Dương Tiếu ngồi trên phiến đá ngầm màu đen. Trần Lạc xách giày, đi chân trần trên bãi cát, lưu lại những dấu chân.

Một lát sau, Dương Tiếu quay đầu lại, chứng kiến Trần Lạc ở trên bờ cát viết chữ “Dương Tiếu cùng Trần Lạc vĩnh viễn cùng một chỗ” .

———————-

Dương Tiếu thành tích trước sau như một thật là tốt, đối với lọai học sinh tốt như thế này, thầy cô luôn mắt mở mắt nhắm. Hắn luôn có đủ loại cớ trốn học, mọi người cũng khoan dung với hắn. Hắn nói với cô chủ nhiệm lớp thời gian tự học quá ầm ĩ, muốn đi thư viện để tự học, cô chủ nhiệm không hề nghĩ ngợi đồng ý với hắn, vì hắn là trường hợp đặc biệt.



Nhưng là, tường không thể chắn được gió(giấy không gói được lửa), sự tình của hai người kia, vẫn bị mọi người phát hiện.



Các học sinh rất kinh ngạc, vô luận như thế nào cũng vô pháp giải thích vì cái gì bọn họ có thể đi cùng nhau. Trong con mắt của mọi người, hai người kia vốn một người là nam cực, một người là xích đạo xa xôi.



Cô chủ nhiệm cũng nghe một ít lời đồn. Nàng là cô giáo Ngữ văn hơn ba mươi tuổi. Thừa nhận Trần Lạc tài hoa, yêu mến cách hành văn của Trần Lạc, nhưng là đối với học trò như Trần Lạc, lại cảm thấy nội tâm bất lực.



Nàng có lần tìm học trò Dương nói chuyện phiếm. Ý nàng nói rằng học trò giỏi cùng học sinh kém là bằng hữu, nàng cũng không phản đối, Trần Lạc là đứa trẻ thông minh, nếu như Dương Tiếu muốn tốt cho cậu, nên khuyên nhủ cậu, làm cho cậu hảo hảo học tập, từ giờ trở đi cố gắng, cũng vẫn có chút hy vọng , ít nhất phải có dự định cho tương lai.



Dương Tiếu bắt đầu thử khuyên bảo Trần Lạc. Lúc buổi chiều, hắn chính thức cùng Trần Lạc thảo luận. Sau giờ ngọ mặt trời đã bớt nắng, mang theo thu lạnh lùng.



Trần Lạc ngồi ở phía sau xe đạp của Dương Tiếu.



Dương Tiếu đột nhiên nói: “Trần Lạc, cậu có thể chăm chỉ học tập hơn một tí được không. . . . . .”



Trần Lạc trả lời hắn “Tớ có học hành chăm chỉ nha, tớ nếu cảm thấy hứng thú gì đó, đều có chăm chú đi học đi làm.”



“Chính là. . . . . . mấy môn lý hoá. . . . . .”



“Tớ cả đời cũng sẽ không dùng đến cái gì tốc độ vệ tinh, chu kỳ rồi lớp vỏ nguyên tố .”

“Dù sao sau này nếu muốn thi đại học .”



Trần Lạc hỏi hắn: “Chẳng lẽ tớ không vào được đại học chúng ta sẽ không có thể ở cùng một chỗ sao? Tớ cũng có thể sinh tồn, tớ cũng có thể viết văn tự nuôi sống chính mình.”



Dương Tiếu im lặng với Trần lạc, có điểm bất đắc dĩ.



Trần Lạc thở dài nói tiếp: “Tiểu học rồi đến cấp 2, cấp 2 rồi là cao trung, cao trung xong rồi là đại học, đại học về sau là nghiên cứu sinh, cấp trên hay là tiến sĩ, trên tiến sĩ(chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học), học hành xong rồi, bắt đầu công tác, sau đó sinh con, trở thành một nam nhân chỉ biết kiếm tiền nuôi gia đình . . . . . . Sẽ hạnh phúc sao? Nếu như là như vậy, cuộc sống của tớ, còn chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc.”



“Nhưng mà, rất nhiều người lớn đều sống như vậy .” Dương Tiếu cũng không muốn có cuộc sống bình thường như thế , là hắn muốn phản bác Trần Lạc, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.



“Đó là bởi vì bọn họ trưởng thành, không có suy nghĩ, những người lớn đều là lừa đảo, đều là như thế! Bọn họ đều đem quá khứ của mình vùi lấp. Hy vọng chúng ta cùng sống như bọn họ.”



Dương Tiếu không phản bác được.



Một lát sau, Trần Lạc đột nhiên nói: “Tớ muốn đi xem biển, cậu chịu đi không?”



Dương Tiếu nhẹ gật đầu, ừ một tiếng. Phía Đông thành phố nhỏ này, ở nơi rất xa là biển Đông. Lúc này là trời thu, ở bờ biển người hẳn là không nhiều lắm.



Dương Tiếu hướngvề phía biển mà đạp xe.



Lại qua một hồi, Trần Lạc đột nhiên từ phía sau ôm eo Dương Tiếu, ôm rất chặt, cậu nói: “Tớ không muốn phải lớn lên, không muốn phải giống như những người lớn kia. Tớ mới không muốn trở thành một con thú tự nhốt mình, vì những tiền tài gì đó, mong muốn của chính mình không dám làm, không biết tại sao phải đi làm mấy chuyện đó.”



Cuối cùng đã tới bờ biển, biển mênh mông trải ra trước mặt. Hai người cùng nhau trèo qua núi đá, một bãi cát nhỏ sạch sẽ, tựa hồ như vì hai người chuẩn bị. Trời thu, biển thoạt nhìn so với mùa hè thâm trầm một ít, từ trên xuống dưới, một lớp sóng đón lấy một lớp sóng, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, sẽ không ngừng, bên tai truyền đến âm thanh tiếng sóng lớn, hơi lạnh của gió biển xẹt qua khuôn mặt, lộ ra mùi tinh mặn.



Dương Tiếu ngồi trên phiến đá ngầm màu đen. Trần Lạc xách giày, đi chân trần trên bãi cát, lưu lại những dấu chân.



Một lát sau, Dương Tiếu quay đầu lại, chứng kiến Trần Lạc ở trên bờ cát viết chữ “Dương Tiếu cùng Trần Lạc vĩnh viễn cùng một chỗ” .



Dương Tiếu từ trên đá ngầm nhảy xuống, cùng cậu ghi.



Đem câu nói đơn giản này, tràn ngập cả bãi cát.



—————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play