Chạy rồi đuổi theo, rồi lại chạy cùng đuổi theo.
Cho dù đây là lần điên cuồng cuối cùng của đời này, một lần truy đuổi cuối cùng. . . . . .
Cậu, đã trốn hắn quá lâu.
——————————
Lại là một buổi sáng mới, ánh mặt trời rơi vãi hướng về bờ biển thành phố, bị các tòa lầu san sát cùng các loại dây điện chằng chịt phá thành những mảnh nhỏ, thế giới vẫn là như thế bận rộn. Mọi người đi làm, vội vàngbước , tìm phương hướng của mình, trải qua cuộc sống của mình.
Đứng bên cạnh tàu điện ngầm, đám người kia dường như tạo thành một bức tường chắn, cách trở hai thế giới, trước mắt Dương Tiếu, là đôi mắt kiên định của người kia, gió cứ thế lướt qua.
Dương Tiếu đột nhiên bắt đầu chạy, tăng tốc cước bộ, đẩy đám người ra, đi tìm tung tích người con trai đó, không hề để ý tới tàu điện ngầm sắp chạy, không hề để ý tới có hay không muộn giờ, không hề để ý tới tiếng Trần Tĩnh đang gọi hắn. Hắn ném xuống cặp công văn trong tay, tháo cà- vạt đang trói buộc cổ, cởi bỏ bộ âu phục đáng ghét.
Gió thổi qua mép tóc.
Hắn chỉ là muốn đuổi theo cậu.
Giống như mùa hè đó, đuổi theo cậu, đi qua bãi cỏ mênh mông xanh thẳm đó.
Khi đó, hắn dùng hết khí lực, rốt cục ôm lấy được cậu. Tim cả hai đập rộn ràng trong ***g ngực rõ ràng và chân thật.
Cậu ở trong lòng ngực của hắn nói: “Dương Tiếu, tớ thích cậu.”
Nguyên lai, khoảng thời gian trước đây, hắn đã vứt bỏ chính mình.
Hiện tại hắn đang cố gắng đuổi theo, đuổi theo chính mình, đuổi theo Trần Lạc.
Chạy rồi đuổi theo, rồi lại chạy cùng đuổi theo.
Cho dù đây là lần điên cuồng cuối cùng của đời này, một lần truy đuổi cuối cùng. . . . . .
Cậu, đã trốn hắn quá lâu.
—————————————————————————————————————
Tựa hồ là lần đầu tiên viết loại tiểu thuyết này.
Không có nhiều miêu tả tinh tế, tinh xảo, tôi thử để cho văn của mình tự chạy.
Lúc đầu tôi vốn không biết đặt tên <> hay <> đang lúc do dự không quyết được, cuối cùng đặt là << Trốn? Truy đuổi >>.
Cái này thật sự là không phải một cách kết hợp xuất sắc lắm.
Truy cản người đến tột cùng là ai đó?
Là đoàn tàu ở đằng sau Trần Lạc?
Là bãi cỏ mênh mông xanh thẳm , là đám người đứng chắn Dương Tiếu?
Hay là do sự phấn đấu của con người?
Trốn chạy vừa lại là ai đây?
Là hai tay nắm cùng một chỗ, trốn sự buồn chán cấp ba của thiếu niên?
Là một mực muốn rời xa thế giới trường thành, không muốn lớn lên của Trần lạc?
Hay là dần dần quên quá khứ như Dương Tiếu ?
Cũng có thể,
Là mỗi người chúng ta?
Trốn cùng truy, vốn là một cái vòng luẩn quẩn của sinh mệnh.
———-oOo———-
Một chút lời bày tỏ lòng của mình…
Cái truyện này kết thúc theo mình nghĩ là HE mình tin tưởng Dương Tiếu sẽ đuổi theo được Trần Lạc như mùa hè năm đó.
Chỉ là đọc xong truyện này trong lòng dâng lên cảm giác hơi nghẹn, khó tả, có gì đó hơi đau và tiếc nuối giống như hồi trước mỗi khi mình đọc Peter Pan thế (thật là không nhớ đến Peter Pan đâu nhưng vì trong này có nhắc nên mới chợt nhận ra đúng là cảm giác như nhau) đều là nghẹn ngào. Peter Pan cũng như Trần Lạc đều muốn làm trẻ con không muốn thành người lớn, nhưng Trần Lạc vẫn phải thành người lớn cơ mà mình nghĩ cậu không có thay đổi, trở thành người lớn theo cách nào là quyền mỗi người và tự mỗi người quyết định. Dương Tiếu đã theo cách thông thường – như Trần Lạc vẫn nói là thành nửa thú bị vây hãm trong một cái ***g. Well nhưng mình nghĩ Dương Tiếu kể từ khi gặp lại được Trần Lạc và quyết định muốn một lần cuối cùng điên cuồng đuổi theo cậu đó chính là Dương Tiếu đã trở lại chính mình ~~~
Truyện không quá dài nhưng để lại ý vị trong lòng mình rất đậm (cũng có thể một phần vì là truyện đầu tiên mình edit). Mình cảm thấy rất vui vì mình đã chọn bộ này mở đầu vì đối với mình <> để lại cho mình rất nhiều điều.
Mình cũng sắp sửa thành người lớn đây, rất gần rồi, không biết tương lai sẽ thế nào đây… Trốn cùng truy cái gì… Dù gì đi nữa mình vẫn mong mình sẽ không quên những tình yêu tuổi trẻ cũng không quên mình đã từng là một con yêu điên cuồng đam mỹ cái thể loại này *cười*
Mong các bạn sẽ không cảm thấy phí thời gian khi đọc truyện này (vì như thế mình sẽ buồn lắm a :”> )
Nice days ♥