Thật không đó,nói trước là tớ không biết nấu ăn đâu nên cậu đừng có mà hi vọng nhiều nhá.
Cô bĩu môi nhưng cũng từ từ xuống xe,động tác nhẹ nhàng dìu hắn xuống.
Khuôn mặt hắn khẽ ửng hồng khi cô chạm vào người.Ai nói con trai luôn mặt dày mày dạn hơn con gái chứ,đúng là nói nhảm mà..
-Oa,nhà cậu có hồ sen đẹp quá nhỉ?
Đi qua cây cầu bắc ngang hồ sen cô thích thú hét lên,giọng điệu đầy phấn khích.Không phải cô chưa được nhìn thấy hồ sen bao giờ mà là đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy sen hồng nở rộ dưới trần gian đấy thôi.Đẹp đâu có kém gì tiên giới đâu.
-Ừ,tại vì bà nội tớ chính là một trong những người phụ nữ Việt Nam điển hình yêu thích hương thơm tao nhã của hoa sen,vẻ đẹp e ấp nhưng tràn đầy sức sống của sen đó mà.
Ánh mắt xa xăm, hắn cười nhẹ với cô.Hồ sen này chính là hoài niệm duy nhất mà hắn luôn ngắm nhìn mỗi khi thấy nhớ bà nội.Lúc hắn còn nhỏ,chỉ có bà là người quan tâm tới hắn nhất thôi.Năm hắn 7 tuổi bà bị bệnh rồi qua đời,lúc đó hắn bị trầm cảm một thời gian dài cũng may là có nhỏ Trang luôn quan tâm,bên cạnh hắn lảm nhảm bên tai suốt ngày mới có thể giúp cho bệnh tình của hắn mau chóng hồi phục.
Bama hắn thì luôn đặt công việc lên hàng đầu,ném việc chăm sóc con cái cho quản gia.Mỗi năm cũng điện thoại về hỏi thăm qua loa tình hình của hắn vài ba lần nhưng hắn trả dảnh mà quan tâm.Thứ mà hắn cần từ bama chính là tình thương yêu chứ cái hào quang về tiền bạc quyền lực thì hắn không cần.Do đó hắn đã hoàn toàn buông thả cuộc đời như bây giờ..thế này thì đâu có gì không tốt chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT