[Hạnh phúc giống như sao đổi ngôi, có rất nhiều người đã thấy qua, nhưng lại có rất ít người có thể thấy được đuôi của nó. Giây phút ấy, khi trong mắt anh có cô, cô đã chạm tới nhiệt độ của sao đổi ngôi----- ấm áp.]
Đêm Giáng sinh, Dung Bắc lại có một đợt tuyết rơi nhẹ, vô tận.
Bên cạnh chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, ông già Noel đang phát quà cho một bạn nhỏ. Một bé gái đội chiếc mũ màu đỏ nhận được quà tặng là búp bê bằng gốm sứ, không biết là thích hay không, cô bé chỉ biết ngơ ngác ôm vào lòng, nét mặt không rõ là vui hay buồn.
Trường đại học Dung Bắc năm nay rất quan tâm đến sinh viên, ngày Giáng sinh các sinh viên được nghỉ hai ngày. Các cặp đôi đang yêu nhau trong lớp của Nhan Giác không biết đã đi đến chỗ nào để vui chơi rồi, trong sân trường ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài tiếng gió thổi vào cây hòe hai bên đường thì hầu như không thấy bóng dáng một ai.
Nhan Giác ngồi trong phòng làm việc, trên tay cầm túi sưởi. Trên màn hình máy tính là công việc mà trưởng khoa giao cho cô, số liệu thống kê của sinh viên. Cô xem một lát, để túi sưởi trong tay xuống, ngón tay [code][/code]Dien@*dan*lqd#(lequydon) gõ lên bàn phím lộp cộp.
“Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Lệ Tranh đang đứng trước cửa cười với cô, trong tay anh là chiếc cặp lồng giữ nhiệt, Nhan Giác nhân ra, đó là cái mà cô đựng canh cho anh..
Từ sau khi biết chuyện của Hoắc Đông Xuyên, Nhan Giác ít tới công ty của Lệ Tranh hơn, mặc dù cô rất lưu luyến chiếc điều hòa ấm áp trong phòng làm việc của Lệ Tranh, mặc dù lưu luyến nụ cười của anh dành cho cô khi lén nhìn anh làm việc, nhưng những điều đó đều không bằng sự xấu hổ khi đối mặt với Hoắc Đông Xuyên.
Mỉm cười? Coi thường? Không để ý? Tất cả đều không được. Cho nên tốt nhất là không nên thấy.
Cô kéo ghế ra, đứng dậy, “Thế nào, không uống canh em nấu, cho nên đến đây trả lại em?”
Dạo gần đây Lệ Tranh rất bận, khẩu vị và sắc mặt đều không tốt. buổi sáng, Nhan Giác nấu canh ở nhà rồi mang đến công ty của anh, Chris sẽ đi xuống lấy lên cho anh.
Lệ Tranh vào cửa, lắc đầu một cái, “Đêm Giáng sinh, hai người nên cùng nhau uống canh, như vậy mới bình an.”
“Không phải anh rất bận sao, lại đến đây với em?” Nhan Giác đứng dậy tới chỗ anh, “Hơn nữa cũng đã lâu, canh cũng đã lạnh mất rồi.”
Sớm biết suy nghĩ củ Nhan Giác, Lệ Tranh chỉ mỉm cười đem cặp lồng đặt trên bàn làm việc của cô, mở nắp ra, quạt hơi nóng về phía Nhan Giác, Lệ Tranh kéo cô ngồi xuống, “Trước khi ra khỏi công ty, anh đã hâm lại canh ở dưới phòng ăn rồi, nếm thử một chút, sau khi anh hâm nóng lại hương vị như thế nào?”
Lệ Tranh đưa muỗng canh tới, Nhan Giác thử một ngụm, thật ra thì chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Lệ Tranh mặc tạp dề, chân đi giày tây, ở dưới phòng ăn của công ty hâm nóng lại canh thì cô cũng đã thấy thật ấm áp.
Nhan Giác mở to mắt nhìn Lệ Tranh, em không cho muối?
Đúng vậy. Ánh mắt khẳng định.
“Không được chê em!” Ở tài nấu nướng, Nhan Giác còn vụng về hơn cả Văn Cảnh, hơi mất tinh thần,sau đó quay ra uy hiếp Lệ Tranh. Anh nhìn cô gấp gáp giống như chú khỉ con, cười càng lớn, “Không chê.”
“Nhan Giác, cho dù em nấu canh mặn hay nhạt, điều đó cũng không quan trọng, giống như khi anh biết chuyện của Hoắc Đông Xuyên, anh cũng không lo lắng em sẽ rời bỏ anh. Em không cần cố ý tránh né tới công ty anh, anh sẽ rất nhớ em.”
Gặp được đúng người là cảm giác như thế nào? Chính là cảm thấy rằng người kia sẽ không rời đi. Ngươi không cần dùng bất kì thủ đoạn nào, cũng không cần suy nghĩ xem nên giữ lại Dieenndkdan/leeequhydonnn trái tim của người đó như thế nào, người đó cũng sẽ không đi. Đối với Nhan Giác, Lệ Tranh chính là như vậy, ngược lại, đối với Lệ Tranh Nhan Giác cũng giống vậy.
Được rồi. Cô thừa nhận ngoài việc không biết đối mặt với Hoắc Đông Xuyên như thế nào thì cô còn sợ Lệ Tranh sẽ nghĩ nhiều, nhưng bây giờ....Nhan Giác quệt miệng, “Lệ tiên sinh, anh có để em nói không?”
Tình yêu của cô và anh giống như thìa canh thiếu một chút vị mặn này, Lệ Tranh nhận ra, làm cho mùi vị trở nên vùa vặn hơn, đổi lại là người khác, thời gian thêm là khi nào, tất cả đều không đúng.
Hai người, anh một muỗng, em một muỗng, đem canh uống sạch. Lệ Tranh thu hồi cặp lồng canh, để tay trên đùi, nghiêm túc nhìn Nhan Giác, “Buổi tối tăng ca tại công ty quan trọng hơn việc để em một mình trong đêm Giáng sinh sao?”
“A, không có việc gì?” Nhan Giác nhún vai, mỉm cười, dĩ nhiên cô cũng hy vọng người phương Đông có thể trải qua một ngày lễ của phương Tây cùng với người mình yêu. Tuy nhiên không phải vì sự lãng mạn ấy mà cô trở thành người cố tình gây sự. “Lại nói, không phải là anh sẽ cùng em ăn sao?”
Lời nói của Nhan Giác khiến Lệ Tranh yên lặng trong hai giây, sau đó, anh đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên trán Nhan Giác, hai câu nói trước sau khiến tâm tình của Nhan Giác thay đổi khác nhau.
Câu thứ nhất, là một câu ý tứ sâu xa, thở dài: Nhan Giác....
Mỗi lẫn Lệ Tranh dùng giọng điệu này gọi cô, thì cô đều có cảm giác thỏa mãn, ai có thể nói cho cô biết người đàn ông này có phải đang cố tình nói câu thứ hai nhắc nhở một việc mà cô rất muốn quên: một lát nữa anh sẽ lái xe đưa em đi gặp bạn em, 《Bông cúc nhỏ 》lễ ra mắt là bảy giờ tối.
Lễ khai mạc < Bông cúc nhỏ> là đúng bảy giờ tối, 6h10, Lệ Tranh chở cô đến trước của rạp chiếu phim Dương Minh. Tầng dưới của rạp chiếu phim đã tụ tập đông người, trong tay bọn họ đều cầm vé vào cửa đặc biệt, đều là đến xem < Bông cúc nhỏ >.
Nhan Giác còn chưa xuống xe, từ bên trong đã nhìn thấy Du Du đứng trong đoàn người. Cô mở cửa xe, hướng Du Du vẫy tay, sau đó nữ phóng viên ấy đi tới trước cửa xe, Du Du nhìn Nhan Giác xuống xe cùng Lệ Tranh, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng chào hỏi, “Chắc hẳn anh là bạn trai của Nhan Giác, tôi là bạn của cô ấy, Du Du.”
Không đợi Lệ Tranh trả lời, Nhan Giác đã sớm khoát tay, dừng dừng, đợi lát nữa hai người lại tiếp tục trao đổi danh thiếp, đây là Lệ Tranh, bạn trai tớ, còn đây, cô gái này là Du Du, bạn tốt của em.”
Nhan Giác chỉ lo nói chuyện, không chú ý tới sự biến hóa nét mặt của Du Du, cô xoay người nhìn Lệ Tranh, “Anh thật sự để em với Du Du cùng xem sao?”
Để cho cô xem Liya Phạm diễn một hồi, chẳng khác gì cầm dao giết cô có khi còn thoải mái hơn. Lệ Tranh vỗ vỗ vai cô, “Em đã đồng ý với bạn em rồi.”
Lệ Tranh chính là như vậy, khi thuyết phục người khác chưa bao giờ nói rằng “Em ngoan nào” “Nghe lời nào”..., anh chỉ dùng những lời lẽ đơn giản nhất, trực tiếp nhất cho đối phương biết, thật đáng buồn chính là, Nhan Giác lại thích kiểu này của anh. Cô than thở, “Vậy bọn em vào đây, anh tăng ca cũng đừng quá sức.”
“Anh biết.” Anh vẫy tay về hướng cô, sau đó ngồi vào trong xe, đèn xe đằng sau nháy hai cái, trong chốc lát hòa vào dòng xe trên đường cái.
Đèn đường sáng trưng, dưới mỗi chiếc chụp đèn là một bóng đèn vàng, khiến cho người nhìn một cảm giác ấm áp. Đêm mùa đông của Dung Bắc lạnh và khô, gió Đông lạnh thấu xương, quất vào quần áo, ở Giang Nam lại không có gió lạnh thấu xương như thế này. Vé của Nhan Giác và Du Du là vé VIP, không cần chờ bên ngoài, trực tiếp đi vào bên trong.
Nghe thấy âm thanh hâm mộ của đám người trẻ tuổi đằng sau, Nhan Giác dơ chiếc vé trong tay lên, “Tớ thà lấy vé thường còn hơn.”
“Thôi nào, coi như vì tớ, chịu đựng người kẻ thù kia của cậu, ngồi một buổi tối thôi.” Du Du vỗ vỗ vai Nhan Giác hai cái, cho dù thế nào, Nhan Giác cũng cảm thấy đó là câu nói có lệ của vị phóng viên này.
Chỉ là, thật sự có chuyện khiến Nhan Giác không ngờ tới, bộ phim mở màn được 20 phút, nhưng không chỉ diễn viên chính ngay cả đạo diễn cũng chưa thấy xuất hiện tại chỗ ngồi của họ. Nhan giác có phần đứng ngồi không yên, cô lo lắng nếu lần phỏng vấn này của Du Du không thành, có phải cô sẽ tiếp tục tiếp xúc cùng đám người Hà lão đầu và Liya Phạm nữa hay không. Nhưng Nhan Giác không ngờ phản ứng của Du DU bình tĩnh hơn nhiều so với cô. Khi cô đang mải nhìn ngó xung quanh thì Du Du đang yên lặng ngồi xem phim.
“Xuỵt, cậu đừng làm ồn.” Nhan Giác đang nhìn xung quanh đến lần thứ ba thì Du Du vỗ vỗ cô, “Bạn học cũ của cậu diễn cũng không tệ, cậu xem thử đi.”
Đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã vội (ý chỉ người trong cuộc còn chưa lo lắng mà người khác đã thấy lo thay họ.) Nhan Giác cũng không định tìm người nữa, cô bắt đầu nghiêm túc ngồi xem phim.
Không thể không nói, bộ phim thật sự không phụ sự mong đợi của mọi người. Một bộ đơn giản, sau khi qua tay của đạo diễn, từ hình ảnh cho đến nội dung đều hấp dẫn người xem. Điều càng làm cho Nhan Giác muốn khóc không được mà cười cũng không xong, chính là vai diễn nhân vật A Lệ của Liya Phạm lại giống như cô ấy ở ngoài đời------ người trộm bức tranh. Cuối cùng Nhan Giác cũng hiểu vì sao Du Du lại cổ vũ Liya Phạm đóng phim, cái này còn cần đến khả năng diễn xuất sao? Chỉ có điều nội dung bộ phim cùng với câu chuyện thật có chút khác biệt mà thôi.
< Bông cúc nhỏ >, kể về nữ chính Hạ Sơ và A Lệ do Liya Phạm đóng, cả hai là bạn bè thân thiết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên. A Lệ là học sinh của một trường đại học mỹ thuật danh tiếng, còn Hạ Sơ do hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên sau khi học hết cấp hai liền làm người vẽ tranh ngoài đường để kiếm sống. Trong một lần tình cờ, hai người cùng quen một chàng trai tên là A Xán. A Xán là công tử nhà giàu, vì muốn tìm một bức tranh mà đi tới thành phố nhỏ. A Lệ biết bức tranh đó die,n; da.nlze.qu;ydo/nn là của Hạ Sơ. Vào một đêm ánh trăng dịu dàng, A Lệ đã lặng lẽ trộm bức tranh đó giao cho A Xán. Đến đó là một nửa nội dung của bộ phim.
Bộ phim còn hơn 10 phút nữa sẽ kết thúc, Nhan Giác hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với Du Du, “Tớ đi toilet một lát.” Mượn cớ trốn đi.
Dương Minh là rạp phim lớn nhất ở Dung Bắc, không phụ thuộc vào bất kì công ty nào, rạp chiếu phim như vậy trên cả nước có rất ít. Nhan Giác ra khỏi sảnh chính, hướng về nhà vệ sinh gần nhất đi tới, cô đẩy cửa, không ngờ lại nghe thấy âm thanh quen thuộc trong đó.
“Cảm ơn đạo diễn Triệu, tôi sẽ suy nghĩ đến lời mời của ngài, vâng, tốt, tôi sẽ nhớ!” khi Liya Phạm quay đầu lại thấy Nhan Giác đang đứng nhìn mình, trong ánh mắt của Liya Phạm thể hiện rõ bốn chữ dương dương tự đắc (đắc ý, kiêu ngạo).
Có lẽ giới Điện ảnh và Truyền đúng là nơi có thể thay đổi lòng người, có thể đem một người hiền lành trở thành người phóng đãng, cũng có thể phủ thêm một lớp áo khoác hiền lành lên người.
“Hi, Nhan Giác, không ngờ cô cũng tới xem lễ chiếu mở màn phim tôi đóng cơ đấy, như thế nào, tôi diễn tốt đấy chứ?” Liya Phạm cất điện thoại vào trong túi sách, lại lấy ra thỏi son môi. Nhan Giác nhận ra được nhãn hiệu đó, hai chữ C lồng vào nhau, cùng nhãn hiệu với túi xách của cô ta. Cô mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào, tiếng Nhan Giác vang lên nhẹ nhàng, từ tốn, “Chắc chắn không mất mặt, diễn như vậy có nhiều người xem.”
Liya Phạm lại một lần nữa đắc ý, nhưng Nhan Giác lại đổ cho cô ta một gáo nước lạnh, “Nếu tôi diễn vai Hạ Sơ, đoán chừng khả năng diễn của chúng ta là ngang nhau, đều là khả năng vốn có ( ý của Nhan Giác nói Liya Phạm vốn không phải là diễn mà chỉ bê nguyên cảm xúc vốn có trước kia vào để hoàn thành vai diễn mà thôi), không phải sao? Liya Phạm có phải tiểu nhân diễn vai tiểu nhân cũng có cảm giác đạt được thành tựu?”
“Cô!” Lớp trang điểm hoàn mỹ cũng không thể che dấu được nét mặt vặn vẹo của cô ta. Phấn trắng, khuôn mặt đỏ bừng, tay nắm chặt lại như muốn đánh Nhan Giác. Cô còn phải sợ sao?
Trong lúc hai người đang giằng co thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng nam, “Cô Phạm, bộ phim đã chiếu xong rồi, đạo diễn bảo cô chuẩn bị một chút, lát nữa còn nhận phỏng vấn.”
Người đàn ông nói một câu khiến Liya Phạm bình tĩnh trở lại, cầm son môi cẩn thận tô lên môi, chỉnh sửa lại chiếc váy, đi đến bên cạnh Nhan Giác, “Khả năng vốn có thì sao, lần này tôi nhất định nổi rồi.”
Liya Phạm rời đi để lại mùi hương đặc trưng của nhãn hiệu Chanel, Nhan Giác nhìn qua gương, “Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?”
Liya Phạm có lạnh hay không cô không biết, Nhan Giác chỉ biết khi cô quay lại thì bộ phim đã chiếu xong, người biến mất lúc đầu, đạo diễn Hà, lúc này đang đứng ở trên bục, ngọn đèn màu xanh di@en*dyan(lee^qu.donnn) của ngọc lưu ly, bên cạnh là người diễn vai Hạ Sơ- Đường Giai, còn có một vài diễn viên khác. Đang trả lời những câu hỏi của phóng viên.
“Đạo diễn Hà, đối với tác phẩm < Bông cúc nhỏ> lần này, số vé đực mong đợi bán ra là bao nhiêu?” Một phóng viên có áo khoác màu da cam đang cầm sổ ghi chép, hỏi.
Đạo diễn cười nói, “Điều này khó nói lắm, phải đợi xem có bao nhiêu người muốn xem tác phẩm của ông già này rồi, nhưng đối với tôi, tôi rất hài lòng với tác phẩm này.”
“Đọa diễn Hà, khi bộ phim kết thúc, ông không cho A Lệ một sự trừng phạt hợp lí, có thể sẽ khiến cho những khán gải là thanh thiếu niên hiểu nhầm rồi dẫn đến những sai lầm hay không, giống như ác giả lại không có ác báo...”
“Ha ha.” Đạo diễn khẽ cười một tiếng, “Cậu nhóc, cậu năm nay bao nhiêu tuổi, đã bao giờ bị gạt chưa?”
Bị hỏi ngược lại, cậu phóng viên chợt đỏ mặt, “Tôi 23, tôi hỏi cho đông đảo các thanh thiếu niên....”
“Sở dĩ chưa cho A Lệ một sự trừng phạt nào, kì thật tôi muốn cho cô ấy một cơ hội để suy nghĩ lại, đây chính là câu trả lời cuối cùng của lão già này.”
Lại một kí giả khác đặt câu hỏi: “Đạo diễn Hà, trong cả bộ phim hầu hết đều là những diễn viên mới, ngài cảm thấy ai là tốt nhất?”
Đạo diễn Hà ở trong rạp chiếu phim suốt một đêm, hiển nhiên hơi mệt, nhưng nghe đến vấn đề này ông liền hăng hái hơn, “Mọi người cả thấy tôi sẽ khen ngợi ai?”
Đạo diễn Hà không thấy một ai trả lời, xoa xoa tay, “Như vậy, ai có thể nói được người mà tôi ưu ái hơn, tôi sẽ cho người đó năm phút phỏng vấn riêng, được chứ?”
Không khí trở nên thay đổi, đạo diễn Hà đã bao nhiêu năm không nhận phỏng vấn riêng, nếu có cơ hội thì ngày mai sẽ trở thành tin nóng trên trang đầu. Các phóng viên nóng lòng muốn thử.
Du Du ngồi ở chỗ mà Nhan Giác có thể thấy được. Trước sau cô vẫn yên tĩnh ngồi một chỗ, sau khi đạo diễn Hà vừa nói xong, cô trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên,ngay cả MIC cũng không có, trực tiếp nói, “Đạo diễn Hà, ông ưu ái nữ diễn viên đóng vai A Lệ.”
“Hử?” Đạo diễn Hà đã tuy lớn tuổi, nhưng thính giác lại rất tốt, ông nheo mắt lại nhìn Du Du ở phía xa, “Tại sao lại nói vậy?”
“Phân cảnh diễn không nhiều lắm, nhưng lại được nhấn mạnh, đem nhân vật khấc họ sắc nét, hơn nữa......” Du Du cong lên khóe miệng, “Tôi đoán không nhầm thì trong lúc quay, đạo diễn chắc chắn đã thêm cảnh quay cho A Lệ.”
Nhan Giác không rõ tại sao Du Du biết được đạo diễn Hà đã thêm cảnh quay cho Liya Phạm, cô chỉ biết rằng Du Du đã vượt qua vô số phóng viên để giành lấy cơ hội, hơn nữa đúng như những gì cô ấy đã nói trước đó, chỉ có năm phút đồng hồ.
Từ Dương Minh đi ra ngoài, Nhan Giác ngồi cạnh Du Du trong taxi, Nhan Giác nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nghe được Du Du nói một câu, “Nhan Giác, kẻ thù của cậu, Liya Phạm sẽ đạt được thành công.”
Thật ra Liya Phạm thành công hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Đêm mùa đông của Dung Bắc, yên tĩnh hơn, taxi đưa Nhan Giác Die nd da nl e q uu ydo n đến trước sảnh tòa nhà B, cô vẫy tay tạm biệt với Du Du.
Ở tầng hai tám, ánh đèn yếu ớt, Nhan Giác nhìn sang nhà bên cạnh, đã lâu rồi không có tiếng động. Có chuyện gì xảy ra giữa Đường Giai cùng Tần Mộ Nhiên cô cũng không có hứng thú biết. Cô chính là người như vậy, tế bào não có hạn của mình chỉ dùng để quan tâm gia đình, và cuộc sống của mình.
Đường đời vốn có rất nhiều điều tuyệt vời, nhưng thuộc về mình chỉ có một phần nhỏ. Là một người phụ nữ, tự chăm sóc mình vốn không dễ dàng.
Cô mở cửa, thật không ngờ cô thấy trong nhà ánh đèn nhẹ nhàng và ánh nến lung linh, Lệ Tranh mỉm cười với cô, “Nhan Giác, chờ em thật lâu.”
Không đợi Nhan Giác hỏi rõ, Lệ Tranh vốn đang ở công ty tăng ca, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nhà, đã bị anh kéo ra ban công. Làm cho cô ngạc nhiên chính là, một màn ảo thuật đang được biểu diễn.
“Cũng may, năm nay mưa sao băng đến chậm hơn, đoán chừng đến Giáng sinh ngày mai chắc mới có.” Lệ Tranh đứng sau lưng Nhan Giác, ôm lấy cô, “Nhan Giác, gả cho anh đi.”
Vừa vặn, năm ngôi sao màu trắng vụt qua trước mắt, Nhan Giác kích động như một đứa trẻ, hoàn toàn không nghe rõ lời nói của Lệ Tranh. Lệ Tranh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, “Muốn cầu hôn phụ nữ phải chọn khoảnh khắc lãng mạn, nhưng anh lại hối hận khi cầu hôn vào đêm Giáng sinh có mưa sao băng này đây. Nhan Giác, nhìn anh, anh đang cầu hôn em.”
Nhan Giác nhìn Lệ Tranh, cô không tin đây là sự thật.
“Là thật. Nhan Giác, hãy đồng ý làm vợ anh, mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau rời giường; đứng trước gương cùng nhau đánh răng rửa mặt; ngồi cùng một chiếc xe, anh sẽ đưa em đi làm; mỗi tối sẽ cùng nhau ăn thức ăn do anh nấu, mặc dù không tính là ngon; sau này khi về già, chúng ta sẽ cùng chơi đùa với các cháu. Nhan Giác, em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Trong màn đêm, khuôn mặt Lệ Tranh tươi cười, Nhan Giác đã sớm nghẹn ngào, cô nhìn Lệ Tranh chăm chú khoảng một phút, đột nhiên nhào vào trong ngực anh, “Vậy chờ đến lúc em già đi, răng rụng hết, trên mặt đều là nếp nhăn, anh không được chê em khó nhìn.”
“Cho dù em có già, thì cũng đẹp lão, vợ à!”
Đêm đó, trên ban công tầng 28 tòa nhà B, có những ngôi sao băng làm chứng, trong vòng tay ấm áp của Lệ Tranh, Nhan Giác gật đầu, sau đó hai người khẽ hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT