Anh gầm lên,khẽ đẩy nhẹ cô ra anh lao vào quẩn ẩu với cậu.
Cậu hốt hoảng né tránh.Chật vật ra chiêu thức để chống trả.Cây cối xung quanh đó đều bị đánh cho đổ rạp xuống đất.Chim chóc bay toán loạn.
-Thầy hiểu lầm rồi,hãy nghe em giải thích đã.
-Câm miệng!
Đôi mắt tím của anh loé ra tia máu.Giờ phút này anh sẽ tiêu diệt hết tất cả những kẻ đã khiến Thiên nhi của anh đau phải lòng.Dương Bảo Hiếu,Lâm Hoàng!Đều phải chết.
Những chuyện ngày qua anh không nhắc tới chứ không phải không biết.Anh căm hận Lâm Hoàng,nếu không phải vì cậu ta thì Thiên nhi của anh sẽ không đau lòng,sẽ không bị đám người rác rưởi kia cười nhạo.Trên thế giới này không ai có đủ tư cách xem thường hai tiểu muội của anh.Trước khi đưa cô về trời anh nhất định phải tiêu diệt từng kẻ một.
Ánh sáng màu xanh biển trên người anh mạnh mẽ ra tăng.Cả khu núi trở lên đẹp dị thường.
Có lẽ do khóc nhiều lên giọng của cô có vẻ khàn đi.Cô hoang mang không biết làm thế nào để ngăn cản hai người kia lại.Hơn nữa cô lại rất lo lắng cho Thiên Phong,anh bị thương hôm trước vẫn còn chưa phục hồi.Nếu cứ tiếp tục đánh nhau như vậy,e là chân khí của huynh ấy sẽ bị hư tổn,rất nguy hiểm cho bản thân.
-Thầy đừng đánh nữa.Nếu không thầy sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Cậu tinh mắt nhận ra là anh đang bị thương rất nặng,nên lo lắng mở miệng,cả thân mình nhanh nhẹn tránh những cú tân công đầy uy lực của anh.Cậu thầm than vãn trong lòng,ông thầy đang bị thương nặng mà cậu còn phải chống đỡ chật vật,nếu bình thường thì thật không biết là cậu đã chết trong tay ổng bao nhiêu lần rồi.Thật không hổ danh là nhân vật phong vân trẻ tuổi nhất trong tam giới.Qủy Vương cha cậu ca ngợi thật không sai chút nào.
Anh đang gồng mình tấn công thì bỗng phun ra một ngụm máu tươi rồi hoa lệ ngất đi.