Ngẫm nghĩ lại thì cậu cũng rời khỏi quỷ giới được bốn ngày rồi.Nếu như lời tiên tri là đúng, vậy thì cái con bé định mệnh của cậu rút cuộc đang chết dí ở nơi nào rồi?
Không nói thì thôi chứ cứ nghĩ tới là cậu lại thấy căm phẫn?Tại sao cậu lại là đời quỷ vương thứ chín mà không phải là những đời khác?Tại sao cứ phải là tìm thấy một nửa kia thì cậu mới có thể cai trị được vương quốc quỷ?Cậu không tin là con nhỏ đó có thể trợ giúp cậu,đàn bà con gái ngoài độ hám trai vô đối ra thì còn biết làm gì?Hơn nữa cậu thấy bản thân cậu dư sức làm được mà.Đúng là ông già nhà cậu đã lẩm cẩm quá rồi.hừ
Nhìn hồ nước kia cậu lại có cảm giác hơi run run.Thực ra quỷ sợ nước là vì nước làm giảm mạnh đi năng lượng cùng với ma thuật của họ mà thôi.Nhưng với cậu thì còn một lí do khác,lúc nhỏ cậu đã từng suýt mất mạng vì bị một con bạch hổ biến dị đánh bay xuống hồ.Lúc ấy cũng may là có một cô nàng đã ra tay cứu cậu,vì thế mạng của cậu mới được giữ.Nhưng khi tỉnh dậy thì con hổ biến dị ấy đã đi mất,mà cô nàng đó cũng không thấy đâu.
Bao nhiêu năm qua cậu đã tìm kiếm khắp quỷ giới nhưng tuyệt nhiên không thấy.Cũng có thể nàng ấy là con người.Vì cái hồ đó là thuộc về trần gian.Nhưng,trần gian rộng lớn,không biết nàng đang ở đâu?Hơn nữa lúc đó cậu cũng không trông rõ được nàng,chỉ biết nàng dáng người mảnh mai,lớn lên chắc sẽ cực kì xinh đẹp.
Lần đến trần gian này cậu chịu đi cũng là vì muốn tìm người,chứ bảo tin theo mấy cái thứ tiên tri vớ vẩn gạt trẻ con của cha quỷ vương thì có mà đợi đến kiếp sau đi?
Cậu khẽ nhắm mắt lại,một đoạn kí ức về người con gái khi xưa cứu cậu lại hiện lên.Cậu mỉm cười,nhưng sau đó sắc mặt cậu lại thập phần thay đổi.Đôi mắt màu xanh lá hoảng hốt mau chóng mở ra.Vừa rồi,cảnh đánh nhau ở cự li gần với nhỏ tiểu hồ li ngày hôm qua đã lấn át suy nghĩ của cậu.Thật kì quái!
...
-Ơ,cái tên Hiếu kia đi đâu mất rồi,không biết cái bất ngờ mà thầy nói là gì ta?
Đám tiểu quỷ đợi lúc ra chơi liền lén lút mò xuống khu vườn sau trường.Nhưng lại thất vọng khi chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả.