“Đừng khóc, đừng khóc.” Thái phu nhân lôi kéo tay nàng cười ha ha: “Con tiến cung không bao lâu, Ninh Vương thế tử điện hạ mang Thanh Long đạo trưởng đến đây xem chân cho Thanh Thái, hiện giờ Thanh Long đạo trưởng ở lại Ninh Vương phủ, cách năm ngày, Thanh Thái lại đi Ninh Vương phủ một lần, làm Thanh Long đạo trưởng châm cứu cho hắn.”
Lúc ấy bà chính là hoảng sợ.
Tuy lúc trước Hoằng Nhẫn đại sư nói chân Thanh thái có một đường sinh cơ đó là Thanh Long đạo trưởng, nhưng bà nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thanh Long đạo trưởng là phương ngoại nhân sĩ, đừng nói bọn họ mời không nổi, đó là hoàng đế phái người mời, đều không nhất định có thể mời được.
Không nghĩ tới Ninh Vương thế tử không chỉ mời Thanh Long đạo trưởng, thế nhưng còn làm ông ấy đáp ứng xem chân cho Thanh Thái.
Tuy Bình Dương Hầu phủ đã quy phục Ninh Vương thế tử, nhưng thái phu nhân không cho rằng Ninh Vương thế tử chỉ vì vậy mà mời Thanh Long đạo trưởng giúp Bình Dương Hầu phủ.
Ninh Vương thế tử thực xem trọng tỷ đệ Kỷ Thanh Y, ít nhất xem trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bà.
Trước mắt hoàng đế sủng tín Ninh Vương thế tử, có nhiều bất mãn với Thái Tử, đặc biệt sau khi Ninh Vương thế tử tìm Thanh Long đạo trưởng cứu mạng cho hoàng đế, hoàng đế càng nể trọng Ninh Vương thế tử.
Dựa theo tình thế phát triển, cũng không phải không có khả năng phế Thái Tử, lập Ninh Vương thế tử.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, tỷ đệ Kỷ Thanh Y là trợ lực lớn của Bình Dương Hầu phủ.
Trong lòng Thái phu nhân tràn đầy tính toán, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Thanh Y tràn ngập từ ái.
“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thanh Y lau nước mắt, trong lòng dâng lên cuồn cuộn cảm động.
Nàng người ở trong cung, nhưng vẫn nhớ thương chân Thanh Thái, nếu lúc này không thể tranh thủ mời Thanh Long đạo trưởng, chỉ sợ về sau cơ hội càng ít. Tuy Từ Lệnh Sâm đáp ứng sẽ giúp nàng, nhưng nàng cho rằng hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn không tiếng động thật sự làm xong.
Giống như trước nay không có chuyện gì là hắn thuận miệng nói.
Mặc kệ khó cỡ nào, chẳng sợ nàng chỉ thuận miệng nói, Từ Lệnh Sâm đều sẽ để trong lòng, cũng làm được vì nàng.
Trên đời này, ngoại trừ Từ Lệnh Sâm, sẽ không còn người nào khác tốt với nàng như thế.
Trần Bảo Linh hồng vành mắt đánh lên vai Kỷ Thanh Y một quyền: “Muội vừa đi chính là lâu như vậy, ngay cả một tin cũng không truyền về, thật là không lương tâm.”
“Bảo Linh.” Kỷ Thanh Y buông Thanh Thái, ôm Trần Bảo Linh: “Là muội không tốt, làm tỷ lo lắng, về sau muội không bao giờ như thế nữa.”
Trần Bảo Linh hít hít mũi, giữ chặt tay nàng: “Chẳng lẽ sau này muội còn vào cung sao?”
Kỷ Thanh Y thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, vội nói: “Chắc là sẽ không.”
Thái phu nhân lại hỏi: “Sao thế này, không phải con đã bái Khương cô cô làm thầy sao? Sao đột nhiên đã trở về? Lại nói không cần tiến cung?”
Chẳng lẽ ở trong cung gây họa sao?
“Không phải, ngoại tổ mẫu.” Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt thái phu nhân không tốt, biết bà suy nghĩ nhiều, vội giải thích: “Là Khương cô cô tới tuổi ra cung, muốn tìm người tiếp nhận vị trí của bà ở Càn Thanh cung, bà biết chân cẳng Thanh Thái không có phương tiện, sợ lòng con vướng bận trong nhà, không thể chuyên tâm lưu lại ngự tiền, cho nên cho con trở về.”
Lúc này Thái phu nhân mới thở dài nhẹ nhõm, hỏi nàng chuyện ở trong cung.
Kỷ Thanh Y báo cho thái phu nhân từ đầu đến cuối chuyện trong cung, chỉ lược qua không đề cập tới Đào Bích Chi, đương nhiên cũng không nói hoa lan kia là hoa của hoàng đế.
Thái phu nhân biết nàng cắm hoa được hoàng đế khích lệ, lập tức khen nàng một phen.
Đang nói chuyện, Đỗ ma ma đột nhiên tới báo: “Thái phu nhân, trong cung có nội thị tới, làm biểu tiểu thư tiếp chỉ.”
Vẻ mặt mọi người cực khó hiểu, sôi nổi nhìn về phía Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y cũng sửng sốt.
Vẫn là thái phu nhân trước tiên phản ứng lại: “Mau, đừng chậm trễ, thiên sứ tới cửa rồi, mau đi tiếp chỉ.”
Tới tuyên chỉ chính là Lý công công bên cạnh hoàng đế, vẻ mặt Lý công công nhẹ nhàng, đầy mặt tươi cười, làm mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.
Chờ hương nến dọn xong, mọi người được thái phu nhân dẫn dắt quỳ xuống bái.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Con gái của Kỷ Nghiêm là Kỷ Thanh Y, tri thư đạt lý, thông tuệ nhanh nhẹn, trẫm cực hài lòng. Sắc phong làm Thực Ninh huyện chủ, khâm thử!”
Lúc nàng rời cung, hoàng đế hỏi nàng muốn được ban thưởng gì, nàng muốn nhất tự nhiên là mời Thanh Long đạo trưởng trị chân cho Thanh Thái, nhưng cầu người chữa bệnh nên là thành tâm, làm hoàng đế hạ chỉ đè nặng người khác chữa bệnh không tốt lắm, cho nên lúc ấy Kỷ Thanh Y nói hoàng đế thích nàng cắm hoa là phúc khí của nàng, không dám đòi ban thưởng.
Lúc ấy hoàng đế chưa nói gì, làm nàng tay không ra cung, vốn tưởng rằng chuyện này liền đi qua, Kỷ Thanh Y không nghĩ tới hoàng đế thế nhưng sắc phong nàng làm huyện chủ.
Nàng có phong hào, là Thực Ninh huyện chủ, từ đây về sau không còn là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu.
Nếu nguyện ý, thậm chí nàng có thể lập tức dọn ra Bình Dương Hầu phủ.
Kỷ Thanh Y quỳ trên mặt đất, không thể tin được đây là sự thật.
Lý công công từng gặp Kỷ Thanh Y, thấy Kỷ Thanh Y quỳ trên mặt đất, cười nói: “Mời Thực Ninh huyện chủ tiếp chỉ.”
Kỷ Thanh Y như ở trong mộng mới tỉnh, cúi người dập đầu mới đứng dậy, tận lực áp chế nội tâm kích động: “Dân nữ Kỷ Thanh Y tiếp chỉ.”
“Chúc mừng huyện chủ.” Lý công công đầy mặt tươi cười: “Hiện giờ có phong hào, không thể lại tự xưng dân nữ.”
Dựa theo lễ chế, sau này nàng phải xưng thần nữ.
Kỷ Thanh Y có thể cảm giác được Lý công công thiện ý, vội nói: “Dạ, đa tạ công công đề điểm.”
Thái phu nhân vội cầm một túi tiền đưa cho Lý công công: “Công công vất vả, mời công công uống trà.”
Lý công công cũng không chối từ, lập tức nhận lấy, hiển nhiên sớm thành thói quen.
Tiễn Lý công công, Bình Dương Hầu phủ lâm vào một mảnh náo nhiệt, vui mừng nhất chính là Trần Bảo Linh: “Thanh Y, thật không nghĩ tới muội thế nhưng được phong hào huyện chủ trước cả tỷ, muội nói, bước tiếp theo có phải Hoàng Thượng sẽ tứ hôn cho muội không?”
Trần Bảo Linh là con gái của Nam Khang quận chúa, con gái của quận chúa trên cơ bản đều có thể được sắc phong làm huyện chủ. Nếu quận chúa được sủng ái, con gái sẽ sớm được sắc phong, có khi còn phá lệ thêm ân gia phong làm quận chúa, công chúa. Nếu không được sủng giống Nam Khang quận chúa, con gái chỉ có thể chờ đến trước khi thành thân mới có thể được ý chỉ sắc phong.
Sau khi Trần Bảo Linh đính hôn với Cố Hướng Minh, Nam Khang quận chúa liền đệ sổ con thỉnh phong Trần Bảo Linh làm huyện chủ, chỉ là hoàng đế vẫn luôn không hồi âm.
Thanh Thái nghe xong lời này, một tay ôm lấy Kỷ Thanh Y: “Tỷ tỷ, tỷ phải gả đến nhà ai, Thanh Thái muốn cùng tỷ gả qua.”
“Khó mà làm được, nào có tỷ tỷ gả chồng đệ đệ cũng đi theo.” Trần Bảo Linh bóp mũi hắn: “Thanh Thái xấu hổ, lêu lêu.”
Kỷ Thanh Thái không cảm thấy xấu hổ, Kỷ Thanh Y lại bị xấu hổ đỏ thẫm mặt: “Thanh Thái ngoan, đừng nghe Bảo Linh nói bậy, tỷ tỷ không đi đâu hết, ai cũng không gả, vẫn luôn ở cạnh Thanh Thái.”
“Không được, không được.” Thanh Thái trừng mắt to đen lúng liếng, nghiêm trang nói: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đệ không muốn tỷ tỷ làm gái lỡ thì, đệ muốn tỷ tỷ giống Bảo Linh tỷ tỷ vui mừng gả chồng, sinh cháu trai.”
“Kỷ Thanh Thái!” Lúc này đến phiên Trần Bảo Linh mặt đỏ, nàng tức giận dậm chân, xoay người chạy.
Trong nhà phát ra ầm ầm cười to, không khí sung sướng lại ấm áp.
Đảo mắt đã qua hai ngày, tới ngày Kỷ Thanh Thái đi Ninh Vương phủ châm cứu, Kỷ Thanh Y tự nhiên không hề nghi ngờ đi cùng hắn.
Tới Ninh Vương phủ, Từ Lệnh Sâm đang chờ bọn họ.
Nhìn thấy Kỷ Thanh Y, trên mặt hắn lập tức nở rộ tươi cười vui sướng.
Tươi cười kia như mây tan thấy ánh trăng, sáng trong động lòng người, Kỷ Thanh Y nhìn, không nhịn được trên mặt nóng lên.
Tầm mắt hắn khóa trên mặt Kỷ Thanh Y, bước về phía nàng, dịu dàng nói: “Y Y, nàng đến rồi.”
Người vừa mới đứng yên, còn muốn nói gì khác, tay lại bị người dắt lấy.
Vừa cúi đầu, thấy đôi mắt Kỷ Thanh Thái sáng lấp lánh nhìn hắn: “Thế tử ca ca, sao hôm nay huynh lại ở nhà?”
Từ lúc nàng vào cửa đến một khắc trước, trong mắt Từ Lệnh Sâm hoàn hoàn toàn toàn chỉ nhìn thấy Kỷ Thanh Y, căn bản không chú ý tới còn có một nhóc con ở bên cạnh.
Trong mắt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Thanh Thái: “Hôm nay huynh nghỉ phép.”
Kỷ Thanh Thái lập tức nhếch miệng cười: “Vậy thế tử ca ca có thể cùng đệ đi châm cứu sao?”
Từ Lệnh Sâm nắm tay thành quyền, đặt bên môi nhẹ giọng khụ một chút: “Huynh còn có việc.”
Lúc trước gặp mặt gần như đều là buổi tối, nói chuyện cũng không dám nói lớn, chỉ có thể hạ giọng, trước mắt thật vất vả có cơ hội quang minh chính đại gặp mặt, làm sao hắn có thể bạch bỏ lỡ?
Sáng rọi trong mắt Thanh Thái nhanh chóng hạ xuống, Từ Lệnh Sâm lại nói: “Đệ có muốn ăn gì hay không? Hôm nay lưu lại ăn cơm trưa, ta ăn cùng đệ.”
Lúc này Thanh Thái mới một lần nữa giơ lên gương mặt tươi cười: “Đệ muốn ăn canh đường phèn bách hợp vó ngựa, cá quế chiên xù, con cua chưng.”
“Đều làm cho đệ.” Từ Lệnh Sâm vô cùng có kiên nhẫn: “Huynh dặn Trịnh Tắc phân phó phòng bếp, đệ mau vào châm cứu đi, đừng làm đạo trưởng chờ sốt ruột.”
“Dạ.” Thanh Thái buông tay hắn, ngược lại dắt tay Kỷ Thanh Y: “Tỷ tỷ, chúng ta vào thôi.”
Trên mặt Từ Lệnh Sâm ngẩn ngơ, vội nói: “Thanh Thái, lúc đạo trưởng châm cứu không thể có người khác ở bên cạnh, như vậy sẽ rối loạn tâm thần đạo trưởng. Một mình đệ vào thôi, huynh và tỷ tỷ đệ ở chỗ này chờ.”
Thanh Thái không nói chuyện, chỉ thẳng tắp nhìn Từ Lệnh Sâm, lại liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, trên mặt có hoài nghi cũng có khó hiểu, cuối cùng vẻ mặt phức tạp mà đi.
Lần đầu tiên Từ Lệnh Sâm cảm giác đứa nhỏ Thanh Thái này cũng không dễ dụ.
Kỷ Thanh Y lại không nhịn xuống “Phụt” một tiếng bật cười, trên mặt Từ Lệnh Sâm hiện lên xấu hổ, ngay sau đó kéo Kỷ Thanh Y đến thư phòng, giống như trừng phạt, ấn nàng trên tường, hung hăng hôn xuống.
Động tác có chút thô lỗ, Kỷ Thanh Y lại không sợ hãi, chỉ cảm thấy chính mình giống như lại nhìn thấy một mặt khác của Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm thấy trong mắt nàng có điểm ý cười, không giống trước kia nghiêm túc đầu nhập, trong lòng càng thêm tức giận, hai tay sờ mặt nàng hợp lại, miệng nàng liền đô lên.
Thịt hô hô, giống cái bánh bao.
Lần này đến phiên Từ Lệnh Sâm cười.
Kỷ Thanh Y không cần xem cũng biết chính mình dạng này buồn cười cỡ nào.
Nàng “Bang” một chút vỗ rớt tay Từ Lệnh Sâm, hầm hừ ngồi xuống ghế trên.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng kiều kiều mềm mại như con mèo ngạo kiều, càng cảm thấy thú vị, đi qua bế nàng lên thả tới trên đùi chính mình: “Y Y ngoan, đừng nóng giận.”
Kỷ Thanh Y sao nỡ giận hắn, hắn vừa dỗ, lập tức liền cười.
Từ Lệnh Sâm cầm một cái khăn cho nàng: “Bên trong khăn này có thuốc, che lên mũi liền sẽ ngất xỉu, nàng mang theo dùng để phòng thân.”
Kỷ Thanh Y lập tức từ ghế trên đứng lên, mặt mày thanh minh nhìn hắn: “Từ Lệnh Sâm, có phải chàng có chuyện gì gạt ta hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT