Bạch hổ trừng mắt nhìn cậu nhưng không động thủ.Nó biết cậu tới đây cùng chủ nhân nên mới để yên đấy.Nếu không thì đừng hòng tới gần.
Thời gian cứ thế trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ ngoi lên,hai kẻ trên bờ cực kì lo lắng,ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn xuống dòng sông chằm chằm.
-Bùm..
Nhỏ phi thân lên bờ,khuôn mặt hơi tái nhợt do lạnh.Quần áo thì ướt sũng nước.Bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Nhỏ nói xong liền biến mất cùng cậu.Bạch hổ dù lo lắng cho chủ nhân nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời trở về.Thân hình to lớn của nó mau chóng bay vụt lên trời rồi mất dạng trong bóng tối.
Ba giờ sáng thì nhỏ và cậu mới trở về tới nhà.Cô vội vã lao ra cửa đỡ nhỏ.
-Thiên Hà sao vậy,sao lại thành ra thế này?
-Đưa cậu ấy đi thay đồ trước đi,có gì để sau hãy nói.