Bước vào năm học mới, Thảo Ngân và Hoàng Bách vẫn như cũ, là một đôi bạn kì lạ trong lớp học. Nhưng mọi người vẫn không thể nào quen với việc, thỉnh thoảng, Hoàng Bách sẽ làm ra một vài chuyện khác người.
Ngày hôm đó, cả lớp đang trong giờ thực hành vẽ mĩ thuật, mọi người ai nấy đều chuyên chú đến bức vẽ của mình. Thiếu niên nào đó đột nhiên dừng bút tô màu, quay sang nhìn chằm chằm cô bé bên cạnh.
Trên khuôn mặt được ví như băng lạnh ngàn năm ấy, chậm rãi xuất hiện hai vệt ửng hồng mờ ám.
Điều này khiến Thảo Ngân vô cùng kinh ngạc.
“Hoàng Bách, cậu bị ốm sao?” Vừa hỏi, cô bé và đưa tay đến sờ trán bạn.
“Không sốt mà…” Sau khi kiểm tra lại trán mình, cô bé đưa ra kết luận.
“Hoàng Bách?”
Thiếu niên nào đó đang trong trạng thái xuất thần.
“Hoàng Bách?”
Thiếu niên ấy hoàn toàn đã quên đi thế giới bên ngoài.
“Bạch Công Tử?”
Ngay lúc Thảo Ngân cho rằng đầu bạn mình có lẽ bị ngấm nước rồi, Hoàng Bách chợt như tỉnh lại, chớp mắt mấy lượt liền tự tay tát cho mình hai cái. Sau đó, dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người, bạn học lớn tuổi đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Cô bé nào đó bất động nhìn theo bóng lưng bạn đi xa, sắc mặt từ từ đen lại. Đã gần một tuần nay rồi, cái người này bỗng dưng trở nên thật kì lạ. Chủ động giữ khoảng cách với cô cũng thôi đi. Đằng này không chịu nói chuyện với ai, khuôn mặt cả ngày đều lạnh lùng một vẻ, chọc thế nào cũng không cười. Thế nhưng lại thường xuyên ngẩn người như suy nghĩ gì đó, sau đó sẽ có những hành động bất thường giống như vừa rồi. Hay là người ta ghét cô rồi? Không muốn chơi với cô nữa?
“Cô giáo có hỏi thì bảo bọn tớ ra ngoài chút nhé.” Bỏ lại một câu với người bạn ngồi bàn kế bên, cô bé nào đó nhanh chóng biến mất.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Thảo Ngân cũng thấy thiếu niên nào đó đang lặng lẽ ngồi trên ghế đá dưới một gốc xà cừ cổ thụ, bộ dáng đăm chiêu, tầm mắt phóng về phía chân trời xa xa.
Hôm nay, chỉ có một vài lớp phải học tiết năm như lớp họ. Lúc này, sân trường ngoài hai người nào đó thì chính là không một bóng người.
Cái nắng cuối hè vẫn rất gay gắt. Hơi nóng từ mặt đất bốc lên từng dòng uốn lượn xộc vào người như đem người ta vào một lò luyện đan khổng lồ.
Cô gái nhỏ dùng tay che đầu, băng qua khoảng sân rộng, chạy đến trước mặt ai đó.
“Hoàng Bách…”
Ai đó ngước mắt nhìn lên. Sâu trong con ngươi khẽ động, lại cụp mắt xuống.
Cô gái nhỏ thấy vậy, trong lòng càng thắt lại. Đúng là người ta ghét cô rồi. Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Cho đến khi bóng người trước mặt biến mất, Hoàng Bách mới lại nhìn lên.
Dưới cái nắng bỏng rát, bóng lưng nhỏ bé cúi đầu bước đi chầm chậm, hai tay chốc chốc lại đưa lên quẹt ngang mặt. Trái tim chàng thiếu niên theo đó chợt nhói lên, như bị ai hung hăng bóp chặt. Thế nhưng, suy nghĩ trong đầu lúc này lại thông suốt hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy chàng thiếu niên ấy vọt đến bên cô bé đang đứng giữa sân trường, vội vàng kéo người vào bóng râm, tức giận trách mắng:
“Cậu là đồ ngốc hả? Sao lại đi dưới nắng như vậy?”
Không thấy người đáp trả, lúc này Hoàng Bách mới dịu xuống, đau lòng nhìn cô bé ngốc đang yên lặng cúi đầu:
“Sao lại khóc?”
Cô gái nhỏ vội đưa tay lên lau mặt, nghiêng đầu quay đi. Trái tim ai đó càng siết lại.
Hít sâu một hơi, trong lòng thầm đưa ra quyết định, thiếu niên nào đó chậm rì rì kéo cô bé ngốc dựa vào vai mình, sau đó lại chậm rì rì đặt tay lên lưng người ta, nhẹ nhàng vỗ về.
Cô gái nhỏ vùi mặt trong lòng thiếu niên, tiếng khóc bỗng trở nên dấm dứt, giọng nói nghẹn ngào lẫn trong tiếng nấc:
“Có phải cậu ghét tớ rồi không? Thế nên mới không thèm để ý đến tớ nữa…”
Chàng thiếu niên dở khóc dở cười, bàn tay sau lưng cô gái nhỏ dần chậm lại:
“Sao có thể có chuyện đó. Cậu đừng nghĩ lung tung!”
Cô gái nhỏ nghe vậy, ngước khuôn mặt ướt nhẹp nhìn lên:
“Nhưng mà, nhưng mà cậu có thèm nói chuyện với tớ đâu… Vừa rồi cậu còn, cậu còn…”
Cuối câu nói, cô gái nhỏ còn nấc lên một cái, sau đó nước mắt không tự chủ lại trào ra. Bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương, có bấy nhiêu đáng thương.
Chàng thiếu niên hơi cúi người, vừa dùng tay giúp cô gái nhỏ lau đi nước mắt nhem nhuốc, vừa dỗ dành giải thích:
“Gà Mái ngoan, nín đi nào! Tớ xin lỗi chuyện mấy bữa nay. Chỉ là tớ có chút chuyện cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ thì giải quyết xong rồi. Sau này, cậu không được tự mình suy nghĩ lung tung nữa, biết không?”
Thấy cô gái nhỏ ngưng khóc hẳn, nhẹ gật đầu, lúc này Hoàng Bách mới thầm thở phào. Trong lòng như vừa trút được tảng đá lớn.
“Được rồi, trở về lớp thôi!” Nắm tay cô bé, khóe môi chàng thiếu niên chậm rãi dương cao, vui vẻ hướng dãy phòng học của hai người bước đi.
Phía sau, cô gái nhỏ bị động bước theo. Ánh mắt từ vị trí hai bàn tay đan vào nhau nhìn lên, dừng lại trên khuôn mặt ai đó. Những đường nét vốn đã trở nên vô cùng quen thuộc, nay giống như có gì đó khác lạ. Vẫn là đôi mày kiếm mỗi lần nhíu lại luôn khiến cô ngoan ngoãn nghe lời đó. Vẫn cái mũi cao thẳng, đôi mắt sâu tâm tư khó dò đó… Chỉ là…
“A…”
Theo tiếng kinh hô của cô gái nhỏ, người phía trước xoay người dừng lại:
“Sao thế?”
“Bạch Công Tử, sao cậu lại cao lên rồi?”
Trong tư thế trợn mắt há mồn, bộ nhớ của Thảo Ngân nhanh chóng tua lại thời điểm ngay sau khi kì nghỉ hè vừa kết thúc.
Trở về từ quê ngoại, cô và Hoàng Bách đều bị biến thành hai cục than chỗ đen chỗ trắng. Phần cơ thể nào lộ ra ngoài thì đều không tránh khỏi số kiếp. Thế nhưng, chỉ sau chưa đầy ba ngày ở trong nhà, Hoàng Bách đã lại trắng bóc như xưa. Bộ dáng bảnh bao liền được cô kêu thành “Bạch Công Tử”. Còn cô thì thật lâu sau cũng chỉ có thể khôi phục lại phân nửa.
Cô nhớ lúc ấy bản thân còn đứng đến ngang tai người ta. Vậy mà bây giờ, chỉ sau một tháng mấy ngày, cô có đứng nhón chân cũng chỉ đến đầu vai người ta mà thôi. So ra, người ta đã cao gần bằng anh trai cô rồi. Thật là không công bằng! Tại sao cô một chút cũng không cao lên?
“Bạch Công Tử, mẹ Lan cho cậu ăn cái gì? Tớ cũng muốn ăn.”
Chính nhờ câu nói này, mà từ ngày hôm đó, cô gái nhỏ Thảo Ngân cứ một ngày bốn bữa sáng, trưa, chiều, tối, bữa nào cũng được ưu ái uống một cốc sữa tươi do bố nuôi gửi tặng. Thế nhưng, có vẻ cách này đặc biệt không hiệu quả đối với cô bé ấy. Dáng dấp khiêm tốn vẫn hoàn khiêm tốn.
Cô bé nào đó cứ như vậy dương mắt bất lực nhìn anh bạn già ngày một gia tăng khoảng cách chênh lệch với mình. Thẳng cho đến khi cô bé ấy ngày càng cảm thấy tự ti về chiều cao của mình, chuyện gì nên đến rốt cuộc cũng đến.
Vào một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều thứ ba khác, trong ngôi nhà số X, ngõ X, phố X, bỗng vang lên một tiếng kêu thất thanh đầy hoảng sợ:
“Mẹ ơi, con bị chảy máu…”
Cô bé nào đó vừa hét, vừa ôm mông, chạy thục mạng ra sân sau tìm mẹ, khuôn mặt nhăn nhó đầy kinh hoảng, trong đầu loạn thành một đoàn. Rõ ràng cô bị chảy máu, nhưng lại không thấy đau chỗ nào, lại càng không tìm thấy vị trí chính xác vết thương ở đâu. Có khi nào cô bị bệnh gì rồi không?
Lúc này, bố cô bé còn đang phải tăng ca ở công ty; anh trai cô bé vẫn chưa đi học thêm về. Trong nhà, chỉ có hai mẹ con.
Mẹ cô bé đang cho gà ăn ở phía sau, nghe tiếng con gái, vội vàng bỏ giá cơm nguội trong tay xuống, hướng trong nhà bước nhanh.
Hai mẹ con gặp nhau ở ngưỡng cửa, người mẹ lo lắng nắm vai con gái vội hỏi:
“Con chảy máu ở đâu?”
Cô bé ngước mắt nhìn mẹ, chậm chạp xoay người lại, hơi hướng mông lên, cuối cùng mới bỏ bàn tay đang che ở đó ra:
“Nhưng mà con không tìm thấy vết thương.”
Không ngờ, mẹ cô bé không những không khiếp sợ, lại đột nhiên che miệng, cả người rung lên không ngừng. Mãi sau, bà mẹ mới khó khăn nhịn cười, kéo con gái vào nhà vệ sinh chỉ bảo.
Sau một hồi lắng nghe, cuối cùng Thảo Ngân cũng biết mình bị làm sao và phải giải quyết vấn đề như thế nào. Chỉ có điều, bắt đầu từ khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô gái nhỏ chỉ ngồi im một chỗ xem TV chứ không giống mọi ngày thường hay qua cửa hàng của mẹ nuôi phụ giúp cùng anh bạn già.
Liên Kiệt trở về, nhìn em gái đang ngồi khoanh chân trên ghế, im lặng xem hoạt hình, thấy lạ hỏi:
“Em gái, sao giờ này lại ở nhà? Mẹ đâu?”
“Dạ, mẹ đi chợ rồi.”
Thấy em gái hơi nghiêng đầu trả lời, sau đó không hiểu sao lại thở ra một hơi dài thườn thượt, người anh trai nào đó bỏ cặp sách sang một bên, ngồi xuống cạnh em gái, vừa vuốt tóc cô bé, vừa quan tâm hỏi:
“Sao thế? Lại táy máy cái gì bị mẹ mắng rồi hả?”
“Nào có! Hôm nay, em rất ngoan.”
Trả lời xong, em gái nhỏ lại thở dài một hơi buồn chán. Cô có nói thì anh trai cô cũng không hiểu được đâu. Anh cô có phải đàn bà, con gái đâu.
“Đúng rồi, em gái anh rất ngoan. Giờ cười một cái anh xem nào!” Liên Kiệt vừa nói, vừa dùng tay kéo hai má của em gái sang hai bên, cùng với đó còn tự mình cười một cái làm mẫu.
Chỉ có điều, cô em gái nhỏ hôm nay thật sự không có một chút tinh thần nào, mặc kệ anh trai có làm gì, bản thân vẫn cứ liên tiếp thở dài. Cô thật không muốn làm con gái chút nào. Thật khổ!
“Kính coong… Kính coong…” Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên hai hồi chuông không hơn không kém. Liên Kiệt mất hứng buông má em gái ra, đứng lên đi mở cửa.
Vài giây sau, trong nhà có thêm một thiếu niên.
Hoàng Bách xách theo một cặp lồng canh cùng mấy hộp đồ ăn, truyền đạt lại lời dặn dò của mẹ:
“Gà Mái, mẹ bảo canh này cho cậu tẩm bổ. Bác Minh cũng làm cho cậu mấy món. Còn có, bánh tớ làm.”
Thảo Ngân vừa nhìn thấy đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, bỏ lại hai người nào đó một bên, vèo một cái đã chạy vào bếp lấy bát, đũa, muôi, thìa trở ra.
Nhìn cô gái nhỏ vừa rồi còn ỉu xìu thiếu sức sống như cá chết trôi lúc này đang đánh chén đồ ăn hết sức hăng say trước mặt, hai chàng trai chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhún vai, rất phối hợp người ngồi xuống, người về phòng cất đồ.
Tốc độ ăn của Thảo Ngân bình thường vốn không tính là nhanh nếu không muốn nói là rùa bò. Thế nhưng, giờ phút này lại phát huy công suất hết sức hiệu quả. Cả quá trình, cô bé ăn vô cùng vui vẻ. Mỗi lần, đôi tay nâng lên hạ xuống, đều có thể nghe được tiếng hút nước cùng tiếng nhai chóp chép phát ra từ cái miệng nhỏ. Âm thanh vô cùng kích thích thính giác. Mà cái đầu thì càng ngày lại càng cúi thấp xuống bàn.
Hoàng Bách ngồi đối diện quan sát, trên môi chậm rãi dương cao nụ cười chiều chuộng, đôi tay cũng không rảnh rỗi mà đẩy đồ ăn đến gần người ta hơn. Kì thực mà nói, cảm giác ăn đồ ăn ngon cũng không tốt bằng nhìn thấy cô bé nhà cậu ăn đồ ăn cậu làm ra với vẻ mặt hạnh phúc như lúc này.
Xử lí xong xuôi chỗ đồ ăn trên bàn, Thảo Ngân vô cùng thỏa mãn duỗi chân, ngồi dựa vào tựa ghế phía sau, bàn tay ở trên bụng xoa mấy vòng, sau đó, nấc lên một tiếng rất không có hình tượng. Đồ ăn quả thực rất ngon! Rốn cô sắp lồi ra ngoài mất rồi.
“Ăn ngon không?” Hoàng Bách nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, nhìn cô bé nào đó mỉm cười.
“Cậu còn phải hỏi nữa à? Nhìn cái bộ dạng cơm no rượu say của nó thế kia cũng đủ hiểu rồi.”
Cô bé nào đó nghe anh trai nói, lập tức nấc lên một tiếng, dương mắt nhìn anh, meo meo cười.
Liên Kiệt nhìn em gái đã ăn no đến không thể đi nổi của mình, đón lấy bát đũa trong tay Hoàng Bách, bỏ vào bồn rửa:
“Không bày bộ dạng cá chết trôi ra nữa hả?”
“Mẹ bảo mấy ngày này trong người cậu ấy có thể khó chịu. Chúng ta phải chăm sóc cậu ấy.”
Vừa nghe anh bạn già lên tiếng, hai mắt Thảo Ngân bỗng trợn lớn, nhìn người ta như không thể tin, lắp bắp:
“Bạch, Bạch Công Tử, cậu, cậu biết?”
“Mẹ Hiền nói cho mẹ. Mẹ kể cho tớ.”
Không ngờ người ta sẽ thản nhiên trả lời như vậy, khuôn mặt cô bé nào đó “Bùm…” một tiếng đỏ bừng, vội vàng gạt vấn đề cái bụng no căng ra sau đầu, hai tay ôm má, chạy thẳng về phòng.
Giây kế tiếp, từ trong phòng cô bé ấy phát ra những tiếng kêu rất buồn cười, vừa giống như khóc lóc lại giống như ngượng ngùng, làm cho hai người bên ngoài không thể nào không gõ cửa hỏi thăm.
“Em gái, có chuyện gì thế?”
“A a a… Tôi đi chết đây! Tôi đi chết đây!...” Trong phòng lại phát ra tiếng kêu ai oán của ai đó.
“Gà Mái, mẹ bảo cậu không được…”
Cánh cửa trước mặt hai người chợt bật mở. Cô gái nhỏ vội vàng xông đến, bịt chặt miệng của anh bạn già, kích động hò hét:
“Không được nói! Không được nói! Cậu không được nói nữa!”
Nhìn em gái một mẩu của mình đang khổ sở kiễng chân để bịt miệng người ta, khuôn mặt vừa tức vừa ngượng đến đỏ bừng, sau đó liếc người đang bị bịt miệng thế nhưng khóe mắt lại cong cong kia, Liên Kiệt chậm rãi khoanh tay nghiêng người dựa vào tường, nhếch đuôi mày xem kịch vui.
Tiếp đó, chỉ thấy em gái anh chân tay luống cuống, vội vội vàng vàng kéo bạn nó ra ngoài, đẩy thẳng khỏi cửa, gào thét đưa tiễn:
“Cậu mau về đi! Ngày mai, tớ đi học với anh Kiệt. Cậu ngàn vạn lần không cần qua đón tớ đâu.” Nói xong lại chạy nhanh về phòng, đóng cửa, khóa trái.
Người anh trai nào đó, hoàn toàn không được ngó ngàng từ đầu đến cuối.
Ngày hôm sau, một sáng trời thu mát mẻ, tươi đẹp, Hoàng Bách vẫn đến đón cô bạn nhỏ đi học như mọi ngày dù cho hôm qua người ta đã rất kiên quyết từ chối.
Thảo Ngân theo anh trai ra cổng, vừa nhìn thấy cậu liền nghiêng đầu không dám nhìn, ánh mắt lảng tránh, vừa đi vừa núp sau bóng lưng anh trai, rón rén như gặp phải chủ nợ lâu năm.
“Qua bên kia!” Cô bé nào đó mới nhấc chân chuẩn bị leo lên xe, liền bị anh trai xua đuổi.
“Hôm qua, xe thằng Đức bị nổ lốp, còn chưa sửa xong. Bây giờ, anh phải qua đón nó đi cùng. Mày vẫn nên đi cùng tri kỉ của mày đi thì hơn.”
Nói xong, cũng không đợi em gái phản ứng, người anh trai nào đó nhấc chân đặt lên bàn đạp, nhanh chóng biến mất khỏi con ngõ nhỏ.
“Gà Mái, đi nhanh thôi! Nếu không chúng ta sẽ muộn học đấy.”
“A, tớ, tớ…” Thấy người nào đó đang đến gần, Thảo Ngân bỗng lắp bắp, đôi chân muốn lùi lại lại không có dũng khí thực hiện. Nếu cô dám lùi lại, người này nhất định dám giận cô. Sau đó, mẹ cô nhất định sẽ đem cô đuổi ra khỏi nhà, bắt đi xin lỗi người ta đấy.
“Chúng ta cũng đâu phải người ngoài, cậu còn ngượng ngùng cái gì?” Hoàng Bách vừa nói vừa cười, bàn tay còn thuận tiện xoa đầu, nhéo má cô bé nào đó rất tự nhiên, lại vô cùng thân thiết.
“Cậu, cậu…” Cô bé nào đó trợn mắt, há mồn, đứng bất động. Người này, người này nhất định là muốn cô chui xuống đất mới chịu buông tha đây mà. Rõ ràng biết cô ngượng thế mà còn đem nói ra miệng. Hay là bây giờ, cô chạy vào viết giấy xin phép nghỉ học một buổi?
Trong lúc Thảo Ngân còn đang phân vân có nên đi học hay không, thiếu niên nào đó đã một đường lôi người lên xe, đưa đi mất.
Ngồi phía sau, cô bé nào đó nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của người phía trước, chỉ hận không thể cắn cho người ta một cái thật đau. Cô thề, sau này, nhất định cô sẽ tìm cơ hội trả thù!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT