Nhỏ tức giận không thốt nổi ra lời,trận chiến giữa hai chị em nhà họ Lâm hết sức căng thẳng khiến cho không khí trong lớp sặc mùi thuốc súng.Đám tiểu quỷ muốn lên tiếng can ngăn nhưng lực bất tòng tâm.
Bước chân của cô chợt dừng lại trước cửa lớp.Dẫu cô đã biết rằng mọi chuyện sẽ là như thế nhưng từ miệng hắn nói ra đúng là đau đớn gấp trăm lần.
-Thiên,không sao chứ?
-Em không sao!Thiên Hà chúng ta vào lớp thôi.
Hai người sánh vai nhau vào lớp.Đám tiểu quỷ lo lắng nhìn cô.Lâm Hoàng thật quá đáng mà!
Ánh mắt hắn khẽ vụt qua một tia đau lòng nhưng rất nhanh liền biến mất.Hắn quàng tay sang vai Hải Anh ra vẻ rất tình cảm.Ánh mắt như có như không đặt trên người cô.Hải Anh khẽ mỉm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô can,thầm quan sát nét mặt của cô.
-Chúc mừng hai người!
Cô cười nhạt,giọng nói vẫn rất bình thường không buồn,không vui cũng không chứa tức giận.Một câu hỏi đó như rất đỗi bình thường,giống như là:cậu ăn cơm chưa vậy.
-Cảm ơn cậu nha Thiên!
Hải Anh mỉm cười nhìn cô.Nếu ai tinh ý sẽ nhận ra trong lời nói của nhỏ còn tồn tại cả sự đắc ý.Và Trang đã làm được điều đó.Trang nắm chặt bàn tay tới nỗi trắng bệch.Răng khẽ nghiến lên ken két,nhỏ rất muốn lao vào đấm cho hai đứa kia một trận nhưng làm thế sẽ khiến Thiên khó xử.
Cô bình tĩnh về chỗ ngồi,còn không quên kéo theo bà la sát kia.Dù hậm hực nhưng Trang vẫn rất nghe lời cô.Lúc về chỗ còn không quên quăng ra cái lườm rách mắt cho hai cái kẻ đang kề vai thân mật kia.
Hắn khẽ cười khổ trong lòng.Thiên đã buông tay hắn ra rồi đấy.Đã thành toàn cho hắn rồi đấy.Nhưng nhìn sự hờ hững,xa cách của cô tại sao hắn lại thấy đau đớn thế này.