Trang kéo kéo áo cô nhưng không dám đứng gần vì sợ tiểu bạch đá.Còn Nhung thì sử dụng biện pháp an toàn hơn đó là đứng cùng hắn,Thiên Hà và cậu.
-Tiểu bạch hiền lắm,cậu đừng sợ.Lại đây đi!
Cô nắm tay Trang đặt vào đầu con ngựa.Lúc đầu tiểu bạch cũng không muốn đâu nhưng thấy công chúa nhà mình nói vậy lên đành phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.Chứ để công chúa nổi giận lên rồi chắc cái mất nhiều hơn cái được.Thiệt!Quá thiệt!
Tiểu bạch âm thầm tính toán.
-Thích thật đấy!Tiểu bạch của cậu thật thông minh quá.
Trang cười típ mắt,cô cũng không phản đối.Tiểu bạch dĩ nhiên là rất thông minh rồi,trên thiên đình trừ tiểu hắc của Thiên Hà ra thì chẳng con ngựa nào dám đem ra so sánh cả.
Hắn trầm mặc nhìn cô.Thiên à!tớ nên làm gì đây.Tại sao khoảng cách giữa hai chúng ta lại thành ra như vậy.
Cậu quàng vai hắn,hướng bốn nàng cười dụ dỗ.Ánh mắt hoang mang,bi thương của hắn làm sao mà cậu không nhìn ra chứ.Nhưng,vấn đề này cậu thật sự không thể ra mặt giúp hắn được.
Nhìn hai tên đẹp trai trước mặt này tiểu bạch khẽ trừng mắt.Đại hoàng tử muốn nó trong thời gian này bảo vệ hai công chúa,không cho phép hai tên này tiến gần hai nàng nửa bước.