Lời Mạc tiên sinh vừa nói ra, mọi người ồ lên, bên cạnh nhanh chóng vụt ra vài người chặn ngang ôm lấy Kỷ Thanh Y.
Tuệ Tâm, Thải Tâm càng là sợ hãi chạy tới, đặc biệt là Thải Tâm, đã khóc lóc hô lên: “Tiểu thư, ngài đừng làm việc ngốc, không thể thi đấu thì không thi đấu nữa, cùng lắm thì chúng ta về nhà, ngài không thể ngốc như vậy.”
Nàng vừa thương tâm vừa nghĩ mà sợ, Kỷ Thanh Y lại dở khóc dở cười: “Ai nói ta muốn phí hoài bản thân mình, ta chẳng qua là muốn hái mấy đài sen khô mà thôi.”
Nàng nói như vậy, làm sao mọi người sẽ tin chứ, ngược lại ôm nàng càng chặt.
Kỷ Thanh Y mắt thấy không còn nhiều thời gian, gấp đến độ lửa sém lông mày, còn cần thuyết phục các nàng buông ra, liền bình tĩnh nói: “Các ngươi buông ta ra, ta không đi bên hồ được chưa, Tuệ Tâm, tỷ mau đi hái cho ta một đài sen khô, phải lớn một chút.”
Tuy Tuệ Tâm không biết Kỷ Thanh Y muốn làm gì, nhưng nghe giọng nói của nàng kiên định, cảm xúc vững vàng, căn bản không giống muốn phí hoài bản thân mình, lập tức chạy đến bên hồ hái một đài sen khô giao cho nàng.
Toàn trường đều ngốc, không phải phí hoài bản thân mình, thế nhưng chỉ là muốn một đài sen khô.
Đã là lúc mấu chốt, hái đài sen làm gì?
Cắm hoa sao?
Đài sen kia đã khô khốc, làm ra tới cũng khó coi a.
Kỷ Thanh Y cầm đài sen, trong lòng đại hỉ, chạy chậm trở lại nơi thi đấu, nhanh chóng tu bổ đài sen, thế nhưng tu bổ đài sen khô khốc kia thành hình dạng một cái chén nhỏ, vừa nhìn trông như tòa sen của Quan Âm.
Khó khăn lắm một nén nhang sắp châm tẫn, nàng cắm sơn trà vừa rồi tu bổ tốt xuống giữa đài sen, rốt cuộc đuổi trước khi thời gian kết thúc hoàn thành tác phẩm của chính mình.
Nói cũng kỳ quái, chẳng qua là đài sen khô khốc, chẳng qua là một đóa sơn trà được tu bổ, tổ hợp ở bên nhau, thế nhưng có một vẻ đẹp mỹ lệ kỳ lạ.
Đài sen khô khốc bình tĩnh thê mỹ, cốt gầy tiêu tàn, sơn trà hồng diễm diễm nở rộ bừng bừng sinh cơ, một khô một tươi, một tĩnh một động, hình thành tiên minh đối lập.
Trong sinh mệnh của sen khô, ánh sáng sắp sửa kề bên lúc diệt sạch, sơn trà lại nở rộ ra sinh mệnh mới.
Tác phẩm này có thể nói là không có bất luận kỹ xảo gì, chính là đơn giản tùy ý tổ hợp hai loại hoa ở bên nhau.
Nhưng không có kỹ xảo, đó là tối cao kỹ xảo, như vậy hạ bút thành văn đã cho ra một tác phẩm tuyệt vời, lời hàm súc mà ý vô cùng, làm cho người ta vô hạn mơ màng.
Bọn học sinh vây xem tấm tắc bảo lạ, lần đầu nhìn thấy có người lấy sen khô làm vật chứa, sôi nổi khen được mở rộng tầm mắt, ngay cả bốn vị tiên sinh cũng cùng khen ngợi, Mạc tiên sinh rất vừa lòng, trong lòng xem Kỷ Thanh Y trở thành chính mình đệ tử, nàng đứng lên, đang muốn tuyên bố kết quả trận thi đấu này, đột nhiên một nha hoàn vội vội vàng vàng xông vào sân thi đấu.
“Mạc tiên sinh, không thấy “Bình Hoa Kỷ Văn” đâu cả!”
“Ngươi nói cái gì?” sắc mặt Mạc tiên sinh vốn ôn hòa bình tĩnh đại biến: “Như thế nào sẽ không thấy, ngươi phát hiện lúc nào?”
“Mới vừa rồi.” nha hoàn kia gấp đến độ đầy mặt đỏ bừng: “Nô tỳ và hai vị tỷ tỷ quét tước Tàng Thư Các dọn sách ra phơi nắng như bình thường, đột nhiên phát hiện “Bình Hoa Kỷ Văn” đặc biệt mới, không giống lúc trước, nô tỳ ngay lập tức mở ra, phát hiện… phát hiện trong sách thế nhưng tất cả đều là giấy trắng, không biết khi nào bị người thay đổi.”
Sắc mặt Mạc tiên sinh tái nhợt, vài vị tiên sinh khác cũng đại kinh thất sắc, hoảng loạn.
Giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong sân ong ong vang lên, tất cả đều là tiếng nói chuyện.
Chỉ có một mình Kỷ Thanh Y không rõ nguyên do.
Quan Khả Nhi vội đi đến bên cạnh Kỷ Thanh Y nói: “Kỷ tiểu thư, tiểu thư không biết sao? Quyển sách “Bình Hoa Kỷ Văn” là trấn giáo chi bảo của Phương Hoa nữ học chúng ta, tổng kết tâm huyết của tất cả tiên sinh vài chục năm, do Mạc tiên sinh tự mình biên soạn đặt tên là “Bình Hoa Kỷ Văn”, chỉ cần có nó cho dù là đồ ngốc cũng sẽ biết cắm hoa, nó không chỉ giới thiệu phương pháp cắm hoa, còn dạy cách làm sao giữ cho hoa tươi lâu, cách trồng hoa vân vân. Đừng nói là có được, cho dù là cầm trong tay nhìn một cái, cũng đủ hưởng thụ cả đời.”
Đây là lần đầu Kỷ Thanh Y nghe nói nữ học có quyển sách này, không nghĩ tới thế nhưng bị mất: “Sách này quan trọng như vậy, trách không được các tiên sinh khẩn trương.”
“Không chỉ vậy đâu.” Quan Khả Nhi làm như thật nói: “Quyển sách này vừa mới biên soạn xong không bao lâu, vốn tính toán sao chép một bản đưa tiến cung hiến cho Hoàng Thượng, không nghĩ tới thế nhưng bị mất, nếu Thánh Thượng trách tội xuống, phải làm sao bây giờ?”
Cũng không biết là ai to gan lớn mật như vậy dám trộm quyển sách này, đây không chỉ là tội trộm cắp, mà còn là tội khi quân.
Chuyện trọng đại, vài vị tiên sinh cũng không dám coi như không quan trọng, lập tức vây một chỗ thương lượng biện pháp tìm kiếm “Bình Hoa Kỷ Văn”.
Tân tiên sinh xuất thân danh môn, hận nhất loại chuyện này, liền nói ngay: “Này còn có gì cần thương lượng, nhanh chóng báo quan, làm quan phủ tới tra!”
“Không được, không được.” vài vị tiên sinh khác lập tức phủ định đề nghị của nàng: “Trường học chúng ta chưa bao giờ xuất hiện loại chuyện này, một khi lan truyền ra ngoài, không chỉ thanh danh trường học bị hao tổn, mà còn trở ngại đối với các tiểu thư học tập ở đây, về sau ai còn dám đưa thiên kim nhà mình đến Phương Hoa nữ học nữa? Biện pháp này không thể thực hiện được.”
Tân tiên sinh sẩn nhiên cười lạnh: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi chỉ lo che giấu, nhưng lỡ như không tìm được sách, Thánh Thượng trách tội xuống, trách nhiệm này ai có thể gánh vác?”
Mọi người trầm mặc một chút, lát sau vẫn như cũ kiên trì ý tưởng ban đầu, không đồng ý báo quan.
Tân tiên sinh rất khinh thường: “Nữ học bên ngoài nhìn hoa đoàn cẩm thốc, nội bộ đã sớm lười đến không thành bộ dáng, các ngươi cứ việc che lại đi.”
Nói xong đứng lên muốn đi.
Mạnh Tĩnh Ngọc một tay giữ chặt Tân tiên sinh, một sự nhịn chín sự lành nói: “Tiên sinh, con thấy hay là như vầy. Dứt khoát chúng ta đóng cửa, cấm mọi người ra vào, lục soát từng ký túc xá, nếu có thể lục soát ra tự nhiên không thể tốt hơn, nếu lục soát không được, chúng ta lại báo quan cũng không muộn.”
Vài vị tiên sinh liếc nhau, cuối cùng quyết định chọn biện pháp của Mạnh Tĩnh Ngọc.
Mạc tiên sinh, Điền tiên sinh phụ trách bình ổn các nữ học sinh, làm các nàng lưu lại nơi này không được đi, Thi tiên sinh, Tân tiên sinh và Mạnh Tĩnh Ngọc từng bước từng bước lục soát.
Mạnh Tĩnh Ngọc đề nghị bắt đầu lục soát từ đại đệ tử của bốn vị tiên sinh trước, sau đó lại dựa theo thứ tự thành tích mà lục soát, bởi vì chỉ có học sinh có thành tích xuất sắc mới có tư cách đến Tàng Thư Lâu mượn sách.
Kỷ Thanh Y nhìn Thi, Điền hai vị tiên sinh và Mạnh Tĩnh Ngọc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi rồi, trong lòng cảm thấy hoang đường!
Trong trường học ít nhất cũng có hai trăm người, từng bước từng bước lục soát như vậy, khi nào mới lục soát ra chứ.
Những thứ khác đều không mất, chỉ mất một quyển “Bình Hoa Kỷ Văn” thuyết minh người trộm đồ vật biết tầm quan trọng của quyển sách này, một khi đã như vậy, vừa đắc thủ tất nhiên sẽ chạy nhanh rời đi. Mặc dù chính mình không rời đi, cũng sẽ nhanh chóng dời đồ vật đi nơi khác, chẳng lẽ còn lưu lại nơi này chờ người khác phát hiện sao?
Quả thực chính là trò khôi hài!
Cho dù các tiên sinh say mê cắm hoa mặc kệ thế sự, Mạnh Tĩnh Ngọc cũng không đến mức ngay cả đạo lý này cũng không hiểu!
Không đúng!
Nàng đều có thể suy nghĩ cẩn thận, Mạnh Tĩnh Ngọc không có khả năng không rõ.
Nếu Mạnh Tĩnh Ngọc có thể hiểu rõ, mục đích nàng làm như vậy là gì?
Trong đầu Kỷ Thanh Y nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu hồi ức chuyện xảy ra hôm nay, sáng sớm thức dậy dưới gối đầu của Trần Tĩnh Nhiên có lông chó, cho nên trên người bị dị ứng, không thể tham gia thi đấu; tối hôm qua Tiền tiểu thư thượng thổ hạ tả cũng không tới được; nàng và Quan Khả Nhi tiến hành tỷ thí, hoa khí bị người động tay chân……
Tất cả đều chỉ hướng một sự thật.
Đó chính là có người động tay chân, làm tất cả chỉ vì để Quan Khả Nhi trở thành đệ nhất.
Nàng dùng một đài sen khô khốc hủ bại thần kỳ, xoay chuyển tình thế, sau đó nha hoàn liền tới nói quyển sách kia bị mất.
Nói cách khác, mất sách chẳng qua là một kế trong liên hoàn kế mà thôi, mục đích chính là hắt nước bẩn lên người nàng, đuổi nàng ra Phương Hoa nữ học!
Ý niệm hiện lên, Kỷ Thanh Y hít hà một hơi.
Mạnh Tĩnh Ngọc nhất định sẽ dẫn người đi lục soát phòng nàng!
Kỷ Thanh Y không chút do dự, lập tức gọi Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm thấy sắc mặt nàng không tốt, chạy nhanh đến trước mặt nàng: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy, có chuyện gì muốn nô tỳ đi làm?”
Nàng vừa mới dứt lời, Kỷ Thanh Y liền nhìn thấy Mạnh Tĩnh Ngọc đi mà trở về, sắc mặt trịnh trọng mang theo vài phần đắc ý, trong ánh mắt xẹt qua Kỷ Thanh Y hiện lên một chút đồng tình và khinh bỉ, giống như đang nói, đấu với ta, ngươi còn kém xa.
“Tiểu thư!” Tuệ Tâm thấy sắc mặt Kỷ Thanh Y lại trắng hơn một phần so với vừa rồi, vội vàng nói: “Tiểu thư ngài làm sao vậy?”
Sắc mặt Kỷ Thanh Y âm trầm, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp: “Không có việc gì.”
Mạnh Tĩnh Ngọc đã đi qua phòng nàng.
Kỷ Thanh Y yên lặng nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc, thấy nàng nói nói mấy câu với Mạc tiên sinh, sắc mặt Mạc tiên sinh biến đổi, đôi mắt lập tức nhìn về phía nàng.
Theo bản năng Kỷ Thanh Y thẳng sống lưng, nhìn lại Mạc tiên sinh.
Mạc tiên sinh kêu mọi người đều tan.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đúng là thời điểm xem náo nhiệt, ai cũng không muốn tránh ra.
Mạc tiên sinh trầm mặt, để lại vài học sinh ngày thường biểu hiện tương đối tốt, đuổi hết những người khác đi.
Vốn một hai trăm người chỉ còn lại có hai mươi người.
Mạc tiên sinh liền nhìn Kỷ Thanh Y nói: “Nói vậy ngươi đã biết xảy ra chuyện gì. Kỷ tiểu thư, “Bình Hoa Kỷ Văn” tìm được ở trong phòng ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”
“Con bị oan uổng.” Kỷ Thanh Y nhìn Tân tiên sinh, tầm mắt lại chuyển tới trên người Mạnh Tĩnh Ngọc: “Quyển sách kia đâu? Mạnh tiểu thư mang lại đây sao?”
Mạnh Tĩnh Ngọc cho nha hoàn phía sau một ánh mắt, nha hoàn kia đi lên phía trước, dùng đôi tay dâng quyển sách đến trước mặt Mạc tiên sinh.
Kỷ Thanh Y cũng bởi vậy thấy được quyển sách trong truyền thuyết kia.
Đến tột cùng là ai muốn hãm hại nàng? Là Quan Khả Nhi hay là Mạnh Tĩnh Ngọc? Hoặc là hai người bắt tay hợp tác?
Tân tiên sinh liếc nhìn Kỷ Thanh Y, nhanh chóng chuyển mặt qua, giống như nhìn nhiều Kỷ Thanh Y sẽ ô uế đôi mắt nàng vậy.
Nàng nói với Mạnh Tĩnh Ngọc: “Con kể lại cho Kỷ tiểu thư đi.”
“Dạ, Tân tiên sinh.” trong ánh mắt Mạnh Tĩnh Ngọc nhìn Kỷ Thanh Y mang theo vài phần thương hại, giống như thiên thần đang nhìn chúng sinh thống khổ giãy giụa: “Kỷ tiểu thư, ta cùng với Thi tiên sinh, Tân tiên sinh cùng nhau bắt đầu lục soát từ đại đệ tử dưới danh nghĩa của vài vị tiên sinh trước, sau đó lại căn cứ thành tích tra, cuối cùng tra được phòng của ngươi. Quyển sách này là tìm được từ trong phòng ngươi, lúc ấy hai vị tiên sinh cũng có mặt, là hai vị tỷ tỷ hầu hạ tiên sinh tìm được.”
Nàng sâu kín thở dài một hơi, tiếc hận nói: “Kỷ tiểu thư, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi muốn cố gắng để giỏi hơn, nhưng làm như vậy thật sự là quá không nên.”
Tay Kỷ Thanh Y súc trong tay áo bất tri bất giác nắm thành quyền, chuyện tới hiện giờ không ai có thể trợ giúp nàng.
Nếu có Từ Lệnh Sâm ở đây thì tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT