nhìn hai kẻ đang thị uy sau song sắt cửa một hồi, ngẩng đầu xin ý kiến của cô chủ, sau khi nhận được sự đồng ý, liền xông về phía cánh cổng, dùng hai chân trước lay cánh cổng, nhe răng nạt lại.
Hai kẻ kia lập tức im bặt, quay đầu chạy vào nhà.
Tiểu Hắc buông song cửa, nheo mắt hừ mũi một tiếng vẻ “Ta đây thiên hạ vô địch!” mới chịu thôi.
“Tiểu Hắc, mày thật lợi hại! Tối nay, tao nhất định sẽ chia cho mày thật nhiều thịt nha.” Ai đó cảm thấy vô cùng tự hào, ôm lấy cún yêu chạy về phía cửa hàng của mẹ nuôi, phấn khích nói.
Hoàng Bách nhìn một người một chó vui vẻ bên nhau đến mức đã quên đi sự tồn tại của cậu, khuôn mặt lại tối sầm. Đáng ra, cậu không nên đưa hai người này đến bên nhau mới phải. Anh Kiệt đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, phải tìm cách giành lại sự chú ý. Chính là như thế!
Bắt đầu từ đó, mỗi ngày Tiểu Hắc đều được ăn đồ ngon Hoàng Bách nấu. Chẳng mấy chốc mà cún ta đã bỏ bạn theo đồ ăn, chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ quấn lấy không rời, khiến cho cô bé nào đó vô cùng buồn bực, cuối cùng cũng đem chuyện này nói ra.
“Bạch Công Tử, sau này, cậu đừng cho Tiểu Hắc ăn ngon nữa!”
“Vì sao?” Thiếu niên nào đó đang chơi đùa với cún nhỏ trong sân, nghiêng đầu thắc mắc mặc dù trong đầu đã có sẵn câu trả lời.
“Vì, vì… Cậu làm cho nó ăn mà không làm cho tớ. Như thế là không công bằng.” Ngập ngừng mãi, cô gái nhỏ cũng nghĩ ra một lí do chính đáng.
Thiếu niên nào đó ôm cún yêu đi đến chỗ cô gái nhỏ đang ngồi trên xích đu, từ trên cao nhìn xuống, cười đến vô hại.
“Vậy ngày mai, tớ làm thêm một phần cho cậu nhé?”
Cô gái nhỏ chỉ có thể tỏ ra vui vẻ gật đầu, sau đó khuôn mặt liền nhăn nhó. Bởi vì thiếu niên nào đó lại nói:
“Nhưng cậu phải vào bếp phụ tớ.”
Đâu đó phảng phất mùi vị âm mưu đã thành công. Trong bụng thiếu niên nào đó bắt đầu mở cờ ăn mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT