Cô hướng ánh mắt đồng cảm tới bà giáo.Bộ dạng trò ngoan nhưng làm cho bà giáo tức đến nghẹn lời.
-Hay là như vậy đi,em trực tiếp tặng cô hai câu thơ cho hợp với phong cảnh nhé!Cô đồng ý đi thì em mới dám đọc.
Cậu đứng lên,ngang nhiên đi tới đi lui.Chẳng biết cái quạt từ bao giờ đã phe phẩy trên tay cậu.Khuôn mặt khẽ toát ra vẻ sĩ tử thời xưa đến khó tả.
-Anh đọc thử tôi xem.
Mặc dù không vừa ý với thái độ ngông nghênh không coi ai ra gì của cậu học trò nhưng cô cũng khá tò mò về hai câu thơ kia nên đành rộng lượng bỏ qua.
"Lớp a7 đa số nhân tài.
Trừ bà cô Thu Mai ế dài."
Nghe xong bà cô hoa lệ té xỉu.Đám tiểu quỷ ôm bụng cười,giơ tay giơ chân đầy tán thưởng.Có lẽ do xúc động quá mạnh nên bệnh tim tái phát cũng không biết chừng.
Đúng tư thái của người kinh doanh bà Lâm rất mau đã khiến cho hắn im lặng ngồi xuống.
-Ta và cha con lần này sẽ về hẳn.Muốn con mau chóng dọn về đây sinh sống.Cũng sẽ tiện chăm sóc cho con hơn và hướng dẫn con cách kinh doanh.
-Vấn đề này miễn bàn đi.Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà nội.
-Điều này là tùy con thôi,chúng ta không ép.Nhưng điều thứ 2 thì con không thể không làm theo.Đó chính là con phải đính hôn với Sam,con gái của ông bà Vương.
-Không thể không làm theo?Ông bà nghĩ lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?
Hắn bật cười thành tiếng, dường như chuyện mẹ hắn đang đề cập tới là hết sức buồn cười vậy.
-Sao không thể chứ,chúng tao sắp xếp cho tương lai của con cái của mình thì có gì là không được hả?Mày đừng quên là mày đang mang họ Lâm đấy!
Ông Lâm tức giận đập bàn.Thử hỏi xem trên đời này có ai làm con mà dám nói chuyện với cha mẹ mình bằng cái giọng điệu sấc sược đó không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT