Hai con nhỏ kia nhìn nhau đầy sợ hãi.Lần này không chết trong tay hắn thì cũng chết trong tay nhỏ chị hai thôi.
*
Mưa rồi,đôi mắt cô từ từ mở ra.Những giọt nước mưa lạnh buốt như muốn làm dịu đi nỗi đau của cô.Cô chậm rãi ngồi dậy,dựa lưng vào lan can sân thượng.Một không gian hoàn toàn im lặng,chỉ có tiếng thở đều đều của cô bị tiếng lộp độp của mưa lấn át.
Cô nhìn bàn tay bị phổng do tàn thuốc lá gây ra, khẽ cắn nhẹ môi dưới.Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô được nếm mùi đau đớn của tàn lửa nóng dù nó không bằng một phần một tỉ lần năng lượng tỏa ra từ mặt trời.Cũng là lần đầu tiên cô biết được mưa lại lạnh như cắt da cắt thịt đến thế dù không bằng một phần một vạn tia băng tuyết tinh khôi.
Cô trở lên vô dụng rồi,lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa cái trốn nhân gian loài người này.Thần tiên,tam công chúa...thật đáng thương.
Úp mặt vào hai đầu gối,đôi vai cô bỗng run nhẹ từng cơn.
Cánh cửa sân thượng bị hắn mở tung ra.Nhìn người con gái ấy đang ngồi trong làn mưa, trái tim hắn bỗng ngập tràn cảm giác đau đớn như bị ai bóp ngẹt.Hắn từng bước,từng bước đến bên cô.
-Xin lỗi cậu,Thiên Thiên.
Hắn ngồi xuống, ôm cô vào lòng,giọng điệu tràn ngập hối hận.Nếu hắn không trẻ con,ngu ngốc mà đi chiến tranh lạnh với cô thì mọi chuyện đâu có đến nước này.Nếu hắn nhẹ nhàng tới làm hoà với cô trước thì cô đâu có phải đi học một mình và rồi....Hắn đúng là đáng chết mà.
-Đào hoa.
Cô ngước mặt lên nhìn hắn.Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen đẹp đẽ của hắn.Chẳng biết do cô đau quá hay bị điên rồi mà trái tim cô bỗng đập loạn.Bỗng thấy hắn giống thiên thần còn bản thân mình là thần tiên lại giống với con mèo nhỏ bị cắt mất vuốt,đầy thê thảm.
Nhìn khuôn mặt sưng vù lên của cô, hắn không khỏi cảm thấy xót xa.