[Quay đầu lại bạn sẽ phát hiện rằng, thì ra tình yêu chân chính cũng không phải là một tình yêu trọn vẹn.]
Từ sau màn cầu hôn ngọt ngào của Lệ Tranh, thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai.
Ngày ba mươi, cuộc họp cuối cùng của Dung Bắc. Nhan Giác và Văn Cảnh ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên trong phòng hội nghị, hai người vừa theo dõi vừa nói chuyện.
“Nếu phía lão Phật gia nhà Lệ Tranh không giải quyết xong, liệu hai người có thể kết hôn sao?” Sau khi nghe xong lời Nhan Giác nói, Văn Cảnh cau mày. Trước khi kết hôn cô không thể biết được, nhưng sau khi kết hôn cô có thể hoàn toàn hiểu được, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đa phần là luôn trong tình trạng căng thẳng. Cũng chỉ là cô tạm thời chưa thể sinh con, mẹ của Trình Bắc Vọng mới như vậy, huống chi là Nhan Giác, vị kia cũng không nghĩ để cô vào cửa đâu.
Ngược lại, Nhan Giác lại mang vẻ mặt thản nhiên, cô cầm chương trình hội nghị trong tay, chỉ vào hai mục cuối danh sách hỏi Văn Cảnh: “Có phải lúc hai người này nói xong thì cũng phải một lúc nữa. Tớ cảm thấy oải rồi.”
Mỗi lần trường học tổ chức những hội nghị như thế này, Nhan Giác không muốn làm gì khác chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ. Thái độ này của cô khiến cho Văn Cảnh ghét bỏ, “Ngủ cũng không được! Cùng tớ nói chuyện chính!”
Tiếng của Văn Cảnh vốn to, cho dù đã cố ý nói nhỏ, nhưng vẫn khiến mọi người xung quanh chú ý. Cô cười cười, đỏ mặt thay cho Văn Cảnh, “Chuyện chính, chính là, chỉ cần có thể cùng Lệ Tranh ở chung một chỗ, khi cần tớ có thể cầm tay anh ấy là được rồi, anh ấy nói rồi, những thứ khác đã có anh ấy lo.”
Lệ Tranh chính là như vậy, một người luôn làm cho cô yên tâm, chỉ cần mỗi lần nghĩ tới anh, Nhan Giác đều không thể ngừng cười thầm.
“Lệ tiên sinh nhà cậu đáng tin như vây?” Văn Cảnh vẫn lo lắng chi bạn thân của mình. Nhan Giác vỗ vỗ cô, cười híp mắt, “Cho dù không đáng tin thì có làm sao, cùng lắm thì cả hai chia tay (Nhất Phách lưỡng tán).
Con người Nhan Giác, một khi đã quyết định sẽ ở cùng nhau, cho dù sau này có thất bại thì ít ra cô cũng đã không từ bỏ khả năng di@en*dyan(lee^qu.donnn) chiến thắng, cho dù có thất bại thì giá cao nhất cô mất đi cũng chỉ là một lớp da mặt cùng với một đoạn tình cảm đã qua. Hơn nữa, người ấy lại là Lệ Tranh, thì cô càng chưa từng nghĩ đến việc thất bại.
Đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo, Nhan Giác ngẩng đầu, phát hiện tiếng huýt sáo từ phía chỗ ngồi của Hội học sinh.
“Sao vây?” Văn Cảnh và cô giống nhau, chắc chắn không nghe thấy gì, Nhan Giác quay sang hỏi nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh. Cô ấy là một giáo viên trẻ bên khoa ngoại ngữ, mới ra trường không lâu, khoảng 20 tuổi, Nhan Giác nói qua mấy câu với cô ấy. Trên nét mặt của nữ giáo viên đó là một vẻ hưng phấn, không nghe rõ Nhan Giác hỏi gì, cho đến khi Nhan Giác hỏi đến lần thứ hai, lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần, “A a, hai người không nghe thấy Hiệu trường nói gì sao? Trong bữa tiệc đầu năm, nhà trường muốn mời một cựu sinh viên đặc biệt về trường, hai người đoán xem đó là ai?”
Nhan Giác liếc nhìn Văn Cảnh, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên...
“, hai người thấy không, người diễn vai nữ hai xấu xa ấy lại chính là cựu sinh viên của trường ta, lúc ấy, tôi cùng chồng mình xem phim đều tức muốn chết, nhưng lại không nghĩ đến ngoài đời cô ấy lại là một cô gái tốt như vậy...”
, sau khi phát sóng, tất cả các tờ báo lớn ngoài việc khen ngợi nữ chính Đường Giai có kĩ năng diễn tốt, đồng thời không hẹn mà cũng nói tới một nhân vật khác trong phim, nhân vật mà mọi người thường bỏ qua---nhân vật phản diện nữ hai do Liya Phạm đóng.
Giống như Du Du nói, Liya Phạm nổi bật rồi.
“Cô giáo Nhan, cô biết không? Tôi thấy báo viết rằng, Liya Phạm được đề danh là diễn viên phụ hay nhất của giải Kim Lộc, tôi thật không thể tin được cô ấy lại là cựu sinh viên của trường đại học Dung Bắc.” Bộ dạng kia của nữ giáo viên khiến cho Nhan Giác buồn cười, cuộc sống thật giống như một sân khấu lớn, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cho dù bạn có mang chính bộ dạng ngoài đời của mình vào trong phim thì cũng có thể nổi bật. Liya Phạm không phải là trường hợp này sao...
Tóm lại cô không có hứng thú với chuyện này. Nhưng cho dù như vậy cô cũng thoát khỏi liên quan đến nó. Sau khi hội nghị kết thúc, một mình cô ở lại cùng cấp trên nói chuyện. Văn Cảnh đứng ở ngoài hành lang đợi cô, Nhan Giác nhìn vị hiệu phó và chủ nhiệm khoa đang đứng trước mặt, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến cho hai lãnh đạo tìm tới cửa hỏi thăm như thế này.
“Cô giáo Nhan.” Hiệu phó đẩy lại gọng kính, “Cô và Liya Phạm có quen biết sao?”
Nhan Giác nheo mắt, đang suy nghĩ làm sao để trả lời thì chủ nhiệm đã nói chen vào: “Cô giáo Nhan đừng khiêm tốn, cô vào Liya Phạm là bạn học phải không, nếu không tại sao một Đại minh tinh lại chỉ đích danh muốn tìm “Bạn học cũ” tiếp đãi!”
Chủ nhiệm khoa lại không biết rằng, trong mắt người khác, đây là một chuyện vô cùng vinh dự, còn đối với cô đó lại là chuyện mà cô muốn vứt bỏ, không muốn nhận.
“Hiệu phó, hai người hãy giao cho người khác đi, mấy ngày hôm nay sức khoe tôi không tốt.” Nhan Giác từ chối rất nhanh. Nhưng cấp trên chính là cấp trên, có thể nói trúng tim đen, chặn lại tất cả đường lui của bạn. Bộ dạng Hiệu phó bây giờ chính là như thế, ông vỗ vỗ vai Nhan Giác, chuyện năm ấy tôi cũng có nghe nói qua, tất cả đã qua rồi, bây giờ cô là giáo viên của trường đại học Dung Bắc, nên vì Dung Bắc mà suy nghĩ.”
Cho nên, tất cả vì đại cục mà suy nghĩ. Sau khi Nhan Giác chào tạm biệt Hiệu phó và chủ nhiệm khoa cô lại tiếp tục nghe Văn Cảnh cằn nhằn, “Cậu thật sự đồng ý sao..., mấy lão già kia nói mà không thấy xấu hổ, căn bản là không nghĩ đến cảm xúc của chúng ta, Nhan Giác cậu thật sự đồng ý sao?”
“Còn có thể làm gì ngoài việc đồng ý đây. Cậu không nhìn thấy chủ nhiệm khoa lúc đó, nếu tớ không đồng ý có thể ông ấy sẽ quỳ xuống mất hoặc cũng có thể cầm dao bắt tớ phải đồng ý.” Nhan Giác cầm tài liệu trên bàn cất vào trong túi, cài áo khoác, ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh.
“Dừng.” Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Vậy cậu nghĩ ông ấy sẽ làm như thế nào?”
Nhan Giác cười, “Tớ nghĩ lá gan của ông ấy chưa lớn đến mức có thể giết người.”
“Vậy cậu định để ông ấy quỳ xuống sao?” Văn Cảnh cũng cười, cô kéo tay Nhan Giác, hai người đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp của sảnh hội nghị ra cửa, “Bữa tiệc đầu năm hôm đấy tớ sẽ giúp cậu, nếu tiểu tiện nhân Liya Phạm kia dám sai bảo cậu tớ sẽ trừng trị cô ta!”
Nhan Giác nắm tay Văn Cảnh, “Cậu không co niềm tin vào tớ như vậy sao,... một mình tớ thừa sứa để đối phó với cô ta.”
Văn Cảnh cười tươi, cô làm sao có thể quên Nhan Giác là người nào chứ, chỉ cần nói một câu là có thể khiến người khác nghẹn họng, làm cho đối phương tức chết.
“Ngày mai cũng không cần cậu giúp đỡ, mai cậu và ông xã của cậu mang đồ đến sớm chút, tập trung ở nhà tớ.” Một tay Nhan Giác cầm tài liệu, tay còn lại thì gõ nhẹ lên trán Văn Cảnh một cái.
Ngày 31/12, trước ngày đầu năm mới, mở tiệc chúc mừng da nl e q uu ydo n Nhan Giác cùng với việc nhà của yêu nghiệt đã sửa xong, yêu nghiệt, Văn Cảnh, Nhan Giác, tụ tập lại với nhau.
Mười giờ sáng, lệ Tranh và Nhan Giác bận rộng trong phòng bếp, Văn Cảnh cũng bất học Trình chưa bao giờ làm việc nhà đi vào hỗ trợ, Nhan Giác đứng ở cửa phòng bếp nói với Văn Cảnh, “Chỉ mong là không phải càng giúp càng rối.”, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Trong phòng khách, Nhan Lương và Đông Đông đang ngồi vẽ tranh cùng Lệ Viên, còn yêu nghiệt một mình ngồi trước TV chơi điện tử. Nhan Giác đi về phía yêu nghiệt.
“Như thế nào, tiểu gia tớ đây không thể cho cậu một gia đình nhưng lại tìm cho cậu một gia đình, có phải là rất tành công không?” Nhiếp Văn Hiên nhìn chằm chằm vào ma thú Kim khôi giáp trên màn hình, nói.
“Nhan Giác ngồi xuống bên cạnh, “Đúng vậy đó, cậu đuổi đi một nhân vật nữ chính nhưng lại để cho một nữ nhân khác tới tra tấn tớ, thật thành công nha.”
Ma thú kim khôi giáp công kích liền mấy phát nhưng cũng không thể địch lại được Hắc ma thú, mất máu mà chết, GAME OVER. Nhiếp Văn Hiên ném máy chơi điện tử xuống, dựa ra sau, “A Ngọc, tớ thật sự không phải cố ý, tớ vốn nghĩ...”
“Tớ biết cậu có ý tốt giúp tớ hả giận, cũng không trách cậu.” Nhan Giác cười mỉm, những chuyện như vậy, từ trước đến giờ cô sẽ không giận chó đánh mèo sang bạn tốt của mình. Tay linh hoạt điều chỉnh mấy cái nút, chọn trò chơi “Chạy trốn”, lại cầm máy chơi điện tử dưới đất lên đưa cho Nhiếp Văn Hiên, “Nào, cùng chơi đi.”
Tiếng nhạc vang lên, hai người đồng thời bắt đầu, tinh thần chiến đấu dâng cao, cuối cùng, trên màn hình Nhan Giác thắng, yêu nghiệt thua thảm.
“Cậu định kết thúc với Đông Đông sao?” Kể từ lần yêu nghiệt bị Đinh Chiêu Đông đánh, đã qua được mấy tuần, nhưng Đông Đông vẫn lấy thân phận là bạn gái của yêu nghiệt đến đây tụ tập cùng mọi người. Nhan Giác thấy hỏi về suy nghĩ của yêu nghiệt là rất cần thiết. Cướp lấy bao thuốc là và bật lửa trong tay yêu nghiệt, “Trong nhà còn có trẻ nhỏ, nghiêm cấm hút thuốc, Nhiếp Văn Hiên, là bạn tốt của cậu, tớ rất mong cậu có thể trả lời câu hỏi của tớ.”
Lần đầu thấy yêu nghiệt trầm tư như vậy, anh cúi dầu như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, Nhan Giác nghe thấy tiếng của anh, “Đông Đông là một cô gái tốt.”
“Cô gái tốt có nhiều lắm, cậu không thể vì cô ấy là một cô gái tốt mà làm tổn thương cô ấy, lúc đó đừng nói Đinh Chiêu Đông, ngay cả tớ và Lệ Tranh cũng không đồng ý.” Đối với yêu nghiệt Nhan Giác có thể bỏ qua mọi chuyện, nhưng chuyện này thì không thể. Cô có thể bỏ qua việc nửa đêm anh ta trèo tường vào nhà mình, bỏ qua được việc anh ta lưu lại một vệt nước khi tựa đầu vào giường của cô, có thể bỏ qua việc anh ta thỉnh thoảng chỉ mặc mỗi chiếc quần trong rồi đi lại trong nhà cô, nhưng cô không thể bỏ qua được cái tính phóng đáng ấy,thay đổi bạn gái mỗi ngày.
Cô hi vọng yêu nghiệt có kết quả tốt trong mặt tình cảm.
Yêu nghiệt duy trì bộ dạng hoảng sợ khoảng một phút, đột nhiên biến sắc, cười đùa, “Yên tâm đi, Đông Đông giống cậu là mọt cô gái tốt, tớ đã bỏ lỡ một người như cậu, thế nên không thể bỏ qua được cô gái tốt như vậy nữa.”
“Bớt nói đùa đi ông.” Nói xong Nhan Giác đứng dậy đi tìm Văn Cảnh. Nhan Giác không biết rằng, Nhiếp Văn Hiên dùng lời nói thật ấy để biểu đạt rằng: thật ra ngày 14/2 là ngày Cá tháng tư, còn ngày 1/4 mới là ngày Valentine. Ngày 14/2 có biết bao nhiêu người dùng những lời ngon tiếng ngọt để lừa người khác, còn ngày 1/4 không biết có bao nhiêu người lấy cớ nói đùa để thổ lộ lòng mình.
Mặc dù ngày 31/12 không phải ngày Valentine cũng không phải ngày Cá tháng tư, nhưng cũng là ngày làm cho người ta nói thật lòng.
Trình Bắc Vọng chính là người cùng phòng bếp tương sinh tương khắc. Anh ta vào trong bếp chỉ có mười lăm phút, tổng cộng làm vỡ hai bát đựng canh, ba chiếc cốc, chưa kể cái còn trên tay anh ta đang sắp rơi xuống, khó khăn lắm Văn Cảnh mới có thể cứu được chiếc thìa sứ. Văn Cảnh kéo Trình Bắc Vọng ra khỏi bếp, tiến hành giáo dục sau khi kết hôn, đổi người phụ giúp là Nhan Giác.
“Lệ Tranh, mặt của anh sao lại đỏ như vậy? Có phải bị sốt không?” Bên trong nhà bếp toàn mùi dầu khói, Nhan Giác thấy khuôn mặt Lệ Tranh đỏ lên. Anh lắc đầu, “Đến mùa đông là như vậy, anh máu nóng, em biết mà.”
Cô biết, không chỉ thế, cô còn biết rằng cô rất lệ thuộc vào lồng ngực ấm áp của anh. Nhan Giác đỏ mặt, cúi đầu tẩm mực. Mực này là cô cùng Lệ Tranh mua trong siêu thị hôm qua. Ở Hokkaido đã đóng băng, sao cô lại không nghĩ tới, đều là đồ đông lạnh cả, làm sao còn có thể tươi được. Mực tan đá dần dần, thình lình nghe thấy câu hỏi của Lệ Tranh, “Nhiếp Văn Hiên và Đông Đông...”
“Cậu ấy nói cậu ấy nghiêm túc, em cũng thấy vậy, bị Đinh Chiêu Đông đánh một trân mà cậu ấy vẫn tiếp tục với Đông Đông, có phải là cậu ấy không muốn sống?” Tiếng nước chảy cùng tiếng nói nhẹ nhàng của Lệ Tranh, lời nói của anh khiến Nhan Giác không giải thích được.
Lệ Tranh nói: “Nếu cậu ta nghiêm túc thì đó là chuyện tốt, nhưng phần tình cảm cũ được cậu ta chôn trong đáy lòng thì không dễ gì buông được.”
Nhan Giác mơ hồ, tên yêu nghiệt kia đã từng thật lòng thích một cô gái nào sao. Tại sao cô lại không biết. Lệ Tranh thấy được sự mơ hồ của cô, đưa bàn tay trái vẫn còn sạch lên xoa xoa đầu cô, “Tiểu mơ hồ.”
Người thông minh không phải là nhìn rõ được tất cả mọi chuyện sau đó vạch trần tất cả. Người thông minh thật sự phải giống như Lệ Tranh, thấy rõ được mọi chuyện, có thể bao dung được mọi chuyện, sau đó nắm trong tay tất cả mọi chuyện.
Cuộc gọi của Chris cũng làm cho mọi người bất ngờ, lúc đấy Lệ Tranh đang xào đỗ, tiếng dầu vang tí tách trong phòng bếp. Nhan Giác lau tay, lấy điện thoại giúp Lệ Tranh, âm thanh DiễễnđàànLêêQuýýĐôô quá ồn ào, cô không thể nghe rõ được Chris nói gì, cô chỉ nghe thấy Lệ Tranh đáp lại, “Vừa đúng lúc, cậu ta cũng ở đây, cô mang đồ đến chỗ tôi đi, địa chỉ là...”
Lệ tranh báo địa chỉ nhà trọ của Nhan Giác cho Chris. Tắt điện thoại, Nhan Giác cái gì cũng không hỏi, Lệ Tranh chủ động nói, “Bản hợp đồng kí với bên Trình Bắc Vọng tuần trước có phần cần sửa đổi, anh muốn cô ấy trực tiếp mang tới đây.”
“Em cái gì cũng chưa hỏi.” Nhan Giác cười như không có chuyện gì, người đàn ông của cô chính là như vậy, bất kể lúc nào cũng cho cô một cảm giác an toàn.
Dấm trong nhà đã dùng hết, Trình Bắc Vọng bị Văn Cảnh sai đi mua. Bên Lệ Tranh tạm thời không cần phụ giúp, Nhan Giác ra ngoài xem Lệ Viên vẽ tranh.
Cô gái nhỏ Lệ Viên này giống như nhắm trúng mục tiêu, nhất định cùng nhà họ Nhan có duyên, cô bé vẽ Nhan Giác dưới sự miêu tả của Nhan Lương. Trên sàn nhà, Nhan Lương chỉ vào bộ dáng của người trong bức tranh, điên cuồng nói, “Vẽ lại một lần nữa, em xem, chỗ này là màu xanh da trời, em lại vẽ thành màu xanh đậm mất rồi.”
Dường như Lệ Viên nghe hiểu, trên bảng màu pha lại màu, sau đó vẽ đè lên màu cũ.
Nhan Lương gật đầu, “Cái này đúng rồi.”
“Nhan Lương, chị đã mua vé xe cho em về Du Dương, là ngày kia. Chương trình hocjcuar kì này đã xong, hôm trước mẹ bảo với chị là mong em về nhà đấy.” Nhan Giác đứng giữa hai đứa bé, xoa đầu Lệ Viên, rồi lại gõ Nhan Lương một cái. Nhan Lương bĩu môi, “Chị, em muốn về muộn mấy ngày được không.”
“Được rồi, chị, Lệ Viên muốn uống nước âm, khoảng 45 độ.” Đổi lại, lần này là Nhan Lương cười híp mắt nhìn chị gái. Nhan Giác cau mày, “Vớ vẩn, làm sao em biết? Rõ ràng Lệ Viên không nói gì.”
Nhan Lương nhướng mày, “Lệ Viên, có phải em muốn uống nước ấm 45 độ không?”
Lệ Viên vốn đang yên lặng vẽ tranh, bỗng ngẩng đầu lên, “ Uống nước ấm 45 độ.”
Nhan Giác bất đắc dĩ, em trai này của cô là một kẻ tinh quái, không biết làm cách nào có thể thu phục được Lệ Viên. Thở dài bất đắc dĩ.
Không biết ai mang bình nước đặt ở ban công, Nhan Giác cầm cốc ra rót nước. Nước từ từ chảy vào trong cốc, quá nửa, đến cuối cùng vì quá đầy mà tràn ra ngoài, Nhan Giác giống như không biết gì, tiếp tục đổ.
“Nhan Giác sao lại ngẩn người ở ngoài này? Nước tràn hết ra ngoài rồi kìa.” Văn Cảnh cầm hộp giấy đến cứu giúp, nhưng không ngờ Nhan Giác lại dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, ngoài ý muốn, tức giận cùng lo lắng.
“Như này là sao?” Văn Cảnh vừa thấm nước vừa hỏi. Nhan Giác mấy lần định nói nhưng lại thôi, cuối cũng vẫn lên tiếng, “Văn Cảnh, nếu như đàn ông ở bên ngoài lăng nhăng thì làm thế nào?”
“Trước tiên đem hắn thiến, tiểu * thì đem ngâm tương rồi mang cho người phụ nữ kia ăn. Nhưng tại sao cậu lại hỏi chuyện này, Lệ tiên sinh nhà cậu không giống người sẽ lăng nhăng ở bên ngoài đâu.” Văn Cảnh cầm một tập giấy bị ướt, cười hì hì nhìn Nhan Giác. Nhan Giác lại không cười, cô hỏi rất nghiêm túc, “Vậy, nếu như là Trình Bắc Vọng thì sao đây?”
“Trình Bắc Vọng, ở bên ngoài,....?” Mắt Văn Cảnh trợn to, ngay sau đó lại cười ha ha,”Nhan Giác, tớ tin Trình Bắc Vọng nhà tớ, cũng tin Lệ tiên sinh nhà cậu, họ sẽ không như thế. Hôm nay là ngày vui không thích hợp để buồn lo vô cớ đâu.”
Lời nói của Văn Cảnh khiến cho Nhan Giác cảm thấy lòng tin của nữ nhân thật không đáng giá. Mới vừa rồi, cô nhìn thấy Chris ôm lấy Trình Bắc Vọng.
Chuyện của Trình Bắc Vọng khiến Nhan Giác trằn trọc một đêm, cô không biết có thể nói chuyện này với ai. Ánh bình minh xua tan màn đêm. Tia nắng dịu dàng chiếu lên cửa sổ tầng hai nơi diễn ra hội diễn của trường đại học Dung Bắc. Nhan Giác đi trước giúp Liya Phạm đi vào bên trong.
“Cô Phạm, đây là nước khoáng thiên nhiên được vận chuyển theo đường hàng không từ Canada tới... Còn mấy người chuẩn bị phòng nghỉ co cô ấy, những sản phẩm nước uống trong nước đều không cần.”
“Cảm giác về đồ uống trong nước như những người đàn ông khỏa thân, vừa thấy đã đau mắt.” (@.@ cái này là trong nguyên gốc viết thế a.). Nhan Giác ngáp một cái, cười nói.
“Cô nói cái gì!” Người quản lí của Liya Phạm và cô ta giống nhau như đúc, âm thanh bén nhọn (giống như là hét lên ý). Nhan Giác xoa xoa lỗ tai, “Không co gì.”
Lời hay không nói hai lần, huống chi là nói như vậy. Nôn nhiều cô sợ miệng sẽ có mùi. ( ý nói là nói nhiều lời như thế sẽ không hay lắm)
“Ừ.” Người quản lí liếc một cái đến giáo viên nữ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chưa tỉnh ngủ kia, có chút không vui. Ngày đầu năm là thời điểm vàng, cô vốn có thể sắp xếp cho Liya Phạm những hoạt động tốt, dù sao đang hot bây giờ là thời gian phát triển rất tốt. Nhưng Liya Phạm lại cố tình xin đi tiếp nhận cái hội diễn gì ở trường cũ, không chỉ không có thù lao mà còn tốn thời gian, tốn tâm tư. Càng làm cho cô tức giận hơn, chính là trường học gì lại để một người như vậy làm người tiếp đón Liya Phạm.
Quản lí oán thầm, Nhan Giác ngáp lần thứ ba, “Trừ toilet độc lập, bàn, ghế, nước, còn cái cô vừa nói năm mươi.... bảy điều... có phải còn có cái khác cần chú ý hay không?”
Đầu ngón tay của cô lướt qua bản ghi chép thật dài, hỏi.
Người quản lí hừ một tiếng, “Đúng vậy, chỉ có những điều đó.”
“Được rồi.” Lần này Nhan Giác lại không ngủ gà ngủ gật, cô sảng khoái vỗ đùi, “Tôi sẽ bảo nhân viên vệ sinh dọn dẹp phòng vệ sinh sa hoa nhất của phòng trung tâm làm phòng nghỉ cho cô Phạm.”
Quản lí trừng lớn mắt, Nhan Giác vẫn cười híp mắt như cũ, “Cô xem, điều này ghi: phòng vệ dinh độc lập, thỏa mãn hai người, tất cả đều độc lập, cái bàn là sản phẩm của Châu Phi, phòng rửa tay tất cả đều dùng sản phẩm TOTO của Nhật, cô phạm ngồi lên sẽ thấy rất thoải mái...”
“Chủ nhiệm Bành!” Nhan Giác còn chưa nói hết, Quản lí của Liya Phạm đã giận run người. Nhìn bóng lưng cô ta đi xa, Nhan Giác không cảm thấy sợ chút nào. Thật tốt, có như vậy mới không cần cô. Cô mong rằng quản lí của Liya Phạm nói với lãnh đạo trong trường để cô không có cơ hội tiếp xúc với nhân vật tai to mặt lớn này.
Quản lí của Liya Phạm cuối cùng cũng không thể “Sa thải” Nhan Giác được. Nhan Giác nghĩ, Phạm đại tiểu thư muốn ở trước mặt cô diễu võ dương oai (khoe khoang, ra oai) một lần mới thôi.
Chỉ là cô ta lại mất đi cơ hội này.
Gần năm giờ chiều, Dung Bắc đã tối, trước cửa trung tâm triển lãm của trường đại học Dung Bắc đã sáng đèn, các sinh viên cầm bảng hiệu chờ đợi thần tượng của họ đến, trong trung tâm triển lãm, Nhan Giác lại thấy một người vốn không nên xuất hiện tại đây.
Sắc mặt của Lệ Tranh đỏ bừng, rõ ràng là sốt ruột mà chạy tới đây, thấy Nhan Giác, câu đầu tiên nói là: “Ông ngoại vừa được 120 (số gọi cấp cứu bên Trung, bên mình là 115) trở đến bệnh viện rồi.
Lệ Tranh nói đến ông ngoại, không ai khác, là ông ngoại của Nhan Giác, Bộc Giá Tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT