“Cháy!” Kỷ Thanh Y cả kinh: “Có thương vong nào không?”
Nàng nhớ tới Từ Lệnh Sâm nói làm nàng không cần lo, hắn sẽ xử lý.
Trần Văn Việt thấy sắc mặt nàng thay đổi, vội nói: “Muội đừng lo lắng, bởi vì lửa bắt đầu cháy từ trên lầu, khách khứa sơ tán kịp thời, cũng thực mau dập tắt lửa.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Chỉ cần không gây ra thương vong là được.
“Nhưng Đào tiểu thư ăn cơm cùng muội thì ……” Trần Văn Việt nhớ tới chính mình đi ngang qua trên đường cái, nghe được trong miệng quần chúng vây xem nói chuyện không đứng đắn, dừng một chút: “Đã xảy ra một ít chuyện không tốt, bị người cứu hoả thấy được, thanh danh hoàn toàn hỏng rồi, về sau muội đừng đi lại với nàng.”
Tim Kỷ Thanh Y đập lỡ một nhịp.
Nàng tự nhiên biết Đào Bích Chi đã xảy ra chuyện không thể gặp người, chỉ là không nghĩ tới Từ Lệnh Sâm sẽ dùng phương pháp này công bố với mọi người.
Hắn không chính mình ra mặt mà dùng phương thức phóng hỏa, như vậy người khác chỉ biết đó là một hồi ngoài ý muốn, sẽ không hoài nghi đến nàng.
Thật không hổ là Từ Lệnh Sâm, thủ đoạn lợi hại hơn nàng quá nhiều.
“Sau này muội không đi lại với nàng là được.” Kỷ Thanh Y nghĩ ngoại trừ Đào Bích Chi còn có những người khác, liền nói: “Kỳ thật Đào Bích Chi xem muội không vừa mắt, nói mời muội ăn cơm xin lỗi kỳ thật không có ý tốt, muội chỉ ngồi một lát, lấy cớ buồn ra ngoài, sau đó không trở về, mà là ngồi xe ngựa về phủ.”
“Kỳ thật muội căn bản không muốn đi, chỉ là Mạnh Tĩnh Ngọc dùng phép khích tướng, trước mặt nhiều người như vậy, muội cần thiết đáp ứng.”
“Huynh biết.”
Kỳ thật Trần Văn Việt cũng nghe nói chuyện ngày đó, trong lòng hắn cũng phi thường khó chịu, chẳng qua thân phận Mạnh Tĩnh Ngọc không phải hắn có thể trêu chọc.
Hắn chỉ hận chính mình vô năng, mới có thể để cho người khác chạy đến trong nhà giương oai.
Nhưng hắn không hy vọng Kỷ Thanh Y biết những việc này, chỉ nhẹ giọng nói: “Không bị người đố là tài trí bình thường, Đào tiểu thư sinh lòng ghen ghét vì muội tiến cung được Khương cô cô, Hoàng Thượng ưu ái. Mà Mạnh tiểu thư lại bất mãn vì danh khí muội quá thịnh, đoạt nổi bật của nàng, cho nên mới phá lệ nhằm vào muội.”
“Nhưng mà sau này sẽ không, thanh danh Đào tiểu thư hỗn độn, về sau chỉ sợ cũng sẽ không ra giao tế. Còn về Mạnh tiểu thư, lần này cháy, người khác không có việc gì, nàng lại bị thương nặng, là bị nâng ra tới, sống chết không biết.”
Kỷ Thanh Y không nhịn được rũ mí mắt, Từ Lệnh Sâm vừa ra tay liền giải quyết Đào Bích Chi và Mạnh Tĩnh Ngọc, vẫn là dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, so sánh mà nói, sức chiến đấu thật sự quá tra.
Nếu không phải Từ Lệnh Sâm, chỉ sợ đã nàng sớm bị những người đó dẫm xuống bùn.
Trần Văn Việt thấy nàng không nói lời nào, còn tưởng nàng bị dọa, liền nhẹ giọng nói: “Ta đưa muội trở về, phỏng chừng Thanh Thái đã đến đó chờ muội.”
“Không cần, Việt biểu ca, huynh trở về nghỉ ngơi đi, muội có thể trở về một mình, huynh mệt mỏi một ngày một đêm, cũng nên nghỉ ngơi.”
Trần Văn Việt thấy nàng thần sắc còn tốt, không hề miễn cưỡng, hai người ở chia tay giao lộ.
Kỷ Thanh Y trở lại sân chính mình, ăn cơm cùng Thanh Thái, trấn an hắn một hồi, lại kêu quản sự các nơi tới gõ vài câu, sau khi được các quản sự bảo đảm, nàng thoáng yên tâm.
Phần lớn quản sự đều là thái phu nhân trực tiếp nhâm mệnh, bọn họ cũng từng trải qua qua sóng to gió lớn, tuy ngay từ đầu có chút hoảng loạn, hiện tại thấy Cẩm Y Vệ chỉ canh giữ ở cửa, vẫn chưa xét nhà, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Kỷ Thanh Y kêu mọi người tan, liền vội vã đi tới sân của thái phu nhân.
Ra chuyện lớn như vậy, nàng chỉ muốn chạy nhanh đến bên cạnh thái phu nhân, nghe bà nói rốt cuộc có đối sách gì.
Một đường trực tiếp đi đến cửa chính phòng của thái phu nhân, đang muốn vén rèm đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của nữ tử tuổi trẻ.
“…… Tổ mẫu, ngài cũng thấy được tình huống trước mắt, cha chồng bị cầm tù, chúng ta cũng xem như ngồi tù, các thế gia ngày thường giao hảo với chúng ta cũng không một ai ra mặt giúp đỡ……”
Là Lê Nguyệt Trừng!
Một buổi chiều nàng đều không thấy bóng người, không nghĩ tới lúc này mới đến.
Kỷ Thanh Y theo bản năng ngừng bước chân ngừng thở.
“Trước mắt quận chúa lại bị bệnh, nhưng dù nàng không bệnh cũng không thể trông cậy vào, Quảng Vương đã sớm bại, nàng một quận chúa hữu danh vô thực lại có thể làm gì.”
Trong giọng Lê Nguyệt Trừng mang theo vài phần lo âu: “Chu Vương thế tử nguyện ý ra tay giúp trợ chúng ta, đó là rơm rạ cuối cùng, hắn chẳng qua là muốn Thanh Y muội muội mà thôi, cũng không phải làm thiếp, mà là làm chính thê, thế tử phi tam môi lục sính một cái đều không ít, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ Thanh Y. Chỉ cần ngài đáp ứng, có hắn ở bên ngoài chu toàn thay chúng ta, cần gì sầu không vượt qua nguy cơ?”
Kỷ Thanh Y đứng ở cửa giống như ngày mùa đông bị người hắt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh thấu!
Ở trong mắt ngoại tổ mẫu, cái gì cũng không quan trọng bằng tiền đồ của cữu cữu, Việt biểu ca và Bình Dương Hầu phủ, vì này đó, bà có thể hy sinh bất luận kẻ nào.
Nàng chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, tuy được ngoại tổ mẫu thích, nhưng chẳng qua là mặt mũi thôi, trước mắt Bình Dương Hầu phủ ra chuyện như vậy, ngoại tổ mẫu sẽ quyết định như thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng nàng rốt cuộc chưa từ bỏ ý định, trước khi nghe thái phu nhân mở miệng, nàng không thể đi.
Thái phu nhân chậm chạp không nói gì, nàng nghe được chính là tiếng Trần Văn Cẩm: “Tổ mẫu, Chu Vương thế tử hiện giờ là trợ thủ đắc lực của Thái Tử điện hạ, cho dù hắn không thể thả cha ra, tốt xấu cũng có thể thay chúng ta tìm hiểu một ít tin tức. Địa vị càng cao càng có thể cho chúng ta tin tức xác thực trước khi Hoàng Thượng tra ra. Chúng ta ai cũng không biết rốt cuộc cha có làm chuyện này hay không, nếu có thể biết đáp án trước Hoàng Thượng, chúng ta cũng có thể nghĩ đối sách.”
“Làm ta ngẫm lại.” rõ ràng trong giọng Thái phu nhân có do dự, nghe vào trong tai Kỷ Thanh Y lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lê Nguyệt Trừng nói: “Tổ mẫu, kỳ thật chuyện này không có gì phải suy xét, chúng ta lại không phải đẩy Thanh Y biểu muội vào hố lửa, nàng là huyện chủ Thánh Thượng thân phong, Chu Vương thế tử cũng đáp ứng muốn cưới nàng làm vợ mà không phải làm thiếp, chỉ là chúng ta phải tỏ vẻ thành ý, hôm nay liền đưa Thanh Y qua mà thôi. Chuyện vừa xong, nàng là Chu Vương thế tử phi, vừa thể diện vừa tôn quý. Vì Bình Dương Hầu phủ, hy sinh Thanh Y biểu muội xem như là gì đâu? Ngài dưỡng nàng bao nhiêu năm, giờ là lúc làm nàng trả ơn Bình Dương Hầu phủ, con tin tưởng Thanh Y biểu muội có thể lý giải, nếu chỉ chút chuyện này nàng đều cự tuyệt, vậy nàng còn tính là người sao?”
“Tổ mẫu, không thể chần chừ, cha ở trong tù còn chờ đấy.” Trần Văn Cẩm đau lòng nói: “Ngài cũng biết thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, lỡ như bọn họ nghiêm hình tra tấn cha……”
Trần Văn Cẩm nức nở nói: “Ngài có thể trơ mắt nhìn cha chịu tội sao?”
“Con đừng nói nữa!” Thái phu nhân đột nhiên tức giận đánh gãy hắn, qua một hồi lâu mới gằn từng chữ một nói: “Cha con không thể có chuyện, Bình Dương Hầu phủ không thể đảo.”
Tuy người không ở bên trong, nhưng Kỷ Thanh Y phảng phất thấy được kiên quyết trên mặt thái phu nhân.
“Tổ mẫu!” trong giọng Trần Văn Cẩm mang theo vài phần run rẩy: “Ngài quyết định vậy là đúng. Con và Nguyệt Trừng trở về chuẩn bị một chút, đợi lát nữa lại qua đây……”
Cả người Kỷ Thanh Y lạnh căm căm, mạo khí lạnh, xoay người trốn đến một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT